Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu,thời điểm tan học trời mưa to.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rất lớn,Lạp Lệ Sa ngồi ở trước bàn học,hết sức chuyên chú nhìn sách, dường như không nghe thấy tiếng chuông tan học.

Bạn ngồi cùng bàn vỗ vỗ bả vai nàng, cùng nàng tạm biệt

Thiếu nữ rốt cuộc cũng ngẩng đầu,"Nam Nam,cậu về trước đi"

Danh Tỉnh Nam nhìn ngoài cửa sổ mưa to, có điểm do dự,"Dù của cậu không phải đưa cho đệ đệ đi về rồi sao? Tớ đưa cậu trở về"

Lạp Lệ Sa hơi giật mình,thực mau cười một chút,"Thật sự không cần, cậu về trước đi, tớ làm xong bài tập rồi sẽ về."

Danh Tỉnh Nam:"Vậy tạm biệt cậu"

Lạp Lệ Sa:"Tạm biệt."

Lạp Lệ Sa cúi đầu tiếp tục làm đề, tiến vào năm cuối, áp lực học tập càng lúc càng lớn,nàng hận không thể đem một phút đồng hồ bẻ thành hai phút để dùng, nhưng một hồi về đến nhà sẽ luôn có chuyện cho nàng đi làm.

"Lệ Sa,mày đem quần áo đệ đệ đi giặt sạch."

"Nha đầu chết tiệt kia!còn không đi nấu cơm?"

"Đọc sách đọc sách đọc sách! Một đứa con gái như mày xem nhiều sách như vậy làm gì?"

Lạp Lệ Sa trong nháy mắt có chút hoảng hốt, thực mau lại thu liễm nỗi lòng, nhàn nhạt cười một chút.

Một năm cuối cùng.

Ngoài cửa sổ mưa càng rơi càng lớn, nàng buông bút, đẩy cửa sổ ra, nơi xa hơi nước lượn lờ, có sâu xa yên tĩnh.

Người trong phòng học đều đã về rồi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong trường học bắt đầu an tĩnh lại.

Thực mau, nàng nghe được cuối hành lang truyền đến tiếng cùm cụp,rốt cuộc lộ ra một chút thanh xuân hoạt bát nên có ở tuổi này, cầm cặp sách lên liền chạy đi ra ngoài.

Lạp Lệ Sa:"Phác lão sư"

Phác Thái Anh vừa mới khóa lại cửa văn phòng, một tay cầm giáo án, một tay cầm dù, cười với nàng,"Có phải chờ lâu rồi không?"

"Không có."Lạp Lệ Sa tiến lên một bước, ngoan ngoãn cầm lấy đồ vật trên tay cô,"Đi thôi."

Ra khỏi khu phòng học,Phác Thái Anh nhìn nhìn mưa to phía chân trời,"Em có mang dù sao?"

Lạp Lệ Sa gật gật đầu,ngữ khí bình tĩnh:"Có, nhưng bị lấy đi."

Phác Thái Anh lập tức nghe hiểu.

Lạp Lệ Sa lại không để bụng cười, đôi mắt thiếu nữ trong trẻo sáng rực,"Em để giáo án vào trong cặp sách, như vậy sẽ không ướt."

Phác Thái Anh ừ một tiếng, đem dù mở ra, màu xanh lam, cũng không lớn, hai người có chút miễn cưỡng.

Lạp Lệ Sa đem áo khoác cởi ra che trên đầu,"Em không cần dù"

Nàng một chân dẫm vào trong mưa, mới vừa đi hai bước đã bị người phía sau giữ chặt.

Lòng bàn tay người nọ ấm áp, thanh âm nhàn nhạt, lại có vài phần nghiêm khắc:"Không được nghịch"

Thiếu nữ đứng lại,bả vai bị ướt vài phần, chiếc dù che lại một mảnh không gian khô ráo.

Phác Thái Anh không nói chuyện, đôi tay ấn trên vai nàng chưa từng buông ra, kéo nàng hướng vào trong lồng ngực, thanh âm ở trong tiếng mưa rơi rào rào nhỏ đến không thể nghe thấy:"Nghe lời."

Thiếu nữ gật gật đầu, rũ lông mi xuống, kiềm lại nhịp tim đập không thể khống chế của mình. Giống như nàng... giống như nàng được Phác Thái Anh ôm vào trong lòng.

Một đường không nói chuyện.

Phác Thái Anh luôn luôn ít lời, chỉ gắt gao giữ cô bé không nghe lời ở trong ngực, tới dưới lầu tiểu khu rồi mới buông tay.

Chờ vào cửa nhà,Lạp Lệ Sa mới nhìn thấy Phác Thái Anh nửa người đều ướt, còn nàng trừ bỏ lúc ban đầu bả vai bị mưa ướt một chút, còn lại đều chưa ướt chút nào.

Lạp Lệ Sa gọi:"Phác lão sư"

Phác Thái Anh không thèm để ý, cười một chút, cởi áo khoác ra,"Không có việc gì, em đi làm bài tập đi, đừng chậm trễ."

Thiếu nữ không muốn đi, cầm tờ khăn giấy, hơi hơi nhón chân, thật cẩn thận giúp cô lau sợi tóc dính bọt nước, thanh âm mềm mại:"Cô mặc kệ em là được rồi"

Môi nàng chu lên bất mãn, thanh âm ngọt ngào cùng hơi thở tự nhiên của thiếu nữ chậm rãi bao phủ.

Phác Thái Anh không tự giác nhìn cánh môi hơi hồng của nàng, bắt được cánh tay trắng nõn tinh tế, lùi về phía sau một bước,"Đi học bài đi."

Lạp Lệ Sa dạ một tiếng, chậm rãi thu hồi tay, động tác lại ngưng ở nơi nào đó.

Áo khoác của Phác Thái Anh hoàn toàn ướt,áo sơ mi bên trong cũng ướt một nửa, gắt gao dán ở trên người, lộ ra đường cong tuyệt đẹp động lòng người.

Mặt Lạp Lệ Sa trong nháy mắt đỏ lên,"Em.... em đi học bài."

Thiếu nữ có chút hoảng loạn đi về phòng.

Có chút tâm tư, có vẻ như thế nào cũng đều không giấu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro