Chương 29: Ra mắt ba mẹ sớm thì cưới càng sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Jennie bị những ánh nắng chiếu vào khiến nàng mơ hồ tỉnh giấc. Nàng vừa cử động nhẹ một chút thì thắt lưng liền đau, cả người đau nhức không thôi.

"Tỉnh?" Chaeyoung nãy giờ đang ngắm bảo bối trong lòng mình ngủ, thấy nàng tỉnh liền dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Jennie lườm cô, nghiến răng nói: "Park Chaeyoung chết tiệt! Cái đồ không biết kiềm chế. Bây giờ toàn thân em đều đau nhức hết rồi. Chị cứ tùy tiện động dục như thế thì đừng hòng chạm vào em!"

Chaeyoung nghe vậy liền nở nụ cười gian lưu manh, cô đè nàng dưới thân mình cúi đầu để chớp mũi của hai người chạm vào nhau: "Em không cho chị chạm vào em hửm?"

Jennie lườm cô nghiêng đầu sang một bên: "Từ hôm qua tới giờ em vẫn chưa ăn gì lại còn bị chị... ưm nói tóm lại em đói rồi".

Chaeyoung nghe vậy có chút áy náy, vì muốn kế hoạch thành công mà cô quên mất nàng đã ăn gì chưa nhưng cô tuyệt không hối hận chuyện mình đã làm. Cô nhéo nhẹ vào má nàng nói: "Đợi một chút chị đi mua đồ ăn sáng".

Lời nói vừa dứt chuông cửa liền vang lên.

"Để chị ra mở cửa" nói xong cô đứng dậy thay quần áo rồi ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nở một nụ cười gian: "Tiểu quỷ con làm gì mà lâu thế?"

Chaeyoung đáp trả mẹ mình bằng nụ cười lưu manh: "Đang suy nghĩ xem có nên ra mở cửa cho mẹ không?!"

"Hừ, tiểu quỷ có đứa con nào trả lời như con không?" Bà Park lườm Chaeyoung đẩy cô sang một bên đi vào.

"Mẹ ăn sáng chưa? Nếu chưa thì con gọi điện kêu ba mua" Chaeyoung cười như không cười nhìn mẹ mình.

Bà Park nghe đến gọi chồng liền nhảy dựng lên, hừng hực nói: "Không được gọi!"

"Tại sao?"

"Nói tóm lại mẹ đang đói con đi mua bữa sáng đi".

Thấy mẹ mình không muốn trả lời cô cũng không ép. Nhìn là biết cha già của cô chọc giận mẹ nên mẹ mới giận như vậy.

Đã vậy cũng không nên nói giúp ba mình làm gì. Dù sao lúc còn nhỏ ông thường hay tranh sủng với cô, mỗi lần cô ôm bà chưa đầy một tiếng thì đã bị ông quăng sang ông bà nội chăm sóc.

Càng nghĩ, Chaeyoung càng thấy không nên nói giúp ông là tốt nhất. Nghĩ như vậy cô liền cười đắc ý rồi lấy áo khoác mở cửa.

Đột nhiên Chaeyoung nhớ ra một chuyện liền xoay qua nhìn người mẹ thân yêu của mình đang chuẩn bị mở cửa phòng của mình: "Jennie đang ngủ. Mẹ đừng làm phiền cô ấy, nếu không con sẽ gọi ba đến".

Nghe vậy bà Park liền tặng cho đứa con gái cưng của mình một nụ cười miễn cưỡng, nghiến răng nói: "Park Chaeyoung, tiểu quỷ chết tiệt!"

Bà quay trở lại ghế sofa không thèm liếc mắt nhìn cô như đang dỗi. Biểu hiện của bà khiến cho Chaeyoung phải bật cười: "Con đi mua đây" nói xong cô liền đi ra cửa.

Thấy Chaeyoung đã đi rồi bà liền lập tức đẩy nhẹ cửa phòng cô ra. Vừa nhìn vào bên trong, quần áo nàng bị xé nát không còn ra hình dạng gì, quần áo cô thì quăng tứ tung lên.

Bà Park không khỏi nhớ đến nhiều năm về trước khi bà chọc chồng mình giận cũng có cảnh như vậy. Mặt bà liền đỏ lên, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bà ngước mặt lên trời cảm thán: "Từ cha đến con, động dục thì chẳng biết kiềm chế gì cả! Jennie thật đáng thương... haizz".

Bà định quay lại thì chuông cửa vang lên. Nghĩ là Chaeyoung quên mang ví tiền nên bà không suy nghĩ nhiều liền đi ra mở cửa.

Nhìn người trước mắt không phải là Chaeyoung mà lại người bà không muốn nhìn nhất, bà Park bất mãn nhăn mày nói: "Ông tới đây làm gì? Sao không đi theo bà vợ mới của ông đi?"

Ông Park thấy bà xã mình giận liền ôm lấy bà Park mặc bà kháng cự như thế nào cũng không buông.

"Park Mason buông tôi ra!"

"Không buông!"

Đợi bà không còn kháng cự nữa ông mới dịu dàng kéo bà cùng ngồi xuống ghế sofa nói: "Tôi oan uổng quá! Trong lòng tôi chỉ có một mình bà mà thôi làm sao có người vợ mới nào được".

Bà Park ai oán nói: "Vậy tại sao ông còn nhận lời ăn cơm với Kim Se Young. Nhìn ánh mắt bà ta khi nhìn ông là biết bà ta còn yêu ông rất nhiều nếu không tại sao đến bây giờ vẫn còn độc thân. Hừ!"

"Haizz... Tôi nhận lời đi ăn chung nhưng đâu có nói là đi một mình".

"Vậy ý ông là dẫn tôi đi theo sao? Hừ! Tình địch làm gì có chuyện ngồi chung một bàn nói cùng một chuyện. Nói tại sao ông lại nhận lời bà ta?!"

"Như bà nói, Se Young vẫn còn yêu tôi vậy thì tôi liền cắt đứt cái suy nghĩ của bà ta".

"Thật vậy sao? Ông mà có ý đồ khác tôi liền không để ý đến ông".

Thấy bà xã hết giận ông Park cười vui vẻ nói: "Tôi nào dám".

Bà nhìn ông hỏi: "Nhưng tại sao ông lại biết tôi ở đây?"

Nghe bà nói như vậy ông liền đen mặt khó chịu. Mỗi lần bà dỗi ông thì không về nhà mẹ đẻ mà lại thích qua nhà đứa con hay phá chuyện tốt của ông khiến ông có "chút" ghen tỵ.

Từ lúc sinh Park Chaeyoung, bà Park thường hay bỏ ông sang một bên. Bởi thế lúc nào ông cũng phải kiếm cách đưa con cho ông bà nội chăm sóc để bà xã có thời gian dành cho ông nhiều hơn.

"E hèm... Hai người đủ chưa?" Chaeyoung không biết vào nhà từ lúc nào lên tiếng khiến bà Park giật mình đỏ mặt không dám nhìn vào cô đành phải úp mặt vào ông Park.

Còn ông Park sắc mặt không thay đổi nhưng ánh mắt bất mãn của ông bắn về Chaeyoung như ý muốn nói: "Con lại phá chuyện tốt của ba".

Chaeyoung nhúng vai như kiểu chuyện này không liên quan đến cô khiến ông Park tức mà không nói được.

"Nếu đã làm hoà rồi thì mau về nhà. Chút nữa Jennie thức, nếu thấy hai người thì sẽ xấu hổ" Chaeyoung nói xong liền vào phòng bếp để lại hai vợ chồng già ở phòng khách.

Bà Park thấy cô đi rồi bà liền đẩy ông ra "Ông không biết xấu hổ, hừ" Không đợi ông trả lời bà liền xoay người ra khỏi cửa như đang chạy trốn người nào đó. Ông Park chỉ biết cười trừ với hành động của bà xã của mình rồi lấy túi xách bà để quên trên ghế sofa đuổi theo bà.

******

Trong phòng ngủ Jennie đang tiếp tục ngủ vì bị người nào đó lăn qua lăn lại trên giường không ngừng nghỉ suốt hơn một đêm nên bây giờ nàng rất muốn ngủ thêm. Nhưng do suốt một ngày không ăn gì nên dù muốn ngủ thêm nhưng bụng thì cứ đánh trống không ngừng khiến nàng cứ nhắm mắt ngủ được một chút lại tỉnh.

"Ăn sáng đi rồi ngủ tiếp" Chaeyoung để khay thức ăn đặt lên bàn rồi nâng Jennie để nàng dựa vào người mình, giọng cưng chiều nói với nàng.

Nghe có thức ăn Jennie mở mắt ra: "chị mua gì vậy?"

"Món em thích"

"Mando và canh rong biển!" Đang đói mà được ăn món mình thích, điều này không khỏi khiến Jennie sáng mắt. Nàng há miệng ra chỉ chỉ ngón trỏ vào miệng ý muốn cô đút mình.

Chaeyoung đương nhiên là tận tình phục vụ hết mình đưa từng muỗng vào miệng nàng. Sau khi được cho ăn no Jennie liền vui vẻ định bước xuống giường nhưng nàng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng khiến cho mặt nàng đen lại: "PARK CHAEYOUNG!"

Nghe nàng nhấn mạnh tên mình cô liền vòng tay qua ôm nàng vào lòng: "Bà xã, em sao vậy?"

Jennie đánh vào người cô: "Em không xuống giường được"

Nghe vậy, Chaeyoung liền cười lớn: "Bà xã, em đây là đang khen chị sao?"

Jennie lườm cô nói: "Chị nghĩ hay nhỉ? Em không xuống giường được phải làm sao đây?"

"Em muốn làm gì? Chị sẽ bế em" cô cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng.

"Chị đáng ghét! Ngày mai em phải về nước mà bây giờ chân em như không có sức, đứng không vững" Jennie né né hơi thở của cô, mắng yêu nói.

"Em muốn về trễ một hai ngày hay muốn chị về chung với em? Như vậy cũng tốt ra mắt ba mẹ sớm thì cưới càng sớm" Chaeyoung nhếch môi cười lộ ra hàm răng trắng tinh kết hợp cùng khuôn mặt đẹp không tì vết khiến cho Jennie ngơ ngác nhìn cô vài giây liền xoay mặt sang chỗ khác.

Nàng đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt cô: "Chị nghĩ hay thật".

Chaeyoung vòng tay ôm eo nàng, hôn nhẹ một cái trên mặt nàng: "Ý em là chị cùng em về?"

Jennie nở một nụ cười đáng yêu nhìn cô: "Chị đừng hòng! Em chọn vế trước".

Chaeyoung nhéo nhẹ mũi nàng: "Tùy em quyết định".

"Được rồi bây giờ em muốn đi tắm chị mau đưa em vào phòng tắm đi".

"Tuân lệnh bà xã" nói xong cô liền bế Jennie vào phòng tắm sau đó mở nước nóng rồi săn tay áo bắt đầu giúp nàng tắm.

Tuy là đã ăn bữa sáng rồi nhưng cả người nàng nhất là thắt lưng và phía dưới vẫn còn đau ê ẩm nên Jennie cũng mặc kệ cho Chaeyoung tắm. Nhưng nàng đã sai lầm khi tưởng rằng cô sẽ nghiêm túc tắm giúp nàng.

"Park Chaeyoung, bàn tay chị đang làm gì vậy hả?"

Vẻ mặt Chaeyoung nghiêm túc, bàn tay cô không ngừng bóp nặn đủ kiểu trên ngực nàng: "chị đang mát xa ngực giúp em thoải mái".

Jennie nghiến răng nói: "Vậy bàn tay kia của chị đang làm gì vậy hả?"

Mặt cô vẫn nghiêm túc như chuyện mình làm là đúng đắn: "Chị đang xoa tiểu Jennie của em cho bớt đau ê ẩm".

"PARK CHAEYOUNG!" Phía dưới của nàng bắt đầu có phản ứng khiến Jennie đỏ mặt, nàng nhấn mạnh tên cô.

"Bà xã em thoải mái sao? Tiểu Jennie của em hình như rất thích thì phải" Chaeyoung không biết đã bỏ bộ dạng nghiêm túc từ lúc nào thay vào đó là bộ dạng của một tên lưu manh à không, phải nói là một con hổ đang muốn ăn con mồi.

Jennie xấu hổ đỏ mặt hất nước văng vào người cô: "Tiểu Jennie cái đầu chị á! Lưu manh".

"Bà xã em muốn chị lưu manh thì chị sẽ không để em phật lòng đâu" nói xong cô liền cởi đồ ra hết.

Jennie có cảm giác không ổn: "Chị tính làm gì? Áhh!"

Tiếp theo là cảnh con nít không được xem.

Vote ⭐️ giúp mình 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro