CHƯƠNG 1 : Đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie đứng cạnh cửa sổ nhìn theo chiếc xe đi xa đến khi nó khuất hẳn, chở theo gia đình Jennie rời khỏi ngôi nhà đầy kỉ niệm cùng với thân xác của cô, khuôn mặt xinh đẹp tái xanh vô hồn, không có ảnh ảo nào được in trên khung cửa,...phải, Jennie Kim...đã chết.

Jennie Kim vì tình yêu đánh đổi tất cả, cô sống vì tình yêu, cũng vì tình yêu mà chết...nhưng, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình cô hy sinh tất cả, người cô yêu và cho rằng hắn cũng yêu cô thì...không!!!, thật phũ phàng...Jennie phải chấp nhận...phải trả giá cho sự ngu ngốc mù quáng của bản thân, cho đến khi có ai đó yêu thương hy sinh và chấp nhận đánh đổi vì cô.

Nhưng ai sẽ nhìn thấy cô đây, cho dù có...ai sẽ chấp nhận yêu thương , hy sinh vì một con ma chứ!??

Viễn vong!!!- Jennie tự giễu.

-------------------------

Rất nhiều tháng sau đó...

Một đôi vợ chồng chuyển đến đây...

"Bụng tôi nhô cao từng ngày, anh còn tính để tôi đợi đến bao giờ nữa đây?" cô vợ càm ràm khi vừa bước vào cửa.

"Em đừng như thế, anh sẽ bỏ vợ mà." anh chồng ăn vận vest đen lịch lãm đi phía sau xách theo một vali to, có lẽ họ thật sự sẽ ngụ ở đây.

"Anh đã nói như thế khi vừa quen nhau đến bây giờ con cũng muốn sanh rồi anh vẫn như thế, đừng hòng gạt tôi, tôi sẽ phá tan nát hết nếu anh bỏ rơi tôi..." cô vợ vừa nghe lời hứa hẹn lập tức nổi đóa, ngoay ngoắc lại đe dọa, có lẽ cô ta đã nghe câu nói này nhiều đến mức không tin nỗi nữa rồi.

"Con đàn bà này , mày nói 1 tiếng nữa xem!" anh chồng vest đen giơ tay tính giáng cho cô gái một bạt tai,...nhưng không biết nghĩ thế nào lại bỏ xuống, giở lại giọng mềm mỏng "Em à đừng thế nữa, anh hứa, anh sẽ bỏ vợ mà, anh phải kiếm tiền lo cho mẹ con em chứ...có đúng không, nếu anh thân bại danh liệt con chúng ta sau này sẽ không đủ ăn đủ mặc, em nỡ nhìn thấy tương lai đen tối ập lên đầu con trai mình hay sao, em đang mang thai cứ yên tâm ở lại chỗ an toàn này trước."

Jennie vắt vẻo trên cửa sổ mái vòm, thì ra không phải 'họ' sẽ ngụ lại chỗ này, mà chỉ có người phụ nữ đang mang thai kia thôi.

Lại là một tên đểu cán, số phận Jennie Kim cũng thật "may mắn" quá trời, không cần ganh tỵ gì một gia đình hạnh phúc, sự thật chứng minh không chỉ mình cô mới gặp hạng người thoạt nhìn đạo mạo tử tế này.

"Cô cũng đáng thương thật, giống như tôi vậy!" Jennie ánh mắt buồn rười rười dõi theo 2 thân ảnh chính giữa căn phòng lớn, đột nhiên có một sự đồng cảm thật lớn với người phụ nữ kia.

Cô cũng từng vấp phải một cái hố đạo mạo giống như vậy, mọi người ai cũng phản đối, thay nhau khuyên nhủ cô thật nhiều vì hắn có lịch sử tình trường đáng nguyền rủa, không có gì là hắn chưa từng làm, nhưng cô vẫn khư khư theo ý bản thân, xa lánh cha mẹ, xa lánh bạn bè, chạy theo tiếng gọi tình yêu, đã mê mụi rơi vào lưới tình thì có ai kịp nhận ra hố sâu không đáy mà tránh né thoát thân?,..hiện tại cô chỉ cảm thấy mình ngu ngốc vô cùng khi tự cắt đứt mạng sống mình chỉ vì hạng người lòng lang dạ thú, không đáng quả thật không đáng.

Jennie cảm thấy dạ dày cuộn lên từng đợt như sắp nôn đến nơi, thì ra mối tình đầu khi nhớ đến cũng giống như là đứng trước một đống đồ ăn thừa ôi thiêu vậy, kinh tởm và kinh khủng vô cùng tận.

Tiếng động bên dưới nhà kéo Jennie ra khỏi dòng suy nghĩ đau thương..nhìn xuống dưới sảnh, Jennie không khỏi có chút xót xa chạnh lòng.

Nhiều năm qua, có vô số người đến rồi đi, ngôi nhà cũng luân phiên đều đều đổi chủ, người Jennie thấy vừa ý có...chướng mắt cũng rất nhiều, cơ bản mà nói dù cô có vừa lòng hay phật ý, cũng chẵng có ai có thể nhìn thấy cô nữa, yêu hay không yêu điều trở nên vô nghĩa, mà nếu nhìn thấy được thì có ai dám chắc 100% sẽ yêu không, hay bỏ của chạy thoát thân đầu tiên?... cô đã đau lòng biết bao khi chân chính nhận ra có một tình yêu bình thường giờ đây đối với cô cũng là điều xa xỉ!!!
Thở dài một hơi thi hồi lại tinh thần đang trôi nổi trong đám mây quá khứ, ma nữ lại đưa sự chú ý trở lại bọn người xa lạ bên dưới...thầm nghĩ.

Chỗ này khá xa thị trấn đi lại bất tiện như thế, người đàn ông chắc không biết mới chọn chỗ này để người phụ kia ở lại sanh nở, hoặc là căn bản hắn không quan tâm đi..., phía bà bầu và đứa bé kia nắm chắc 100% là không được quyền lựa chọn rồi.

Jennie vô thức cắn môi, dù không thích người lớn đến thế nào nhưng con nít thì không có tội, chúng bé nhỏ và đáng yêu hoàn toàn không đáng phải lưu lạc khi còn chưa chào đời, cô gái kia dù sao vẫn là kẻ đang mang thai, sanh nở xong xuôi cô đuổi đi vẫn không muộn.

Hai vợ chồng nọ lời qua tiếng lại đã đời, như đã giàn xếp xong, đột nhiên người đàn ông đứng dậy xoay lưng đi mất, để lại người phụ nữ mặt nhòa lệ ngồi lại trên sofa lớn giữa phòng.
Jennie lại nhíu mi " cứ như thế mà đi, không lẽ ông ta nhẫn tâm để lại cô kia ở chỗ này một mình khi trong người mang giọt máu của mình sao"

Tiếng mở cửa một lần nữa vang lên đánh két. Jennie cũng hướng mắt ra ngoài nhìn thử.

Chiếc bóng đổ dài, từ bên ngoài lại đi vào một người nữa, hẳn là thay mặt hắn ta chăm sóc cho bà bầu, tên đó thật vô trách nhiệm quá mà, tùy tiện gữi đến 1 giúp việc thì xong sao.

Jennie cảm thấy được sắp tới rắc rối sẽ đến với cô cô, bản thân phải có trách nhiệm chăm sóc cho bà bầu này thôi, họ đã mua lại chỗ này, cũng không ai biết đến sự có mặt của cô, nhưng dù sao cô vẫn là chủ cũ ở đây, nên chiếu cố một chút cũng phải phép.

Đứa bé sẽ như thế nào ta, khẳng định là nhỏ nhỏ tròn tròn....vô cùng đáng yêu đi.

Jennie cười...Nụ cười hiếm hoi của cô trong nhiều rất nhiều tháng qua.

Không ngờ đứa bé chưa ra đời lại mang nụ cười lần nữa trở về trên môi của cô.

Có lẽ mở rộng lòng mình cũng không có gì quá xấu??

Người phụ nữ mang thai bụng nhô cao trãi qua mấy tháng êm ả bên cạnh sự giúp đỡ ngầm của Jennie, em bé thoắt cái đã được 6 tháng tuổi, chỉ một cái ba tháng nữa Jennie sẽ được nhìn thấy cục cưng chào đời, nghĩ đến đó cô lại muốn cắn nát môi vì...quá phấn khích!!

Thật ra Jennie cũng dằn vặt lắm, cô trông ngóng đứa bé nhiều quá, vậy khi nó ra đời làm sao cô nỡ đuổi mẹ con nó đi đây chứ, lại không thể đuổi ngay và liền được chắc cô sắp điên mất thôi.

Bây giờ phải hiếm lắm mới có chuyện làm Jennie vừa cảm thấy vui sướиɠ vừa cảm thấy bối rối như vậy, cuộc đời cô rơi vào cô độc đã quá lâu , ngày qua ngày nhàm chán như nhau riết vui buồn yêu giận trong cô cũng chai lỳ luôn rồi, nên xuất hiện thứ khiến cô thích thú cô lại luyến tiếc không nỡ buông tay.
Ma nữ hoàn toàn không hay biết, chính tay đứa trẻ này sẽ lật ra một chương mới toanh cho cuộc sống của chính bản thân mình!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro