Con đã được hơn 10 tháng , cứng cáp và bắt đầu tập đi . Chiều nào Jimin cũng chịu khó lau sàn nhà sạch bóng để con thoải mái lăn lê bò toài . Một lần , Chaeyoung đang nấu cơm bỗng nghe thấy tiếng con khóc ré trong phòng khách . Hốt hoảng chạy ra thì thấy con đang ằm úp mặt xuống sàn ăn vạ , bố ngồi bên cạnh bình thản đọc Conan , Chaeyoung gầm lên
'' Con bị làm sao thế kia ''
'' Ngã em ạ '' Jimin cười tươi như hoa khiến Chaeyoung nổi khùng
'' Anh trông con kiểu gì vậy ? Nó ngã mà anh không biết đỡ nó lên à ?''
'' Anh muốn con học cách tự đứng dậy '' Jimin bình thản
Chaeyoung xót con , vừa ôm vừa xuýt xoa , vừa kiểm tra xem có bị sứt mẻ miếng nào koong , vừa lườm chồng khét lẹt '' Anh rõ dở hơi , chẳng được cái tích sự gì hết ''
Chaeyoung bế con vào phòng , chồng thở dài ngán ngẩm , người ta bảo '' con hư tại mẹ '' quả là chuẩn không cần chỉnh .
Con nói bi bô được vài từ , Jimin nhanh nhảu '' Nói '' Ba '' đi con , Baaaaa...
Chaeyoung chen vào '' Con em đẻ ra , phải biết gọi mẹ trước chứ . Gọi mẹ đi con ''
Jimin cãi '' Tự em đẻ được à ''. '' Thế anh có phải mang bầu không '' Chaeyoung cũng không vừa
'' Nhưng mà ...''
Chauw nói hết câu thì con tè dầm , khó chịu , lại gào lên oe óe . Vợ chồng nhà Park đình chiến , tạm thời hợp tác thay tã và tắm rửa cho con , lát sau là quên hết .
Chaeyoung đi nghỉ mát với cơ quan một tuần , con lại gửi bà , Jimin ở nhà ngày nào cũng lôi bạn đến nhà nhậu nhẹt , xem bóng đã . Vỏ bia rải từ nhà ra sân , bát đĩa bẩn đầy bồn rửa vàphòng bếp tan hoang . Chaeyoung về đến nhà vào một buổi sáng đẹp trời , khi Jimin đang trong tư thế ngủ vắt lưỡi trên gác sopha và TV chắc là bật từ đêm qua chưa thèm tắt . Chaeyoung bất chuông mấy lần Jimin mới giật mình tỉnh dậy , cất giọng lèm bèm '' Ai thế ?''
'' Vợ anh đây '' Chaeyoung chống hông nói
'' Thật á ?'' Jimin dụi mắt , ngáp ngắn ngáo dài
'' Đừng có nói em đi có 1 tuần đã quên mặt nhau rồi nhá ?''
Jimin nửa tỉnh nửa mơ , mắt nhắm mắt mở bước ra cửa .
'' Sao em về sớm thế ?''
'' Anh muốn em đi luôn chứ gì ?''
'' Đâu '' Chồng gãi đầu , gãi tai , en thẹn '' Anh mong em về mãi ..''
Chaeyoung đưa mắt nhìn đống hoang tàn một lượt , thở dài thườn thượt
'' Tôi biết anh mong tôi như thế nào rồi..''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro