CHƯƠNG 13:Con đường hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

"Này tớ biết cụ già đẹp lão đó đấy?"

Hai cô bé nữ sinh nắm tay nhau trên đường đi học về, ngang qua vườn hồng đỏ rực, hương hoa thoang thoảng đầy ấp trong không khí. Cụ bà ngồi yên bên gốc cây già chiếc ghế đôi vẫn còn trống một chỗ, cô gái cao hơn lập tức che lấy phía trước đem người bạn vừa lên tiếng cất giấu sau lưng, cau mày cảnh giác dù cả hai không đứng gần chỗ cụ bà ấy, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

"Cẩn thận đó, mấy đứa gần đây nói bà ấy không bình thường.".

"Lisa à! Đừng như vậy, có cả một sự tích về bà ấy đấy. Bà ấy họ Park, sống một mình trong ngôi nhà này đã rất lâu không có chồng con. Đáng lẽ điều đó cũng bình thường nếu như không có người nhìn thấy cụ ấy hay cười đùa một mình, nói chuyện vui vẻ như có hai người vậy. Người ta bảo cụ ấy bị điên, nhưng tớ nghĩ chắc không phải đâu. Ba mẹ tớ bảo cụ ấy từng là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện trung tâm đã cứu mạng của bà ngoại tớ, đóng góp rất nhiều cho cảnh sát, thành công phá được vụ án cưỡng bức thủ tiêu liên hoàn chấn động lúc bấy giờ. Làm sao có thể điên được chứ! Cụ ấy còn đẹp như vậy nữa."

Cô gái nhỏ nép vào sau lưng của bạn mình từ tốn, không phải vì sợ hay gì đâu mà là vì chiếc lưng nhỏ bé nhắn luôn tự động che phía trước cho cô trong mọi trường hợp này thật sự rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn.

Cô gái cao hơn cười nhẹ vì hơi ấm sau lưng, hơi xoay đầu để thấy bóng dáng nhỏ bé đáng yêu lấp đầy con ngươi dịu dàng "Tớ không biết bà ấy từng là bác sĩ còn cứu bà ngoại của cậu. Sau này tớ sẽ không nghe lời mọi người mà nghĩ bà ấy không bình thường nữa."

"Lisa ngoan, chúng ta về nhà nhanh đi, Soo đói bụng!"

Cô gái nhỏ nắm lấy bàn tay của bạn, một trước một sau cùng nở nụ cười, hối hả trở về nhà, đồng thời che đi tiếng trái tim đập dồn trong lòng ngực.

Gốc cây nọ, chiếc ghế đôi được đặt phía dưới tán lá thoáng mát, từng đợt gió thổi làm lây động phiến lá xào xạc. Cụ bà tóc hoa râm búi cao, ngồi ngay ngắn, vết chân chiêm ở khóe mắt hằn sâu mỗi lần bà chớp nhẹ. Bàn tay nhăn nheo nắm chặt cây dù sẫm màu, tay còn lại đan chặt ngón cái đưa đẩy, vuốt ve lấy mu bàn tay gầy xương của cô gái trẻ xinh đẹp - cũng là chủ nhân của một nữa chiếc ghế đôi còn lại mà bà cụ đang ngồi, khung cảnh hài hòa, trên môi cả hai vẫn treo khẽ nụ cười.

"Park Chaeyoung, Chaeng đã bao giờ hối hận chưa?" vẫn tựa vào vai Chaeyoung, Jennie nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

Hơi thở đều đều, cụ bà khó khăn thốt lên từng chữ, tay nắm siết chặt thêm một chút "Cả đời Chaeng chưa bao giờ có cơ hội để hối hận."

Thời gian mấy chục năm trôi qua nhanh chóng như nước chảy, Chaeyoung đã không còn trẻ như thuở nào, các khớp đau nhức không thể đạp xe đưa dì qua từng ngốc ngách của thị trấn, mắt đã mờ muốn nhìn thấy Jennie phải đeo kính. Tai cũng lãng rất nhiều lần bỏ qua lời nói yêu thương của dì, còn rất nhiều rất nhiều thứ Chaeyoung không thể làm cho dì được nữa, nhưng cảm ơn dì đã giữ đúng lời hứa luôn luôn ở bên cạnh Chaeng. Tuy cơ thể Chaeng thay đổi rất nhiều nhưng dì tin tưởng Chaeng. Tình yêu của Chaeng sẽ mãi sẽ như vậy, dù có qua bao lâu dì vẫn sẽ là giấc mơ hạnh phúc nhất của đời Park Chaeyoung.

Là Jennie phải cảm ơn Chaeng mới đúng. Cảm ơn Chaeng đã không bỏ cuộc, cảm ơn tình yêu to lớn và lòng kiên trì đáng ngưỡng mộ của Chaeng đã dành cho Jennie. Thứ duy nhất Jennie có thể cho Chaeng bây giờ và mãi về sau chỉ có thể là tình yêu, nhưng thứ tình yêu này sẽ mãi mãi không bao giờ nhạt nhòa theo năm tháng.

Jennie cũng yêu Park Chaeyoung!

Thật ra thì tất cả những gì suốt cuộc đời chúng ta mong muốn chỉ là mang lại hạnh phúc cho đối phương mà thôi!

THE END

----------------------------------------

Kết thúc rồi mọi người!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro