Chương 32: Kinh hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Quốc,

"PARK CHAEYOUNG!!!" Tiếng kêu gào thét đầy tức giận của bà Park lớn đến mức vang khắp nhà Chaeyoung.

Ông Park nhìn bà xã mình giận dữ như thế liền ôm vai vỗ vỗ cho bà nguôi giận: "Bà xã bình tĩnh".

Bà Park muốn bình tĩnh cũng không thể nào bình tĩnh được. Làm sao bà có thể an tâm để con dâu tương lai yêu quý về nước vào thời điểm này chứ. Càng nghĩ càng tức bà xoay qua lườm đứa con trời đánh này, nghiến răng rặn từng chữ nói: "Tiểu quỷ xem ra con lớn rồi nên cũng không cần hỏi ý kiến của người mẹ này rồi đúng không hả?"

Chaeyoung nhìn mẹ mình nhếch môi cười sau đó lại như có như không vô tình liếc qua người đàn ông sau lưng mẹ: "Không phải con không muốn hỏi ý kiến của mẹ chỉ là có người nào đó nói con lớn rồi nên tự giải quyết chuyện của mình không cần phải làm phiền mẹ".

Nghe Chaeyoung nói như thế bà Park không cần nghĩ cũng biết là ai, bà nghiến răng nói: "PARK MASON! Tôi không muốn nhìn thấy ông" nói xong bà liền xoay người bước đi để lại một già một trẻ đấu khẩu với nhau.

"Park Chaeyoung! Xem ra con rất thích làm mẹ giận ba thì phải?" Ông đen mặt nhìn cô. Càng nghĩ càng thấy ấm ức từ lúc bà xã ông sinh đứa con này ra liền cưng chiều nó đến mức ông có "chút" ghen tỵ. Chỉ cần đứa con này của ông đâm chọt ông vài câu là không cần lời giải thích bà xã cũng sẽ phát hoả với ông.

Chaeyoung cười gian nhìn ông: "Sợ mẹ lo lắng nên phận làm con sao có thể cho mẹ biết".

Ông Park hừ một tiếng không thèm liếc mắt nhìn Chaeyoung, sải chân đi ra ngoài đóng rầm cửa lại.

Chaeyoung quá quen với hành động này của ba mình. Chỉ cần cãi không lại cô là liền giận cá chép thớt. Lúc trước cửa phòng ở Park gia của cô không biết phải thay bao nhiêu cái cửa vì ông nữa.

Việc quan trọng bây giờ là phải gọi hỏi thăm bà xã yêu dấu của cô mới được.

******

New Zealand,

Trên xe Jennie đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì tiếng điện thoại reo lên, nàng lười biếng lấy điện thoại ra xem ai gọi thì thấy số điện thoại của tên lưu manh kia, không cần nghĩ ngợi gì nàng liền cúp máy.

Bà Kim nhìn qua kính chiếu hậu thấy hành động này của Jennie liền nghi vấn hỏi: "Sao con không nghe máy?"

Jennie cười cười: "Chỉ là bạn con thôi"

Thấy nàng trả lời vậy bà có chút nghi ngờ nhưng nhìn thấy con mình đang mệt nên mình cũng không hỏi nhiều.

Về đến nhà, Yeri đứng ngoài cửa thấy chị gái mình về liền chạy đến ôm nàng: "Chị gái yêu dấu, quà em đâu?"

Jennie lườm em lấy từ trong túi một hộp giày ra đưa Yeri rồi định bước đi thì bị em mình giữ lại.

Yeri nói nhỏ vào tai nàng: "Chị à... Bị ai gặm đến đỏ cổ vậy?"

Nghe thế Jennie liền đỏ mặt đứng hình.

Thấy vậy Yeri cười gian: "Em không nói với ba mẹ đâu nên chị đừng lo. Được rồi chị lên phòng đi".

Jennie làm hành động như muốn đánh người nghiến răng nói: "Con em trời đánh này!"

Nói xong liền chạy một mạch lên lầu để lại Yeri cười tít mắt ở dưới nhà.

Ông Kim thấy con gái út lại chọc chị nó liền gõ nhẹ vào đầu em: "Có chuyện gì vui sao? Kể ba nghe được không?"

Yeri ôm tay ba mình nói: "Ba sắp có con rể" nói xong em liền đi lên lầu để lại ông Kim sững sờ tại chỗ.

Vừa lên lầu chuông điện thoại đúng lúc reo lên, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc kia Jennie liền bắt máy chưa kịp nói tiếng nào thì đầu dây bên kia đã giành lời trước.

Chaeyoung: "Bà xã ~ chị rất nhớ em".

Jennie: "Em cũng vậy".

"Bà xã trong thời gian này em phải chú ý sức khoẻ biết chưa?"

"Trong thời gian này?"

"Ý chị là trong thời gian không có người chồng thượng đẳng như chị bên cạnh em phải biết chăm sóc mình biết chưa?"

"Ừhm, em biết rồi"

Hai tháng sau,

"Jennie mày có bầu hay sao mà cứ hay ói thế?" Wendy vỗ vỗ lưng cho nàng nói.

"Không có chắc là do tao mệt trong người nên mới vậy thôi không sao đâu vài ngày sẽ khoẻ lại thôi" Jennie ngồi dựa vào ghế sofa trong nhà Wendy nói.

"Thật không?"

"Thật, thôi về đây, bye"

Trên đường về nhà nàng tính đi tính lại đúng là dì cả không ghé thăm nàng hai tháng rồi. Nghĩ vậy Jennie có chút nửa tin nửa ngờ. Dù sao từ trước giờ ngày an toàn chỉ có Chaeyoung biết chứ nàng không để ý tới nên không chắc hôm đó nàng và cô làm có phải ngày an toàn hay không. Dựa vào biểu hiện gần đây nàng có cảm giác như bị tên nào đó cho trúng vé số rồi thì phải.

Muốn biết chính xác nàng đành phải mua que về thử thôi. Nửa tiếng sau Jennie cầm que thử thai mà tay run rẫy: "Thảo nào chị lại nói hai tháng sau gặp lại. Thì ra chị đã có kế hoạch hết rồi. Cái tên lưu manh lừa đảo!!!"

-------------------

Wendy nhìn Jennie đang ngồi đơ ra đó không nói chuyện, ánh mắt vô hồn còn bàn tay thì cứ sờ vào bụng, cô có chút không kiên nhẫn. Từ sáng sớm Jennie đã tới nhà cô rồi lôi đầu cô dậy nói có việc quan trọng muốn nói vậy mà từ nãy tới giờ đã hai tiếng qua đi con nhỏ bạn cô vẫn không nói lời nào cứ hành động như thế mãi.

Wendy ngáp ngắn ngáp dài, giọng lười biếng nói: "Cậu bị thánh nào nhập à? Hay có thai rồi?"

"Ừaa, mình có thai rồi..." Jennie mở miệng đáp trong vô thức.

"À thì ra là có thai..." Wendy gật gật đầu ra vẻ như đã hiểu rõ.

Năm phút sau...

"CÁI GÌ????? CẬU CÓ THAI?!!" Wendy lúc này mới tiêu hoá được hai từ này cô giật mình hoảng hốt nói.

Jennie bịt hai tai lại giọng bình tĩnh nói: "Cậu làm gì mà lớn tiếng như vậy? Bộ lạ lắm sao?"

"Lạ sao không? Cậu nhìn lại mình đi, ngoài cái mặt là con gái ra thì cậu chẳng khác gì đàn ông hết" Wendy giọng khinh thường nói.

"... Bộ... giống lắm sao?" Jennie nhìn mình từ trên xuống dưới, làm gì giống đàn ông chứ. Hôm nay nàng mặc áo thun rộng với quần jean dài nhìn đơn giản nhưng cũng ra phần nữ tính mà.

Dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, Wendy ngồi khoanh tay liếc mắt khinh bỉ Jennie lần nữa: "Ý mình nói là vòng một của cậu như bức tường thành đập mãi vẫn không nát".

Nghe vậy nàng liền đứng dậy ưỡn ngực ra nói với giọng tự hào: "Bây giờ là to hơn lúc trước rồi nha".

Wendy lắc đầu cảm thán: "Chậc chậc, ai mà xui xẻo dính thính của cậu vậy không biết".

Jennie định bước tới "xử" cô bạn thân này một trận thì chuông điện thoại reo lên. Thấy tên người gọi là ai nàng liền đen mặt ném điện thoại ra chỗ khác.

"À ha, ai gọi mà khiến bạn Jennie của mình mặt có biểu hiện như đang dỗi vậy ta?" Wendy cười giỡn nói.

Nàng lườm Wendy một cái rồi ngồi kể lại tất cả mọi chuyện cho Wendy nghe.

Wendy lắc đầu cảm thán lần nữa: "Chậc, quả là cao thủ nha ~"

"Ở đó mà cảm thán đi. Cậu không giữ Hoshi cho tốt đi nếu không có ngày mất rồi la làng nha" nàng có chút lo lắng nói.

"Yêu nhau thì phải tôn trọng và cho đối phương một chút không gian riêng chứ. Đúng là mấy bà bầu đa nghi thật".

"Đúng là yêu thì phải tôn trọng và cho đối phương một chút không gian riêng nhưng nên nhớ kĩ đa số đàn ông thường lấy chút không gian riêng đó để kiếm con mồi dự phòng" Jennie vẻ mặt nghiêm túc nói.

Wendy nhìn nàng giọng kiên định nói: "Nhưng Hoshi sẽ không như vậy".

"Cậu chắc?"

"Anh ấy rất hiểu mình còn tốt với mình nữa nên nhất định sẽ không như mày nói đâu".

"Anh ta hiểu rõ con người cậu, chắc gì cậu đã hiểu rõ anh ta?"

"Mình..." Wendy ngập ngừng cứ muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại không nói nên lời. Cô và Hoshi quen nhau gần hai năm nhưng cô vẫn chưa hiểu hết con người anh ấy.

Thấy Wendy không nói nên lên Jennie vỗ vai cô khẽ nói: "Anh ta hiểu rõ và đối tốt với cậu nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Người đàn ông yêu thật lòng thì họ sẽ biết người mình yêu muốn thứ gì và anh ta sẽ phải làm điều đó vì mình. Chứ không phải mở miệng ra là nói "Anh Yêu Em" nhưng lại không một lòng một dạ yêu".

Wendy vẻ mặt buồn rầu nhìn nàng: "Jennie à... mình rất yêu anh ấy".

"Con gái là vậy chỉ cần người con trai đối tốt với họ thì họ sẽ nghĩ người con trai đó sẽ yêu thực lòng mình nhưng họ đã sai lầm nghiêm trọng về vấn đề này".

Jennie nói không nhanh không chậm cho Wendy hiểu.

"Chứ sao mới là đúng?" Wendy tò mò nhìn nàng.

"Muốn biết người đàn ông yêu mình thật hay không thì phải xem hành động và thái độ của họ chứ không phải qua lời nói" Jennie sợ nói nhiều sẽ làm Lan Vy đã rối càng thêm rối nên đành phải nói ngắn gọn cho cô dễ hiểu.

"Jennie sao cậu nói giống như người từng trải quá vậy?" Wendy chống cằm nhìn nàng nói.

"Mình coi trên tivi thấy vậy nên rút ra kết luận"

"..." Cạn ngôn.

Sáng ngày hôm sau, bước xuống lầu nhìn người ngồi ngay bàn ăn sáng với nụ cười mê người mà đầy sự lưu manh Jennie xém tí té ngửa.

Nàng kinh hỉ nói: "Sao chị lại ở đây?"

"Tại sao chị lại ở đây? Chị tưởng em biết rồi chứ?" Chaeyoung nhếch môi cười đi đến dìu Jennie ngồi xuống bàn ăn.

Ông Kim nghi ngờ nhìn cô con gái lớn hỏi: "Jennie đây là bạn con?"

Chaeyoung: "Không phải"

Jennie: "Phải"

Cả hai đồng thanh với hai câu trả lời khác nhau khiến ông Kim không nghe rõ câu trả lời: "Rốt cuộc là phải hay không?"

Nàng chưa kịp lên tiếng thì Chaeyoung đã mở miệng nói: "Con là chồng cô ấy, là appa của đứa nhỏ trong bụng Jennie"

"CÁI GÌ???" Cả ba người, ba Kim, mẹ Kim và Yeri sau khi nghe câu trả lời của Chaeyoung liền giật mình.

Ba người với ba suy nghĩ khác nhau.

Ba Kim đau lòng nhìn con gái. Chưa gì đã bị con nhóc này ăn sạch sẽ rồi, con gái của ba thật tội nghiệp.

Mẹ Kim khôi phục lại trạng thái, vẻ mặt bình tĩnh xong sau đó nhìn Chaeyoung từ trên xuống. Ừmm không tệ sau này cháu ngoại mình sẽ hưởng đươc gen của đứa nhóc này thì quá tốt. Bà nhìn qua Jennie gật đầu xem như là đồng ý.

Kim Yeri nhìn Chaeyoung đánh giá. Em giơ ngón cái về phía chị mình. Cực phẩm.

"..." Jennie im lặng nhìn ba người không nói chuyện.

Vote ⭐️ giúp mình 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro