13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Wendy tỉnh lại, nhìn thấy Irene mở to hai mắt, trên mặt không có biểu tình gì nhìn lên trần nhà.

"Làm sao vậy? Trên người không thoải mái sao?" Wendy sáp lại gần hôn hôn mặt nàng, cho rằng tối hôm qua nàng bị lăn lộn thô bạo nên lúc này mới tức giận với cô.

Irene như cũ lạnh mặt, ngữ khí không có một tia độ ấm: "Cởi dây thừng."

Wendy buồn bực: "Dây thừng gì?"

Khóe môi Irene hiện lên một mạt châm chọc, rũ mắt nhìn xuống.

Wendy theo tầm mắt nhìn xuống, lúc này mới nhìn thấy dây thừng trên tay nàng, không khỏi ngẩn ra, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn.

"Irene, tôi......" Lần đầu tiên Wendy hoảng loạn đến nói lắp, không biết nên giải thích như thế nào.

Irene không nói một lời.

Sau khi tay được cởi bỏ dây thừng, nàng đẩy Wendy ra, xoay người muốn xuống giường, cả người lộ ra hơi thở lạnh nhạt.

"Irene!" Wendy luống cuống, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, "Xin lỗi, tôi, tôi cũng không biết sẽ như vậy."

"Chị không biết?" Irene cười lạnh, "Chị đừng có nói với tôi là chị mộng du, đã quên nửa đêm chị trói tôi lại như thế nào chứ."

Wendy tức khắc trầm mặc không nói, hai tay lại càng siết chặt, như sợ người trong ngực sẽ rời khỏi cô.

"Buông tay!"

"Tôi quả thật bị mộng du."

Hai người đồng thời lên tiếng, Irene lập tức sửng sốt, có chút khó tin: "Chị mộng du?"

Wendy xoay vai nàng lại, nhìn thẳng vào hai mắt Irene: "Xin lỗi, dọa em rồi."

Thần sắc Irene đạm mạc: "Chị cảm thấy tôi sẽ tin chị sao?"

"Tôi không có lừa em!" Wendy nóng nảy, "Tôi vẫn luôn uống thuốc đều đặn đúng giờ, trước nay chưa từng ngưng thuốc. Tôi sẽ tốt lên nhanh thôi, em đừng ghét bỏ tôi......"

"Uống thuốc gì?" Irene nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được Wendy có chuyện gạt nàng, "Lấy thuốc ra đây cho tôi xem."

Sắc mặt Wendy hơi cứng lại: "Uống hết rồi."

"Hộp thuốc."

"Vứt rồi"

"Tôi muốn xem hộp thuốc của chị." Irene gằn từng chữ, "Cả báo cáo chẩn bệnh nữa!"

Nghe được câu sau kia, vẻ mặt Wendy có chút khẩn trương: "Em biết rồi?"

Irene nhàn nhạt nói: "Hai năm trước đã biết."

Hai năm trước nàng bị Wendy giam lỏng, vốn dĩ Jennie muốn thay nàng tính sổ, sau đó lại biết được Wendy có bệnh tinh thần cố chấp, hơn nữa Son lão gia tử tự mình ra mặt, chuyện này mới không giải quyết được gì.

Wendy nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, nhịn không được hỏi: "Em có sợ tôi không?"

Irene nâng mắt: "Chị thấy thế nào?"

Wendy nhìn chằm chằm nàng vài giây, chắc chắn nói: "Em không sợ. Nếu em sợ, sẽ không theo tôi dọn tới đây. Nhưng tôi càng tình nguyện em sợ tôi, chứ không muốn em ghét bỏ, chán ghét tôi, càng không muốn em xem tôi như người xa lạ."

Irene lạnh lùng nói: "Nếu chị còn không nhanh lấy báo cáo chẩn bệnh ra, những gì chị nói sẽ thành hiện thực ngay lập tức."

Wendy tức khắc thành thật.

Irene nghiêm túc nhìn toàn bộ báo cáo chẩn bệnh của cô, trong đó còn có lịch sử tiếp nhận trị liệu mấy năm nay của Wendy, nhiều nhất là về tình trạng mộng du.

Kết quả cuối cùng của bản báo cáo này là: Trải qua mấy năm điều trị tâm lý và trị liệu bằng thuốc, bệnh trạng của Wendy giảm bớt rất nhiều, đồng ý xuất viện.

Thấy Irene nhìn chằm chằm báo cáo, chân mày nhíu chặt, một câu cũng không nói, trong lòng Wendy đột nhiên dâng lên một trận cảm xúc táo bạo.

Cô nắm chặt vai Irene: "Tôi muốn em mãi mãi ở bên tôi, không cho phép em bỏ tôi lại!"

Rõ ràng là rất cường thế, ngữ khí cũng rất bá đạo, nhưng không biết như thế nào, nghe vào tai Irene, lại có chút đáng thương.

Giống như thú non bị dồn đến đường cùng, chỉ có thể dùng loại phương thức ngang ngược như vậy để cầu sự yêu thương.

Irene cuối cùng cũng buông báo cáo chẩn bệnh xuống, ôm lấy Wendy: "Sẽ không."

Chỉ hai chữ, hô hấp Wendy liền trở nên dồn dập, dùng sức ôm lấy Irene, giọng cũng nghẹn ngào: "Đây là tự em nói!"

Irene ừ một tiếng.

Nàng không biết cách biểu đạt, cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc nội tâm ra ngoài, cho nên người khác luôn cảm thấy nàng quá lạnh lùng.

Nhưng Wendy biết rất rõ, nội tâm Irene so với người khác còn mềm mại hơn gấp nhiều lần.

Từng bước từng bước dung túng cô đến bây giờ, cũng là do Irene nguyện ý!

Ý thức được điểm này, Wendy không khỏi nhếch môi, cười giống như đồ ngốc, thô bạo trong lòng cũng dần biến mất.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy Irene hỏi: "Bệnh của chị là chuyện như thế nào?"

Tươi cười trên mặt Wendy lập tức biến mất.

Irene đợi trong chốc lát, không chờ được câu trả lời của cô, cũng không hỏi lại, đẩy đẩy cánh tay đang ôm mình ra: "Mau đi đánh răng đi."

"Em tức giận sao?" Wendy thật cẩn thận nhìn Irene.

"Không có." Irene lắc đầu, "Chừng nào chị muốn nói, khi đó tôi sẽ nghe."

Nàng thoát khỏi lòng ngực Wendy, đứng dậy đi tới toilet.

Wendy không rên một tiếng đi theo phía sau nàng.

Lúc sau cho dù Irene đi đến nơi nào, Wendy cũng đi theo, không nói lời nào, rất nhiều lần Irene xoay người đều xém dẫm vào chân cô.

"Chị đừng đứng gần như vậy." Irene bưng nước trái cây từ trong phòng bếp ra, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói không cho Wendy đi theo.

Wendy bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Em muốn nghe không?"

Irene giật mình, phản ứng lại, Wendy vẫn luôn đi theo sau lưng mình, hẳn là đang rối rắm không biết nói thế nào.

Irene gật đầu: "Muốn nghe."

Wendy lộ ra biểu tình cao hứng.

Cô cảm thấy Irene là đang quan tâm cô nên mới muốn nghe, bởi vì Irene vẫn luôn không quan tâm đến chuyện của người khác, trừ phi là người mà nàng để tâm.

Wendy và Irene sóng vai ngồi dưới tấm thảm mềm mại, lúc này cô mới nói: "Bệnh của tôi có liên quan đến mẹ."

Mẹ Wendy tên là Kang Hanna, là thiên kim tiểu thư duy nhất của Kang gia, lớn lên đẹp khuynh quốc khuynh thành, vô cùng nổi tiếng ở thành phố G, có được đông đảo người theo đuổi, bao gồm cha của Wendy – Son Huyn Nam.

Kang gia cũng nhìn trúng Son Huyn Nam, cố ý để Hanna liên hôn với Son Huyn Nam, nhưng khi đó trong lòng Hanna chỉ có duy nhất giảng viên dương cầm.

Giảng viên dương cầm là mối tình đầu của bà, hai người đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, yêu đến khó lòng chia ly.

Kang gia đương nhiên sẽ không để con gái mình gả cho một giảng viên nghèo trắng tay, vì thế ép Hanna phải kết hôn với Son Huyn Nam.

Ban đầu, Hanna thà chết chứ không chịu khuất phục, muốn bỏ trốn cùng mối tình đầu, kết quả tên giảng viên kia cầm tiền của Kang gia, bỏ bà lại cao chạy xa bay.

Hanna tâm như tro tàn, cứ như vậy gả cho Son Huyn Nam.

Sau khi kết hôn, Son Huyn Nam vô cùng yêu chiều bà, cơ hồ là chuyện gì cũng đáp ứng, Hanna cũng mềm lòng thuận theo.

Sau đó sinh hạ Wendy, quan hệ hai vợ chồng càng tiến thêm một bước, Hanna cũng dần phai nhạt mối tình đầu đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, người một nhà hoà thuận vui vẻ.

Khi đó Wendy còn nhỏ, mỗi lần Hanna cầm tay dạy cô đánh đàn, cô đều cảm thấy bản thân được sống trong một thế giới hạnh phúc nhất, có người mẹ ôn nhu nhất.

Không nghĩ tới lại có một ngày, mối tình đầu của Hanna đột nhiên trở lại.

Cũng không biết tên giảng viên kia lừa gạt Hanna thế nào, kết quả bà nối lại tình xưa với cô, lần nữa rơi vào bể tình.

Nhưng bà đã có chồng con, đây là ngoại tình, là không đúng.

Hanna muốn ly hôn với Son Huyn Nam.

Lúc ấy Wendy bảy tuổi, vẫn luôn nghe được tiếng cha mẹ cãi nhau ở trong phòng. Người mẹ ngày thường luôn ôn nhu nhã nhặn đột nhiên trở nên không nói lý, thậm chí đối với đứa con trai của mình cũng không còn kiên nhẫn.

Không bao lâu sau, Hanna mang thai.

Nhưng đứa nhỏ này không phải của Son Huyn Nam, là con của tên giảng viên kia.

Son Huyn Nam giận tím mặt, nhưng vẫn không chịu ly hôn với Hanna, càng không để bà sinh hạ đứa nhỏ, vì thế trói Hanna đến bệnh viện, mạnh mẽ phá bỏ đứa con trong bụng bà!

Mẹ Wendy hận Son Huyn Nam thấu xương, nhận định Son Huyn Nam là kẻ thù giết chết con bà, cũng dần chán ghét Wendy, giống như Wendy không phải con gái của bà.

Sau khi Hanna sinh non, vẫn không dứt tình với tên giảng viên kia. Hai người thường xuyên trộm lui tới, Hanna còn cho tên đàn ông kia không ít tiền.

Sau này bà lại mang thai con của đối phương, nhưng lần này Son Huyn Nam không có động thủ, thai nhi vì phát dục dị dạng mà sảy mất.

Chuyện này đã kích rất lớn tới Hanna, cũng vì vậy mà mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng.

Bất quá điều làm Hanna chịu đả kích nhiều nhất chính là, mối tình đầu dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt bà hồi lâu, lại một lần nữa cuốn gói đào tẩu.

Mẹ Wendy một lòng muốn chết, một mình chạy lên sân thượng của Son gia, ý đồ nhảy lầu tự sát.

Wendy 7 tuổi trộm đi theo phía sau mẹ mình, khi nhìn thấy Hanna muốn nhảy lầu, cô lớn tiếng khóc gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi, đừng nhảy! Đừng bỏ con!"

Nhưng Hanna cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô lấy một cái, ở trước mặt đứa con gái non nớt, nhảy từ tầng 5 của Son gia xuống.

Tử vong tại chỗ!

Từ đó về sau, Wendy trở nên vô cùng cố chấp.

Phàm là thứ cô thích, cô để ý, đều phải nắm chặt chẽ trong tay, như vậy mới cảm thấy an tâm.

Hai năm trước, Irene trộm đăng kí vào đại học F, Wendy nhận định nàng muốn rời khỏi cô, vì thế mới bắt người về giam lỏng.

Cũng vì chuyện này, bệnh tình của Wendy càng thêm nghiêm trọng, Son Huyn Nam không thể không đưa cô ra nước ngoài trị liệu.

"Irene, em đừng hận tôi." Wendy ôm chặt lấy Irene, mặt chôn trong cổ nàng, "Có đôi khi tôi thật sự không thể khống chế được......"

Giọng Wendy khàn khàn, mang theo vài phần run rẩy, nghe có chút yếu ớt.

Một người ngày hết sức mạnh mẽ, giờ phút này lại gần như khẩn cầu trước mặt Irene, làm trong lòng nàng có chút không dễ chịu.

Irene trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn giơ tay xoa đầu Wendy: "Không hận chị."

"Thật sao?" Wendy bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ nhìn Irene.

Irene gật đầu.

Wendy lập tức ngăn chặn môi nàng.

Buổi tối, Irene liên hệ một đàn chị khoa tâm lý, muốn tìm hiểu thêm về bệnh của Wendy, muốn xem có cách nào trợ giúp cô trị liệu hay không.

Nàng ra ban công gọi điện thoại, Wendy ở trong phòng khách chơi game.

Thấy Irene vẫn luôn gọi điện thoại, ẩn ẩn còn nghe được ba chữ "đàn chị Song", sắc mặt Wendy trầm xuống.

Cô đi đến sau lưng Irene, vừa lúc nghe được Irene nói: "Được, đàn chị Song, em chờ tin tức của anh.

Irene cúp điện thoại, quay người lại, nhìn thấy Wendy đang nhìn chằm chằm mình, sửng sốt một chút: "Chị đứng ở đây từ khi nào?"

Wendy không trả lời, ánh mắt rất trầm: "Nói chuyện với ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro