Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải muốn ly hôn với tôi sao? Thế mà bây giờ lại khóc đau khổ như thế? Park Chaeyoung phát hiện, cô không hiểu cô gái này, thật không hiểu. Hơn nữa điều cô tức giận chính là, vì nàng khóc làm ngực cô đau.

Hai vai Kim Jennie run rẩy, tâm tình vốn bị đè nén, cuối cùng cũng bộc lộ, cả người nàng nằm lên lồng ngực cô, khóc lớn, cả người run rẩy...

Đừng đối xử với chị như vậy, đừng bỏ lại chị, chị cầu xin em, Chaeyoung, chị cầu xin em... Chị chỉ cầu xin em lần này thôi, đồng ý với chị đi được không?

Không muốn em bỏ lại chị, vậy tại sao chị lại đòi ly hôn? Park Chaeyoung chất vấn.

Kim Jennie vẫn khóc, không thèm trả lời, vì căn bản nàng không nghe thấy cô hỏi.

Đột nhiên, cảm xúc đau khổ bộc phát, nàng đau lòng gào lên...

Tại sao không trả lời chị, Park Chaeyoung, tại sao em không trả lời? Chị không cho phép em chết, chị không cho phép, em có nghe thấy không! Nếu em dám chết, em có tin... chị cũng không muốn sống nữa, chúng ta cùng chết, em đừng mong cứ như vậy mà bỏ lại mình chị...

Nàng đánh cô, chứ chốc lát lại đánh cô một cái, nắm đấm nắm rất chặt giọng nói cũng hung ác, nhưng lại sử dụng lực rất nhỏ, bởi vì nàng không nỡ.

Nhưng mà, nàng đang đánh thì cửa phòng mở ra người nhà họ Park đi vào, nhìn thấy vậy mẹ Park vọt lên, chặn tay Kim Jennie lại rồi tát cô một cái.

Mẹ, không được đánh! Park Chaeyoung hô to.

Không tránh né, Kim Jennie ngã ngồi dưới đất, trên khuôn mặt tái nhợt hiện rõ năm dấu tay đỏ chót.

Kim Jennie, sao cô lại độc ác như vậy, Chaeyoung bị thương như thế, cô còn đánh nó, sao, cô định giết nó đúng không? Giết nó rồi sẽ thừa kế tài sản, đem tiền về cho nhà mẹ đẻ cô hưởng thụ. Cô với mẹ kế cô cùng một loại, Chaeyoung xui xẻo mới cưới một con đàn bà như cô! Cô trả con lại đây cho tôi, con của tôi...

Được rồi, trong phòng bệnh mà cãi nhau ầm ĩ còn thể thống gì nữa, Chaeyoung chưa tỉnh, bà lại còn tâm trạng nói những điều này? Ai cũng không muốn chuyện này xảy ra, trong lòng Jennie cũng khó chịu. Ba Park kéo vợ mình.

Tất nhiên cô ta phải khó chịu, không có mỏ vàng Chaeyoung, cả nhà bọn họ sẽ không sống khá giả!

Mẹ, xin lỗi, xin lỗi... nàng hèn mọn nói xin lỗi, đầu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa.

Park Chaeyoung đi tới trước mặt nàng.

Ngu ngốc, tại sao nói xin lỗi? Tại sao chị lại nói xin lỗi? Park Chaeyoung không có cách nào để hiểu cô gái này, cuối cùng nàng đang suy nghĩ gì, bị đánh lại còn nói xin lỗi, kết hôn hai năm rồi nhưng cô vẫn không hiểu nàng.

Mặt cũng sưng lên rồi! Cô chưa bao giờ biết mẹ lại có thể đánh người, hoàn toàn phá vỡ hình tượng người mẹ trong lòng cô.

Tận mắt chứng kiến mọi chuyện, cô rất đau lòng, muốn vươn tay ra kéo nàng, lại nhớ đến mình không có cách nào đụng vào nàng, bàn tay cô cứng đơ.

Lúc này, một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay cô...

Gì, nó lại không xuyên qua, cô có thể hứng được nước mắt nàng?

Park Chaeyoung không dám tin, không khỏi vui mừng nghĩ có lẽ hồn phách của cô sẽ sớm trở về cơ thể, cô không còn là hồn phách du đãng... Tốt quá rồi!

Ngay lúc Park Chaeyoung vui mừng, đứng thẳng ở cạnh giường bệnh, dụng cụ đo nhịp tim của cô lại xuất hiện biến cố.

Xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao Chaeyoung lại vậy? Mẹ Park khẩn trương hỏi.

Kim Jennie xông lên phía trước, kêu gọi Park Chaeyoung đang nằm trên giường, Chaeyoung, cố gắng chống đỡ, em nhất định phải cố gắng chống đỡ!

Cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa, bác sĩ và y tá vội vàng chạy vào tiến hành cấp cứu.

Từ đầu tới đuôi Park Chaeyoung cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ra sức để cứu tính mạng của mình, kinh hãi nhìn mình co giật.

Nhanh nghĩ biện pháp, nhanh lên! Tôi không thể chết! Bác sĩ nhanh nghĩ biện pháp cho tôi.

Đang tiến hành cấp cứu nhưng máy đo nhịp tim lại tút một tiếng dài, Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện trên màn hình máy, điện tâm đồ đã từ đường cong chuyển thành đường thẳng.

Cô đã chết! Cô đã chết!

Một luồng không khí lạnh bao quanh cô.

Cô nhìn ba mẹ và Kim Jennie khóc, rõ ràng ý thức được mình đã chết nhưng nội tâm lại không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.

Không thể như vậy, trời cao không thể để cô chết như vậy được, quá tàn nhẫn với cô.

Tôi không muốn chết! Tôi không cam lòng! Ông trời, ông có nghe thấy không? Tôi không muốn chết!

Ngửa mặt lên trời hét to, một vệt sáng đánh tới, cả người Park Chaeyoung bị hút đi.

Giống như hố đen vũ trụ, sức mạnh cực lớn làm Park Chaeyoung không cách nào ngăn cản, cô không biết tại sao sự việc lại biến thành như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình yêu và tình thân cách mình thật xa.

Không! Không được, cô không muốn đi, cô không cam lòng, cô không cam lòng chết như vậy, cô không cam lòng...

Jennie!

Park Chaeyoung vươn tay về phía Kim Jennie, nhưng ngay cả sợi tóc của nàng cũng không đụng được, một giây sau thế giới của cô trở thành một màu đen tối.

Park Chaeyoung bị đau mà tỉnh lại.

Lúc ngồi dậy, trong đầu cô giống như có một đội quân khí thế hùng hồn đi nghiêm, đau đến nỗi cô muốn chửi tục, chỉ có thể dùng bàn tay vỗ vỗ trán để áp chế cơn nhức đầu.

Mặc dù suy nghĩ hỗn độn, từ bản năng bảo vệ mình, đầu tiên tròng mắt đen nhạy bén liếc nhìn mọi thứ xung quanh.

Càng nhìn càng thấy quen, rất giống... Rất giống phòng của cô ở nhà lớn dòng họ Park.

Nhà lớn dòng họ Park?

Sao cô lại về nhà lớn? Không phải cô đang nằm trong bệnh viện, trên người cắm đầu ống dẫn, cô đã chết, cô thấy mình được cấp cứu nhưng không có hiệu quả, cuối cùng chết đi.

Nhưng nếu cô chết rồi, vậy bây giờ là chuyện gì?

Trước tiên cúi đầu nhìn cơ thể mình, tay trái phải sờ lẫn nhau, vì cẩn thận, cô còn giơ tay đấm vào vách tường.

Hic... đáng chết! Đau đớn khiến cô mất hết tỉnh táo khẽ nguyền rủa.

Không phải trong suốt, cơ thể thật sự tồn tại, đừng nói là cái ống, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, cô không chỉ có thể đụng vào cơ thể mình mà còn có thể đụng vào những vật khác, lúc đánh vào vách tường còn cảm thấy rất đau, hoàn toàn không giống như lúc ở bệnh viện, chỉ có thể hoảng sợ nhìn quả đấm của mình xuyên qua tường.

Cho nên, cô không chết, linh hồn của cô quay lại thân thể rồi hả?

Một cảm giác vui mừng từ ngực lan rộng ra, một giây sau đã lan đến tay chân.

Cuối cùng là chuyện gì đây? Cho dù linh hồn có quay lại thể xác, cho dù cô chưa chết, thì cô cũng phải tỉnh lại trên giường bệnh chứ, sao lại ở trong nhà lớn? Đừng nói đến chuyện trên người không hề có vết thương... Đúng rồi, tại sao không thấy Kim Jennie? Có lẽ, nàng có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.

Đang muốn xuống giường tìm người, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Park Chaeyoung không chút nghĩ ngợi lên tiếng trả lời, vào đi.

Còn tưởng rằng người gõ cửa là Kim Jennie, không nghĩ tới khi nhìn về phía cửa phòng...

Dì Hwang?

Park Chaeyoung kinh ngạc nhìn quản gia của nhà họ Park.

Một thời gian thật dài, cuộc sống của cô đều do dì Hwang sắp xếp, thay vì nói bà là quản gia thì có thể nói bà là người mẹ thứ hai của cô. Nhưng ông nội và bà nội già đi, sức khỏe không còn như trước, những năm này dì Hwang ở bên chăm sóc hai người cũng khiến bà tối mày tối mặt không còn thời gian rảnh để chăm sóc cho cuộc sống của cô.

Còn nữa, cô đã kết hôn rồi, nhà họ Park rất truyền thống, cho dù trong nhà có mấy chục người, nhưng chăm sóc cho chồng là nghĩa vụ và trách nhiệm của người vợ, không cần người khác, vài chục năm nay, bà nội, mẹ cô đều làm tốt nhiệm vụ của mình, Kim Jennie cũng không thể ngoại lệ, vì thế Park Chaeyoung mới ngạc nhiên khi thấy dì Hwang xuất hiện trong phòng ngủ của mình.

Đang muốn mở miệng hỏi vợ mình ở đâu, thì cơn đau đầu lại kéo đến, khiến Park Chaeyoung phải đỡ lấy trán, vỗ vỗ mấy cái để giảm bớt đau đớn.

Cũng biết cô chủ tỉnh lại sẽ đau đầu, cho nên bà chủ đã dặn nấu canh giải rượu cho cô chủ uống. Đúng rồi ông nội cô chủ có dặn, lát khách đến rồi, nhớ uống canh rồi rửa mặt, tinh thần sẽ tốt hơn... Dì Hwang đã trên năm mươi tuổi, bà giống như một người mẹ cười dịu dàng dặn dò.

Tay đang vỗ trán liền dừng lại, tối hôm qua con uống rượu?

Đúng, còn uống say khướt mới chịu về.

Park Chaeyoung khẽ nhíu mày, cô vắt hết óc suy nghĩ, cũng không nhớ được đoạn ký ức kia.

Là ai đưa con về?

Thư ký Lee.

Park Chaeyoung mở to hai mắt nhìn dì Hwang... Không, dì Hwang sẽ không gạt cô, càng không thể nhận sai người đã ở bên mình nhiều năm - thư ký Lee - nhưng đây không hợp logic! Hồn phách của cô rõ ràng nhìn thấy mình hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, sao khi tỉnh lại, dì Hwang lại hời hợt nói cô xã giao uống rượu, giọng nói bình tĩnh như trận tai nạn suýt nữa lấy đi tính mạng cô chưa từng xảy ra.

Park Chaeyoung không nhịn được gõ gõ đầu, phát trí nhớ của mình đang tụt dốc không phanh, hoàn toàn không có cách nào ghép được sự kiện mình nằm trên giường bệnh với đi xã giao uống rượu lại được, trí nhớ của cô giống như bị cái động hút vào không thể nào tìm ra được, nội tâm càng nóng nảy.

Không tìm được không trí nhớ, cô thử dò xét: Dì Hwang, thực sự con chỉ uống say, mà không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra phải đến bệnh biện chứ?

Phi phi phi, cô chủ sao lại nói điềm xấu vậy, đang yên đang lành sao lại nói đến bệnh viện? Thật là say đến lú lẫn rồi, thư lý Lee cũng thiệt là sao không ngăn cô chủ lại để cô uống say đến nỗi không còn biết gì nữa chứ. Dì Hwang từ trước đến giờ kiêng kỵ nhất những chuyện này nên quở trách một hồi.

Nhất thời cứng họng, ... có thể là nằm mộng, đừng để ý đến con, cứ coi như con đang nói nhảm đi. Không muốn dì Hwang lải nhải, Park Chaeyoung vội vàng bịa đặt để nhanh chóng qua chuyện, nhưng những nghi ngờ trong lòng lại không hề biến mất.

Nhất định là nằm mộng, hơn nữa còn là một giấc mộng không rõ ràng. Dì Hwang lắc đầu, tức giận nói, đưa chén canh đến trước mặt cô, uống nhanh, uống xong đầu sẽ không đau như vậy nữa, cũng sẽ không nằm mộng lung tung nữa.

Park Chaeyoung nhận lấy chén canh, uống vài hớp là hết, không biết có phải do tác dụng của canh quá thần kỳ không, mà đầu cô đã hết đau, đáng tiếc canh giải được chứng đau đầu nhưng không giải đáp được thắc mắc trong lòng cô.

Thừa dịp Park Chaeyoung uống canh, dì Hwang nhắc nhở mấy câu, cô chủ cái gì cũng tốt, chỉ có tửu lượng là không tốt, coi như là xã giao, sau này vẫn nên tiết chế một chút. Nhận lấy cái chén không trong tay cô, tốt lắm, đi tắm rồi thay quần áo, khách khứa đều đến rồi, nếu cô chủ còn không xuất hiện vậy thì thất lễ rồi.

Rốt cuộc là khách nào muốn đến? Park Chaeyoung xoa xoa huyệt thái dương.

Là cô Jennie và người nhà cô ấy. Ông nội cô mời họ đến làm khách, nói rằng trước khi cử hành hôn lễ muốn cô và cô Kim cùng hai bên gia đình gặp nhau nhiều một chút, để quen thân hơn.

Dừng lại động tác xoa xoa?

Cô Jennie?

Trước khi cử hành hôn lễ?

Vâng vâng, hiện tại ai đang say rượu đây, sao dì Hwang lại ăn nói bừa bãi vậy, cô và Kim Jennie kết hôn đã hai năm, hai đứa con sinh đôi của họ cũng đi được rồi, chẳng lẽ cô trùng sinh, quay lại quá khứ?

Một giây sau, Park Chaeyoung ngừng lại suy nghĩ của mình!

Xuyên qua thời gian?

Ánh mắt theo bản năng quét về phía bàn tay của mình, ngạc nhiên phát hiện nhẫn cưới kia từ sau khi kết hôn cô chưa từng cởi ra, lại không đeo trên ngón tay cô.

Cô chợt ngẩng đầu nhìn dì Hwang, mặc dù thầm nói không thể nào một trăm lần, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi dì Hwang: Dì Hwang, năm nay là năm nào?

Dì Hwang không biết nên khóc hay cười nhìn Park Chaeyoung, cô chủ đang đố tôi sao? Tuy dì Hwang hơi lớn tuổi, nhưng chưa đến mức ngay cả năm 2022 cũng không biết.

Năm 2022?

Tròng mắt đen mở thật to, Park Chaeyoung luôn luôn lạnh lùng, lần đầu tiên cảm nhận được một hơi lạnh từ bàn chân lan ra toàn thân, cả người bị đông cứng không thể nói được gì...

Không, không thể nào, cô thật xuyên qua... Từ hai năm sau quay lại hai năm trước! Trời ơi, điều này sao có thể! Park Chaeyoung quả thực không thể tin được.

Vote ⭐️ giúp mình 🙇‍♀️🫶🙇‍♂️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro