12.Tìm Hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Kim gia, Kim Goeun (Ông Kim) trở về thắc mắc một điều bình thường thì Lili sẽ xuống chào đón ông nhưng hôm nay lại không thấy con bé đâu cả. Ông liền hỏi người làm trong nhà mới hay tin Lili đã bị Kim Inna đuổi đi.

Vẻ mặt ông hơi cau có, khó coi. Muốn hỏi xem Lili đã làm gì lại bị Inna đuổi việc nhưng khi ngoảnh mặt lại nhìn thấy Kim Inna đang bước lại gần với vẻ mặt phờ phạt, hốc hác, bọng mắt thì xưng tấy lên trông rất tội nghiệp.

Ông Kim nhìn cô ả mệt mỏi như vậy mà không khỏi lo lắng, ông nha chóng quên đi chuyện khi nảy. Tiến đến lo lắng hỏi cô ả: 

-Inna... Con làm sao vậy? không khỏe chỗ nào?

Nghe lời quan tâm cưng chìu từ ông Kim ,khóe mũi Inna chợt cay thêm cô ta ôm lấy ông. Thút thít giọng khàn lên trông thấy:

-Bố con xin lỗi, con không muốn rời xa bố!

Ông Kim ngơ ngác trước bộ dạng thái độ và lời nói của cô, ông đã biết có chuyện gì xảy ra nhưng trước hết việc cần làm là quan tâm đến con gái. Ông vỗ nhẹ lưng cô:

-Inna, không sao! Bố sẽ không rời bỏ con. 

***

Cách đây vài tiếng, Jennie trở về nhà. Sau khi thay đồ xong định dọn dẹp lại nhà cửa một chút nhưng mới để ý ra, căn nhà đã sạch sẽ hẳn. Bản thân cũng biết rõ Joohyun đã đến đây dọn dẹp giúp cô. Joohyun đã như vậy từ lúc biết và kết thân với cô. Jennie mỉm cười, trong lòng vô cùng hạnh phúc khi có người chị em tốt như thế này.

Jennie ngồi trước bàn máy tính, vừa cắn móng tay vừa nghĩ ngợi về chuyện xảy ra vào đêm hôm trước người con gái đó, làm sao để tìm được cô ta giữa cái đất nước rộng lớn này?!

Đang bận tâm ,bận óc suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại ở kế bên liền reo lên. Cuộc gọi đến hiện lên dãy số lạ, nhưng khi nhìn vào nó Jennie có dự cảm rất lạ. cô nhanh tay bắt máy:

-Alo..

-Việc chị giao em đã điều tra rồi, người đó tên là Park Chaeyoung. Cô ta vừa về nước nhưng có điều thông tin kèm lý lịch của cô ta em không điều tra được. _ Giọng một người con gái đều đều vang lên từ đầu dây bên kia

-Được rồi, đến đây là đủ. Chuyện sau chị có cách giải quyết. Cảm ơn em! Làm tốt lắm.

Jennie ngắt máy, sau đó nhanh bước ra ngoài lấy áo khoác lên người rồi rời đi.

***

Tại Biệt thự Kang gia, phòng khách chính. Joohyun đang ngồi trên ghế sofa dài ánh mắt chăm chú quan sát kỹ lưỡng lên màn hình của chiếc laptop

-Huynie,...

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Joohyun quay đầu lại kèm theo ánh nhìn vui mừng. Chị bắt gặp Jennie đang từ bên ngoài bước vào.

-Jennie... 

Chị gọi tên cô, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt và bộ dạng khẩn trương ấy của Jennie có chút hiếu kì. Jennie ngồi xuống bên cạnh việc đầu tiên chính là uống cạn ly nước trên bàn, sau đó thở một hơi dài.

-Jennie, sau em về nước mà không báo với chị  hay Seulgi ra đón?

Jennie không trả lời câu hỏi chính mà đi vào vấn đề chính luôn:

-Joohyun unnie, Seulgi đâu rồi??

-À, em ấy đang ở trên phòng.. _ Joohuyn vừa nói vừa chỉ tay lên lầu

Vừa lúc đó, Seulgi từ trên tầng đang chậm rãi bước xuống tiếng đến ngồi cạnh Joohyun. Seulgi(cậu) nhướng mày nhìn Jennie, cất tiếng hỏi:

-Cô tìm tôi sao?

-Đúng vậy, Tôi có việc muốn chị giúp_ Jennie nhẹ gật đầu

-Được, cô có việc gì cần cứ nói. Nếu nằm trong khả năng thì tôi sẽ giúp.

-Việc này không cần tốn sức, chị chỉ việc cho tôi biết một người là được rồi.

Jennie dừng lại một chút rồi cất giọng khẩn trương nhìn Seulgi:

-Park Chaeyoung, chị biết người này đúng không?

Từ lúc nãy đến giờ, Joohyun vẫn rất đang tò mò về hành động của Jennie, chị muốn xem thử xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô bé này, mà cô lại khẩn trương đến như vậy? Joohyun càng tò mò hơn khi Jennie hỏi về Park Chaeyoung?

Chị ngoảnh mặt nhìn sang Seulgi để xem cậu trả lời như thế nào?

Seulgi nghe câu hỏi đó liền nhếch môi nhẹ, không quá rõ để người khác thấy cậu cười. Nhưng còn riêng với Joohyun thì khác, chị là người biết và hiểu rõ em người yêu của mình hơn ai hết ,môi không động đậy vẻ mặt bình thản như ánh mắt rõ ràng là đang có ý cười.

Kang Seulgi lắc đầu trả lời:

-Không, tôi không biết người mà cô đang nói đến..

Joohyun tròn mắt nhìn cậu cười khi Seulgi nói ra câu ấy. Rõ ràng là còn quen hơn cả quen, nói chính xác hoan Park Chaeyoung là em ruột của Seulgi mà lại trả lời không biết. Joohyun nghi hoặc định cất tiếng nói gì đó, nhưng liền mím môi một cái rồi im lặng khi nhìn thấy Seulgi trộm ra hiệu cho mình

Jennie nghe vậy khá là thất vọng, cô nhíu mày nhìn cậu:

-Nhưng rõ ràng khi ấy ở Tokyo, chị đã gặp cô ta cơ mà...

Nói hết câu thì Jennie mới biết mình đã lỡ miệng, nếu như vậy thì chuyện mình đánh nhau, Joohyun sẽ biết. Cô ậm ừ một lúc rồi mới hỏi thêm:

-Thật sự không quen sao?

-Không quen?!_ Seulgi nghiêm túc lắc đầu.

Jennie biết rõ Seulgi đang giả vờ nhưng không muốn nói ra ngay. Thôi vậy, chuyện này nên gác lại rồi giải quyết sau. "Park Chaeyoung còn nợ mình cơ mà sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại được sợi dây chuyền... ": Jennie thầm nghĩ, sau đó thì đứng dậy:

-Không còn sớm nữa, em về trước đây!?

-Jennie, có chuyện gì quan trọng sao? Park Chaeyoung em tìm người này làm gì?

Không muốn để Jennie lo lắng, Jennie chỉ mỉm cười xuôi miệng trả lời:

-Không có, chuyện này chị không cần lo. em sẽ tự giải quyết được mà...

Nói xong Jennie rời đi ngay, để lại phía sau là vẻ mặt hiếu kì của Joohyun và sự bình thản của Seulgi. 

Jennie không biết Chaeyoung cũng đúng, hai người chưa từng gặp nhau lần nào trước đó. Ngay chính trong hôn lể của họ tên Park Chaeyoung kia cũng bận việc ở Nhật nên không đến dự được. Bởi thế, hai người chưa từng chạm mắt nhau cũng như chưa ai nghe nhắc về đối phương cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro