CHƯƠNG 11: Xin dì ở lại bên Chaeng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi vẫn còn rất yếu mà, chàng trai đáng yêu lịch lãm này có cần thiết ôm mạnh như thế không? " Chaeyoung bông đùa, vỗ vỗ lưng Song Mino.

"Em đến bệnh viện, họ bảo chị xuất viện rồi." Mino tách khỏi cái ôm, cau mày khi nghe Chaeyoung nói vẫn còn chưa khỏe hẳn. Dìu Chaeyoung đến ghế, ấn cô ấy ngồi xuống đó, cậu ta cũng tự tìm chỗ ngồi cho mình. Mino biết không nên xúm xít gần chị quá, sức khỏe chị vẫn còn yếu, huống hồ bây giờ cả hai là quan hệ đặc thù "Noona không khỏe chị có thể nằm viện lâu hơn. Em dư sức chi trả cho chị mà.".

Chaeyoung chỉ cười "Mino, cậu không thể giữ lấy một cô gái bằng tiền đâu. Tấm lòng cậu rất chân thành thánh thiện, sao không sử dụng nó?"

"Noona em đâu có dùng tiền mua chuộc lòng người." Mino bối rối cậu không ngờ những chiến thuật học được của cậu để lại ấn tượng xấu như thế trong lòng của chị, biết thế cậu đã không sử dụng những cách đó rồi.

"Tôi đâu có nói gì đến mua chuộc lòng người đâu, chỉ khuyên cậu nên dùng chân thành để đổi lấy nụ cười của người mà cậu yêu nhất. Đó mới là chìa khóa của tình yêu vĩnh hằng." Chaeyoung cười cười ôn tồn nói, lại dùng tay vuốt ve đầu của cậu bé chưa lớn.

"Noona, có phải chị từng yêu ai đó rất sâu đậm không? Khi nghe những lời chị nói em có cảm giác chị đã trãi qua tình yêu sông cạn đá mòn vậy đó." cậu nhóc dè dặt trông vào cô gái trẻ.

Cậu trai này tâm tư cũng rất nhạy cảm tinh tế, đến Chaeyoung cũng bất ngờ, cô chỉ nói một vài câu thôi mà cậu nhóc đã đoán được như vậy rồi, đúng là mắt chọn bạn của cô thật không sai. Nhưng, câu hỏi của cậu nhóc cô phải trả lời như thế nào đây? Tình yêu của cô quá đổi kì lạ, có nói ra người khác cũng sẽ cho là cô bị hoang tưởng, thần kinh mà thôi.

"Có phải là cô gái đó không? Cô gái trên mặt dây hình ổ khóa đó." Mino đánh bạo hỏi, cậu đã từng điều tra lí lịch của Chaeyoung. Trong quá khứ chị ấy chưa bao giờ quen biết bạn trai nào, và cậu chắc chắn sẽ không có cô gái nào lại dán hình một cô gái khác vào vật bất ly thân. Thà mất mạng chứ quyết không mất vật cả, cũng vì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó mà cậu mới chịu từ bỏ đó chứ. Vì cậu biết, chị yêu cô gái ấy hơn cả mạng sống của bản thân rồi. Cho dù cậu muốn bon chen cũng bon chen không nổi.

"Mino. Cậu thấy, thấy cô ấy sao?" Chaeyoung mắt mở lớn, ngạc nhiên trừng trừng vào cậu trai trẻ. Song Mino có thể nhìn thấy dì, đó là điều cô không hề ngờ tới.

Mino bối rối, hình như Chaeyoung noona rất sợ người khác biết bí mật của mình, bên ngoài cũng không ai biết chị sống với một cô gái. Đáng lẽ cậu nên vờ như không thấy, nhưng đến cậu còn thấy cô tình địch rất đẹp đôi với chị, thì còn ai sẽ phản đối đâu chứ "Noona, em không muốn nói dối chị. Phải, em thấy rồi, chị ấy rất xinh đẹp, rất xứng đôi với chị. Em không phản đối đâu, cũng sẽ không nói với ai là chị yêu phụ nữ hết. Em thề đó!"

"Mino..."

Chaeyoung bất đắc dĩ , cậu bé này thẳng thắn như vậy cô có nên dối gạt cho cậu ta không. Cô đã để bí mật này trong tim quá lâu. Nhưng nếu, nếu cậu ta không giữ được bí mật thì...chuyện gì đến ắt đến mà thôi. Jennie sẽ không giận Chaeng mà có đúng không? Nếu mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát, Chaeng sẽ đến tìm dì sớm hơn dự định vậy "Mino, thật ra là..."

Chaeyoung chưa kịp dứt câu, cậu trai trẻ lật đật đứng lên, tay chân luống cuống, cứ run run như cầy sấy đưa tay tiếp nhận đĩa trái cây đặt lên bàn. Đầu cuối thấp 90° không dám ngước nhìn lên, không biết vì lễ độ hay cậu ta sợ sẽ bị nét xinh đẹp phía trước gϊếŧ chết trong vòng một nốt nhạc "Em xin lỗi, Chaeyoung noona không nói là có chị có ở nhà. Em là Song Mino, lần đầu đến nhà ra mắt mong là noona không trách."

Từ đầu đến cuối Park Chaeyoung không thốt nổi lời nào. Haha... thằng nhóc này điên à? Tự nhiên làm cái gì vậy chứ. Lý trí nói như thế nhưng con tim Chaeyoung lại gia tốc đập mạnh lạ thường, máu huyết trong người cô ngược xuôi loạn xạ, có cảm giác choáng váng hít thở không thông.
Mino vẫn cúi người chờ đợi, Park Chaeyoung nín thở đợi chờ, cô vẫn không dám quay đầu nhìn lại.

"Là do tôi không muốn gặp gỡ nhiều người thôi. Noona tên là Jennie, cậu bé gọi chị là Jennie là được rồi."

Nghe được giọng nói thân thuộc phút chốc, tim Chaeyoung ngừng đập. Cô thở gấp, giọt nước mắt treo cao thi nhau trượt xuống, chảy tràn qua đôi môi tím tái mím chặt đang bao bọc lấy đôi hàm răng nghiến vào nhau. Rơi xuống hai bàn tay trắng bệch do dùng lực bóp mạnh.

"Chaeyoung noona, chị làm sao vậy?" Mino nhanh mắt trông thấy thay đổi của cô gái trẻ.

"Chaeng!" Jennie cũng muốn tiến đến giúp đỡ nhưng vẫn còn sợ Chaeyoung không tha thứ cho cô. Ngày đó là cô tự cho mình cái quyền rời xa cô ấy, nên không biết Chaeyoung có cho cô cơ hội hay không. Phần cậu bé kia vẫn có thể phát hiện cô không phải người bất cứ lúc nào.
Đưa hai tay ra phía trước ý trấn an mọi người rằng cô ổn, Chaeyoung nuốt cục nghẹn hướng về phía Mino lên tiếng: "Mino, chị muốn cậu quên chuyện này đi."

"Em đưa chị đi bệnh viện. Noona mặt chị tái lắm, chị còn khóc nữa có phải rất đau? Jennie noona chị khuyên chị ấy đi." Mino luống cuống, muốn tiến đến gần chỗ Chaeyoung ngồi.

"Mino, em thấy vẫn còn Jennie noona ở đây mà, chị chỉ cần chị ấy là được rồi, em có thể trở về trước được không? Và, hứa với chị... " Chaeyoung ngẩn gương mặt thẩn thờ nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu trai.

Jennie trước sau vẫn hạn chế lời nói, cô biết Chaeyoung có thể giải quyết bất kì chuyện gì cô ấy muốn.

"... hứa với chị, không nói chuyện em đã nhìn thấy Jennie noona ra bên ngoài. Chị chưa bao giờ xin em điều gì, cho nên hãy hứa với chị đi."

"Vậy em trở về trước. Điện thoại em luôn luôn mở, ngày mai em đi công tác nhưng chỉ cần chị gọi em lập tức trở về. Và...em hứa." cậu nhóc nghe xong lời nói như chém đinh chặt sắc kia thì bỏ cuộc. Cậu cũng không muốn quá kiên trì gây khó chịu cho chị.
"Mino, chị tin cậu!".

"Noona, em sẽ không mang họ Song nếu nói chuyện này ra ngoài.".

Song Mino nói vài lời hướng đến Jennie và Chaeyoung cuối chào 90°. Do dự hồi lâu sau đó mở cửa ra về.

Phòng khách rộng lớn tiếng, đồng hồ quả lắc đánh từng nhịp lách cách, kim đồng hồ nhích từng chút thật chậm...

Park Chaeyoung vẫn ngồi vị trí cũ không hề xê dịch dù là một chút, cũng không xoay người lại. Bóng lưng gầy yếu in thật sâu vào con ngươi mềm mại của Jennie. Bề ngoài bình thản của ma nữ, cô cũng chỉ để che giấu cuồng phong bão táp bên trong mà thôi. Cô thật sự đã mang đau khổ đến cho Chaeyoung và cũng cho chính bản thân cô. Hiện tại cô xuất hiện ở đây để xin người con gái ngồi đó một cơ hội, muốn từ từ từng chút một bù đắp vực thẳm đau khổ cô đã vô tình tạo nên.

"Dì đã trở về rồi sao? Chaeng không ngờ sẽ đột ngột như vậy." giọng điệu Chaeyoung bình thản, cô gái trẻ đã tưởng tượng ra khung cảnh này hàng tỷ lần trong mơ, nhưng cô không ngờ bản thân có thể bình tĩnh được đến mức độ này.
Park Chaeyoung đâu phải hết thuốc chữa đâu.

Đôi tay gầy vòng qua cổ, siết chặt cái ôm từ phía sau, mày Jennie cau lại, răng cắn lấy môi dưới.

"Jen, dì có nhớ Chaeng chút nào không vậy?"

Cái gật nhẹ trên vai báo cho Chaeyoung biết câu trả lời mà cô gái muốn nghe.

Chaeyoung thỏa mãn cười nhẹ, cô gái của cô cũng nhớ cô "Dì có cô đơn khi vắng Chaeng không? Chaeng thì lúc nào cũng chỉ muốn chết quách đi thật nhanh để đi tìm dì."

Một giọt nước mắt của cô gái trẻ, rơi xuyên qua cánh tay Jennie, vẫn buốc giá như thuở nào. Jennie cắn môi ngày càng chặt hơn.

Park Chaeyoung vẫn ngốc nghếch y như vậy không khác xưa một chút nào hết.

"Dì ơi, nếu cô đơn hãy ở đây bên cạnh Chaeng đi. Chaeng bây giờ đã lớn lắm rồi, có thể bảo vệ cho dì thật tốt. Làm ơn cho Chaeng một cơ hội duy nhất thôi cũng được. Chaeng sẽ làm một nữa trái tim mà Jennie còn thiếu, để đem lại tình yêu hạnh phúc suốt đời mà dì đáng nhận. Làm ơn đừng rời xa Chaeng nữa... Chaeng xin dì!"
Chaeyoung vẫn tiếp tục nói, từng câu từng câu êm ái như khúc nhạc buồn. Nước mắt sớm đã đầy ấp đôi con ngươi mệt mỏi, khiến cảnh vật phía trước mờ ảo, thật thật giả giả cứ như cảnh trong mơ vậy. Đầu Chaeyoung nhức buốt, mí mắt cứ díp dần lại. Không! Không! Chaeyoung không muốn ngất xĩu bây giờ đâu. Dì sẽ lại đi mất, Chaeyoung phải giữ chặt dì trước mới được. Chìa hai tay cô cào cấu chiếc áo Jennie đang mặc buộc cô ấy phải bay đến phía trước.

Chaeng ôm thật chặt lấy cô ấy rồi mới yên tâm ngất xĩu trong vòng tay người con gái cô yêu sâu đậm.

Jennie bất đắc dĩ, nước mắt cũng sớm nhạt nhòa hòa tan nhanh chóng vào không khí, cô ôm chặt cô gái nhỏ bé nhưng trái tim không nhỏ vào lòng. Ôm thật chặt, khuôn mặt chôn sâu vào mái tóc nâu vàng, bên tai cô gái nhỏ thề thốt một câu.

"Jennie cho dù suốt kiếp làm hồn ma vất vưởng vẫn sẽ luôn ở lại bên cạnh Park Chaeyoung. Mãi mãi không rời xa."

Gió đêm thổi ngọn cây lung lay dưới ánh trăng, cảnh vật bên ngoài thay đổi quá nhiều. Nhưng ánh trăng kia mãi mãi vẫn đẹp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro