Chương 102: Sứ thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Bình năm đầu, xã tắc được Phác Thái Anh chưởng quản bên cạnh có một tiểu quốc, bọn họ nghe nói triều đình nước láng giềng thay đổi hoàng đế, cho rằng có thể có lợi cho mình nên cùng các đại thần thảo luận một phen, quyết định đặc phái sứ thần tới thăm dò tân hoàng đế, nhìn xem có gì lợi ích cho mình hay không.

Lúc Phác Hàng mới vừa đăng cơ, tất cả sứ thần được phái lại đây bái kiến Phác Hàng, Phác Hàng lần đầu tiếp sứ thần ngoại lai bái kiến, cao hứng vung tay lên liền tặng một đống quà cho bọn họ. Không một chút nào quan tâm đến việc quà tặng của hắn đắt giá trăm ngàn lần so với quà mà sứ thần mang đến đây.

Lần này khác, trước khi đi bọn sứ thần hỏi thăm tình hình tính cách của vị tân hoàng đế này, nghe nói Phác Thái Anh chỉ có một đứa con gái, là nhận nuôi, bọn họ liền vì hoàng đế chuẩn bị một món lễ lớn, hi vọng món quà này sẽ đổi được món khác giá trị liên thành.

Sứ thần mang theo phần đại lễ, không quản xa ngàn dặm đi tới kinh thành. Trước tiên không vội gặp quan chức đón tiếp, hắn để thuộc hạ lại dựa theo lời hoàng đế của hắn căn dặn một thân một mình ở kinh thành đi dạo một vòng, muốn thăm dò nội tình quốc gia này.

Nhìn kinh thành phồn hoa, bên tai nghe bách tính đối với tân hoàng đế ca công tụng đức. Sứ thần giật nảy cả mình, không nghĩ tới thời gian qua đi nhiều năm, trong kinh thành càng phát sinh biến hóa lớn như vậy, hắn nhớ tới hắn lần đến kinh thành tuy rằng phồn hoa nhưng vẫn âm u không thể tả. Đứng ở nơi nhỏ bé có thể bao quát khắp kinh thành, hắn thấy được quốc gia này đang dần dần trở nên mạnh mẽ. Sứ thần trong lòng nổi lên cảm giác nguy hiểm, cảm giác quốc gia của mình có thể sẽ bị đe dọa, nhưng trong đáy lòng của hắn bội phục vị tân hoàng đế này, có thể trong thời gian một năm đem nước nhà thống trị đến tốt như vậy, năng lực nhất định không hề tầm thường.

Mười ngày sau lâm triều, sứ thần và tuỳ tùng được thái giám dẫn vào Kim Loan điện. Buổi thượng triều còn chưa tan, văn võ bá quan đều còn ở Kim Loan điện, hắn cúi đầu đi vào bên trong, dư quang thấy biểu hiện nghiêm túc của bách quan ở hai bên, trong lòng bất giác lạnh lẽo.

Thái giám mang sứ thần đến hàng thứ nhất ngang với các vị đại thần, cùng hắn nói một tiếng sau đó liền lui xuống. Sau đó sứ thần cũng quỳ xuống: "Tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế". Lúc quỳ xuống hắn lén lút mở mắt nhìn người tọa ở phía trên một chút.

Hắn rốt cục đã nhìn thấy tân hoàng trong truyền thuyết, hắn cảm thấy khí tức của người ngồi đó so với Phác Hàng trước đây là rất khác nhau, hắn phủ thấp thân thể quỳ trên mặt đất ngưỡng mộ sự uy nghiêm.

Trên đầu truyền tới âm thanh uy vũ: "Quân chủ của ngươi lần này phái ngươi đến đây là có chuyện gì?"

Sứ thần trả lời: "Quân chủ của thần phái thần đến chủ yếu là bái kiến tân hoàng, vì bang giao của hai nước".

"Ừhm" Phác Thái Anh ngồi trên long ỷ nhìn xuống phía dưới.

Sứ thần lại nói một chút chuyện quốc gia đại sự của mình, trong lời nói đều có ý hy vọng Phác Thái Anh ban cho lễ vật.

Phác Thái Anh rõ biết mục đích trong lòng hắn, thuận miệng qua loa lấy lệ nói: "Trẫm đã rõ, nhưng là trẫm vừa đăng cơ...".

Hai người giằng co một trận, sứ thần tùy cơ ứng biến hỏi Phác Thái Anh: "Thần nghe nói hoàng thượng chỉ có một nữ nhi?"

Các đại thần đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, không hiểu hắn làm sao đột nhiên hỏi vấn đề thế này.

Phác Thái Anh cũng không biết hắn có ý định quái quỷ gì, cẩn thận hồi đáp: "Đúng vậy".

"Hoàng thượng có cân nhắc qua tại sao hoàng thượng không có con hay không?"

Phác Thái Anh ngẩn người, ứng đối như thường: "Việc này do trời, từ trước đến giờ cưỡng cầu không được".

Các đại thần hít vào khí lạnh, không nghĩ sứ thần dám hỏi ra vấn đề này, nhất thời tức giận khó bình, nghiến răng nghiến lợi, rục rịch nghĩ muốn quát lớn sứ thần một phen, hắn coi Kim Loan điện là nơi nào, trên kia là người nào mà dám càn rỡ như thế. Nhưng nhìn đến Phác Thái Anh không có dấu hiệu nổi giận cũng không dám manh động.

"Hoàng thượng không sợ quốc gia không có người nối nghiệp?" Sứ thần lại bức khẩn một bước.

Phác Thái Anh nhíu mày, nhẹ như mây gió: "Trẫm còn trẻ".

Sứ thần á khẩu không trả lời được, biết Phác Thái Anh sẽ không làm gì mình, phóng to lá gan hỏi tiếp: "Hoàng thượng có cân nhắc qua vấn đề của mình chưa?" Quân chủ cùng các đại thần nước hắn cũng từng nghiêm túc cân nhắc qua vấn đề này, nói hoàng đế không phong lưu bọn họ tuyệt đối không tin. Tuy rằng Phác Thái Anh bề ngoài chỉ có một hoàng hậu nhưng ai biết hắn ngầm có hay không Kim ốc tàng kiều. Nói không chắc chính là thiếu niên miệt mài quá độ thiệt thòi thân thể, dẫn đến hiện tại không có con.

Mà món lễ vật hôm nay hắn mang đến vừa vặn có thể hóa giải cảnh khốn khó. Hắn hiện tại đề cập đến bất quá cũng vì đại lễ này mà thôi.

Các đại thần trong lòng không nhịn được mắng hắn quản việc không đâu, này rõ ràng là chuyện của bọn họ, không cần một người ngoài đến quản. Rốt cục có người không nhịn được đứng dậy quát: "Làm càn! Ngươi sao dám nói với hoàng thượng như thế". Trực tiếp hướng ra ngoài Ngự lâm quân ra lệnh: "Người đâu! Đưa sứ thần bất kính ra ngoài chém".

Ngự lâm quân nghe lệnh chốc lát liền xông vào muốn mang sứ thần bắt đi.

Sứ thần thừa dịp Ngự lâm quân vẫn chưa giữ chặt tay của hắn mới uốn thân tránh được sự khống chế của Ngự lâm, đối với Phác Thái Anh hô lớn: "Không được giết sứ thần".

Hắn ỷ vào chỗ dựa là quân chủ sau lưng, Phác Thái Anh nếu như bắt hắn, như vậy nghĩa là sẽ cùng hoàng đế của hắn gây hấn, vì thế hắn không hề lo lắng Phác Thái Anh giết hắn, nhiều lắm là sẽ bị chê cười.

Phác Thái Anh cười đối với Ngự lâm quân phất phất tay, ra hiệu bọn họ lui xuống.

Sứ thần thấy sinh mệnh mình không gặp nguy hiểm nữa liền mạnh miệng đứng lên, mà Phác Thái Anh tọa trên cao thì lại thờ ơ lạnh nhạt với hắn.

Sứ thần và vị đại thần thổi râu trừng mắt với nhau, ý đồ dùng khí thế của mình áp đảo đối phương. Sứ thần là ngoại lai, là người không chịu uất ức. Mà cái người quát hắn chính là thừa tướng mới lên, sau khi Khang Thần Nhân từ quan được Phác Thái Anh cất nhắc, tất nhiên là có năng lực.

Không nghĩ tới hai người khí thế không phân, tình hình trận chiến giằng co không xong, mắt ngó miệng trượng như muốn bùng nổ, Phác Thái Anh lúc này mới đứng ra phân giải cho hai bên: "Được rồi, được rồi, Nguyên thừa tướng, có bằng hữu từ phương xa tới, đừng cứ nói chết? Chúng ta không thể đối xử như thế với khách".

Câu nói đầu tiên nàng dẹp loạn hai người đang đối địch. Hai người trừng mắt nhau rồi mới lui về vị trí của mỗi người.

Vote ⭐️ giúp mình 🙇‍♀️🫶🙇‍♂️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro