CHƯƠNG 7: Biến mất nhưng không muốn người quên em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một ngày dài làm việc bây giờ Chaeyoung mới cảm thấy cơ thể mình như muốn tan ra, cô thở dài dọn ly tách trên bàn bỏ vào bồn rửa, hôm nay cô lại cứu được một mạng người.

Theo thông tin ban đầu là một cô gái trẻ bị một đám thanh niên tra tấn đến cơ thể đầy máu, đầu bị đánh bằng vật thể cứng, hạ bộ bị thương nghiêm trọng, nghi ngờ là một vụ cưỡng hiếp tập thể, song muốn gϊếŧ người để bịt đầu mối, cũng may ngay sau khi sự việc xảy ra đã có người trình báo, cô ta được tìm thấy cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, cô đã phải cố hết sức tận lực mới may mắn cứu được cô ấy, nhưng cứu sống là một chuyện, cô ấy có tỉnh lại hay làm người thực vật suốt đời lại là chuyện khác, nhân vật chủ chốt nếu không tỉnh lại thì còn bao nhiêu cô gái ngoài kia bị hại bởi bọn người bất nhân đó nữa.
Đúng là đạo đức con người ngày càng suy đồi, giữa thanh thiên bạch nhật dám ra tay ác độc như thế thì không còn gì để nói nữa, nhưng cô không phải cảnh sát, trách nhiệm của cô là cứu sống con người, cô sẽ làm hết thảy để không một ai phải chết dưới dao mổ của cô khi cô còn dưới cương vị của một bác sĩ!!!

Di động run lên, một tin nhắn được gữi đến : " Noona, chị sẽ đến dự sinh nhật em chứ, là chủ nhật này, em biết chị bận nhưng xin chị cho em thời gian được gần bên chị vào ngày đó, dù là một chút thôi cũng được, yêu chị"

Tay cầm điện thoại của Chaeyoung siếc nhẹ, đôi mày xinh xắn khẽ nhíu,Chaeyoung mím môi không biết phải làm sao để thoát khỏi cái đuôi phiền phức này nữa.

"Thôi nghĩ nữa đầu mình sẽ bung nắp mất"Chaeyoung xoa xoa thái dương thở dài "đi tắm thôi!!!"
Ngâm mình trong bồn nước xà phòng, nhỏ giọng hát vài câu trong bài hát mà cô ấy thích nhất, Chaeyoung hướng mắt lên trần nhà, chùm đèn vàng đong đưa trong sóng mắt như muốn thôi miên cô vào giấc ngủ,Chaeyoung cố gượng dậy, dù cô mệt mỏi rã rời nhưng vẫn biết được chỗ nào là chỗ ngủ của cô, xa lắc bên kia là nơi treo chiếc khăn lớn màu trắng, cô thật không muốn phải qua bên đó quấn khăn rồi mới trở lên, cơ thể cô hôm nay không hiểu sao mệt hơn thường ngày quá nhiều, đi tắm chắc có lẽ là lựa chọn sai lầm nếu như cô bị cảm vào hôm sau hoặc tệ hơn là sẽ có tít, xác chết nữ bác sĩ trẻ tuổi nổi lềnh bềnh trong phòng tắm ở nhà riêng!!

"Mẹ ơi!!Chaeng mệt quá" Chaeyoung nằm lại trong bồn tắm, lẩm bẩm, nước ấm bắt đầu nguội dần nhường chỗ cho cái lạnh xâm chiếm thân thể mỏng manh của cô "dì, Jennie..!!!"
.

.

"Chaeyoung ..Chaeyoung , con đã tắm khá lâu rồi, hoặc là đi lên lau người hoặc dì sẽ không cho con ôm nữa nếu con bệnh"

Chaeyoung 17 tuổi phụng phịu hụp sâu xuống đáy bồn nước lớn, tránh né ma nữ đáng ghét đang chống hông lơ lửng, hâm dọa cô với vô số lời nói có tính chất đe dọa nghiệm trọng như một cuộc tra tấn tinh thần tù binh bằng giọng nói từ... đâu vài thế kỉ về trước, cô vẫn kiên trì hụp lặn cho đến khi giọng nói nghiêm khắc biến mất không còn nghe thấy, thì ngược lại Chaeyoung bắt đầu nôn nóng.

"Oaw" Chaeyoung 17 tuổi thở một hơi lớn trồi lên mặt nước hổn hển nghó nghiên "dì, dì Jennie, dì ở đâu vậy, con sẽ không lên cho đến khi thấy dì" cô gái nhỏ chu môi, khoanh tay, bùng phát tính tình con nít chỉ riêng một mình Jennie được thấy.

Chớp một cái ly trà sữa xuất hiện trước mắt Chaeyoung như một phép màu, con người tạo ra phép màu thì đang ngồi vắt chéo chân trên không như một nhà ảo thuật kiêm quý cô người mẫu sang trọng giàu có nào đó cô không biết tên hay phát sóng trên tv, đôi mắt ma mị chíu tướng vào thân trên lõα ɭồ lộ trên mặt nước "con mau uống nó rồi đi ngủ đi, hôm nay nếu con biết dì phải tốn bao nhiên nguyên khí với con thì con sẽ yêu dì rất nhiều đó!!"
Chaeyoung cười cười nhìn Jennie với ánh mắt ngốc nghếch, dì của Chaeng giận đáng yêu chết đi được!!.

Nghĩ ngợi rồi chụp lấy ly trà sữa một hơi nốc sạch, thật ra cô không thích uống trà sữa đâu nhưng là do cô ấy thích pha cho cô nên từ nay thức uống này sẽ nằm trong danh sách những sự lựa chọn hàng đầu của Park Chaeyoung.

Chiếc chăn che phủ từ chân cho đến mũi mang lại ấm áp cho cơ thể đang nhỏ bé lạnh run của Chaeyoung , cô bé ngoan ngoãn giơ 2 tay đặt ngay ngắn trên bụng, dưới sự giám sát của dì Jennie yêu dấu, cảm thấy hạnh phúc như rót mật vào tim vậy, dì của cô xinh đẹp quá mà, còn dịu dàng nữa, đôi lúc có hung dữ chút ít nhưng ai không biết dì muốn tốt cô đến mức nào chứ!!!

Chaeyoung nhắm mắt ngủ nhưng trong bụng vẫn nghĩ thầm... Jennie nếu dì biết Chaeyoung yêu dì nhiều thế nào thì chắc dì sẽ không nỡ trách phạt cho Chaeng đâu!!! Hehe!!!
.

.

Đêm mưa rơi tí tách ngoài khung cửa

Thân thể mềm oặt của Chaeyoung được nâng ra khỏi bồn nước lạnh băng, quấn vào trong chiếc khăn tắm lớn màu trắng và mang vào trong phòng, từng chiếc áo, quần lần lượt được mặc vào trên người cô gái đang mê man, đặt nhẹ nhàng xuống giường đắp chăn cẩn thận.

"Ấm quá..Jennie!"Chaeng bất định thốt lên.

Cô gái ngồi lặng lẽ ngắm nhìn Chaeyoung thật lâu..

Sáng sớm hôm sau.

"Dì." Chaeyoung đầu đầy mồ hôi, bật dậy trên giường, rõ ràng là cô cảm nhận được mà, rõ ràng là cô ấy mà "Jennie...!!!"

Chaeyoung xoa thái dương đầu cô đau như muốn nứt ra ấy, cố hết sức lết khỏi giường, chân trần hết chạy vào phòng tắm lại chạy ra phòng khách, phòng sách rồi lại vào phòng bếp...tất thảy đều không có,Chaeyoung ủ rũ trở lại trong phòng, thân thể yếu ớt trượt dài lên cửa rồi ngồi hẳn xuống nền đất lạnh giá của buổi sớm.
Bó gối lặng lẽ, cô lại ảo tưởng, dì Jennie đi mất rồi, đi mất đã rất lâu rồi, sẽ không trở về nhìn cô nữa đâu, rãnh rỗi được chút lại muốn hoang tưởng như vậy thật không tốt, cô phải tăng thêm nhiều ca nữa, để đầu óc không còn chỗ trống dung nạp thêm bất cứ gì, may ra..mới không nhớ cô ấy quá nhiều.

Cũng đến gần đến giờ đi làm rồi, phải chuẩn bị thôi.

Nhưng hình như cô quên thứ gì đó rồi thì phải?, à phải rồi!, hôm qua khi anh Heechul về cô đi ngủ ngay vẫn còn chưa tắm.

*Khịt khịt*Chaeyoung ngửi ngửi thân thể chính mình, xem ra một ngày không tắm mà vẫn không bốc mùi , hay thật, nhưng vẫn phải tắm thôi!!

Cửa phòng vừa đóng, từ khe tủ để hở một đôi mắt xinh đẹp dõi theo vừa chất chứa nổi nhớ, tình yêu to lớn vừa dằn vặt đau khổ không nói nên lời.
Park Chaeyoung ơi là Park Chaeyoung là Chaeng không thoát khỏi tay Jennie hay người ta không thoát nổi lưới tình của Chaeng đây!!! Còn chưa biết.

Chủ nhật..

Sau cả ngày dài ở bệnh viện, Chaeyoung trở về nhà tắm rửa chuẩn bị đi sinh nhật "cái đuôi rắc rối ", mặc dù cô vô cùng đuối, mệt đến sắp chết, cậu này là bệnh nhân được tay Chaeyoung cứu sống, từ đó lấy cớ trả ơn ngày nào cũng tặng hoa tặng quà tuyên bố theo đuổi cô bác sĩ xinh đẹp tài giỏi, biết chứ nhưng Chaeyoung hoàn toàn không một chút nào bị lay động mặc dù cha mẹ cô đều bị cảm hóa hết rồi, cậu ta giàu cậu ta đẹp trai, tài giỏi có tí ngông, loại đàn ông làm chết mê bao thiếu nữ cả phụ nhân, nhưng..trừ Chaeyoung ra, thì cũng dễ hiểu, trái tim nhỏ bé vẫn còn tồn tại hình ảnh của một người thì làm sao còn dung nhập được thêm người nào khác, hôm nay đi buổi tiệc này Chaeyoung dự định sẽ cự tuyệt một lần cho mãi mãi luôn.
Chaeyoung đứng ngắm thật lâu căn tủ cũ, đưa tay vuốt ve mặt tủ, hành động này đã trở thành thói quen khó bỏ của cô, bao nhiêu năm qua vẫn như thế, cô đơn nhớ nhung, buồn phiền trong lòng cô đều bước đến vuốt ve hay ôm ấp nó, cảm tưởng như đang ôm ấp chính người con gái mà cô yêu nhất vào lòng, nhiều lúc nghĩ lại cảm thấy bản thân vô cùng biếи ŧɦái đi chứ, nhưng hết cách, ai bảo cái căn tủ cũ này "nuốt" mất người yêu của cô làm chi.

Chaeyoung lại nghĩ ngợi rồi một mình cười cười, song nhìn đồng hồ mới giật mình, cô phải đi thôi, trễ giờ không tốt tí nào !!!

Điều cô gái nhỏ không biết là gần đây khi cô đặt tay vuốt ve chiếc tủ, bên trong đó cũng có một bàn tay xương xương tương tác nhẹ nhàng từng chút nhận lấy hơi ấm mỏng manh từ bàn tay cô!

Tiếng xe ngày một nhỏ dần, màng sương mỏng nhanh chóng lao ra khỏi chiếc tủ, ngưng tụ thành hình dáng một cô gái đẹp như tranh vẽ, còn ai ngoài Jennie cơ chứ.
"Park Chaeyoung ..." Jennie lẩm bẩm, ngồi yên bên bệ cửa bó gối dõi theo bóng dáng bé xíu của chiếc xe dần xa, trong đó vừa nghe Chaeyoung ra ngoài cô cũng len lén nhìn qua một chút, áo váy trắng tinh kết hợp vòng tay, đầu tóc bới cao lộ chiếc cổ mãnh, sợi dây đỏ Chaeyoung vẫn đeo từ lúc nhỏ, nhìn lạ nhưng xinh đẹp vô cùng "cho dù đi đâu Chaeng nhớ cẩn thận, con có chuyện gì, thì Jennie phải làm sao..!"

.

.

Hôm Jennie cứu Chaeyoung xém chết trong bồn tắm, nhìn thấy hồn Chaeyoung chuẩn bị rời khỏi thân xác,cô đã sợ biết bao nhiêu, con bé thật không biết chăm sóc bản thân gì cả, nhỡ cô thức dậy trễ hơn một chút, không cứu kịp lúc, có phải cái cô thấy hiện tại cũng chỉ còn là tấm hình để thờ thôi phải không?, ngần ấy năm cô ấy đã sống như thế nào vậy.

Tuổi tác Chaeyoung của cô đã không còn nhỏ, thậm chí tuổi con bé bây giờ còn lớn hơn cô nữa, tính ra lúc cô chết chỉ mới 25 thôi và sẽ mãi mãi dừng ở con số đó.
Jennie hít một hơi thật sâu, đối với cô khái niệm thời gian bây giờ không là gì cả , ngủ một giấc ngắn, chớp mắt tỉnh dậy thời gian đã qua lâu như vậy, chuyện ngày xưa vẫn còn in như tạc, vẫn là bị trói chặt trong lưới tình, lần này ra ngoài có còn đau khổ không, hay.. vẫn là nên trở lại trong đó ngủ 2,3 giấc nữa..nhưng đến lúc thức dậy ra ngoài không thấy được Chaeyoung hay Chaeyoung quên mất cô thì..

Jennie à Jennie!!!

Thân thì đi trốn tránh người ta rồi lại hy vọng người ta nhớ đến mình, sợ không thể còn gặp lại nữa, mâu thuẫn nối tiếp mâu thuẫn mà nảy sinh là đang tự dằn xé bản thân à, thôi dẹp đi!!

Jennie dạo quanh căn phòng , đưa tay chạm vào từng tất từng tất trong căn phòng quen thuộc.

Bàn học này cô ấy vẫn còn dùng sao, dù nó đã cũ đi rất nhiều.

Chất toàn sách y khoa, cô ấy làm bác sĩ rồi à, thật là giỏi.
.

.

"Dì ơi" Chaeyoung 6 tuổi chu môi, mắt ngấn nước, cô bé viết chữ không ngay ngắn gì hết, ngày mai sẽ bị cô giáo khẽ bàn tay.

"Huh?" Jennie hé cánh cửa tủ, dịu dàng nhìn cô bé con đáng thương đang muốn khóc nhè.

Chaeyoung nhìn dì, dùng hai tay dụi dụi mắt, chỉ chỉ vào vỡ tập viết "Chaeng viết xấu , ngày mai sẽ bị cô khẽ tay".

Jennie chỉ muốn bay lại bẹo nát cái má phúng phính đang phồng ra thôi nhưng cô không thể làm thế, tay cũng muốn ngứa ngáy hết, con bé làm gì cũng dễ thương như vậy cả.

"con nên thả lỏng tay, đừng gồng cứng quá, tay trái nên đặt ngắn để giữ lấy nếp. Đúng rồi Chaeyoung thiệt giỏi!!" bé con ngoan ngoãn làm theo sự chỉ dẫn của ma nữ, rất nhanh chóng học được cách đặt tay và cầm bút, chữ viết dần đúng theo đường lối của nó, Jennie cười tươi hai mãnh trăng khuyết lại được dịp tỏa sáng.
"Hì, dì Jennie ơi!! Con cám ơn dì, ngày mai Chaeng sẽ nói với mẹ làm bánh cho dì ăn, mẹ làm bánh rất là ngon luôn"Chaeyoung bé viết được chữ thì cười tít cả mắt, hứa sẽ trả ơn cho ân nhân, mẹ nói thụ ơn tất phải trả!!

"Ấy,Chaeyoung ngoan, dì Jennie không thích ăn bánh, con không được nói là dì giúp con được không, dì sẽ không được ở lại nếu Chaeyoung nói ra đâu" Jennie cuốn quýt xua xua tay từ chối, nếu con bé nói ra chắc chắn cô sẽ tiêu mất.

"Xuỵt,Chaeyoung không nói, Chaeng quên mất siêu nhân không ăn bánh, dì xinh đẹp đừng đi nha"Chaeyoung bé làm động tác xuỵt khẽ, ngón tay nhỏ xíu đặt lên đôi môi đang chu, ánh mắt to tròn long lanh ngó nghiên tứ phía như sợ tai vách mạch rừng vừa ranh ma vừa ngây thơ đáng yêu không chịu nổi.

Jennie cũng cười, đưa tay làm động tác y hệt ra chiều đồng ý.

"Jennie ngoan dì cũng không được nói là dì ở đây nha" Chaeyoung bé ngừng cười, nghiêm túc cảnh báo cho Jennie, nhưng ngố nhiều hơn nghiêm một vài phần.
Xuỵt - Jennie nháy mắt một phát làm lại động tác xuỵt khẽ.

Chaeyoung cười vui vẻ hì hì liên tục khoe cả hàm răng sữa trắng bóc...thiếu mất đôi chỗ.

.

.

Jennie nằm trên giường vẫn còn quanh quẩn hơi thở của Park Chaeyoung ..mỗi khi chợt nhớ lại kỉ niệm ngày xưa cô sẽ vô thức nở nụ cười, khoảng thời gian đó sẽ không thể có vàng bạc nào mua lại được, cũng như sẽ không có bảo bối vô giá nào sánh nổi với Park Chaeyoung , vì cô ấy là bảo bối vô giá của riêng một một mình cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro