Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách thời gian thi đại học còn 100 ngày, phía dưới khu dạy học của trường bắt đầu bày biện thẻ bài 'đếm ngược', trăm ngày động viên, đại hội tuyên thệ,...

Sau một loạt chương trình, mùa hè ở thành phố tới rồi.

Lạp Lệ Sa phát ngốc nhìn con số trên bảng trong phòng học, 29 ngày, không đến một tháng.

Nàng có đôi khi sẽ nhịn không được nghĩ, có phải hay không qua một tháng này, nàng sẽ không còn thấy được Phác Thái Anh?

Cái ý niệm này vừa nhảy ra, đầu trái tim Lạp Lệ Sa giống như bị kim đâm một chút. Nàng nắm cổ áo, chậm rãi ghé lên bàn, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Trên giấy nháp tràn ngập công thức toán cùng vật lý luôn sẽ viết lên tên người kia, dùng bút chì miêu tả, chữ viết nhàn nhạt.

Nhìn hai chữ kia, nàng bỗng nhiên rất nhớ Phác Thái Anh.

"Đinh"

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, Lạp Lệ Sa mới ngồi dậy, nhẹ nhàng thở dài, chuẩn bị tiếp tục đi học,tiết này là tiết hóa học. Nhưng đi vào không phải Phác Thái Anh.

Lão sư toán học tới dạy thay, nói Phác Thái Anh hôm nay bị bệnh, xin nghỉ.

Lạp Lệ Sa theo bản năng ngừng hô hấp, thậm chí có xúc động muốn hỏi Phác Thái Anh làm sao, nhưng nàng còn tồn tại vài phần lý trí, biết không thể hỏi như vậy.

Nhưng ngày hôm nay chú định đần độn mà qua.

Sau khi tan học chiều, Lạp Lệ Sa về ký túc xá lấy sách phải dùng cho tự học buổi tối, ngồi ở trên giường ký túc xá, bỗng nhiên nhìn đến khăn quàng cổ để trên đầu giường, xếp chỉnh chỉnh tề tề, nhìn đến cái bình hồng nhạt trên bàn, nhìn đến cái túi viết "cửa hàng nội y XX", một ý niệm bắt đầu lớn dần. Đi nhìn Phác Thái Anh, nàng thật sự rất nhớ cô.

Ngoài cửa sổ sét bắt đầu đánh, có mưa bụi bay xuống.

Cái ý niệm này vừa mới sinh ra liền khống chế đại não nàng, tưởng niệm lan tràn khắp mỗi một tấc máu trên dưới toàn thân nàng. Vì thế, nàng mặc kệ tiết học sắp bắt đầu,tùy tay cầm lấy dù liền xông ra ngoài.

Ngày mùa hè mưa to giàn giụa, Lạp Lệ Sa ở trong mưa chạy như bay, chạy đến bên ngoài nhà Phác Thái Anh mới thật cẩn thận từ trong cổ áo lấy ra một cái dây chuyền, phía dưới treo một cái kim loại lấp lánh ánh bạc, đây là chìa khóa nhà Phác Thái Anh, tựa hồ có nhiệt độ cơ thể nàng.

Phác Thái Anh không tìm nàng lấy lại, nàng cũng không có trả lại cô, nàng thật là tham lam.

Lạp Lệ Sa cắn môi dưới, sau khi quần áo bị mưa làm ướt nhẹp, gắt gao dán ở trên người, cái lạnh làm nàng rùng mình, cảm xúc khẩn trương mà nôn nóng lại thời thời khắc khắc nung nấu trái tim nàng.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng mở cửa.

Phòng khách chỉ sáng đèn tường, có người đưa lưng về phía cửa, đứng ở bên cửa sổ nhìn mưa to.

Phác Thái Anh thực mau nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, thấy là nàng liền kinh ngạc,"Lệ Sa?"

Lạp Lệ Sa lúc này mới bắt đầu hối hận bản thân lỗ mãng cùng xúc động. Phác Thái Anh tuy là sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không tồi, đại khái cũng chỉ là bệnh nhỏ cảm mạo linh tinh, hiện tại thoạt nhìn đã hoàn toàn khỏe.

Cô cũng không cần nàng, hiện tại, quá khứ, tương lai, trước sau như một.

Lạp Lệ Sa lui về sau một bước,nước mưa theo góc áo ướt dầm dề nhỏ xuống làm ướt sàn nhà, nàng có chút chật vật cúi đầu,"Em...Hình như có để quên quyển sách ở chỗ này."

Đó là trước lúc nàng đi, cố ý vứt ở gầm giường.

Lạp Lệ Sa tìm ra lý do sứt sẹo nào đó, vừa nghe đã biết là lấy cớ.

Ánh mắt Phác Thái Anh nhìn nàng rõ ràng tăng lên chút, ngữ khí vẫn là bình tĩnh:"Tôi đi lấy cho em."

Lạp Lệ Sa nắm góc áo, ngơ ngẩn gật gật đầu.

Nàng cúi đầu không dám nhìn cô, rõ ràng người nàng thích ở ngay đó không xa, rõ ràng căn phòng này đều là ký ức nửa năm qua, rõ ràng trong không khí đều là hương hoa thanh nhã trên người người nọ.

Nhưng mà...

Nhưng mà...

Nàng không dám tiến lên một bước.

Phác Thái Anh về phòng lấy sách, ở trong phòng dừng lại thêm một hồi.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, trong đầu vẫn là Lạp Lệ Sa bộ dáng toàn thân ướt đẫm, hơi hơi phát run, tâm cô cũng giống như bị ngâm trong nước mưa ngoài cửa sổ, cực kì khó chịu.

Nhưng... Cô không thể lại cho nàng bất luận cái ám chỉ sai lầm gì.

Phác Thái Anh hạ quyết tâm đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi phòng liền nghe thấy một tiếng phanh đóng cửa, cô đi qua vừa thấy, chỉ nhìn đến góc áo thiếu nữ ướt đẫm chợt lóe qua, nàng chạy ra cửa, biến mất ở hàng hiên.

Ngoài cửa sổ một tiếng sấm sét vang lên, Phác Thái Anh hoảng hốt, nhẹ buông tay, sách rơi trên mặt đất, trang sách bị sàn nhà ướt dầm dề làm ướt.

Cô lấy lại tinh thần, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được chỗ góc đường có người cầm một chiếc dù nhỏ màu trắng, thân ảnh tinh tế ở giữa mưa gió như là một ngọn cỏ phiêu bạc. Đơn bạc, nhỏ bé làm người đau lòng, cuối cùng biến mất trong cơn mưa to mùa hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro