Chương 19: Kỳ Thi Đại Học Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Kim Jennie rơi vào hồi ức đau thương, không gian xung quanh chật hẹp, tối đen khiến nỗi sợ đi đến đỉnh điểm, một người nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng an ủi. Cho dù Park ChaeYoung vừa làm chuyện vượt quá giới hạn, lúc này cũng khiến Kim Jennie cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Jennie, đừng sợ."

"Có mình đây, không ai có thể tổn hại cậu."

"Mình sẽ bảo vệ cậu, bảo vệ cậu."

Nước mắt dọc theo cần cổ Park ChaeYoung chảy vào trong ngực, viền mắt cô cũng theo đó ướt át, nghẹn ngào: "Mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt."

Kim Jennie ôm chặt cổ Park ChaeYoung, không tin vào tai mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên mặt mang theo lệ, hai mắt sưng như quả đào, lông mi ẩm ướt, bờ vai run run, môi dưới in hằn dấu răng, thút thít nỗ lực ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Park ChaeYoung: "Cậu nói...Cậu nói gì?"

"Mình nói, mình muốn đối tốt với cậu." Park ChaeYoung dùng ngón tay lau mi Kim Jennie, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Jennie, mình thích cậu, mình muốn đối tốt với cậu."

Trái tim lạnh lẽo ngâm trong hầm băng mười mấy năm qua, chỉ vì một câu nói của Park ChaeYoung mà tan chảy.

Nàng không nói gì, nội tâm ấm áp, truyền nhiệt đến tứ chi, lục phủ ngũ tạng nóng hừng hực, ôm Park ChaeYoung nhìn thật kỹ. Kim Jennie muốn vui sướng, nhưng rụt rè sợ là giả, rằng đây chỉ là giấc mộng, bèn dùng tay nhéo vào da thịt, cảm giác rất chân thực, lúc này mới chôn đầu trong ngực Park ChaeYoung khóc ngất.

Ý thức mờ mịt nhưng hạnh phúc, Kim Kim thoả mãn cười ngây ngô, rốt cuộc...Rốt cuộc cũng có người thích nàng.

Kim Jennie rất thích đón giao thừa, mỗi năm, nàng đều ngồi trên giường nhỏ, chờ đợi chuông báo 0 giờ, kinh hỉ nhắn nhủ với chính mình "Năm mới hạnh phúc."

Cuộc đời nàng, hạnh phúc là thứ gì đó rất xa xỉ.

Năm nay Kim Jennie không ngồi canh đồng hồ, nàng khóc đến hôn mê bất tỉnh, Park ChaeYoung một lần nữa gọi điện thoại khẩn cấp, thang máy như hết cơn bạo bệnh tự sáng đèn, vận hành như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Park ChaeYoung bấm số trở về nhà. Chờ cửa thang máy mở, cô dùng áo khoác bao lấy thân thể Kim Jennie , sau đó ôm người đi về phòng ngủ, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao nhất, e sợ nữ sinh cảm lạnh.

Nhà Park ChaeYoung rộng hơn 150 mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, bình thường cô sống một mình, những phòng khác luôn bỏ trống. Kim Jennie ngủ lại, đương nhiên phải chung chăn chung gối với cô.

Giường lớn, chiều dài 1 mét 80, bên trên lót nệm cao su thiên nhiên êm ái, so với mấy tấm ván đóng đại đóng thí của Kim Jennie quả là một trời một vực, tấm chăn mền mại ấm áp đắp lên thân mình khẽ vuốt ve làn da. Có điều, mặc dù ở nơi rộng rãi thoải mái, Kim Jennie vẫn ngủ trong tư thế bào thai, nằm bên góc giường, yên lặng không nhúc nhích.

Park ChaeYoung biết, nàng nằm trên miếng ván chết tiệt kia quá lâu hiện giờ đã trở thành thói quen.

Park ChaeYoung chưa từng kiên trì như thế, cô cẩn thận kéo nàng về bên mình, giúp nàng chỉnh tư thế, ôm người vào ngực, Kim Jennie buông lỏng thân người, thoả mãn "Ưm" một tiếng.

Nhỏ đến nỗi sợ người khác nghe thấy.

Nữ sinh này, ngay cả hạnh phúc cũng chỉ dám lặng lẽ, thật giống kẻ trộm.

Năm nay Kim Jennie không đón giao thừa, cũng không tự mình chúc phúc, thế nhưng vui sướng lạ thường.

Tỉnh giấc trong lòng Park ChaeYoung, ban đầu Kim Jennie có hơi sửng sốt, hồi ức đêm qua xông lên đỉnh đầu, nghĩ đến những lời Park ChaeYoung thủ thỉ, hai má ửng đỏ. Kim Jennie muốn rời cánh tay Park ChaeYoung để chuẩn bị bữa sáng, nàng vừa động đậy, Park ChaeYoung nhạy bén mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh, cười tươi như hoa, ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: "Jennie, chào buổi sáng, năm mới hạnh phúc."

"Năm...Năm mới hạnh phúc..." Kim Jennie thẹn thùng, trốn khỏi lồng ngực Park ChaeYoung: "Mình đi nấu cơm." Dứt lời vội vã rời khỏi phòng, vành tai nóng đỏ.

Đêm qua không kịp ăn sủi cảo, bây giờ đã đến giờ trưa, Kim Jennie tất bật chuẩn bị. Park ChaeYoung hơi nhúc nhích nàng liền sợ cô lại muốn làm gì, ăn xong nàng vội thu dọn bát đũa. Park ChaeYoung biết ba mẹ Kim Jennie Sơ Thất mới về, muốn nàng ở lại mấy ngày.

Nhưng nói thế nào Kim Jennie cũng không đồng ý, Park ChaeYoung đành thuận ý theo nàng.

Kim Jennie thay quần áo, ở trước cửa xỏ giày, Park ChaeYoung tựa vào kệ dép lẳng lặng chờ nàng.

Kim Jennie đứng dậy muốn bước ra ngoài, Park ChaeYoung đột ngột nắm lấy cổ tay ép nàng lên cửa, nghiêng đầu muốn hôn.

"Ôi!" Kim Jennie dùng ánh mắt ngăn lại.

Park ChaeYoung thấy nàng sợ hãi, nở nụ cười khó hiểu, quay đầu, cố ý chạm vào vành tai Kim Jennie, thân mật sượt sượt đầu mũi, nhỏ giọng: "Cậu đi cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại báo cho mình yên tâm, hả?"

Kim Jennie thì thầm sau gáy nữ sinh, âm thanh khàn khàn khiến người động lòng, nhiệt khí trêu chọc cần cổ, Kim Jennie gật đầu, mặt mày đỏ chót.

Nụ cười Park ChaeYoung càng sâu, bàn tay bao bọc mu bàn tay Kim Jennie, đồng thời gạt tay nắm cửa: "Mau về đi."

Tay Park ChaeYoung rất ấm, truyền nhiệt đến từng tế bào. Kim Jennie không thể lơ là, tâm ý hoảng loạn, vội phóng đi, nàng không dám sử dụng thang máy, một mạch xuống lối thoát hiểm tìm đến bãi đậu xe, cả người đổ mồ hôi, nhịp tim vẫn còn khiêu khích.

Kim Jennie dựa vào xe đạp nghỉ ngơi một lúc, nhiệt độ trên mu bàn tay không lùi, nàng đảo mắt thăm dò, đảm bảo xung quanh không có ai, mới âm thầm nhấc tay lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi.

Là mùi thơm nhàn nhạt trên người Park ChaeYoung, ngửi qua cũng đủ làm Kim Jennie cuống lên.

Nhớ lại lời cô nói đêm qua.

"Mình thích cậu, mình muốn đối tốt với cậu."

Kim Jennie lâng lâng trên chín tầng mây, tuy hoang mang nhưng không thể phủ nhận nội tâm vui sướng.

Park ChaeYoung quá tốt, làm sao có thể tốt như vậy? Tốt đến nỗi cứ hễ nghĩ đến cô, trái tim Kim Jennie lập tức đập dồn dập, không kìm nén được hạnh phúc, khoé miệng tự tin dương lên.

Tiễn Kim Jennie đi rồi, Park ChaeYoung nhìn thấy một tờ giấy nhỏ trên tủ đầu giường.

Hàng chữ ngay ngắn tỉ mỉ, viết chật một trang giấy, nội dung lung ta lung tung, nào là cảm ơn Park ChaeYoung cứu nàng ở thang máy, khen Park ChaeYoung là người tốt, một lúc lại nói không có gì để báo đáp, đông một ý tây một ý, Park ChaeYoung nhìn qua có thể tưởng tượng dáng vẻ căng thẳng của Kim Jennie khi viết bức thư, không nhịn được cười, tiếp tục đọc: [ Park ChaeYoung, việc cậu nói thích mình, mình đã nghiêm túc cân nhắc rất lâu, hôm qua, những lời cậu nói thật sự khiến mình hạnh phúc, mình cũng thích cậu, rất thích rất thích, thật sự rất thích cậu! Nhưng hiện giờ không thể đồng ý, mình muốn thi đại học, làm lão sư, không muốn vì chuyện này mà phân tâm, chờ mình đến khi kết thúc kì thi đại học, được không? Sau này nhất định mình sẽ toàn tâm toàn ý thích cậu, cậu...Cậu tốt như vậy, nghĩ đến cậu mình rất vui...Thật sự muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu a...]

Nửa phần sau của bức thư lấm chấm vệt nước, thiết nghĩ nàng vừa viết vừa rơi nước mắt.

Park ChaeYoung đọc xong, nội tâm kinh hỉ, khâm phục nữ sinh, biết lúc nào nên làm gì, lúc nào không nên làm gì, sắp tới là kì thi quan trọng, nàng muốn chuyên tâm học hành thực hiện ước mơ, kiên định đi theo mục tiêu rõ ràng, có gì không tốt?

Park ChaeYoung mừng thầm, Kim Jennie là người ngay thẳng, sẽ không nói lời dỗ dàng người khác, chờ nàng thi xong ắt sẽ đồng ý bên cạnh cô, bất quá mấy tháng tới thật không dễ dàng.

Sau đêm giao thừa hai người bộc bạch chân tình, thời gian còn lại của kỳ nghỉ dù không gặp mặt nhưng nội tâm vô cùng an ổn.

Kim Jennie cao hứng, dồn hết thảy tinh lực vào việc học.

Đến trường, các nàng ngầm hiểu ý, vẫn làm bạn cùng bàn, hơn nữa Park ChaeYoung còn chủ động hướng dẫn Kim Jennie làm bài, đừng nghĩ Park ChaeYoung cà lơ phất phơ không màng chuyện học, cô trời sinh đầu óc thông minh, học một biết mười, người khác làm mười đề mới nắm được cốt lõi, mà nàng chỉ một lần đã hiểu ra. Chính vì vậy phụ đạo cho Kim Jennie rất dễ hiểu, ngắn gọn xúc tích.

Kim Jennie nói muốn chuyên tâm học hành, Park ChaeYoung quả nhiên thu hết miệng lưỡi và hành vi mờ ám, có Park ChaeYoung hướng dẫn, thành tích của Kim Jennie tăng chóng mặt, lần thi thử đầu tiên sau kì nghỉ, điểm số tăng hơn 30 điểm, đã làm xong nửa quyển số học. Cứ như vậy cho đến lần thi kế tiếp lại tiếp bộ không ít. Cứ theo đà này, nàng nắm chắc trong tay một suất tân sinh viên trường sư phạm Teku!

Kim Jennie mơ màng nhìn thấy tương lai phía trước vẫy tay chào đón nàng.

Rốt cuộc đã tới ngày thi chính thức, làm xong bài kiểm tra cuối cùng, Kim Jennie thả bút, thở phào nhẹ nhõm.

Kì thi kéo dài 2 ngày, Kim Jennie trúng tủ, hạ bút như thần, đặc biệt là toán học, đều là những đề Park ChaeYoung từng cho nàng giải qua, tuy rằng cuối cùng có hai bài quá khó nàng không làm được, nhưng Kim Jennie có lòng tin, kết quả thi lần này nhất định khiến nàng thoả mãn.

Từ trường thi đi ra, Park ChaeYoung đã sớm đứng chờ, Kim Jennie vừa bước khỏi cổng, Park ChaeYoung liền nắm cổ tay nàng kéo vào góc tường, nâng cằm, ngăn chặn môi.

Park ChaeYoung đã nhịn suốt nửa năm, từ Đông sang Hạ, lúc này hôn xuống không quản nhiều, tiến quân thần tốc, mút đến nỗi cuống lưỡi Kim Jennie tê dại.

Kim Jennie muốn khước từ, chỉ thấy Park ChaeYoung cắn nhẹ môi nàng, thở gấp thì thào: "Tự cậu nói, sau khi thi xong sẽ đáp ứng mình, bây giờ đã thi xong rồi, không lẽ cậu muốn đổi ý?"

Kim Jennie bị nắm thóp không thể phản bác, Park ChaeYoung cong môi, nắm cằm nàng, tiếp tục hôn. Kim Jennie tiếp nhận nụ hôn đến hai chân mềm nhũn, run run rẩy rẩy đứng không vững, chỉ biết ôm lấy cổ cô, Park ChaeYoung ép nàng sát tường.

Đầu váng mắt hoa thanh âm Park ChaeYoung ám muội bên tai: "Đêm nay cậu đừng về, đến nhà mình đi." Park ChaeYoung cắn vành tai Kim Jennie, nụ cười ẩn hàm thâm ý: "Chúng ta ăn mừng lớn một chút."

Park ChaeYoung nhấn mạnh hai chữ "Ăn mừng" rót vào tai, trầm thấp tao nhã cực kỳ êm ái, câu dẫn hồn phách. Kim Jennie chóng mặt gật đầu, âm thanh run rẩy đáp một tiếng: "Được."

Park ChaeYoung ôm nàng, hôn nàng, giờ phút này cho dù cô muốn làm gì, nàng cũng nguyện ý.

- ------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro