Chương 43: Thời gian sẽ phôi phai tất cả!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em có thể ôm chị một chút không?"

Những lúc như thế này thật sự nàng chỉ cần một bờ vai để tựa vào, một cái ôm để có cảm giác được an ủi, dỗ dành, xoa dịu trái tim nhỏ bé đang âm thầm rỉ máu bên trong lồng ngực trái.

Son Wendy cũng biết được điều đó chứ, vì chị vốn dĩ là người tinh tế mà.

Chị không nói gì, chỉ hơi cong nhẹ khóe môi thay cho lời đồng ý, sau đó đặt lại bát cháo lên đầu tủ cạnh giường ngủ rồi mới quay lại vị trí cũ, dang rộng vòng tay chờ đón người con gái ấy tựa vào.

Jennie mím môi, lặng lẽ ngã vào lòng người phụ nữ, để mặc nước mắt cứ rơi xuống thấm vào lớp áo sơ mi trắng của chị.

Son Wendy đưa bàn tay to ấm của mình đặt lên tấm lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve thay cho tất cả những lời động viên.

Lúc này sẽ chẳng có bất cứ một câu hỏi hay lời nói nào tốt hơn việc cứ cho nàng mượn bờ vai dựa dẫm như thế này, để nước mắt giúp nàng rửa trôi hết muộn phiền. Rồi đến khi bình tâm trở lại, khi nào ổn hơn nếu muốn nàng sẽ chủ động chia sẻ. Đó là sự tôn trọng tuyệt đối mà chị đang dành cho người con gái này.


"Khóc xong phải ăn hết cháo nha. Có thực mới vực được đạo, còn em bây giờ phải có thực mới vượt qua được tất cả. Em không ăn không uống mà cứ mãi thế này nhỡ chẳng may đỗ bệnh thì biết làm sao? Có phải người lo lắng cho em là ba mẹ, là chị gái của em không?"

Giọng chị nhẹ nhàng khuyên nhủ, thật ra chỉ mới tiếp xúc với Jennie vài lần nhưng chị đã có thể hiểu được một phần nào tính cách của nàng.

Nếu là người lúc nào cũng biết lo nghĩ cho bản thân mình đầu tiên thì đã không phải khổ sở như thế này. Chính vì nàng luôn nghĩ cho những người mình thân yêu nên mới khiến bản thân thiệt thòi như thế.

Càng nhìn nàng, chị càng cảm thấy thương xót. Thật muốn được ở bên cạnh bảo vệ, chở che cho nàng mà thôi. Vì nàng hoàn toàn xứng đáng nhận được hạnh phúc và niềm vui chứ không phải đau thương hòa lẫn nước mắt như bây giờ.

Jennie vẫn ôm lấy Son Wendy mà khóc, còn chị vẫn nhịp nhàng một tay vuốt lưng cho nàng, một tay xoa đầu, cử chỉ ấm áp thay tất cả những câu từ dỗ dành bằng lời nói.

Nàng khóc thêm một chút đến mức đầu đau, mắt sưng thì mới đè nén lại được cảm xúc.

Rời khỏi vòng tay của Son Wendy, nàng đưa hai tay lên lau đi nước mắt, hít vào một hơi sâu dù mũi đã nghẹt cứng, dù vậy nhưng trên môi vẫn hiện lên nụ cười.

"Cảm ơn chị đã an ủi em, cho em mượn bờ vai làm điểm tựa trong lúc em yếu đuối nhất."

"Cô nương ngốc. Em đáng yêu như thế nếu là người khác cũng sẽ như chị thôi. Mà nếu muốn cảm ơn chị thì ngoan ngoãn ăn hết cháo đã."

Son Wendy gõ nhẹ lên trán cô gái một cái, khuôn miệng mỉm cười ấm áp. Sau đó lại đứng dậy bê tô cháo mang qua, múc một muỗng đưa lên môi thổi nguội rồi mới đưa đến miệng Jennie.

"Ngoan, há miệng ra để chị đút."

Lần này Jennie đã ngoan ngoãn nghe lời, nàng mở miệng để Son Wendy đút cháo cho mình. Chị đút đến muỗng nào nàng ăn hết muỗng đấy mãi một lúc cũng hết sạch cháo trong tô, nhưng thật ra thì chị phải ép đến mấy lần nàng mới chịu ăn hết.

"Giỏi! Bây giờ uống hết ly nước này rồi nằm ngủ thêm một giấc nữa. Khi nào dậy nếu em muốn ra ngoài cho khuây khỏa thì chị đưa em đi."

Jennie nhận lấy ly nước, nàng không uống hết nổi nên chỉ uống được hơn một nửa sau đó trả ly lại cho chị, và rồi nàng lại nhận được nụ cười ấm áp, đầy sự cưng chiều của người phụ nữ ấy đang dành cho mình, khiến nàng có chút ngại ngùng.

"Đừng nghĩ nhiều, hãy để thời gian tự phôi phai tất cả. Sau khi ngủ dậy, một cánh cửa khác sẽ mở ra chào đón em bước vào."

"Chị biết hết mọi chuyện rồi hả?"


Cô gái cúi đầu, lí nhí hỏi. Nhưng Son Wendy lại cười bình thản, chị lắc đầu rồi mới nói:

"Chị không biết chuyện gì cả. Chị cũng sẽ không hỏi, vì chị tôn trọng em. Em chỉ cần nhớ là bất cứ lúc nào chị cũng đều ở bên cạnh, sẵn sàng cho em mượn bờ vai để tựa vào."

Sau câu nói của người phụ nữ, không gian trong phòng chợt rơi vào yên tĩnh. Qua vài giây, Son Wendy mới nói tiếp:

"Em nằm xuống, nhắm mắt ngủ thêm một lúc nữa đi. Cần gì thì cứ ấn chuông trên đầu giường gọi người làm tới. Em không cần phải ngại, ở đây là nhà riêng của chị nên sẽ không có ai biết em đang ở đây đâu."

"Dạ! Cảm ơn chị!"

Son Wendy không vội nói gì mà lại đưa tay ra gõ lên trán nàng thêm một cái với thái độ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Không được cảm ơn chị nữa. Nghe xa cách lắm, mau nằm xuống đi nào."

Jennie bất giác bật cười, là nụ cười tự nhiên nhất từ tối qua đến giờ. Sau đó nàng ngoan ngoãn nằm xuống, Wendy giúp nàng đắp chăn ngay ngắn lại xong cả rồi nhưng vẫn chưa có ý định rời đi. Thấy vậy Jennie đã giương mắt lên nhìn chị, khẽ hỏi:

"Chị không định ra ngoài hả?"

"Có chứ, nhưng em nhắm mắt lại ngủ trước đi đã. Chứ chị đi rồi làm sao biết được em có ngủ hay không."

Nghe chị nói vậy, cô gái chỉ biết cười bất lực. Không ngờ Son Wendy vậy mà lại ấm áp đến như thế, lại còn rất biết cách quan tâm và làm người khác vui vẻ.

"Em ngủ mà, bây giờ em nhắm mắt nè."

Nói xong, nàng mới chịu nhắm mắt lại. Son Wendy thì vẫn đứng đó nhìn nàng thêm một lúc đến khi trông thấy Jennie có vẻ như đã ngủ thật rồi thì chị mới lặng lẽ rời đi.

Khi cánh cửa phòng vừa khép lại thì người con gái ấy lại chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt ngọc mang nhiều tia u buồn, mông lung nhìn lên trần nhà. Trong đầu vẫn luôn tồn tại rất nhiều suy nghĩ, nhưng nàng đã thôi không còn nghĩ đến Park Chaeyoung tệ bạc ấy nữa rồi.

"Chị nói đúng! Thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả, mở mắt ra một cánh cửa khác sẽ rộng mở chào đón em bước vào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro