42: Khám bệnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em chảy nhiều nước quá~"

Chaeyoung nhìn chằm chằm huyệt nhỏ, lạnh nhạt nói.

"Ưm ~ bởi vì bác sĩ..."

"Bởi vì chị?"

"Ngón tay bác sĩ Park làm em thật thoải mái..."

"Vậy sao?"

Chaeyoung cười khẽ.

Ngay sau đó, chị lấy một vật bên cạnh bỏ vào hoa huyệt Jennie.

"A ~"

Huyệt nhỏ bị một vật lạnh lẽo đâm vào, Jennie hơi khó chịu, cô hỏi:

"Bác sĩ Park, chị đưa vật gì vào vậy?".

"Mỏ vịt, cái này chắc em biết chứ?"

"Ah ~ Em biết..."

Jennie cắn môi.

Cô đã từng thực tập ở khoa sản, cũng từng thấy cảnh bác sĩ kiểm tra âʍ đa͙σ người bệnh, đều sử dụng mỏ vịt.

Nhưng mà, nhìn là một chuyện sử dụng trên người mình lại là chuyện khác.

Jennie cảm giác hai đầu mỏng của mỏ vịt đã bị Chaeyoung đẩy đi vào. Sau đó, hoa huyệt cô căng lớn ra, hoàn toàn không thể đóng lại.

Ngay sau đó, Chaeyoung mở một cái đèn pin ra, chiếu vào bên trong huyệt nhỏ của cô.

Tầng tầng lớp lớp nếp uốn, vách huyệt thịt hồng hào cùng con đường xinh đẹp của Jennie đã phơi bày ra trước mắt Chaeyoung, không che giấu chỗ nào.

Tay trái cầm đèn pin chiếu, ngón tay phải cũng dò xét đi vào, chọc khắp nơi.

"Ư a..A ư...Ô ô ~"

Jennie lớn tiếng rêи ɾỉ, cảm giác quá trình kiểm tra lần này kéo dài quá mức.

Trước kia mỗi lần Chaeyoung đưa tay vào huyệt nhỏ của cô, cô luôn không nhịn được co rút huyệt nhỏ lại, bắp đùi không ngừng ma xát.

Nhưng mà bây giờ, bởi vì huyệt nhỏ bị mỏ vịt làm căng ra cho nên ngón tay Chaeyoung rất linh hoạt đâm vào rút ra huyệt nhỏ của cô mà Jennie không hề có sức phản kháng.

Cuối cùng, chị chọc tới điểm kia.

"Aaaa!"

Jennie lập tức thét chói tai, huyệt nhỏ trào ra một dòng nước.

"Xem ra đây là điểm G"

Chaeyoung làm bộ như đây là lần đầu tiên phát hiện, tiếp tục không ngừng ấn vào điểm kia, sau đó hỏi cô:

"Người yêu em có chơi đùa điểm G của em không?"

"Ưm ~ chơi... Chơi đùa ~"

Jennie đã có chút thất thần.

"Khá tốt"

Chaeyoung vui vẻ gật gật đầu, nói:

"Nơi này có thể trợ giúp em nhanh chóng đạt tới cao trào, giống như chị bây giờ..."

Dứt lời, chị bỗng dưng dùng sức, ngón tay ấn mạnh vài cái.

"Aaaaa ~"

Jennie liên tiếp thét chói tai, phun đầy dâʍ ɖị©ɧ.

"Em cao trào rồi."

Chaeyoung nhìn hoa huyệt cô, bình tĩnh nói ra. Jennie hãy còn đang ở giữa dư vị cao trào, không có dư thừa sức lực trả lời chị.

Chị lại vươn tay ra dọc theo huyệt nhỏ sờ đến cúc huyệt.

Một đường trơn trượt, có thể thấy được cô chảy rất nhiều nước.

Vì vậy Chaeyoung cúi đầu liếʍ nhẹ trên âm đế Jennie.

"A ~ bác sĩ Park ~ Ư ư ưm"

Vừa mới trải qua một lần cao trào, cô làm sao chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy?

Cô nhanh chóng cảm thấy cả người tê rần, đặc biệt chỗ hoa huyệt bị căng lớn ra. Quả thật giống như trăm nghìn con kiến đang bò lên.

Nhưng vào lúc này, Chaeyoung lại bỗng dưng buông lỏng cô ra, sau đó nhìn cô nhàn nhạt nói:

"Kiểm tra xong rồi, bệnh em đã khỏi, em có thể đi rồi."

Đi?

Bây giờ cô thế này có thể đi đâu?

Cô sắp bị du͙© vọиɠ tra tấn tới mức điên rồi.

"Bác sĩ Park~"

Jennie thấy chị chuẩn bị rời đi, cuống quít bắt lấy góc áo blouse trắng của chị, nhẹ nhàng khóc thầm nói:

"Đừng đi ~ giúp giúp em ~"

"Giúp em? Giúp thế nào?"

Chaeyoung đẩy đẩy gọng kính vàng, lạnh nhạt nhìn cô.

"Huyệt nhỏ em thật ngứa, cầu côn ŧᏂịŧ lớn của chị chọc vào thao thao ȶᏂασ em, giúp em ngăn ngứa ~"

Vài ngày gần đây thân mật, cô đã không còn xấu hổ khi nói ra những lời này.

Nghe vậy, mặt Chaeyoung lạnh lùng, nhíu mày nói:

"Chị chỉ là bác sĩ của em. Em muốn bị thao, nên đi tìm người yêu em đi."

Jennie gấp đến mức sắp khóc đến nơi rồi. Người yêu cô còn không phải là chị sao?

Nhưng mà, bây giờ dường như trong mắt Chaeyoung, chị thật sự chỉ là bác sĩ của cô thôi.

Vì thế, cô đành phải tiếp tục nói:

"Người yêu em đi công tác rồi, bác sĩ Park, cầu xin chị, giúp giúp em ~"

Nói rồi cô vươn tay, bắt đầu cởϊ qυầи tây bên trong áo blouse trắng của Chaeyoung.

"Em đang làm gì vậy?"

Nhưng mà nữ bệnh nhân của chị không hề trả lời mà nhanh chóng kéo quần chị xuống sau đó há miệng ngậm côn ŧᏂịŧ chị vào bú ʍúŧ chùn chụt.

Vừa ngậm vừa nói không rõ ràng:

"Bác sĩ Park, chị xem, chị cũng cứng rồi, đúng lúc huyệt nhỏ em có thể cho chị cắm vào ~"

Nói xong, chuyển động trong miệng cô càng nhanh hơn, mạnh mẽ mυ"ŧ qυყ đầυ mã nhãn.

Bởi vì huyệt nhỏ của cô lúc này vô cùng ngứa, cho nên Jennie rất nghiêm túc liếʍ láp côn ŧᏂịŧ lớn của chị.

Biết dùng lực như thế nào làm chị thoải mái nhất, có thể hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ nhanh nhất.

Quả nhiên, sau vài phút, Chaeyoung đã không chịu được.

Chị thở dài một hơi, bỗng dưng chị rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng Jennie, sau đó bất đắc dĩ nói:

"Nếu em khó chịu như vậy, chị đây sẽ giúp em một lần."

Chị rút mỏ vịt ra khỏi âʍ đa͙σ cô. Sau đó để cô ngồi ở mép giường tách đùi ra.

"Em đừng quên, đây là em cầu chị, chuyện này không thuộc về phạm vi trị liệu của chúng ta. Về sau đừng lấy chuyện này ép chị hẹn họ với em, chị đã có người yêu rồi."

Chaeyoung đỡ lấy eo cô cắm dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong huyệt nhỏ của cô, vừa lạnh giọng cảnh cáo cô.

"Ưm ư ~"

Huyệt nhỏ trống rỗng cuối cùng cũng được côn ŧᏂịŧ thô to lấp đầy, Jennie đâu còn tâm trí quản chị đang nói cái gì. Cô chỉ có thể dựa vào vai chị, phối hợp với chuyển động của chị, càng dựa sát vào chị hơn để mỗi lần chị đâm vào càng thêm thuận tiện.

"Ư a ~ bác sĩ Park chị thật tuyệt ~ư hơ~"

Jennie yêu kiều rên lớn.

"Xem ra bệnh của em đã khỏi hoàn toàn rồi, lỏng một chút, lỗ nhỏ kẹp chặt quá ~"

Chị vỗ nhẹ ào mông trắng nõn của cô.

"A ~ Ưm ~ Đúng vậy, Em đã khỏi rồi~"

Giọng cô vừa sung sướиɠ lại tự hào.

Cô cuối cùng cũng tốt, bệnh của cô khỏi rồi, tình cảm của cô cũng bắt đầu bước sang một chương mới.

Mà tất cả những điều này đều là người phụ nữ trước mặt này mang đến.

Cuối cùng sau khi đâm vào rút ra thêm mấy chục phát nữa, Chaeyoung ôm chặt lấy cô người căng cứng lại rùng mình, phun ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong âʍ đa͙σ của cô..hừ hừ.

Dư vị cao trào tan đi, Chaeyoung đặt cô lên giường một lần nữa, rút khăn ướt ra nhẹ nhàng lau miệng âʍ đa͙σ giúp cô, khác biệt hoàn toàn với bác sĩ lạnh lùng lúc nãy.

"Bác sĩ Park, vừa rồi chị hư quá ~"

Chaeyoung cười khẽ:

"Lần đầu tiên em tới xem bệnh, chị đã muốn làm như vậy rồi."

"Cái gì?! Như vậy đã từ lâu, chị đã... đã muốn làm vậy với em..."

Jennie thật sự khó có thể kết nối bác sĩ Park lạnh lùng thờ ơ lần đầu tiên gặp mặt, với người vừa mới hung ác thao cô một cách mạnh bạo dữ dội.

"Không sai, chị đã muốn thao em như vậy từ lâu rồi."

Mặt Jennie đỏ bừng, nhẹ nhàng đấm ngực chị:

"Em là bệnh nhân của chị mà!"

Chị là bác sĩ, sao có thể có những suy nghĩ như thế với người bệnh?

"Em là bệnh nhân đầu tiên tìm chị chữa tính lãnh cảm."

Chaeyoung bổ sung.

Jennie không còn lời gì để nói.

Sau một lúc lâu, cô hỏi chị:

"Mỏ vịt chị lấy ở đâu ra?"

"Mượn."

"Mượn?"

Thứ này, có thể mượn ư?

"Ừ, chủ nhiệm phụ khoa là dì chị. Chị nói với dì kiểm tra cho bạn gái chị."

"Cái gì cơ?!"

Jennie cảm thấy mình có thể suy xét từ chức rồi.

Trời ạ, thật sự không còn mặt mũi gặp người khác!

"Lừa em thôi, chị nói với dì chị phải làm thí nghiệm"

Chaeyoung cười khẽ, nhân tiện nhướng mày, mặt đầy ái muội nói:

" Vừa rồi em thoải mái như vậy. Chị cảm thấy sau này chúng ta có thể đem trong viện các phòng thiết bị đều chơi một lần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro