Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nếu có một ngày người mình yêu đứng trong gió đêm dịu dàng kiên định thông báo với mình cuộc đời này chỉ nắm tay một mình mình và giao toàn bộ tương lai cho mình thì niềm vui mừng và suиɠ sướиɠ không thể nào nói thành lời.

Chị đồng ý a, chị đồng ý cùng em đi hết quãng đời còn lại, trải qua buồn vui của cuộc đời, đơn giản vì chị yêu em, chị yêu em, ChaeYoung!

Kim Jennie nhìn gương mặt sạch sẽ thanh tú của Park ChaeYoung, nghe cô kiên định cùng thâm tình thổ lộ tiếng lòng, giờ khắc này Kim Jennie nghĩ mọi khổ đau vây kín lúc trước cùng chờ đợi cũng đáng giá — chỉ vì hạnh phúc lúc này.

"Được!" trong lòng dâng trào mãnh liệt, lời nói tự nhiên thốt ra.

"A?" Park ChaeYoung không thể tin được lỗ tai mình.

"Chị nói được, làm người yêu của em, cùng nhau trải qua vui buồn cuộc sống sau này" mặt mày Kim Jennieẩn tình, tư thái lưu luyến.

"Thật tốt quá! Đàn chị, Jennie!" Park ChaeYoung ôm Kim Jennie, đem cô ấy kéo vào lòng, thật lâu không muốn buông tay. Cô cọ cọ bên tai Kim Jennie, "Cảm ơn chị, đàn chị, cảm ơn thần linh đã chị tin tưởng em. Cảm ơn chị đem bản thân giao cho em. Em rất cao hứng, giấc mộng của em rốt cục cũng thành hiện thực" thanh âm Park ChaeYoung dần dần không ổn, lại kích động nên nước mắt chảy.

"Ngốc!" Kim Jennie dịu dàng thương tiếc nâng mặt Park ChaeYoung lên, nhìn dáng dấp cô ấy vui mừng quá mà khóc, kiễng chân, hôn lên đôi mắt Park ChaeYoung, hôn chặn dòng nước mắt của cô ấy, "ChaeYoung, chị yêu em"

"Đàn chị" Tất cả từ ngữ đều tiêu tán trong lời nỉ non, chỉ có hai tấm lòng gắn bó với nhau, môi chỉ có thể dính sát vào nhau mới biểu lộ được niềm vui sướng, tình yêu say đắm của chúng ta.

Đẹp nhất, ngọt ngào nhất chỉ có chị em mới có thể cho dư, cho dù ai nói thế nào em cũng sẽ nắm chặt tay chị.

Sau khi hai người nói rõ tâm ý, tình nống ý mật nắm tay nhau đi bộ trong tiểu khu.

"Đàn chị, thời gian chị ở nước ngoài có khỏe không, vì sao một mình mang theo Chaennie bé con?"

Kim Jennie nghe nói ngừng lại nhìn Park ChaeYoung, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh mắt Kim Jennie thâm thúy nhưng do dự.

"Cái đó, đàn chị, nếu chị không muốn nói thì không nói, em không để ý đâu" Park ChaeYoung cho rằng mình chạm phải hồi ức mẫn cảm mà Kim Jennie không muốn nhắc tới, vội vã xua tay ý bảo Kim Jennie không cần trả lời, "Dù sao sau này em sẽ xem Chaennie thành con gái mình"

"ChaeYoung, nếu như chị nói, chị chỉ có đêm hôm đó cùng em, không thân mật người khác, Chaennie, con bé là con gái em, em sẽ tin tưởng sao?" tâm tư phức tạp Kim Jennie mà nói ra bí mật nhiều năm qua.

"Chaennie là con gái của em?" Park ChaeYoung không dám tin trên đời có chuyện như vậy sao? Thế nhưng thấy thần sắc Kim Jennie chăm chú, Park ChaeYoung mỉm cười, cô tin Tống Nhu, "Em tin, chị nói cái gì em nghe theo cái đó" đứa bé kia có gương mặt tương tự mình là con gái của mình và Kim Jennie.

"ChaeYoung, cảm ơn em" mắt Kim Jennie rưng rưng nước, cô không nhìn lầm cô ấy, cô ấy tin cô.

"Đàn chị..."

"Lúc chị biết mình mang thai, chị cũng không thể tin được, vì ... đó quả thật là chuyện nghìn lẻ một đêm. Em nghĩ, chị trong khoảng thời gian mình không biết qua lại với một người đàn ông có đúng không, thế nhưng trừ em ra chị chưa bao giờ tiếp xúc thân mật cùng người khác, mà suy tính căn cứ theo chu kỳ thì cũng tính ra được là đêm đó. Thế nhưng chị không thể vững tin bởi vì ... không có căn cứ khoa học, cho nên chị không nói cho ba mẹ, không nói cho JiSoo biết vì chị cho rằng sẽ không ai tin tưởng. Ba mẹ chị ép hỏi ba của đứa bé là ai, chị chỉ có thể không nói gì mà chống đỡ. Thẳng đến mấy hôm trước, JiSoo biết chuyện của chị với em, cô ấy nhìn Chaennie lớn lên giống em như đúc mới tin lời chị nói. Thế nhưng cô ấy có chút thành kiến với em..."

"Bởi vì em cho nên chị mới có Chaennie, thế nhưng em nhưng không thể bên cạnh chị, chăm sóc chị, chăm sóc Chaennie, bản thân còn trốn rất xa, để chị một mình một người tha hương sinh dưỡng con gái, chuyện đau khổ như vậy phải để chị chịu đựng một mình. Xin lỗi, đàn chị" nói nói, Park ChaeYoung đã rơi nước mắt đầy mặt, mình thực sự là một tên khốn kiếp! Mình dĩ nhiên là người đã làm cho đàn chị có thai nhưng không thể bên cạnh cô ấy, cho cô ấy được làm một người mẹ, người vợ hoàn chỉnh. Không có trách nhiệm và nghĩa vụ, không chăm sóc cô ấy trong thời gian mang thai, không tự tay bế Chaennie lúc mới sinh, không làm bạn cho tới lúc Chaennie lớn, chứng kiến mẹ con Kim Jennie Chaennie bình an vui vẻ!

"ChaeYoung" Park ChaeYoung ôm lấy Park ChaeYoung đang khóc không ngừng, vuốt đầu của cô ấy, thoải mái nói, "Cũng đã là quá khứ, không cần tự trách, hiện tại chúng ta đều tốt. Mọi cực khổ trải qua để được hành phúc hôm nay"

"Dạ, hạnh phúc hôm nay, hiện tại chúng ta hạnh phúc, chúng ta cho Chaennie một gia đình hoàn chỉnh"

"Ừm, cho Chaennie một gia đình hoàn chỉnh. Một gia đình có em, có chị, có Chaenie " Kim Jennie đang ôm lấy mặt Park ChaeYoung ra sức khẳng định.

Park ChaeYoung không muốn về nhà, vừa mới đoàn tụ với vợ con, tuy rằng còn chưa nói cho con gái mình cũng là mẹ con bé nhưng yêu thương tràn đầy trong đáy mắt đang muốn tràn ra, cô cả buổi tối nay ôm Chaennie không buông tay, trái phải yêu thích không buông tay, hắc hắc, đây là con gái của tôi, con gái ruột của tôi, hắc hắc, bộ dạng vô cùng đắc ý. Thử hỏi thiên hạ ai có vận mạng tốt như mình, có một người vợ dịu dàng xinh đẹp, một đứa con gái dễ thương lại nghe lời, ha ha ha, chỉ có Park ChaeYoung tôi!

Park ChaeYoung đắc ý làm cho con mắt Kim JiSoo phát đau, cô hận không thể dùng chân đá Park ChaeYoung phát ra khỏi nhà! Vừa lúc nãy Park rùa nhà cô còn thấp kém, hiện tại diễu võ dương oai làm phản !

"Ừm...khụ....khụ" Kim JiSoo ho khan, "Đã khuya rồi, Chaennie nên đi ngủ, nhà tôi cũng không giữ khách lại"

"Tổng giám, hiện tại mới tám giờ rưỡi?"

"Chaenni mỗi ngày đúng chín giờ đi ngủ, lúc này con bé nên đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ" rùa nhà cô còn dám cãi lại.

"Được rồi, ChaeYoung, Chaennie nên đi ngủ, em cũng nên về nhà" Kim Jennie sao lại không biết tâm tư bạn tốt, để cô ấy không được tự nhiên cẩn thận suy một chút đi, dù sao Chaennie cũng nên chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cái gì muốn mình về nhà? Mới vừa thổ lộ cùng bạn gái, còn chưa ôn tồn nhiều nữa lại bị lệnh cưỡng chế về nhà là sao? Mới vừa hợp lại với vợ lại bị đuổi, là thế nào? Mặt dày đứng yên.

Đừng đợi, tại địa bàn của người ta, cô nghĩ rằng cô không muốn đi thì được sao.

Kim Jennie nhìn người nào đó mặt dày mày dạn ôm Chaennie không muốn đi, vẻ mặt bất đắc dĩ, "ChaeYoung, em về đi, ngày mai em có thể tới thăm chị, buổi chiều em chưa về, dì sẽ lo lắng cho em"

Lúc này công thần hỗ trợ login, " Dì JiSoo, mẹ, đừng cho ChaeYoungie đi, buổi tối Chaennie muốn ngủ cùng ChaeYoungie "

Nghe ra ý tứ con gái ỷ lại yêu thương cô, con mắt Park ChaeYoung lập tức phát sáng, được rồi, có thể ngủ lại.

"Đúng vậy, em muốn ở cùng Chaennie, em có thể gọi điện thoại cho mẹ em, nói hôm nay em ở lại nhà bẹn bè nên không về"

Nhìn một lớn một nhỏ giương hai gương mặt tương tự nhau làm biểu tình khẩn cầu, Kim Jennie lập tức đầu hàng, ậy, không nên đùa giỗn như vậy chi cho mệt mỏi.

"Không được nha, Chaennie, ngày mai dì ChaeYoung ngày mai phải đi làm, nếu bây giờ dì ấy không đi thì ngày mai sẽ có rất nhiều công việc nha, buổi tối không thể tới chơi với con được" Kim JiSoo trừng Park ChaeYoung mấy cái.

F**k, cô là boss, xem như cô lợi hại, địa bàn của cô, cô làm chủ, nã đạn công việc bắn lui tôi, bây giờ tôi không đi thì ngày mai tăng lượng công việc, để buổi chiều tôi không thể tan tầm đúng giờ, cô thắng còn tôi cảm thấy khuất phục, hừ, tôi đi còn không thành công.

Lúc này, điện thoại Park ChaeYoung vang lên, Park ChaeYoung lấy ra nhìn, là mẹ già nhà mình: "Alo, mẹ"

"ChaeYoung, con đi đâu?" tiếng mẹ Park lo lắng truyền ra từ ống nghe.

"Con đang ở nhà bạn"

"Con không có việc gì chứ?" mẹ Park nhớ rõ trạng thái hồn không đặt trong xác của con gái rời nhà lúc sáng sớm.

"Không có việc gì, hắc hắc, không có việc gì" Park ChaeYoung hạnh phúc cười khúc khích.

"Không có việc gì tại sao không về nhà!" sư tử rống tái hiện giang hồ. "Mày con gái con nứa không có việc gì cũng không về nhà, cũng không bây giờ mấy giờ, nhanh về nhà!"

Kim JiSoo cũng mơ hồ nghe được mẹ Lương nói, cô có chút hả hê nhìn về hướng Park ChaeYoung cười xấu xa, ha ha, cho cô gọi thịt chó ăn cả đêm!

Hôm nay Park ChaeYoung đã bị bà chủ cùng mẹ già nhất trí thương tổn, tâm tình buồn bực, cục cưng không để ý tới các người.

"Được rồi " Kim Jennie đi tới đem điện thoại Park ChaeYoung đang cầm trên tay lấy xuống, "Về nhà đi, sau này chúng ta còn thời gian ở chung, tương lai cũng đều là của chúng ta"

A, đau răng quá, biểu tình của Kim JiSoo là muốn té.

"Vậy được rồi" Park ChaeYoung bĩu môi, "Chaennie, dì về trước, ngày mai dì cùng mẹ con cùng nhau đi đón con nha, được không?"

"Thật tốt quá, ChaeYoung. Bà gọi dì về, dì nhanh về nhà đi, làm cục cưng nghe lời"

Cục cưng ngoan... Lời này dùng để tại trên người mình sao?

Cuối cùng Kim JiSoo nhìn một nhà ba người đưa tiễn nha, cả người nổi da gà, "Nữ giới yêu đương a, tặc...tặc..."

Không biết, sau đó cô yêu đương chỉ có hơn chứ không kém, nhưng mà đó là chuyện nằm trong bộ tiểu thuyết tiếp theo của bản tác giả, ở đây không nói nhiều.

Park ChaeYoung về đến nhà, ba mẹ đã đi ngủ sớm rồi, thật là, cũng đã đi vào giấc ngủ còn không quên gọi mình về, bĩu môi, rửa mặt, sau đó trở về phòng gọi điện thoại cho đàn chị đi. Hắc hắc.

Ba mẹ là như thế, họ cho rằng trong phạm vi họ có thể thấy được thì mình mới an toàn nhất.

Mẹ Park làm như nghe được âm thanh con gái trở về, trong lúc ngủ mơ lộ ra nụ cười ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro