26: Xem phim để học tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai xong lại lái xe đến siêu thị mua một đống lớn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Sau đó, hai người mới về nhà. Khi đi lên tầng, Jennie nhìn mình cùng Chaeyoung trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ. Trong khoảnh khác đó, cô có một loại ảo giác bọn họ chính là người yêu.

Bởi vì giữa trưa ăn rất no nên buổi tối chỉ cần ăn tùy tiện thôi. Jennie xuống bếp chỉ làm vài món đơn giản.

.

Ăn xong, Chaeyoung nhìn cả người Jennie đầy mồ hôi, vỗ nhẹ bả vai cô dịu dàng nói:

"Ngoan, đi tắm rửa trước đi, sau đó mặc bộ quần áo chị mới mua cho em."

Mặt Jennie đỏ bừng, bác sĩ Park vừa rồi mua một bộ y tá, một bộ hầu gái, còn có một bộ học sinh, tất cả đều làm người khác quá mức xấu hổ.

Chị không nói nói rõ bộ nào, Jennie cầm lấy bộ hầu gái, dù sao chỉ lộ cánh tay với chân, chất liệu vải cũng mát hơn một chút.

Nhưng mà chờ đến khi cô tắm rửa thay vào mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi.

Bộ trang phục hầu gái này vô cùng bó eo. Hơn nữa bởi vì ngực cô khá lớn nên khi mặc vào phần lớn bộ ngực đều lộ ra ngoài. Tuy nói mùa hè lộ nhiều sẽ mát mẻ hơn nhưng mà cô vẫn hơi xấu hổ.

"Bác sĩ Park ..."

Jennie đi ra khỏi nhà tắm, đứng ở cửa sợ hãi gọi tên chị.

Chaeyoung vốn dĩ đang xem TV, nghe vậy quay đầu lại. Cô gái nhỏ đeo một cái nơ lớn màu trắng trên đầu, tóc dài mềm mại buông xuống đôi vai trần, mặc trang phục hầu gái ren màu đen trắng.

Cặρ vú trắng nó bị siết chặt lại, tràn ra phần lớn nhũ thịt cùng khe rãnh rất sâu, eo thon gọn không đủ để cầm nắm. Phần eo gắn một chiếc tạp dè màu trắng. Dưới tạp dề là váy ren ngắn cùng với đùi trắng nõn nà.

Ánh mắt chị nóng rực, nhưng thần sắc vẫn rất thoải mái tự nhiên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, gọi:

"Lại đây cùng nhau xem phim."

Xem phim?

Jennie có chút kinh ngạc.

Cô còn tưởng, sau khi bác sĩ Park bảo cô mặc thành như vậy sẽ cùng cô làm... làm cái kia.

Không nghĩ tới lại chỉ là xem TV.

"Ồ."

Cô ngoan ngoãn đi qua, ngồi ở trên sô pha.

Nhà cô là TV kết nối internet, dường như có thể kết nối mạng. Nhưng cô không hiểu rõ lắm, ngày thường cơ bản đều là xem phim truyền hình hoặc xem tin tức.

Cũng không biết Chaeyoung đã làm thế nào. Lúc này trên màn hình TV hiện lên một Folder, bên trong chứa rất nhiều video. Chaeyoung dùng điều khiển từ xa ấn vài cái, ngay sau đó đã mở ra một video trong số đó, rồi đặt tay lên trên vai Jennie, cười nói:

"Bắt đầu rồi."

Nghe vậy, Jennie cũng bình tĩnh lại nhìn vào màn hình.

Lúc đầu, có một dòng chữ Nhật xuất hiện trên màn hình, Jennie chỉ hiểu hai chữ "Hầu gái", những chữ khác đều không biết.

Ồ, hóa ra là phim Nhật Bản. Cô nghĩ.

Bộ phim bắt đầu rồi, trên một con đường sạch sẽ, có một nhà hàng rất xinh đẹp.

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi từ xa đi đến đẩy cửa vào.

"Chủ nhân, hoan nghênh ghé thăm."

Theo cánh cửa mở ra, một cô gái rất dễ thương mặc trang phục hầu gái, khom lưng cúi chào người đàn ông.

Phong cách quần áo trên người cô ấy có chút giống với trang phục Jennie đang mặc lúc này. Cô ấy nói tiếng Nhật, nhưng mà có phụ đề tiếng Hàn.

Jennie nghĩ thầm, đây hình như chủ đề chính là ở nhà hàng.

Hầu gái mỉm cười ngọt ngào đưa người đàn ông vào chỗ ngồi rồi đưa thực đơn:

"Chủ nhân, xin mời gọi món."

Người đàn ông gọi hai món ăn. Hầu gái lại cúi đầu mỉm cười nói:

"Chủ nhân, xin vui lòng chờ một chút."

Hầu gái cầm thực đơn đi vào bên trong, mà người đàn ông nhìn xung quanh nhà hàng đánh giá. Nhà hàng này hình như chỉ có một khách hàng là hắn. Hơn nữa, cũng chỉ có một người phục vụ là cô hầu gái.

Rất nhanh, hầu gái đã bưng đồ ăn lên, cười nói:

"Chủ nhân, mời anh từ từ dùng cơm."

Sau đó, cô lại đi đến góc nhà cầm cây lau nhà bắt đầu lau sàn nhà.

Cô cong người nghiêm túc lau. Bởi vì trang phục hầu gái vô cùng ngắn, vì thế qυầи ɭóŧ của cô bị lộ ra ngoài.

Cô không có phát hiện ở phía sau cô người đàn ông đã ngừng ăn mì. Hai mắt sắc mê mị nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của cô.

Hầu gái không hề để ý gì cả. Cô kéo kéo chổi lau đến gần chỗ bàn của người đàn ông.

Cô nhếch mông lên, qυầи ɭóŧ hiện ra ở trước mắt người đàn ông.

Người đàn ông duỗi bàn tay to ra sờ soạng thẳng vào đó.

Jennie ngây thơ cho rằng cô gái nhỏ này nhất định sẽ hoảng sợ tát người đàn ông một cái hoặc là chạy đi.

Không nghĩ tới, hầu gái lập tức đã dừng động tác lau nhà. Sau đó nhìn người đàn ông mỉm cười hỏi:

"Chủ nhân, em có thể phục vụ gì cho ngài không?"

Người đàn ông gật gật đầu, chỉ chỉ vào bộ vị ở đũng quần mình, hầu gái đáng yêu lập tức hiểu rõ. Cô ngoan ngoãn quỳ gối giữa hai chân người đàn ông, cởi dây kéo quần của hắn, tay nhỏ chậm rãi vuốt ve dươиɠ ѵậŧ người đàn ông.

Rất nhanh chóng, trên màn hình truyền đến một loạt âm thanh các loại liếʍ mυ"ŧ, tiếng rêи ɾỉ, tiếng đánh...

Côn ŧᏂịŧ người đàn ông thọc ra rút vào bốn phía trong huyệt nhỏ của hầu gái. Trên mặt hầu gái ửng hồng rêи ɾỉ những tiếng ám muội.

Ngay từ đầu Jennie đã rất ngạc nhiên, sau đó toàn bộ khuôn mặt đã đỏ bừng. Hai tay đổ mồ hôi hơi nắm thành nắm đấm, giảm bớt căng thẳng cùng xấu hổ.

Cô nhịn không được nhìn trộm Chaeyoung, chỉ thấy bác sĩ Park bắt chéo hai chân, biểu cảm vô cùng tự nhiên mà nhìn màn hình, như thể chị không phải đang xem phim người lớn mà chỉ là một bộ phim khoa học xã hội.

Cuối cùng, sau nửa tiếng đồng hồ nữa, người đàn ông dùng mọi cách đùa bỡn cơ thể hầu gái, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc.

Jennie thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang nghĩ có nên đi ngủ hay không, thì bác sĩ Park bên cạnh lại tua đến đoạn mở đầu của bộ phim, sau đó hỏi Jennie:

"Vừa rồi xem, đều nhớ kỹ chưa?"

"Hả? Nhớ... Nhớ kỹ."

"Chúng ta bây giờ bắt đầu đi, em diễn hầu gái, chị diễn khách hàng."

Chaeyoung cười nói.

Bắt đầu? Jennie nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu mục đích bác sĩ Park bảo cô thay quần áo.

Khó trách, vừa nãy lúc chị chọn phim đã lướt qua mấy bộ. Điều đó liệu có phải có ý bên trong còn có tình tiết quan hệ với học sinh, y tá...?

Jennie hoàn toàn không dám nghĩ nữa.

Mà ngay lúc cô còn đang phân tâm, Chaeyoung đã cầm điều khiển từ xa ấn bắt đầu.

Ngay sau đó đứng dậy đưa cô ra cửa.

Chị đặt cô ở trong cánh cửa còn mình bước ra ngoài.

Sau đó, chị đẩy cửa tiến vào.

Nhưng Jennie chợt nhớ đến, hàng xóm đối diện nhà mình là một gia đình 3 người. Người vợ hơn 40 tuổi thường ngày rất hay buôn chuyện. Bà ta còn có một đứa con trai đang học đại học khoảng 20 tuổi, nghĩ đến bây giờ mở cửa mà cô lại ăn mặc hở hang như vậy đứng ở trước cửa, ngay lập tức sợ đến hồn bay phách tán, cuống quít cúi đầu chào Chaeyoung:

"Chủ nhân, hoan nghênh ghé thăm."

Sau khi Chaeyoung nhàn nhạt gật đầu, Jennie vội vã đóng cửa khóa lại.

Sau đó, đi đến phía trước Chaeyoung đưa chị đến trước bàn cơm, đưa cho một quyển vở vờ như là thực đơn:

"Chủ nhân, mời chọn món."

Chaeyoung tùy tiện mà viết nước chanh cùng salad rau. Jennie bắt đầu đi đến phòng bếp nấu ăn. Trong bộ phim lúc này hầu gái cùng đang đi vào phòng bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro