Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu và Kim Jennie không hợp nhau, cậu nên hết hi vọng đi!" Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Lalisa khuyên nhủ tên ngốc Park Chaeyoung

"Mình biết cô ấy có điều kiện tốt, người theo đuổi rất nhiều, cơ hội của mình không lớn, nhưng mình vẫn muốn thử một lần." Chaeyoung cắn môi

"Cô ấy là tình nhân trong mộng của mình thời đại học, để được nhìn cô ấy nhiều hơn, ngay cả ba học kỳ tiếp theo đều chọn môn thống kê mình ghét nhất để học."

"Cô ấy đúng là rất tốt. Nhưng không có người theo đuổi, một năm gần đây cũng chỉ độc thân, cậu biết tại sao không?" Lisa thở dài

"Làm sao có thể như vậy được?" Vẻ mặt Chaeyoung không thể tin.

Lisa mắt láo lia nhìn xung quanh rồi thấp giọng

"Cậu ta bị lãnh cảm..."

Kim Jennie bị lãnh cảm..

Cô ấy bị lãnh cảm sao ?

Chaeyoung ngơ ngẩn, lẩm bẩm một hồi

"Sao... sao có th-thể... Đừng nói nhảm!"

"Là chính miệng Kim Jennie tuyên bố với mọi người, tìm đại một người gần đây hỏi đều biết."

"Thế nhưng..."

"Cậu đừng có không tin! Em họ của mình là người yêu cũ của cô ấy, hai người qua lại nửa năm, ngay cả một cái hôn môi cũng từ chối."

"Cũng có người tự cho là mị lực của mình phi phàm, cố gắng thay đổi cô ấy, nhận được là một cái tát vào mặt."

"Nếu cậu thực sự chọn cô ấy, sinh hoạt sau đó lại thủ tiết, năm nay cậu mới 25, không lẽ cậu định thủ tiết đến già?" Lisa thấy Chaeyoung không lên tiếng, có lẽ tên ngốc này dần từ bỏ rồi, tiếp tục vài câu có lẽ sẽ khuyên được thôi

"Mình biết cậu muốn tốt cho mình. N-Nhưng mình.. mình quyết định rồi" Chaeyoung nghiêm túc

"Mặc kệ cậu! Không nghe lão nhân nói! Tương lai ăn đắng, đừng khóc trước mặt mình!" Lisa tức giận có thể đầu sẽ sắp bốc khói, nói đến như vậy mà vẫn cố chấp

Lalisa ta mặc xác ngươi, thủ tiết đến già đi Park Chaeyoung, đến lúc đó đừng tìm Lalisa này khóc lóc

Ngoài miệng Lisa tuy nói toàn lời hung ác, nhưng trong lòng lại mềm yếu, chủ động thay Chaeyoung thám thính thói quen sinh hoạt tốt xấu của Kim Jennie thông qua em họ.

Park Chaeyoung cảm kích gần như quỳ xuống cảm tạ cô.




Kim Jennie là giáo viên dạy bơi nghiệp dư, Chaeyoung muốn tiếp cận nàng, phương pháp trực tiếp nhất đương nhiên là làm học sinh của nàng rồi.

"Chúng ta trước kia đã gặp qua rồi phải không?" Lần đầu nhìn thấy Chaeyoung, Kim Jennie liền nói.

Tình nhân trong mộng có ấn tượng với mình . . .

Tình nhân trong mộng có ấn tượng với mình . . .

Tình nhân trong mộng có ấn tượng với mình . . .

Chuyện quan trọng với nhắc đến ba lần, Chaeyoung kích động đến nổi giọng nói run rẩy

"Cậu là trợ giảng thời đại học của mình, mình.. mình là Park Chaeyoung"

"Đúng rồi! Là cái người rõ ràng là chuyên Anh văn, lại chạy tới chọn học môn Thống kê quái nhân."

"M-mình có chút hứng thú với môn Thống kê."

"Phải không vậy? Bọn họ nói lúc đầu cậu gần như là ngay cả máy tính cũng không dùng tới."

"Như vậy mới có tính khiêu chiến chứ!" Chaeyoung chột dạ nói

"Mình thích nhất là những người như cậu, dũng cảm khiêu chiến bản thân." Jennie cười ha ha

Mặt Park Chaeyoung lập tức đỏ bừng.

"Mặt cậu sao lại đỏ vậy? Không biết có phải bị cảm nắng không?" Jennie giơ tay kiểm tra trán của cô.

Trái tim Park Chaeyoung suýt nữa muốn bay ra ngoài.

Chaeyoung cùng Jennie học bơi, một tuần hai lần, mỗi lần hai tiếng.

Jennie để Chaeyoung ngày thường chạy bộ để rèn luyện thân thể, Chaeyoung mỗi lần đều hoàn thành.

Tế bào vận động của Chaeyoung rất bình thường, vận động nhiều như vậy đối với cô mà nói, thật sự là vô cùng tốn sức. Nhưng cô vẫn cắn chặt răng cố gắng, vì một câu khen ngợi, một cái mỉm cười của Kim Jennie.




Qua ba tháng, Jennie khen Chaeyoung, nói cô tiến bộ rất nhanh, ngoài khả năng dự liệu của mình.

Chaeyoung đánh bạo, lấy cớ cảm ơn vì đã làm cô giáo chỉ dạy mình, mời Kim Jennie về nhà ăn cơm.

Đã nhiều năm, Jennie chưa ăn qua cơm nhà, liền vui vẻ đáp ứng.

Kim Jennie thích ăn món gì không thích ăn món nào, Chaeyoung đều tra kỹ, dụng tâm chuẩn bị bốn món một canh, tất cả đều là những thứ Jennie thích.

"Làm sao cậu biết mình thích ăn mấy món này?" Jennie nhìn thức ăn trên bàn, khẽ cau mày

"Mình.. mình đoán." Park Chaeyoung chột dạ không dám nhìn thẳng mắt đối phương

"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

"Thật là trùng hợp mà, nếu mấy món này hợp vị cậu, cậu nể mặt ăn nhiều một chút nha!" Chaeyoung vội vàng nói

Vì vậy nên Jennie yên tâm ăn rất nhiều.

Đối với những chủ đề Jennie hứng thú, Chaeyoung nghiên cứu rất lâu, trước mặt nàng cố gắng lựa ý hùa theo, hai người cười nói thật vui, một buổi tối rất mau liền trôi qua.

Sau khi ăn xong, Chaeyoung vào phòng bếp bưng trà hạt sen đi ra.

Jennie nhìn Chaeyoung không nói lời nào, nhưng trên mặt chính là biểu tình

Cậu cần một lời giải thích hợp lý Park Chaeyoung!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro