Chương 72: Tỉnh dậy ở một nơi xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngoài trời mưa rơi tầm tả như trút nước. Từng giọt to, nặng, tạt thẳng vào mái nhà, tán cây, phiến lá, tạo nên âm thanh ào ạt giữa màn đêm hiu quạnh.

Trong căn phòng nhỏ của Kim Jennie lúc này vẫn còn đang sáng đèn, dù đêm đã khuya và đồng hồ treo tường đã điểm đến con số mười giờ.

Cứ như có chuyện gì đó khiến nàng hôm nay rất khó ngủ, cứ mãi thao thức trên giường thế này đã hơn hai tiếng nhưng cứ tắt đèn, nhắm mắt được vài phút thì lại mở mắt rồi lại mở luôn đèn.

Phải chăng là vì sự xuất hiện của người phụ nữ ấy đã khiến tâm can nàng dao động. Hình ảnh gầy gò và khuôn mặt buồn bã, cả ánh mắt đỏ hoe đầy đau khổ của cô cứ nằm mãi trong tâm trí của nàng, điều đó vô tình lại khiến tâm trạng đang yên bình chợt trở nên lăn tăn từng cơn sóng suy nghĩ ùa về cùng lúc.

Trăn trở mãi trên giường vẫn không tài nào ngủ được, sau một hồi vật lộn với tư tưởng nàng cũng quyết định bước xuống khỏi giường, đi đến cửa sổ hướng ánh mắt nhìn xuống trước cửa nhà để xem thử người phụ nữ ấy có còn đứng ở đó hay không.

Vì từ sau khi trở vào nhà, cùng Son Wendy và tiểu Chaenie ăn tối xong, phụ chị dọn rửa cả rồi thì cũng mất gần hai tiếng. Lúc đó trời đã mưa rất to, nhưng khi nhìn ra ngoài cổng Jennie vẫn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đó đang đứng bên ngoài.

Dáng vẻ cô độc của cô lặng lẽ đứng dưới cơn mưa chẳng biết như cái cách đang trừng phạt chính mình, hay lại đang tìm tới sự thương hại của nàng mà mặc cho mưa gió vẫn tự ngược đãi bản thân hứng chịu từng cơn lạnh tê tái ập đến.

Lúc này, khi nàng quyết định nhìn xuống qua đường cửa sổ lần nữa xem cô đã rời đi hay chưa thì thật bất ngờ khi thấy Park Chaeyoung vẫn còn đứng đó, điệu bộ của cô đã liêu xiêu trước mưa to gió lớn.

Ngay hiện tại đột nhiên người ấy lại ngước nhìn lên hướng cửa sổ trên tầng thứ nhất của ngôi nhà, cô nhìn thấy lấp ló bóng dáng của người con gái ấy, nhưng khi bắt gặp Park Chaeyoung đang nhìn mình thì Kim Jennie liền rời đi. Thậm chí nàng còn kéo luôn rèm cửa, sau đó tắt đèn như ám chỉ cho cô biết rằng nàng đã chẳng còn quan tâm đến cô nữa rồi.

Thấy ánh sáng từ căn phòng ấy chợt tắt, cô ngây ngô mỉm cười chua xót, nước mưa lẫn nước mắt đang làm nhòe đi đôi mắt phượng luôn mang tia lạnh lùng của nữ nhân ấy.

Cô đã từng nói rằng sẽ không làm phiền đến cuộc sống của nàng nữa, nếu nàng đã thật sự tìm được hạnh phúc của mình. Nhưng sao bây giờ để làm được điều ấy đối với cô lại khó khăn đến như thế.

Biết rõ nàng đã bình yên với cuộc sống mới, nhưng vì yêu vì nhớ mà cô chẳng kìm nổi lý trí của mình, lúc uống say lại lang thang đến trước cổng nhà nàng, ấn chuông tìm gặp nàng, để rồi nhận lấy một cơn mưa nước mắt và một trái tim rỉ máu đầy đau thương.

Park Chaeyoung đã đứng dưới mưa gần ba tiếng nhưng dường như vẫn chưa có ý định rời đi. Dù sức khỏe có cường tráng đến đâu thì cũng có lúc phải gục ngã, và lúc này bản thân cô vừa rét vừa lạnh vừa đau nên sức lực đã chẳng thể nào kiên cố được nữa.

Ánh mắt thương nhớ vẫn luôn hướng về phía khung cửa sổ trên căn phòng ấy, nhưng mỗi lúc lại càng trở nên mờ đi, mọi thứ trong tầm mắt dần lu mờ, khi cô cảm thấy đầu óc chao đảo, quay cuồng thì cũng là lúc cơ thể của cô bất ngờ đỗ sầm xuống nền gạch lạnh lẽo.

Từng giọt mưa nặng trĩu cứ tạt thẳng vào khuôn mặt tiêu sái của Park Chaeyoung một cách không thương tiếc. Đôi mắt của cô vì mưa và nước mắt mà trở nên cay xè, mơ hồ chẳng còn nhìn rõ. Nhưng trước khi thật sự lịm đi thì trên đôi môi tím tái của cô vẫn hiện lên nụ cười bi thương rồi mới dần dần chìm vào hôn mê.

- --------------------

Dường như đêm nay mưa chẳng muốn ngừng hạt, khi cứ lắc rắc rơi mãi đến tận 12 giờ khuya vẫn còn lất phất, lúc nhỏ lúc to, tạnh được một lúc lại ào ạt tuôn xuống.

Trên giường, người phụ nữ ấy đến lúc này vẫn còn thao thức không yên. Biết bao nhiêu lần cố gắng nhắm mắt, đưa bản thân đi vào giấc ngủ nhưng không thành.

Trước cửa nhà dường như có điều gì đó cứ liên tục thôi thúc nàng phải nhìn xuống và lần này vì không thể kìm nén được nữa nên nàng lại xuống giường và mò đến khung cửa sổ, len lén vén chiếc rèm mỏng nhìn xuống phía dưới.

Đến khi nhìn thấy xung quanh chẳng còn ai đứng đó thì ánh mắt nàng như có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về nét thờ ơ, lạnh lùng.

Người cũng đã rời đi, lần này quay trở về giường có lẽ nàng đã có thể an yên vào giấc ngủ mà không còn bận tâm điều gì nữa.

Nói quên đi, hay tàn nhẫn với một người mà bản thân đã dành tất cả để yêu thương đâu phải là chuyện dễ dàng gì.

Dẫu sao trước đây cũng là do nàng cam tâm tình nguyện ở bên cô thôi. Có trách thì trách ông trời nỡ nhẫn tâm se sợi chỉ hồng quá mỏng manh, duyên nợ quá ít lại còn tạo cảnh trớ trêu nên đành dang dở.

- --------------------

Mưa nhỏ hạt đến tận trời hừng sáng thì mới dừng lại. Trên phiến lá xanh vẫn còn tồn đọng những giọt nước tinh khiết đang trĩu nặng.

Trong căn phòng xa lạ, người phụ nữ mơ hồ tỉnh giấc sau cả đêm dài sốt cao đến mê man.

Khi hai hàng mi tâm chỉ vừa hé mở thì đôi mày kiếm trên khuôn mặt ưu tú đã gắt gao cau chặt vì cảm giác đau nặng đầu đang truyền tới, khiến cô vô cùng khó chịu.

Gắng gượng cơ thể đầy mệt mỏi để ngồi dậy, lưng cô tựa vào thành giường, sau khi đã ổn định tư thế thì mắt phượng với đôi đồng tử hơi ửng đỏ mới ngắm nhìn xung quanh căn phòng xa lạ này.

Với gam màu chủ yếu đều là màu hồng, đến drap giường cũng màu hồng phấn, tất cả mọi đồ dùng trong phòng đều cho cô biết rằng đây chắc chắn là nơi riêng tư của một cô gái.

"Cô tỉnh rồi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro