6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Irene đang hỏi Wendy, nhưng ngữ khí của nàng rất chắc chắn. Mà giờ khắc này, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Irene, Wendy bỗng nhiên không muốn nhẫn nữa!

Cô rất muốn đem tình yêu vẫn luôn đè nén trong lòng nói cho Irene biết.

"Đúng vậy, là tôi." Wendy thừa nhận, ánh mắt khóa chặt lấy Irene, đôi mắt sâu thẳm mang theo tia xâm lược mãnh liệt, giống như một con chó săn đã đói khát lâu ngày.

Sắc mặt Irene lại trắng thêm vài phần: "Không phải cậu có bạn trai sao?"

Wendy cười nhạo: "Giả, lừa cậu thôi."

Irene nghĩ đến những tin nhắn khó coi kia, cười lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục nhiều lời với Wendy, mím môi mỏng đi vào trong phòng.

Rầm!

Wendy túm lấy cánh tay Irene, đem cả người nàng ấn lên cửa, ánh mắt tham luyến hưng phấn: "Mấy năm nay tôi chưa từng quên cậu! Mỗi phút mỗi giây, tôi đều suy nghĩ về cậu! Muốn gặp cậu, muốn hôn cậu, tôi nhịn không nổi nữa......"

"Cút ngay!" Irene giãy giụa vài cái, căn bản thoát ra không được, ánh mắt căm ghét nhìn Wendy.

Wendy lộ ra biểu tình bi thương, có chút thất thố nói: "Cậu...... Cậu đừng nhìn tôi như vậy."

Cô lừa mình dối người che đôi mắt Irene lại, giống như chỉ cần làm như vậy thì Irene sẽ không chán ghét cô, rồi sau đó cúi đầu, hôn xuống hai mảnh môi đã mơ ước từ lâu.

Môi Irene vẫn mềm mại giống như hai năm trước cô từng nếm qua, Wendy mới vừa chạm nhẹ đã cảm thấy chính mình sắp điên rồi!

Trong lòng cô dâng lên rất nhiều cảm xúc, máu nóng ở trong cơ thể cuồn cuộn từng cơn, hưng phấn, thỏa mãn, chiếm hữu. Các loại cảm xúc tràn ngập trong đại não, cô điên cuồng hôn lên môi Irene.

Irene ngay từ đầu còn phản kháng, sau đó mới phát hiện sức lực của nàng vốn kém xa Wendy, chống cự đều là tốn công vô ích, liền từ bỏ giãy giụa, nhưng cả người vẫn căng chặt đến cứng đờ.

Wendy hôn nàng rất lâu, lâu đến mức Irene bắt đầu hít thở không thông, Wendy mới lưu luyến buông tha.

"Cậu thật xinh đẹp." Wendy si mê nhìn Irene.

Cô cảm thấy Irene còn đẹp hơn gấp nhiều lần số người đẹp cô từng gặp qua, giống như được tỉ mỉ điêu khắc ra, nhìn một cái sẽ tự động si mê, thẳng đến khi không thể tự kiềm chế được nữa.

Wendy ngo ngoe rục rịch, nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của Irene, lại muốn hôn thêm lần nữa.

Cô vừa muốn đưa mặt lại gần, Irene đột nhiên giơ tay hung hăng tát cho cô một bạt tai!

Bang!

Thanh âm thanh thúy vang lên, Wendy bị đánh đến lệch mặt sang một bên.

IU từ trong toilet đi ra, vừa lúc thấy được một màn như vậy, lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Giây tiếp theo, khi Wendy quay mặt lại, Irene lại là hung hăng tát thêm một cái, không chút lưu tình, đánh đến khóe miệng Wendy đều rướm máu.

Trong ký túc xá một trận yên tĩnh.

IU ngay cả thở mạnh cũng không dám, một bên nghĩ đàn em Irene đúng là người tàn nhẫn, một bên lại lo lắng Wendy sẽ đột nhiên lao vào ẩu đả với Irene.

Nhưng mà Wendy cái gì cũng không làm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Irene, thấp giọng hỏi: "Cậu hết giận chưa?"

Irene đẩy cô ra, đi đến bàn học của mình, từ dưới bàn lấy ra một chiếc vali, sau đó mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ.

Trên mặt nàng không có biểu tình gì, thoạt nhìn còn bình tĩnh hơn so với ngày thường, nhưng tay nàng lại đang run rẩy, môi cũng mím chặt thành một đường.

Không phải sợ hãi, mà là tức giận, tức đến mức hận không thể lập tức rời khỏi ký túc xá, rời khỏi tên biến thái Wendy này.

Wendy trầm mặc nhìn nàng, mặt đã sưng lên, thần sắc cũng âm trầm.

Ký túc xá không ai lên tiếng, không khí vô cùng căng thẳng, chỉ có tiếng động phát ra khi Irene thu dọn quần áo.

IU chịu không nổi bầu không khí nặng nề như vậy, nhịn không được hỏi Irene: "Đàn em, em muốn dọn ra ngoài sao?"

"Ừm." Irene nhanh chóng đem quần áo nhét vào vali.

"Nhưng mà......" IU há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Wendy không rên một tiếng, bước đến bên cạnh Irene.

Irene bỏ một bộ quần áo vào vali, Wendy liền lấy nó ra.

Irene lại bỏ vào, Wendy tiếp tục lấy nó ra cho vào tủ quần áo.

Hành vi vừa ấu trĩ lại có chút buồn cười.

Hai người tích cực làm thêm vài lần, Irene đột nhiên ném mạnh quần áo xuống, lạnh lùng nói: "Cậu muốn thế nào đây? Muốn giam lỏng tôi một lần nữa sao?"

"Không phải." Wendy phủ nhận, cho dù cô thật sự muốn đem Irene giấu đi, "Cậu đừng đi."

Irene mặt vô biểu tình, cảm thấy lời Wendy nói vô cùng ấu trĩ.

Nàng không đi, chẳng lẽ chờ lặp sự tổn thương đã xảy ra vào hai năm trước sao?

Bị nhốt ở trong phòng, không có tự do, không có tôn nghiêm, giống như một sủng vật, vừa nhớ tới Irene liền cảm thấy căm hận Wendy đến cực điểm!

Đại khái là Irene toát ra cảm xúc quá mức mãnh liệt, mặc dù một chữ cũng không đề cập tới, Wendy cũng hoảng hốt lên: "Cậu đừng sợ, tôi bảo đảm sẽ không làm tổn thương cậu."

"Tôi không sợ cậu." Irene lạnh lùng nói.

Wendy lại lộ ra biểu tình bi thương: "Tôi biết, cậu chán ghét tôi."

Irene cười lạnh: "Đúng!"

Wendy lại lần nữa trầm mặc, Irene xoay người, một lần nữa thu dọn đồ đạc.

IU nhìn hai người, suy nghĩ không biết mình có nên đi ra ngoài hay không, nhưng lại lo lắng Wendy và Irene sẽ nháo ra chuyện lớn, vì thế cứ rối rắm đứng ở một bên.

Một lát sau, Wendy đột nhiên bắt lấy tay Irene, nghiêm túc nói: "Cậu đừng đi, cậu chán ghét tôi chỗ nào, tôi đều sửa."

Irene lãnh đạm nói: "Cậu sửa không nổi."

"Cậu cho tôi một cơ hội......"

"Không cần thiết. Hai năm trước cậu cũng như vậy, động một cái liền đánh người. cậu đánh Krystal còn chưa tính, vừa rồi cậu còn động thủ với đàn chị, đàn chị chỉ đi tới thư viện với tôi mà thôi."

Wendy nhìn về phía IU, hai lỗ mũi cô còn đang nhét khăn giấy, thề son sắt nói: "Chị không hề có bất kì ý niệm gây rối nào đối với đàn em Irene!"

Wendy đương nhiên biết IU không có cái tâm tư kia với Irene, nếu không cũng không phải chỉ một quyền đơn giản như vậy.

Cô chỉ là không thích việc Irene thân cận với người khác, dù nàng với IU cũng không tính là thân cận.

Wendy liếc mắt nhìn Irene một cái, bỗng nhiên nói với IU: "Đàn chị, xin lỗi."

IU hoảng sợ, không nghĩ tới Wendy sẽ chủ động xin lỗi.

Cô đối với chuyện vừa rồi bị Wendy đánh cho một quyền vẫn còn rất sợ hãi, vội nói: "Không có việc gì không có việc gì, em cũng không phải cố ý."

Wendy ừ một tiếng: "Đúng vậy, tôi không phải cố ý."

Nói xong lại nhìn về phía Irene.

Irene đưa lưng về phía bọn họ thu dọn sách vở, hoàn toàn không muốn để ý đến Wendy.

Wendy nhìn về phía IU, ý bảo cô mở miệng khuyên bảo Irene.

Cái mũi IU vẫn còn đang ẩn ẩn đau, không muốn lại bị đánh, đành phải khuyên Irene: "Đàn em, em đừng xúc động. Nếu bây giờ em dọn ra, vạn nhất buổi tối dì quản lí đi kiểm tra, phòng chúng ta sẽ bị trừ điểm. Tuần trước đã bị trừ một lần, trừ quá nhiều điểm sẽ ảnh hưởng đến việc lấy bằng tốt nghiệp."

Irene đang dọn sách vở hơi dừng một chút, ngay sau đó không nhanh không chậm nói: "Buổi chiều em sẽ đi tìm người phụ trách xin học ngoại trú, sẽ không ảnh hưởng đàn chị tốt nghiệp."

"Nhưng mà người phụ trách của các em rất nghiêm khắc trong việc làm theo điều lệ của trường, hắn sẽ không đồng ý đâu. Hơn nữa hiện tại em đi theo giáo sư Kang làm nghiên cứu, thường xuyên làm thực nghiệm vào buổi tối, một mình đi như vậy không an toàn, vẫn là ở lại ký túc xá thì tốt hơn."

Nói tới đây, IU nhìn sườn mặt duyên dáng của Irene, càng thêm cảm thấy mình nói rất có đạo lý.

Irene lớn lên đẹp như vậy, sống một mình xác thật không an toàn, mặc dù nàng đã trưởng thành.

Nghe IU nhắc tới, Irene cũng nhớ tới tuần trước lúc đi đến nhà giáo sư lấy tư liệu, trong thang máy có một người đàn ông nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt rất biến thái, còn hỏi nàng sống ở tầng mấy.

Nếu không phải thang máy có thêm những người khác bước vào, trực giác Irene chắc chắn rằng người đàn ông kia sẽ không nhịn được mà xuống tay với nàng.

Thấy Irene nhấp môi không nói, Wendy biết nàng đang do dự, lập tức nói: "Cậu đừng đi, tôi nói được thì làm được."

Cô nói ba lần "Cậu đừng đi", IU nghe được thì có chút cảm động.

IU nghĩ, nếu bạn trai của mình cũng giữ mình lại như vậy thì tốt rồi.

Qua một hồi lâu, Irene rốt cuộc cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, ý thức được bản thân tránh né như vậy cũng không phải biện pháp.

Chỉ cần Wendy vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất định cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nàng không chút nghi ngờ nếu hiện tại mình dọn ra ngoài, buổi tối Wendy sẽ lập tức trở thành hàng xóm của nàng.

Nghĩ đến đây, Irene lấy quần áo trong vali ra xếp lại vào tủ.

Trong mắt Wendy hiện lên một tia vui mừng như điên, vội vàng đem sách vở của nàng để lại trên bàn học, cố ý phóng nhẹ giọng: "Tôi muốn mời đàn chị đi ăn một bữa cơm để nhận lỗi, cậu cùng đi có được không?"

Nghe được lời này, Irene còn chưa có mở miệng, IU đã đánh một cái rùng mình.

Cô có một loại trực giác mãnh liệt, thái độ nhận sai muốn sửa đổi này của Wendy tuyệt đối là làm cho Irene xem.

Cô cũng không dám để Wendy nhận lỗi, vì thế liên tục xua tay: "Không cần không cần, chị chỉ bị chảy chút máu mũi mà thôi. Vừa rồi đàn em Wendy cũng đã nói xin lỗi, không cần phải mời chị ăn cơm đâu."

Wendy quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái: "Đàn chị, chị nhất định phải đi."

IU bừng tỉnh đại ngộ, Wendy muốn ăn cơm với Irene!

Cô đành phải gật gật đầu: "Vậy làm phiền đàn em phải tiêu tiền rồi."

"Hai người đi đi." Irene mở laptop của mình lên, click mở một văn kiện, bên trong là một đống số liệu thực nghiệm chằng chịt.

Tuần này nàng rất bận, hạng mục của giáo sư Kang chỉ mới tiến hành được một nửa, nàng muốn vài ngày sau phải xử lí xong đống số liệu thực nghiệm này.

Đừng nói đi ra ngoài ăn cơm, ngay cả ngủ Irene cũng đều suy nghĩ đến.

Irene không đi, Wendy cũng không có hứng thú ra ngoài ăn cơm với IU, liền đưa thẻ khách VIP của nhà hàng Kim gia cho IU, kêu IU đi ăn với bạn bè của cô.

IU cầm lấy thẻ nhìn nhìn, thế nhưng là nhà hàng Seong xa hoa nhất thành phố G, kích động đến ôm lấy nhà vệ sinh của ký túc xá.

Buổi tối ngày hôm sau, IU ưỡn bụng no nê trở về.

Irene còn ở phòng thí nghiệm, IU nhân cơ hội nói với Wendy: "Ngày mai chị sẽ dọn ra ngoài, tuyệt đối không quấy rầy thế giới hai người của em và Irene."

Wendy lại nói: "Chị dọn ra ngoài, cậu ấy cũng sẽ dọn đi."

Hiện tại Irene đối với cô rất mâu thuẫn, tuyệt đối sẽ không đơn độc ở cùng với cô, IU ở lại, thì vẫn có thể yên bình sống chung.

Bất quá dù vậy, quan hệ giữa Wendy và Irene vẫn nhanh chóng đóng băng, hai người suốt một tuần cũng chưa từng nói chuyện.

Đương nhiên, là Irene đơn phương không nói chuyện với Wendy, ngay cả một ánh mắt cũng đều không cho cô.

Nàng mỗi ngày trừ bỏ đi học thì chính là ở phòng thí nghiệm, đến khi ký túc xá tắt đèn mới trở về, tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm ngày hôm sau đã rời giường tới thư viện đọc sách.

Cuối tuần, số lần Wendy được nhìn thấy nàng ngày càng ít.

Wendy cảm thấy chính mình rất nhanh sẽ không nhịn được nữa.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro