Chương 33 : Nửa đêm mèo mả gà đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám cưới xong Mẫn dắt vợ mình ra ở riêng, hai vợ chồng mướn một căn nhà nhỏ rồi chăm chỉ làm ăn. Một hai ngày ồn ào rồi trở lại guồng quay của nó như vốn dĩ, sáng Trân Ni và Thái Anh chia nhau đi học, trưa lại ghé về nhà ăn cơm, chiều Trân Ni lại đi học bỏ Thái Anh ở nhà một mình. Một ngày trôi qua nhàn nhạt nhưng hạnh phúc.

Chủ nhật ngày sáu tháng mười, một ngày đầu đông đẹp trời như những ngày khác. Thái Anh coi tivi thấy báo đài kêu miền Bắc đang có gió lạnh, trong khi miền Nam lúc này đang nóng chảy mỡ. Cô nằm nghiêng ngả trên giường, máy lạnh vẫn bật, hơi lạnh vù vù thả xuống. Trân Ni nằm ngoan trong lòng Thái Anh đọc sách, tận hưởng một ngày chủ nhật trong lành.

Vì hôm nay Trân Ni cũng rảnh nên Thái Anh rủ Trân Ni đi lễ chung với mình vào buổi chiều, buổi trưa hai người nằm lì bên nhau, chiều cùng nhau đi lễ. Trân Ni cũng không từ chối đề nghị của Thái Anh, Thái Anh biết, chỉ cần cô mở lời Trân Ni sẽ theo đạo cùng cô, đó là điều chắc chắn. Em ấy yêu cô, cô cảm nhận được rõ ràng.

Ngủ một giấc ngắn, Thái Anh và Trân Ni chuẩn bị váy áo đi lễ. Hôm nay Trân Ni mặc một chiếc áo thun màu đen, mái tóc suôn mượt được Thái Anh tết lại phía sau, trông thế nào cũng thấy rất đáng yêu. Hai người cùng nhau đi xe lên nhà thờ, ngoài đường xe cộ vào lúc xế chiều có đông hơn buổi sáng một chút. Nhưng chung quy không khí vẫn thoải mái hơn năm 2018.

“Uống nước mía không em? Chị mua cho em một ly nha?” Thái Anh thấy xa xa một xe nước mía, cô hỏi Trân Ni xem Trân Ni có muốn không. Trân Ni nghe vậy liền tì sát đầu vào vai Thái Anh, vui vẻ nói: “Mua cho em một ly đi.”

Hai người vẫn còn dư dả thời gian uống nước mía, uống xong mới đi lễ. Lễ buổi chiều thường bắt đầu lúc ba giờ hoặc năm giờ, hai người chọn ba giờ vì để dư thời gian tối còn đi chơi. Đi từ xa đã nghe tiếng chuông vang vọng từ nhà thờ, Thái Anh nói với Trân Ni: “Một lát em không biết thì cứ ngồi im nhé.”

“Dạ, em biết rồi.”

Cả buổi lễ Thái Anh thấy Trân Ni rất chăm chú lắng nghe, mặc dù Trân Ni không hiểu gì về các nghi thức dự lễ nhưng cô bé không hề tỏ ra lúng túng, thong thả bắt chước mọi người làm dấu. Nếu Trân Ni không biết một thứ gì đó, cô không bao giờ rối lên, chỉ im lặng bình tĩnh suy nghĩ đối pháp. Đó là bản tính trầm tĩnh của cô, thứ mà không phải ai cũng có được.

“Lễ xong, anh chị em ra về bình an…” Tiếng của Cha vang lên trầm ấm, báo hiệu một tiếng đi lễ đã kết thúc.

Hai người chào Chúa rồi đứng lên đi về, trên đường xuống hành lang Thái Anh có đưa tay cho Trân Ni nắm lấy, cùng nhau đi xuống. Bình thường nơi không có người quen, hai người thường bày tỏ tình cảm công khai. Cả hai người đều là dạng người điên cuồng trong tình yêu, cho nên không ai sợ điều gì sẽ đến.

“Chiều về ăn cái gì đây? Để chị xem, đồ nướng nha?”

“Không thích.”

“Vậy em đoán xem chị sẽ mua gì cho em ăn?”

“À… Hủ tiếu gõ!”

“Đúng rồi.” Thái Anh sờ sờ đầu Trân Ni hệt như đang sờ đầu một chú cún con ngoan ngoãn, Trân Ni không biết Thái Anh đang hỏi mẹo mình, chỉ vô ý nói ra thứ mà cô đang muốn ăn lúc này.

Thấy động tác của Trân Ni hơi sựng lại, Thái Anh mới nhìn theo hướng mắt của Trân Ni thấy chị Nghiên đang đi ngang qua. Thấy hai người, trên mặt chị Nghiên biểu tình vô cùng phức tạp. Trân Ni hơi thúc tay vào tay Thái Anh, trong giọng sặc mùi ghen tuông: “Chị ấy nhìn chị kìa.”

“Thì chị ấy nhìn thôi.” Thái Anh nói nhỏ, đi đường gặp nhau thì nhìn thôi, cô thấy không có gì đặc biệt cả.

Gương mặt chị Nghiên vốn dĩ không được tươi vui, hôm nay càng buồn bã hơn nữa. Nếu như mọi ngày chị ấy sẽ đến chỗ cô nói chuyện một chút rồi về, hôm nay chỉ nhìn rồi bỏ đi, nếu như sự buồn bã tuyệt vọng có hình hài. Thái Anh nghĩ ắt hẳn sự buồn bã đang đeo lên lưng chị ấy, ghìm chị ấy không thể nào ngẩng cao đầu nổi.

“Chị ấy có vẻ buồn…” Ngay cả Trân Ni cũng cảm nhận được điều này, nhưng biết được tình địch đang buồn cũng không làm cho cô đỡ ghen hơn được chút nào.

“Chị cũng không biết, dạo này chị cũng ít gặp chị Nghiên.”

Trân Ni hơi khịt khịt mũi mình ra vẻ không tin lời nói của Thái Anh, làm như cô chỉ cần khịt mũi như vậy sẽ ngửi được mùi gian dối của chị ấy. Thái Anh bật cười nhéo mũi Trân Ni, Trân Ni làm điều gì cô cũng thấy đáng yêu nhất thế giới. “Chị mua hủ tíu cho em, về thôi. À quên, tối nay Lilac ăn cái gì?”

“Mua cá hấp về cho nó ăn đi, mấy hôm nay toàn ăn thịt thôi.”

“Ừm, vậy cho nó ăn cá hấp.”

Thái Anh chở Trân Ni đi ngang qua chợ mua hai giỏ cá hấp cho ngày mai, tiện thể mua luôn cả hủ tíu cho Trân Ni ăn. Vì hai người ăn uống cũng đơn giản, thèm ăn gì thì ăn nấy, cơm cũng không ăn nhiều. Ăn hủ tíu xong Trân Ni lại học bài, một ngày, thời gian biểu của hai người đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Tối muộn hai người đang ngủ thì có tiếng điện thoại reo, Thái Anh đưa tay sờ bên cạnh thì thấy Trân Ni đang ngủ ngon lành, sợ đánh thức Trân Ni cô mới nhanh chóng xỏ chân vào dép rồi đi ra ngoài nghe điện thoại. Màn đêm đen kịt vây quanh lấy căn nhà nhỏ của hai người, trên bàn, cây đèn dầu loe loét chỉ chiếu sáng được một khoảng nhỏ. Bình thường có thể bắt một bóng đèn trái ớt để chiếu sáng nhưng Trân Ni lại tiết kiệm, chỉ muốn dùng đèn dầu vì dù sao hai người cũng không ai hay đi vệ sinh vào buổi tối. Tiết kiệm điện dùng đèn nhưng lại dùng máy lạnh, Thái Anh nghĩ tới mà buồn cười Trân Ni ngốc nhà mình.

“Alo…”

“Là chị.” Giọng chị Nghiên vang lên buồn bã không thôi.

“Chị gọi em có chuyện gì vậy?”

Tối muộn như vậy gọi điện cho người khác, ắt hẳn là có vấn đề cần nói.

“Không có chuyện gì, chị chỉ gọi vì nhớ em.”

Mặc dù giọng của chị Nghiên thều thào nhưng lại không có vẻ như đang say rượu, từng lời đều nói rành mạch rõ ràng. Thái Anh bác bỏ đi lý do say rượu của chị ấy, chị ấy khi gọi hoàn toàn tỉnh táo.

“Chị có chuyện gì hả?”

Nghiên hơi cười: “Không… chị chỉ muốn nói là chị nhớ em… chỉ có vậy thôi.”

“Vậy thì em biết rồi, chị ngủ ngon. Em đi ngủ tiếp đây.”

“Ừ… Em ngủ ngon.”

Thái Anh gật gù rồi cúp máy, cô vừa đi vừa cột lại dây lưng quần của mình, về đến phòng đẩy cửa phòng ra đã thấy Trân Ni đang ngồi dựa đầu vừa giường. Cô suýt chút là bị hù cho la lên một tiếng, mười hai giờ đêm cô bé xõa tóc ngồi dựa lưng vào giường cùng với chị gái mười hai giờ đêm gọi chỉ để bảo nhớ cô, tại sao hai người phụ nữ này lại có thể lạ lùng như thế.

“Em… làm em tỉnh hả?”

“Không tỉnh làm sao biết người ta giấu mình tối nào cũng nói chuyện với nhân tình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro