42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie nằm trên giường bệnh, ở bên cánh tay phải gầy trơ xương là kim chuyền nước biển, gương mặt hốc hác, đôi mắt nhắm nghiền ẩm ướt trông đau buồn đến đáng sợ.
Nước mắt lại ào ạt chảy ra, Jennie dù đã tỉnh dậy nhưng mí mắt nặng đến mức vẫn không thể mở, khi mở ra cũng chỉ muốn nhắm lại vì chưa thích nghi được với ánh sáng bên ngoài.
Lia ngồi ở ghế sofa đối diện đó tựa đầu vào tay ngủ, cũng không biết thật hay giả nhưng khi Jennie vừa mở mắt cũng là lúc cô ta tỉnh dậy.
"Jennie! Jennie cậu tỉnh rồi, thực sự làm tớ sợ suýt chết!"
Lia rất nhanh chạy đến bên Jennie nắm lấy tay cô, còn cô há miệng muốn nói nhưng nước mắt đã ngăn lại.
Cô há miệng ra như muốn nói, nước mắt rơi xuống, lại lắc đầu. Nayeon... Nayeon tớ sai rồi! Mang tớ theo đi! Là tớ hại chết cậu, là tớ giết người, chính là tớ!
"Lia...Lili..."
Vừa cất tiếng Jennie liền cảm thấy cổ họng khô rát kinh khủng, Lia như rất hiểu ý chạy đi lấy ngay cốc nước.
Jennie vừa uống xong liền thở, lồng ngực cậu như bị chèn ép, đến thở cũng mệt mỏi!
"Tớ....tớ phải đi đầu thú! Chính là tớ....gián tiếp hại Nayeon!"
Ánh mắt Jennie ngày một đau đớn, sương mù trước mắt ngày càng dày đặc, nước mắt rốt cuộc tại sao có thể rơi nhiều như vậy chứ? Lia nhẹ xoa lấy lòng bàn tay cô, ánh mắt nhẹ nhàng.
"Nini, cậu đừng có mơ hồ nữa! Cái gì mà đầu thú, đều là lỗi của cậu ta nhưng nếu như cậu muốn giúp cậu ấy ra đi thanh thản...."
Nói rồi, Lia thở dài một hơi, câu nói lấp lửng khiến Jennie như bị cuốn hút.
"Cách gì? Nói cho tớ đi Lili! Làm ơn xin cậu!"
Quả nhiên mắc bẫy!
Lia làm ra vẻ mặt khó xử, muốn nói lại thôi!
"Tớ nghĩ....thôi không có gì!"
Jennie nước mắt rơi lã chã, nắm chặt lấy hai bàn tay Lia, đầu gối cũng co lại như đang quỳ xuống.
"Lili ... nói cho tớ đi....nếu có cách bù đắp cho Nayeon dù chỉ một chút, tớ bằng lòng!" Lia đỡ cô nằm xuống giường, bàn tay mang chiếc nhẫn kim cương nhẹ vuốt lên mái tóc đen mượt của Jennie.
"Cậu....có nhớ Nayeon đã nói gì ở lần cuối gặp không? Nếu như cậu thật sự muốn cậu ấy được yên nghỉ....hãy ra nước ngoài sống và đừng bao giờ trở lại Hàn Quốc nữa!" Trong đầu dần hiện lên câu nói ấy của Im Nayeon.
Jennie cảm thấy như trái tim mình có hàng ngàn con dao đâm vào. Đi sao? Đi rồi....sẽ tới đâu, thế giới của cô chính là thế giới nhỏ bé này!
"Lili, tớ không thể đi....tớ còn có bác Han, có cậu, có...."
"Không! Cậu phải đi!" Bỗng dưng Lia đứng phắt dậy, bàn tay cô nắm lấy Jennie như siết chặt lại khiến cô phải nhăn mày kêu đau.
"Lili, thả tớ ra....làm ơn đau!" Lia nhìn Jennie như thể muốn bóp chết cô, khốn khiếp Jennie này nếu như không chịu đi chẳng phải toàn bộ kế hoạch của cô ta đều đổ sông đổ biển sao.
Không được, nếu Jennie không chịu đi, cô ta sẽ tự tay tống cô đi! Nước mắt Jennie chảy đầm đìa, dường như đã nhận ra điều gì.
"Lili, trả lời tớ....có phải cậu thích Chaeyoung không?" Bỗng nhiên mọi hành động của Lia dừng lại, căn phòng trở lại sự im lặng ban đầu, chỉ cò lại tiếng nước biển rơi lách tách. Thích sao? Không, Lia cô không hề thích người lạnh lùng tàn nhẫn như Chaeyoung, nhưng mà....cái khối tài sản cùng địa vị đó, quả thật rất thích! Như vậy nói cô thích Chaeyoung cũng là không sai đi?
"Đúng vậy! Vì vậy cậu nên đi đi, hạnh phúc của tôi không kẻ nào đừng ngăn cản! Nếu không...."
"Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa! Tớ sẽ đi, tớ đi!" Những kí ức của ngày hôm ấy tràn về, dây thần kinh Jennie lại căng ra, đầu nhức vô cùng.
Hai tay ôm lấy hai chân co lại của mình, đau quá, đau quá, làm ơn đừng nói nữa! Lia nheo mày nhìn Jennie một cái, thật không ngờ trên đời này còn có những loại người dùng tình cảm chân thật của mình để đối đãi với người xa lạ. Như vậy chẳng khác gì tên ngốc!
"Được thôi, cho cậu hai ngày lập tức cút xa khỏi nơi này!" Nói rồi, Lia đứng dậy, cô ta khoác nhẹ một chiếc áo lên đôi vai của mình trông không khác gì những vị tiểu thư đài các. Ánh mắt cô ta ngạo nghễ như thể đã chiếm được thứ gì đó, vô cùng đắc thắng! Thật xa lạ....tại sao lại như vậy? Có phải là do cồ đã làm một việc tội ác tày trời nên mới bị khổ sở như thế này không?
Tại sao người cô chân thành đối đãi luôn như vậy, người cô dùng cả trái tim để yêu mến, người cô đặt tất cả niềm tin....lại như vậy?
A....tất cả là sai lầm, có lẽ cô sai rồi, Park Chaeyoung đó không thuộc thế giới của cô....kể từ khi gặp hắn mọi chuyện bắt đầu xảy ra.
Ông trời cũng không muốn cô và hắn gặp nhau đây mà. Rời đi thôi, rời đi sẽ không đau khổ, rời đi sẽ không phải nhìn thấy những cảnh tượng đau buồn đó, rời đi sẽ không phải nghe những lời nói cay nghiệt.
Jennie nằm im lặng trên giường, nỗi đau trong tim khiến cả cơ thể như bị xé nát, đã sớm không còn đủ sức lực để gào thét đau khổ.
Nước mắt rơi ướt cả hai bên tóc mai, căn phòng màu trắng lạnh lẽo này, cô ghét nó! Im Nayeon , Jung Lia , Park Chaeyoung......là những người đáng lẽ cô không nên chạm tới, thế giới đó còn đáng sợ hơn cả những câu chuyện kinh dị.
Mệt mỏi quá, chỉ muốn nằm xuống rồi quên đi tất cả! Giá như ngày mai mở mắt ra đã là một Jennie cứng cáp kiên cường, không còn nước mắt, trở thành vô cảm....như vậy thật tốt biết bao....
-----
"Park tổng, ngày mai sẽ có y tá gắn máy theo dõi vào phòng bệnh của Kim tiểu thư, bắt đầu từ ngày mai ngài không cần phải lo lắng nữa!" HoonJi đi bên cạnh Chaeyoung ở Park thị, nhìn bộ dạng âm u của Chaeyoung khiến hắn cũng không khỏi thốt ra một câu an ủi.
Cô nhóc Kim Jennie này thoạt nhìn cứ tưởng yếu ớt lắm chẳng ngờ lại có đủ sức lực để khiến Chaeyoung bị dày vò như thế này. Rốt cuộc có phải là yêu không? Yêu là gì lại khiến cho con người ta thay đổi như vậy?
"Chuyện Jung gia sao rồi?" Chaeyoung và HoonJi bước chân đều rất dài và nhanh, đã sớm đi vào thang máy chuyên dụng của giám đốc. Bước vào đây, làm hắn gợi nhớ lại vài kỉ niệm mà hắn cho là đẹp lúc trước....
"Quả như Park tổng suy đoán, khâu sản xuất của Junh gia quả có vấn đề, hợp đồng bị huỷ không những mang lại điều chúng ta muốn còn mang lại sự ủng hộ của mọi người đối với Park thị. Theo dự đoán ngày mai lão Jung sẽ tuyên bố phá sản sau đó trốn nợ, còn về phần Lia ..."
"Cô ta....sẽ sớm phát điên!" Cả mấy ngày nay, Chaeyoung đều tập trung cao độ để làm việc, nhiều nhân viên trong công ty thấy khí thế của tổng tài cũng không khỏi cố gắng.
Chỉ là mọi người không biết, lí do hắn tự bắt ép bản thân làm nhiều việc như vậy là để quên đi tâm trạng thấp thỏm bất an của hắn.
Trước giờ hắn là người không bao giờ tin vào cái gọi là linh cảm, chỉ là lần này, hắn thật sự không thể yên lòng. Cô nhóc này lại làm hắn mệt mỏi thế này đây, đợi đến lúc bắt về được nhất định phải phạt thật nặng!
Chỉ là....không biết còn cơ hội đó không?!

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro