Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Park ChaeYoung không thèm để ý đến Shin Hye Sun, Shin Hye Sun cũng thức thời mà nói lời cáo từ. Park ChaeYoung lại nhập tâm mà sửa kịch bản, chẳng qua bởi vì Shin Hye Sun lại đây khiêu khích cô, đột nhiên cô thay đổi ý định, mắc cái gì mà phải gây rắc rối cho bản thân làm gì. Cô lại sửa kịch bản về như cũ.

Sửa đi sửa lại sửa hết cả buổi sáng, buổi chiều Kim Jennie đến trường quay, Park ChaeYoung cầm kịch bản đi qua, đưa cho Kim Jennie, Jun Ha Young và chỉ ra chỗ mà cô đã sửa, rồi lại đi qua nói với đạo diễn.

Đạo diễn rất khách sáo, liên tục nói tốt, Park ChaeYoung lắc đầu thở dài. Quả nhiên là vì mẹ cô cho nên đạo diễn mới khách khí với cô như vậy, cô nhìn cái kịch bản trong tay nghĩ, nếu mà cô sửa lại cho diễn viên chính chết, chắc đạo diễn còn trầm trồ khen ngợi hơn nữa quá.

Rất nhiều lần, Kim Jennie muốn gặp Park ChaeYoung nói chuyện, hỏi xem cô ấy có nhìn thấy hot search không, nhưng mà nhìn biểu cảm nghiêm túc của Park ChaeYoung, Kim Jennie đoán Park ChaeYoung có thể không nhìn thấy. Cô cũng không hiểu bản thân mình muốn làm gì, trước đây cũng có vài lần lên hot search nhưng cũng không có nghĩ đến Park ChaeYoung sẽ nghĩ thế nào. Lần đầu tiên, cô và Shin Hye Sun lên hot search lúc đó hai người chưa ly hôn, cô cảm giác không được tự nhiên nhưng mà Park ChaeYoung lại làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà gần đây cô phát hiện, căn bản không phải do Park ChaeYoung không có việc gì mà do cô không phát hiện, mà Park ChaeYoung cũng không muốn cô phát hiện.

Quá trình quay gần đây rất thuận lợi, cho nên Park ChaeYoung cũng rảnh rỗi mà ngồi tám nhảm với Han Soo Hye.

Ba giờ chiều, Jun mẹ và dì Han mang Chaennie đến đây, mời mọi người uống trà sữa, cũng làm bộ làm tịch nhìn người ta diễn, thật ra Park ChaeYoung biết có khả năng mẹ cô đến đây để làm chút chuyện, quả nhiên không bao lâu sau mẹ cô tìm Shin Hye Sun nói chuyện.

Park ChaeYoung ôm Chaennie nhìn hai người nói chuyện, có chút tò mò không biết hai người nói cái gì.

Cô nhìn chằm chằm hai người đó làm cho Chaennie tức giận, "Mẹ không thèm để ý đến con, con cũng không để ý tới mẹ nữa, con đi tìm mẹ nhỏ."

Park ChaeYoung giật mình dỗ dỗ Chaennie, "Mẹ nhỏ còn đang đóng phim, bảo bảo ngoan a~"

Chaennie xoay người chu chu cái mỏ nói, "Con không cần."

Lúc này, dì Han và Han Soo Hye đang nói chuyện thấy Chaennie không vui, dì Han đi lại bế Chaennie. Mấy ngày nay, Chaennie tiếp xúc nhiều với dì Han cho nên cũng có chút thân, lập tức ôm lấy dì Han làm nũng, "Bà ngoại bà nhìn đi, người mẹ xấu xa kia không chịu để ý đến con."

Park ChaeYoung vừa nghe xong cảm thấy xấu hổ lại buồn bực, lúc trước đều một mình cô chăm Chaennie, cho nên lúc nào con bé cũng dính lấy cô. Vậy mà dạo gần đây, cô phát hiện ra con gái mình đã thay lòng đổi dạ, thích Kim Jennie, thích Jun mẹ, giờ ngay cả dì Han con bé cũng dính lấy được.

Cô thực sự ghen, nhưng mà lại không có lập trường, cảm thấy bản thân nghĩ vậy là sai!

Không bao lâu, Jun mẹ đã trở lại, bà nói với Park ChaeYoung vài câu rồi mang Chaennie về khách sạn. Park ChaeYoung muốn hỏi bà và Shin Hye Sun đã nói cái gì, nhưng mà làm bộ như bản thân không để ý.

Jun mẹ biết rõ tính cách con gái mình, bà nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của Park ChaeYoung, bà đi qua nói, "Kẻ thua cuộc, cô không phải con gái tôi." Nói xong liền Chaennie và dẫn dì Han đi.
Park ChaeYoung ngồi một mình mà mơ hồ, nhìn mấy người rời đi, cô cũng không rõ ý mẹ cô là gì.

Han Soo Hye cũng không hiểu, đi qua hỏi Park ChaeYoung, "Mới vừa rồi dì Jun nói vậy là có ý gì?"

Park ChaeYoung trừng mắt liếc cô một cái, tức giận nói, "Làm sao chị biết được!"

Thật sự bực bội mà, mấy cái người xung quanh cô làm sao vậy? Sao bên người cô không có một ai minh mẫn vậy? A không đúng, con gái cô Channie rất thông minh.

Buổi tối, Park ChaeYoung tiếp tục đến quán lẩu kia mà ăn tiếp, hai người đi vào bà chủ còn chào hỏi với các cô, "Tới a, vẫn là nhiều tiêu nhiều ớt à?"

Park ChaeYoung gật đầu nói hai phần, chủ quán cười nói, "Đã biết."

Hai người ngồi xuống, Han Soo Hye hỏi cô, "Chị có vẻ quen thuộc với quán này ha?"

"Là do chủ quán biết cách kinh doanh, cho nên mới buôn bán đắt vậy."

Han Soo Hye gật đầu, nhưng mà tâm trạng cũng không tốt cho lắm.

Park ChaeYoung nhìn cái vẻ mặt kia của cô, đoán chừng lại vì Song Hye Kyo nữa rồi. Chiều nay, dì Han đến nói chuyện với Han Soo Hye, biểu hiện thì có vẻ bình thường nhưng mà tâm trạng của Han Soo Hye cũng không có khá hơn mấy.

Vì xử lý chuyện hot search mà hôm nay Song Hye Kyo không có đến phim trường, Kim Jennie đều phải tự lo cho bản thân, Park ChaeYoung tâm trạng cũng không tốt cho nên hôm nay cũng không có nói chuyện với Kim Jennie. Trước khi rời khỏi phim trường thậm chí cũng không nói lời nào đã đi rồi.

"Haizz...."

"Haizz..."

Hai người đều thở dài, lại ngẩng đầu nhìn nhau, vừa muốn nói chuyện thì chủ quán đã mang lẩu lên.

Hai người im lặng bắt đầu ăn lẩu.
Các cô đều thích ăn cay, mà tiệm lẩu này xác thực rất ngon, lúc ăn hai người đều tạm thời quên đi chuyện phiền nào, bắt đầu ăn uống thoả thích.

Ăn xong, Park ChaeYoung muốn trả tiền, Han Soo Hye đã ngăn cản lại, "Chị ChaeYoung dẫn em đi ăn lẩu ngon như vậy, để em mời chị."

Park ChaeYoung nghe vậy cũng không thèm tranh trả tiền nữa, để Han Soo Hye thanh toán.

Lúc hai người vừa mới trở lại khách sạn, đã thấy Song Hye Kyo đứng ở trước cửa phòng hai người.

Han Soo Hye mất tự nhiên, Park ChaeYoung cảm giác lén nắm lấy tay Han Soo Hye, trấn an Han Soo Hye.

"Chị Hye Kyo.... Chị...." Han Soo Hye đang nói đã bị Song Hye Kyo cắt ngang.

"ChaeYoung, em đã về rồi."

"Em?" Song Hye Kyo gật đầu, hất mặt về phía cửa ý bảo Park ChaeYoung mở cửa.

Park ChaeYoung mở cửa mời cô đi vào phòng.

Trong phòng Park ChaeYoung chỉ có hai cái giường không có sô pha, Song Hye Kyo nhìn quanh một cái rồi ngồi trên giường Han Soo Hye.

Trước khi ngồi không suy nghĩ nhiều, nhưng ngồi xuống rồi cô mới phát hiện đây là giường của Han Soo Hye, đột nhiên mất tự nhiên, cái giường này.... Cô và Han Soo Hye đã từng....

Han Soo Hye cũng xấu hổ, cô đành nói đi tìm mẹ cô, chào hai người rồi đi.
Ban đầu, Park ChaeYoung cũng không nghĩ nhiều đơn giản đi qua lấy ly nước cho Song Hye Kyo , nghe Han Soo Hye thì nói xong, cô đột nhiên quay đầu nhìn cái giường mà Song Hye Kyo đang ngồi.... Quả nhiên... rất xấu hổ.

Cô vờ như không có gì hối Song Hye Kyo , "Chị Hye Kyo , tìm em có chuyện gì?"

Han Soo Hye đi rồi, Song Hye Kyo cũng bớt xấu hổ hơn, nhưng mà nghe Park ChaeYoung hỏi vậy cô ngẩng người ra, sau đó hỏi, "Em không nhìn thấy hot search sao?"

Park ChaeYoung khó hiểu, chuyện hot search là chuyện của buổi sáng rồi, mà cái này thì có liên quan gì đến cô? Buổi tối, đến đây tìm cô chỉ vì việc này thôi sao?

Cô nghi hoặc nhìn Song Hye Kyo nói, "Em xem rồi, có gì sao?"

"Em không có ý kiến gì à?"

"Em nên có ý kiến gì?"

Song Hye Kyo không ngờ thái độ của Park ChaeYoung lại thế này, cô có chút không tin được hỏi, "Em không định làm sáng tỏ sao?"

"Làm sáng tỏ?" Park ChaeYoung sửng sốt, làm sáng tỏ cái gì? Làm sáng tỏ là cô thực sự thừa cơ mà nhập á?

"Em định tái hôn với Jennie sao?"

"???"

Park ChaeYoung lại sửng sốt lần nữa, cô có chút không hiểu rồi, cặp đôi đẹp tuyệt trần lên hot search cùng với việc cô tái hôn thì có liên quan gì.

Song Hye Kyo bất đắc dĩ hỏi tiếp, "Em xem cái hot search?"

"CP đẹp tuyệt trần a!"

"......."

Song Hye Kyo đỡ trán lắc đầu, "Em mau đi xem hot search đi."

Park ChaeYoung lấy điện thoại ra mở weibo, nhìn đến 2 cái topic về Kim Jennie... đều có tên của cô???

Từ từ...

#Kim Jennie cùng đi ăn với vợ trước và con gái#

#Nghi vấn Kim Jennie và Park ChaeYoung tái hôn#

Phía dưới còn có mấy cái bình luận không thân thiện, thậm chí còn chửi cô rồi chửi Kim Jennie.

[Cái cô Park ChaeYoung này đúng không phải là một người bình thường mà, chỉ sợ đôi mắt Kim Jennie mù rồi.]

[Lầu trên nói đúng đó, Kim Jennie không chỉ mắt mù mà tâm cũng vậy luôn, cô ta không xứng với nữ thần của tôi.] —- Park ChaeYoung nghĩ nghĩ, vị nữ thần này chắc là nói Shin Hye Sun.

[Ngày đầu tiên cắn CP đẹp tuyệt trần, CP đẹp tuyệt trần đã tan vỡ, chỉ là tôi khắc các cô ấy nha!]

[Lầu trên không cô đơn.]

[Không, là Park ChaeYoung khắc CP đẹp tuyệt trần của chúng ta.]

"Xem xong rồi sao?"

Park ChaeYoung gật đầu, "Xem xong rồi."

"Không có gì muốn nói sao?"

Park ChaeYoung lắc đầu, "Không có."

Song Hye Kyo nhìn cái thái độ này của cô thật buồn cười.

Phản ứng so với Kim Jennie cũng không khác mấy, chẳng qua là Kim Jennie còn nói đôi câu.

Vừa định ghẹo hai người thật ăn ý, thì Song Hye Kyo nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Park ChaeYoung, nhìn cô mà nghiến răng nghiến lợi.

"Sao vậy?"

Park ChaeYoung nói, "Phải làm sáng tỏ! Cần thiết làm sáng tỏ!"

Đột nhiên, Park ChaeYoung đứng lên định đi ra ngoài, Song Hye Kyo bị hành động của cô làm cho giật mình hỏi, "Em làm sao vậy?"

Park ChaeYoung quay đầu lại nói với Song Hye Kyo, "Nói em thì sao cũng được, dựa vào đâu mà nói Jennie như vậy?" Sau đó không nói với Song Hye Kyo, Park ChaeYoung liền đi ra cửa.

Nhìn lửa giận trong mắt Park ChaeYoung, Song Hye Kyo nghĩ trong đầu, đúng là hai người thật ăn ý, sau khi Kim Jennie xem xong cũng lời lời tương tự vậy, "Nói em thì nói, mắc cái gì mà nói ChaeYoung như vậy?"

Park ChaeYoung cũng đã đi khỏi phòng rồi, Song Hye Kyo cũng không ở lại đây. Mở cửa đi ra ngoài, vừa ra đã đụng phải Han Soo Hye đang đứng trên hành lang.
Bốn mắt nhìn nhau, Song Hye Kyo chột dạ quay đầu đi, không dám nhìn Han Soo Hye.

Han Soo Hye sau khi đi ra ngoài không có lên tìm mẹ cô, sợ mẹ cô nhìn cô sẽ hỏi đông hỏi tây, cho nên đứng trên hành lang chờ, mới đứng được một lát thì thấy Park ChaeYoung nổi giận đùng đùng đi ra cửa, sau đó thì Song Hye Kyo đi ra.

Han Soo Hye muốn chào Song Hye nhưng Song Hye Kyo đã quay đầu đi, hành động quay đầu đi của Song Hye Kyo làm cho lòng cô thật chua xót, không dám mở miệng nói cái gì.

[Lúc hai người đi lướt qua nhau, Han Soo Hye bắt lấy tay Song Hye Kyo.

Song Hye Kyo vẫn còn đang kinh ngạc thì Han Soo Hye đã hỏi, "Chị Hye Kyo, bây giờ đến nhìn em, chị còn không muốn nhìn sao?"

Song Hye Kyo còn chưa hồi phục tinh thần, cô lại nghe Han Soo Hye nói tiếp, "Tim của em đã bị chị lấy đi, khi nào chị trả cho em?"

Song Hye Kyo biết cô đã làm tổn thương một cô bé rồi.

Cô về phòng tắm rửa, rồi nằm thất thần trên giường.

Cô thật sự không muốn như vậy. Kể từ khi bị bạn gái cũ làm tổn thương, cô không yêu đương với phụ nữ nữa, nhưng mà cô... hình như động tâm rồi.

Nhìn thấy Han Soo Hye bị tổn thương, cô đau lòng cho cô gái này.

Cô cầm lấy điện thoại, có cuộc gọi nhỡ.... Là bạn trai cô gọi đến.

Cô gọi lại, bên trong có tiếng chuông một lát sau mới có người bắt máy.

Trong đó, còn phát ra hơi thở dồn dập của bạn trai cô, còn có tiếng thở của một người đàn ông khác.

Cô cúp điện thoại.

Song Hye Kyo ôm chặt lấy bản thân, nước mắt cứ thế rơi, hình như cô lại đi sai đường nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro