5: Ở nhà chỉ dạy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu huyệt có ướt không?" Jennie vừa nghe thấy những lời này của Chaeyoung, đột nhiên nhận ra, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

Hóa ra thứ em sờ đến chính là...

Em không dám nhìn màn hình, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

"Hửm? Trả lời chị!"

Giọng nói của Chaeyoung ở bên kia điện thoại tuy thờ ơ, lại vô cùng uy nghiêm, giống như đang ở trước mặt em, tự mình xem bệnh cho em.

Jennie không biết vì sao, hơi hơi sợ hãi, giống như học sinh không nghe lời bị giáo viên khiển trách.

"Ướt rồi." Em trả lời.

"Được, bây giờ em thay đổi góc độ, mở rộng chân ra đưa huyệt nhỏ về phía máy ảnh, để chị nhìn rõ ràng một chút."

Có lẽ vừa nãy chỉ là ảo giác của em, bây giờ bác sĩ Park lại khôi phục lại ngữ điệu ôn hòa.

Trải qua việc vừa rồi, Jennie không dám nói thêm nữa gì nữa, vội vàng theo lời chỉ dẫn của Chaeyoung, xoay người, đầu áp vào bên sườn giường, hai chân hướng về phía tủ đầu giường mở rộng hết cỡ cho đến khi chắc chắn Chaeyoung có thể nhìn rõ.

Mặc dù cách một lớp màn hình, Chaeyoung vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng âʍ ɦộ sạch sẽ xinh đẹp của em.

Không có âm mao che đậy, tiểu nhuỵ châu của em, môi âʍ ɦộ dài rộng, còn có lỗ nhỏ phấn nộn ở phía dưới đều phóng đại rõ ràng trước mắt Chaeyoung.

Huyệt nhỏ phấn hồng, hơi hơi sáng trong, Chaeyoung cẩn thận nhìn, mới nói:

"Không sai, quả thật ướt."

Nói xong, mặt cô lộ vẻ tán dương:

"Huyệt nhỏ của em bắt đầu chảy nước đều này chứng tỏ em đã có chút động tình, là dấu hiệu tốt."

"Vâng." Jennie trầm thấp đáp lời.

"Được, em đút ngón tay vào trong đi, cảm thụ nó."

"Ngón tay tay nào cơ?" Jennie hỏi.

Em bây giờ đã mất khả năng suy nghĩ, toàn tâm toàn ý tin tưởng bác sĩ Park.

"Ngón trỏ tay phải."

"Được."

Jennie đáp lời xong, tay phải chậm rãi di chuyển xuống dưới.

"Là nơi này sao?"

Tay em dừng lại ở lối vào lỗ nhỏ, có chút không chắc hỏi lại.

Rốt cuộc, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng tự an ủi bao giờ.

"Là nơi đó. Thử từ từ đút ngón tay vào trong."

Jennie nghe theo, thử chọc vào trong.

"Ư ~"

Em xoay eo một chút, hơi hơi thở hổn hển.

"Chậm rãi, từng chút một, đừng lo lắng." Chaeyoung dạy dỗ.

"A!"

Ngón tay theo dâʍ ŧᏂủy̠ đi vào được một phần ba, toàn cơ thể Jennie nhịn không được run lên một chút.

"Nói ngón tay em bây giờ cảm nhận được gì."

Jennie cắn môi, nhắm hai mắt lại, chậm rãi cảm thụ được.Ngón tay giống như đi vào một nơi mềm mại, nơi đó có sức sống của riêng mình, đầu ngón tay em vừa cắm vào đã bị hút thật mạnh.

"Ư... Rất mềm, rất ướt, nóng nóng... Giống như có cái gì đó hút ngón tay của em..."

"Ngón tay di chuyển qua lại một chút!"

"Ư." Jennie rút ra ngón tay, lại cắm vào, lại rút ra...

Em cứ như vậy làm trước mặt Chaeyoung, cả người trần trụi, nhắm mắt lại tự an ủi.

Trong cổ họng căng thẳng, Chaeyoung nhìn xuống người anh em của mình đã cương lên dựng đứng, hơi hơi cười khổ.

Cô nhìn về phía màn hình điện thoại. Một màn trước mắt, bất kì một người bình thường nào nhìn vào cũng đều sẽ huyết mạch phun trào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dục hỏa.

Jennie giống như một đóa hoa súng, sạch sẽ nằm trên khăn trải giường.

Toàn thân da thịt tuyết trắng, lại nhàn nhạt phấn hồng.

Cặp ngực no đủ của em hơi hơi dựng thẳng, hai viên anh đào kiêu ngạo đứng thẳng, dường như muốn mời người đến nhấm nháp.

Biểu cảm trên mặt lạnh lùng lại lâm vào hư vô mê loạn, lạnh đến nóng bỏng, làm người khác chỉ cần nhìn một cái là trở nên điên cuồng.

"Đừng cắn môi, thử rên ra, thanh âm sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý của em."

"A ~ Ư ~"

Dưới sự hướng dẫn của Chaeyoung, Jennie rốt cuộc không thể nhịn được nữa, em vừa tăng tốc vừa cắm ngón tay vào trong, vừa vong tình rêи ɾỉ.

"Ừm, chính là như vậy, nhanh thêm chút nữa! Bàn tay trống có thể đi vuốt âm đế cùng đầṳ ѵú kí©ɧ ŧɧí©ɧ chúng nó."

Cùng lúc đó, tay cô cũng lại lần nữa vói vào trong đũng quần.

"A ~ ha ~" Ở trên giường to rộng, Jennie run nhè nhẹ, sắc mặt em ửng hồng, ngực em cứ phập phồng, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Cảm giác tê ngứa, hư không từ huyệt nhỏ dần dần truyền khắp toàn thân, em không biết giờ phút này mình bị làm sao, muốn khóc, muốn có vật cứng lớn hơn đâm vào lỗ nhỏ, để giảm bớt khó chịu trong người.

"A!" Rốt cuộc, em co rút ngừng động tác trên tay lại, hai chân run rẩy dữ dội, vừa mệt lại vừa mềm nhũn xuống.

Mà ở bên kia em không thể nhìn thấy, Chaeyoung nhanh chóng tắt video.

Ngay sau đó, gầm nhẹ một tiếng, nhìn hình đại diện của em trên màn hình di động bắn tinh lần nữa.

Jennie nằm năm phút đồng hồ, lúc em cảm thấy thoải mái đến sắp ngủ mất thì di động "Tinh" một tiếng, hiện lên WeChat.

"Vừa rồi biểu hiện rất có tiến bộ."

Nhìn mấy chữ ngắn ngủn này, Jennie nhịn không được bật cười.

"Cảm ơn chị, bác sĩ Park."

Mà Jennie nhìn di động, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhanh chóng nhắn tin cho Hae In:

"Em tìm được bác sĩ mới giúp em chữa bệnh rồi, lần này rất có hi vong, cho em một chút thời gian, được chứ?"

Gửi xong, đầu óc em lại thanh tỉnh một ít.

Nhìn khăn trải giường đã có mấy chỗ bị ướt. Dù là mùa hè nhưng nằm ở trên cũng không thoải mái lắm.

Sau đó em đứng dậy mặc qυầи ɭóŧ và váy ngủ, cầm khăn trải giưởng để vào máy giặt, rồi đi đến tủ quần áo, treo quần áo sạch lên.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cả người đổ mồ hôi, giữa hai chân lại dính nhớp rất khó chịu, vì thế em lại đi vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa.

Lúc chuẩn bị thay qυầи ɭóŧ em lập tức nhớ đến buổi chiều Chaeyoung dặn:

"Ngày mai qυầи ɭóŧ cũng phải thay..."

Vì thế dứt khoát ném hết qυầи ɭóŧ vào thùng rác, đi đến tủ quần áo tùy tiện tìm một bộ mặc vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro