Chương 11: Tiểu trù nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên dưới Phác gia đều đã phát hiện gia chủ thay đổi. Trước kia mặt trời lên cao ba sào mới chịu thức dậy, mà nay gà gáy đã ngồi dậy rồi. Trước kia trừ ăn cơm ra còn không thì không xuất hiện ở Thái Anh lâu, hiện tại lại mỗi ngày đi theo phía sau Phác thúc, kiểm tra cửa tiệm. Phác thúc đầu óc kinh doanh rất tốt, nhãn quang tinh tường, tính khí lại trầm ổn, cũng sẽ không đem tiền đầu tư vô ích.

Cho nên Phác gia, ngoài Thái Anh lâu là cây hái ra tiền ra còn có rất nhiều khách điếm, mua bán cho thuê đất đai. Làm chủ một nửa khách điếm ở kinh thành đều là Phác phủ, phần lớn cho thuê cấp người khác có công ăn việc làm, sau đó sẽ thu lãi. Mà một phần ba đất đai phía bắc được Phác phủ dùng để trồng rau nuôi gia súc gia cầm, cung cấp cho Thái Anh lâu. Phác thúc làm việc cẩn thận, cơ hồ mỗi ngày đều đi kiểm tra ít nhất một lần, Phác Thái Anh đương nhiên cũng đi theo, không nói lời nào, mặt mày rạng rỡ, theo như lời Phác thúc, tổng yếu để cho người thuê biết Phác lão gia là ai.

Qua vài ngày, Phác Thái Anh đương nhiên mệt đến không chịu được, nhưng khi nàng hồi phủ nhìn thấy Kim Trân Ni đi ra trước tiên, ôn nhu hỏi nàng có mệt hay không thì nàng cảm thấy mỏi mệt trong cả ngày đều biến mất, chỉ ngây ngô nói không mệt không mệt. Sang ngày thứ sáu, Phác thúc rốt cục không cho Phác Thái Anh đi theo, bảo nàng ngồi ở Thái Anh lâu, kiểm tra sổ sách.

Phác thúc đã tính toán trước, từ lúc Thiện Phát Thiện Tài hơn mười tuổi đã bắt đầu dạy bọn họ để ý ghi chép, tính sổ sách. Trong hai người, Thiện Tài đối khoản này có phần am hiểu hơn, cho nên hiện tại sư phụ của Phác Thái Anh chính là Thiện Tài. Phác Thái Anh thực chăm chỉ học, nhưng đầu óc lại không thể chú ý vào trong việc tính toán. Qua vài ngày, Phác thúc cũng nhìn ra điểm ấy nhưng không có ý định khiển trách nàng, chỉ dặn dò nàng nhất định phải học kiểm tra sổ sách. Làm lão bản, không học được kiểm tra sổ sách sẽ bị hạ nhân cưỡi lên cổ.

Cũng may Phác Thái Anh có hiền thê, so với Thiện Tài thì nương tử nhà mình nói chuyện dễ nghe hơn. Sau nửa tháng được Thiện Tài cùng Kim Trân Ni kèm cặp, Phác Thái Anh đã có thể nắm vững việc kiểm tra sổ sách, cũng hiểu được làm thế nào phát hiện khoản thiếu sót. Sau khi Phác thúc kiểm tra thông qua, Phác Thái Anh bắt đầu phụ trách quản lý kiểm tra sổ sách của Phác phủ.

Cứ như vậy bình bình đạm đạm trải qua một tháng, thời tiết cũng theo từ cuối hạ đến cuối thu. Trời cũng càng ngày càng lạnh, Phác Thái Anh ngồi trong thư phòng ở Thái Anh lâu, xoa xoa tay chuẩn bị hưởng thụ tình yêu đích thực của mình ------ bánh đậu xanh. Không không, hiện tại hẳn là đệ nhị yêu thích, bởi vì đệ nhất đã là nương tử. Nghĩ đến Trân Ni, Phác Thái Anh không khỏi ngây ngô cười, cầm lấy điểm tâm trong đĩa, cắn một ngụm, nàng lại ra vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người.

Này này này, thật là ngon quá đi. Phác Thái Anh nàng từ nhỏ đã thích ăn bánh đậu xanh, từ khi mười hai tuổi đã ăn bánh đậu xanh do Thái Anh lâu làm, đến nay chắc đã hàng ngàn lần. Nhưng hôm nay ăn vào miệng, thật giống như là lần đầu tiên. Hương thơm của đậu xanh nồng nàn xông vào mũi, đậu xanh bên trong làm vừa đúng, tất cả tạo nên một mùi thơm ngát sảng khoái, so với bánh đậu xanh bình thường khô hơn một chút, nhưng lại ít béo, hương vị cũng ngọt ngào tự nhiên hơn.

Mạnh mẽ nhìn về phía Thiện Phát ở một bên hỏi: "Trong lâu có đầu bếp mới ư?" Thiện Phát khâm phục chủ tử nhà mình vị giác thật là tốt, nói: "Dạ đúng. Hôm qua vừa mới đến, là một cô nương. Chỉ giúp việc bếp núc, là chưởng quầy tự quyết định, còn chưa kịp bẩm báo. Chủ tử cảm thấy khó ăn hay sao ạ?" Phác Thái Anh lắc lắc đầu, cũng không trả lời Thiện Phát, chỉ nói với hắn: "Đi gọi nàng ta lại đây."

Chỉ chốc lát, Thiện Phát liền dẫn theo một cô gái bước vào, Phác Thái Anh phất phất tay, ý bảo Thiện Phát ra ngoài. Lúc này mới nhìn về phía cô nương vừa vào, bộ dạng rất thanh tú, nhưng lạnh lùng không nói được lời nào cũng không có biểu tình gì. Phác Thái Anh nguyên lai chính là tò mò là ai làm ra điểm tâm có hương vị tuyệt hảo như vậy, bây giờ nhìn thấy cũng không biết phải nói gì.

Sờ sờ cái mũi, chỉ chỉ cái ghế cạnh cửa mời nàng ngồi xuống, thấy cô nương kia cũng không khách khí liền ngồi xuống. Sau đó Phác Thái Anh lại muốn biết rõ hơn, mới mở miệng: "Cô nương tay nghề thật tốt, bánh đậu xanh ngày hôm nay thật sự là ăn ngon nhất trong số các lần ta được nếm qua." Nói xong liền trưng ra một cái mỉm cười thật to.

Nhưng người đối diện nghe xong chỉ gật gật đầu, cũng không đáp lời, Phàc Đông gia một trận xấu hổ. Nhưng lại không thể gọi người ta tới lại không nói gì đã đuổi đi. Nàng luôn luôn là một lão bản thực biết quan tâm. Chống chọi với không khí rét lạnh bên trong, tiếp tục nói: "Còn chưa thỉnh giáo danh tính của cô nương?" Người đối diện rốt cục đáp lại, thanh âm thản nhiên trả lời: "Ta gọi là Mặc Ngọc." Sau đó không nói gì, Phác Thái Anh lại nói chuyện vài ba câu, nói một hồi, rốt cục bảo Mặc Ngọc lui xuống.

Mặc Ngọc đi ra thư phòng, lúc này trên khóe miệng mới giương lên, vị đông gia này thật là thú vị, mà không, hẳn là nữ đông gia, cũng giống như 'ai kia', cũng là một người nữ phẫn nam trang.

Trong thư phòng, Phác Thái Anh nhìn thấy Mặc Ngọc rời đi mới thở phào một hơi, quả nhiên nữ tử bên ngoài đều kỳ quái đáng sợ, chỉ có nương tử nhà mình là tốt nhất. Giơ ngón tay lên tính thời gian, nhớ... nương tử quá a...

Kết Chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro