Chương 27 : Sinh nhật Trân Ni

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 16 tháng 1 là sinh nhật của bé Trân Ni xinh xắn của Thái Anh, từ buổi sáng Thái Anh đã bảo với Trân Ni hôm nay có tiết học nên phải đi học. Trân Ni nghe Thái Anh phải đi học cả buổi sáng trên mặt không vui thấy rõ, cô phụng phịu nhưng cũng phải để Thái Anh đi học. Hôm nay là sinh nhật cô, vậy mà chị ấy lại bỏ lỡ mất cả buổi sáng, phàm là những cô gái khi yêu ai cũng sẽ tủi thân.

Trở về 2018, vừa bật điện thoại lên đã thấy một ngàn lẻ một cuộc gọi từ Lệ Sa, cô gọi lại, trong phút chốc cô quên mất Lệ Sa đang ở Sing. Không ngờ điện thoại lại có thể kết nối được, Lệ Sa nói: “Ê Thái Anh, chắc tháng sau tao về Sài Gòn học.”

Thái Anh nhíu mày lại thành một đường, khi không lại về Sài Gòn học làm gì?

“Mày không ở bển học, mẹ mày bỏ cả đống tiền ra cho mày về nước học hả?” Thái Anh mở cửa nhà ra cho không khí tràn vào bên trong, căn nhà hiếm khi nào mở cửa, được mở cửa mới thấy đỡ ẩm mốc hơn.

Lệ Sa hừ một tiếng: “Nói thật tao chả hiểu mẹ gì hết, tự nhiên đẩy tao qua bên đây học tao không có bạn, cũng không hiểu thầy dạy gì.”

“Ờ, mày muốn về thì về, ngày nào về nhớ nhắn để tao đi đón.” Thái Anh đang nói chuyện bỗng nhiên nhớ lại Lệ Sa đang ở Sing, cô hét lên một tiếng: “Vãi! Tao đang gọi đi quốc tế á hả?”

“Ừ.”

“Bye mày.” Thái Anh tắt máy ngay lập tức, cô xót xa đến độ không dám nhấn kiểm tra tiền còn lại trong tài khoản. Tại Lệ Sa hết, tự nhiên lại gọi quốc tế về cho cô mà không gọi bằng facebook. Đúng là Lệ Sa chết giẫm.

Thái Anh đi Grab qua cửa hàng bán đồ trang trí tiệc mua một lốc bong bóng, nến, cả hoa tươi, mua xong mới đi đặt một cái bánh kem bắp thơm ngon đem về nhà. Thật ra mục đích của cô chỉ đẩy Trân Ni đi để rảnh rỗi trang trí phòng sinh nhật cho em ấy. Cô mang một đống thứ nặng nề chui qua lỗ chó rồi về nhà mình, cô treo những dây ruy băng lên, thổi bong bóng rồi thả chúng lên trần nhà, từng quả bong bóng tròn có một sợi dây ruy băng tệp màu thả xuống, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.

Trong phòng, mùi hương hoa nhàn nhạt từ lọ tinh dầu mới mua lan ra, thơm phức cả phòng. Thái Anh đặt một cái máy quay trên tủ, canh góc làm sao có thể quay hết buổi tiệc sinh nhật này của Trân Ni. Trên máy hiển thị ngày 16/01/2002, cô mỉm cười, đúng là một ngày thật đẹp.

Lúc nghe được tiếng mở cửa bên ngoài Thái Anh đã đóng cửa phòng lại, tắt đèn, bắt đầu thắp nến thật nhanh. Trân Ni hờn giận đi vào bên trong nhà, trên đường đi thấy Lilac đang nằm mới bế nó lên, cùng nhau đi vào phòng. Giờ này ắt hẳn chị Thái Anh đáng ghét kia còn chưa về, cô uất ức nói: “Con xem, sinh nhật mẹ mà mẹ Thái Anh của con còn không có ở nhà.”

Lilac ngước mặt lên nhìn mẹ mình, meo meo hai tiếng báo hiệu có mẹ Thái Anh ở nhà chứ không phải không có. Vậy mà mẹ Trân Ni lại không biết, đúng là mẹ Trân Ni không hiểu Lilac chút nào cả.

Đẩy cửa vào phòng, Trân Ni thấy chị ấy đang đứng đợi cô dưới những quả bong bóng đẹp nhất trần đời. Trên bàn là một cái bánh kem nhỏ đang lấp lánh ánh nến, nhất thời Trân Ni không biết phải phản ứng như thế nào. Cô vừa mừng là chị ấy không quên sinh nhật của mình, vừa hào hứng vì cảnh đẹp này, vừa thấy muốn khóc vì cảm động.

“Chúc mừng sinh nhật em.” Thái Anh sau khi hát xong bài chúc mừng sinh nhật liền chúc mừng sinh nhật Trân Ni, cô không bao giờ có thể đặt bất kì vấn đề nào khác lên trên Trân Ni. Vậy nên nếu Trân Ni giận vì cô đi học trong ngày sinh nhật em ấy, đó là em ấy không hiểu tình yêu của cô dành cho em ấy đã đến độ si mê như thế nào.

Trân Ni không nói không rằng, cô nhào tới ôm chặt lấy Thái Anh, cô đang bị hạnh phúc dìm chết và cô cần Thái Anh lúc này. Thì ra người cô yêu không hề quên sinh nhật cô, cũng không bỏ cô một mình để đi học.

Đáng lẽ ra Thái Anh nên chúc Trân Ni bằng những câu chúc lãng mạn hơn, tình tứ hơn, yêu thương hơn. Nhưng cô bị đôi môi của Trân Ni chiếm giữ, không thể nào có thể thốt lên bất kì lời nào. Trân Ni ôm lấy eo Thái Anh, vốn là Trân Ni khởi xướng nụ hôn này, nhưng người hưởng thụ nụ hôn, áp đảo lại cô chính là Thái Anh. Nụ hôn còn ngọt ngào hơn bất kì thứ gì.

Đôi môi của Trân Ni không giống như những cô gái năm 2018 lúc nào cũng tô son cẩn thận, môi Trân Ni thuần khiết hơn bất kì mọi thứ trên đời, chúng chỉ phơn phớt hồng của một đôi môi chưa từng chạm đến hóa chất. Chúng không thơm mùi cherry, mùi kẹo ngọt, chúng chỉ đơn thuần là đôi môi mềm mịn nhưng Thái Anh lại si mê đến độ điên cuồng.

Trân Ni không những yêu Thái Anh bằng tình yêu ngô nghê tuổi trẻ, cô còn yêu Thái Anh bằng sự nồng nhiệt và hiến dâng, cô chẳng tiếc với Thái Anh bất kì thứ gì, cũng muốn Thái Anh không tiếc nuối với cô những thứ trần gian tầm thường. Nếu nói trong hai người ai là người mạnh dạn hơn, dạn dĩ hơn, câu trả lời vẫn luôn là Trân Ni. Trân Ni là người tỏ tình, là người bày tỏ lòng mình trước, với tư tưởng của người con gái nhỏ sống ở năm 2002, Trân Ni hoàn toàn là một người dám yêu dám hận, chẳng sợ bất kì hậu quả gì.

Nụ hôn của hai người ngọt nhẹ như một viên kẹo, không quá nồng nhiệt nhưng không kém phần say mê. Đây mới là nụ hôn đầu, chân chính hôn nhau của hai người. Trân Ni để tay ở eo Thái Anh đáp lại nụ hôn ấy, đôi má cô đỏ lên, đỏ lan xuống cả cổ. Thì ra một nụ hôn hoàn chỉnh lại tuyệt vời đến độ này.

Máy quay vẫn đang hoạt động mà Trân Ni không biết điều này, Thái Anh mê man buông đôi môi của Trân Ni ra, mỉm cười: “Thì ra hôn lại tuyệt đến vậy.”

Đó cũng chính xác là những gì Trân Ni nghĩ, thì ra hôn lại tuyệt đến như vậy.

“Em sẽ ước một điều.” Trân Ni hào hứng đan hai bàn tay của mình vào nhau cầu nguyện, sau đó cầu nguyện.

Thái Anh sẽ vĩnh viễn không biết rằng điều ước ngay lúc đó chỉ là, “Em muốn ở bên chị mãi mãi.”

Rốt cuộc Trân Ni cũng chỉ là một cô gái ngốc nghếch khi yêu, cô yêu và hi vọng tình yêu của mình là vĩnh cữu, mãi mãi.

Một cô gái nhỏ với thứ tình yêu mãnh liệt nồng nàn, khi cô biết mình thích Thái Anh, cô chẳng hề nao núng chị ấy cũng là con gái giống mình mà tỏ tình với chị ấy. Khi cô biết bản thân mình khao khát hôn Thái Anh, cô cũng không ngần ngại nói cho Thái Anh biết mình rất cần sự động chạm. Cô là thế, khi yêu sẽ nói, sẽ thương, sẽ hết lòng vì yêu. Vì yêu quá nhiều nên cô chỉ sợ chị ấy yêu cô ít hơn, chị ấy có thể chán cô, chị ấy có thể bỏ cô.

Cô biết mình yêu Thái Anh, nhưng cô lại không biết Thái Anh cũng si mê và tôn thờ mình.

Đối với Thái Anh mà nói, Trân Ni chẳng khác gì một nữ thần nho nhỏ bồng trên tay một con mèo Lilac, hai chú mèo lớn nhỏ là thứ cô yêu thương chiều chuộng nhất. Cho dù bắt cô lấy cuộc đời đánh đổi, cô cũng nguyện đánh đổi để được ở bên người thương.

Khi hai đôi mắt nhìn nhau say đắm, cả hai đều biết một nụ hôn tiếp theo là điều sẽ diễn ra.

Thái Anh nói: “Chị để máy quay trên tủ để quay ngày sinh nhật của em. Để chị tắt.”

“Chị đóng cửa lại là được, máy quay không cần tắt.”

Sao cô không biết cô bé này lại có thể bá đạo đến độ này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro