84.Chị Giúp Em!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở quán cf, Judy nheo mắt nhìn người con gái ăn diện kín mít bước tới gần mình. Khi cô gái đến gần tháo bỏ lớp ngụy trang ra. Judy mỉm cười, mỉa mai:

-Đúng là người mẫu nổi tiếng có khác, cô kỹ càng thật đấy!

Kim Inna ngồi xuống ghế, mỉm cười gọi 1 cốc nước rồi nhìn Judy 

-Thấy cô vui vẻ như vậy dạo này Jongin gì đó của cô chắc không dính dáng gì với cô ta nữa có phải không?

-Đúng thật là như vậy, nhưng tôi không dám chắc. Ai mà biết được chị ta định giở trờ gì nữa?! Tôi nói cho cô biết, cô chưa tiếp xúc nhiều với chị ta nên không biết chị ta đâu

-Tôi không quan tâm chị ta như thế nào, chỉ cần cô ta động vào đồ của tôi... Nhất định tôi phải khiến cô ta trả giá

-Ồ, không ngờ 2 chị em các người lại thích đối đầu với nhau như vậy..

-Ai là chị em với cô ta? Tôi nói cho cô biết con gái của Kim gia chỉ có mỗi Kim Inna này mà thôi. Trong thời gian gần đây, tôi nghe nói cô ta và Park tổng có mối quan hệ rất tốt. Vừa hay tôi nghĩ ra được 1 cách có thể khiến chị ta bỏ Park Chaeyoung

Judy nhếch môi 1 cách thích thú:

-Cách gì?

Kim Inna ghé sát môi vào tai Judy thủ thỉ, mày Judy bất giác nhíu lại. Nhưng 1 cách rõ ràng chuyện này chỉ giúp ích cho 1 mình cô ta, chưa kể đến khi Park Chaeyoung bỏ rơi Kim Jennie kia rồi

Thì ai mà ngờ đến việc, Jongin sẽ quay lại với Jennie??

**

Chập tối, Jennie trở về Kim gia được mọi người tiếp đón chu đáo. Vừa dùng cơm tối xong, cô liền hỏi Lyly

-Inna hôm nay không có về đây sao Lyly?

Lyly nghe thấy cô nhắc đến Kim Inna thì lại bất mãn, cô bé thở dài, lễ phép đáp lại lời:

-Nhị tiểu thư sao? Cô ta ở trên phòng đấy ạ. Về từ lúc chiều nhưng nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, cũng không nói gì.. Ai gọi cũng không mở cửa, bất lực quá nên bọn em cũng không dám làm phiền

-Có chuyện gì xảy ra sao?

-Em cũng không biết nữa. Nhưng mà tiểu thư, em nghĩ chắc là cô ta giã vờ đấy.. Chị đừng để tâm làm gì? đừng để dáng vẻ đó của cô ta lừa chị đấy

Lyly nghiêm túc nhắc nhỡ, cô bé đã sống ở Kim gia từ nhỏ đến lớn. Tính cách của Kim Inna thế nào cô bé đều hiểu rõ.. Nói gì đến chuyện tự nhốt mình trong phòng! Nói trắng ra là định lợi dụng lòng thương của đại tiểu thư thì đúng hơn

Jennie chỉ cười trừ không nói, cô đừng căn dặng người làm làm việc cẩn thận rồi lên lầu

Đứng trước cửa phòng Inna, cô đưa tay lên gõ cửa. Tiếng ủy khuất yếu ớt của Kim Inna phát ra:

-Tôi không sao cả, các người đi hết đi!

-Inna, là chị đây! Jennie đây. Em có ổn không? Mở cửa cho chị đi..

Sau 1 hồi nài nỉ, cuối cùng Kim Inna cũng mở cửa, vẻ mặt nhợt nhạt không chút thần sắc của ả ta khiến Jennie bất ngờ, sau đó là lo lắng. Cô bước đến gần hơn để đở lấy thân thể yếu ớt của Kim Inna

Đưa em gái của mình đến gần giường rồi nhẹ nhàng để cô ả ngồi xuống. Cô quan tâm hỏi:

-Inna, em không khỏe ở đâu sao? Trông sắc mặt của em kém quá

Mới lúc sáng cô còn gặp Inna ở buổi hợp báo, chẳng phải Kim Inna vẫn còn rất khỏe sao? Nhưng sao giờ này lại không còn tý sức lực nào. Câu nói quan tâm của Jennie dường như không thể trấn an được tâm trạng của ả ta, ngược lại còn xoáy sâu vào nỗi đau của Kim Inna

Ả ta khóc nấc lên, ôm lấy người Jennie mà nức nở:

-Chị, em phải làm sao bây giờ?

Kim Inna càng hoảng loạn, Jennie càng bất an hơn. Cô đẩy Inna ra lo lắng hỏi:

-Có chuyện gì em bình tĩnh nói với chị!!

Một lúc lâu sau, Inna mới thôi. Cô ả từ từ xoay người, kéo ngăn tủ rồi cầm ra 1 cái hồ sơ màu vàng. Đau buồn đưa cho Jennie

Cô cần hồ sơ mà em gái đưa, nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi rồi chầm chậm mở ra xem. Jennie đọc từng chữ thì sự bất ngờ càng ngày càng sâu trên đôi mắt của cô. Cô quay đầu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Kim Inna mà lo lắng không thôi

Kim Inna bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa, chỉ còn sống được 2,3 tháng nữa thôi. Chuyện này đã gây ra đả kích rất lớn đối với Kim Inna

Ả ta đang ở độ tuổi quá trẻ mà sự nghiệp dần ổn định, thăng tiến, nhưng điều không ngờ đến phá vỡ toàn bộ. Cuộc sống trước đây của Kim Inna cũng không tốt đẹp, cho đến khi ả ta được ông Kim nhận nuôi.

Điều này Jennie được nghe từ ba mình kể lại, từ đó cô biết được chuyện Inna là con nuôi của ba mình

Jennie thở dài, ôm lấy bờ vai yếu ớt của Inna, cảm thông nói:

-Thật sự không còn cách nào sao?

Ả ta gật đầu, Jennie mới nói tiếp:

-Ba đã biết chuyện này chưa? 

-Em không dám nói, em sợ ba sẽ lo lắng? Em phải làm sao đây chị 2. Em còn rất nhiều chuyện muốn làm, em không muốn chết sớm như vậy

-Inna, em bình tĩnh đi. Nhất định sẽ có cách mà.

-Không đâu, bệnh của em đã tới giai đoạn cuối rồi. không còn cách nào để cứu chữa nữa! Dù cô gắng thế nào cũng cô ích thôi

Lời nói của ả ta càng ngày càng nặng nhọc, Inna tiếp lời:

-Em không muốn để cha biết chuyện này, chị... chị có thể giúp em vài chuyện được không? Em muốn những ngày cuối đời có thể làm những điều mình thích

-Được, chuyện gì chị cũng sẽ giúp em. Tuy em không phải là em gái của chị, nhưng ngay từ đầu.. Em đã trở thành 1 phần của gia đình chị rồi

Jennie mỉm cười nói, rồi sau đó ôm lấy Kim Inna để tỏ lòng chân thành, thương xót

-Cảm ơn chị, Jennie!_ Ả ta mỉm cười trong đau khổ, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn

Nhưng lúc ả ta ôm lấy Jennie ánh mắt chợt thay đổi ngay lập tức, trong lòng ả lúc này đang sung sướng:" Đúng là ngây thơ!"

**

Ngày hôm sau, Jennie đến Park thị với vẻ mặt vô cùng khác lạ, mọi người trong công ty ai cũng đoán già đoán non bởi thấy "Trợ lý Kim lạnh nhạt hơn nhiều nhỉ? Nhưng nguyên nhân là gì nhỉ?" Chỉ có cô mới là người biết rõ mọi việc

Jennie ngồi vào bàn làm việc, thất thần cầm ngược bản hồ sơ mà không biết đã đọc được những gì. Chaeyoung ngồi ở bàn gần bên, nhìn biểu hiện của cô từ nảy đến giờ 

-Trợ lý Kim, hôm nay chị sao vậy?

Jennie giật mình, quay nhìn Chaeyoung rồi nhìn lại hồ sơ trên tay mình, cô nhanh chóng trả lời:

-Chị... Tôi không sao!_ Nói xong cô lờ đi, ánh mắt quan tâm của em

Đêm đến, Jennie nằm trên giường trùm kính chăn nghĩ ngợi, điện thoại của cô bỗng reo lên. Đã khuya lắm rồi mà ai lại gọi đến? Jennie thắc mắc, thò tay ra khỏi chăn tìm chiếc điện thoại khuông mặt của cô hiện ra nhiều loại cảm xúc khi nhìn vào màn hình

Người gọi đến chính là Chaeyoung

-Park tổng?

-Chị qua phòng tôi 1 lát đi, tôi đói rồi, tôi muốn ăn mì!

Lời nói của Chaeyoung pha chút mệt mỏi, lòng tốt và quan tâm của Jennie không cho phép cô từ chối lời đề nghị của em. 

Thế là cô tắt máy, đứng dậy khoác thêm áo vào rồi đi đến phòng Chaeyoung 

Chaeyoung mặc 1 bộ đồ ngủ dài tay mỏng manh màu đen, lặng thầm ngồi bên bàn ăn, tư thế của Chaeyoung giống như đã chờ đợi cô từ rất lâu. 

Jennie thở 1 tiếng đầy nặng nhọc, sau đó đến gần em

-Tôi nay em chưa ăn gì sao?

-Có ăn rồi, nhưng giờ tôi lại đói tiếp..

-Em ăn mì đúng không? trong nhà còn nguyên liệu gì không?

-Trong tủ_ Chaeyoung vô tư nói, chắc em vẫn chưa hiểu rõ thái độ của Jennie lúc này

-Vậy đợi 1 lát!

Trải qua vài phút, Jennie cũng đã nấu xong. Cô để trước mặt em rồi nói:

-Xong rồi, tôi về đây!

Chaeyoung níu tay cô lại, chắc vì quá nhiều công việc nên Jennie mới cảm thấy mệt mỏi rồi tinh thần cũng như vậy mà sa sút như hiện giờ. Chaeyoung nhìn cô rồi nhẹ giọng:

-Chị ăn cùng tôi đi!

-Tôi không quen ăn khuya!_ Chaeyoung hiểu, em mỉm cười hài hòa đứng lên đưa cô ngồi xuống ghế rồi đi đến tủ mang lại 1 hũ tổ yến mang đến cho cô

-Tôi biết chị không thích ăn những món ăn này vào khuya nên mới cô tình chuẩn bị tổ yến cho chị. Chẳng phải chị rất thích ăn cái này sao? Chị ăn đi.

Chaeyoung mỉm cười, nói xong thì bắt đầu thưởng thức mì mà Jennie làm cho mình

Cô nhìn hũ tổ yến 1 lúc rồi quay sang nhìn Chaeyoung, Em cứ thế này thì làm sao mà cô buông tay được?

-Em không cần tốt với tôi như vậy đâu. Tôi sợ không trả hết ân tình này!

Chaeyoung khựng đũa, nhìn Jennie rồi tiếp tục ăn. Lát sau mới nói:

-Đó là những gì tôi tình nguyện... Vì tôi thích chị!

Trong đầu Jennie chợt lóe lên câu nói của Kim Inna: 

"Chị, em thật sự không còn hy vọng gì nữa chỉ mong chị có thể giúp em chuyện này... Em rất thích Park Chaeyoung... Được không?"

Lòng Jennie nói lên, cảm giác như mất đi điều gì đó rất quan trọng. Nhưng lòng kiên định của cô đã quyết, có chút nối tiếc cũng mặc kệ

-Tổ yến này ngon thật đấy, tôi mang về nhà ăn. Park tổng, em ăn xong rồi đi nghỉ sớm đi! Tôi về.._ Nói rồi cô đứng dậy, mang theo hũ tổ yến một mạch rời đi

Nhìn bóng lưng Jennie đi khuất, lòng Chaeyoung có chút thất vọng. Em suy đoán, lời nói vừa rồi của em ...bị Jennie nghĩ là trêu đùa sao? Bởi có ai tỏ tình mà có biểu cảm đùa giỡn như Chaeyoung đâu

Nhưng đối với Chaeyoung, lời em nói với Kim Jennie đều là thật. Không biết cô có hiểu hay không? thật sự ngay hôm nay, em thấy cô có điều gì đó rất lạ

Vừa rời khỏi nhà, Jennie đóng sầm cửa lại tựa người vào cửa phòng Chaeyoung buồn rầu, cũng may là cô chưa nói gì về tình cảm của mình với Chaeyoung. Nếu không, cô không biết sẽ đối mặt với Chaeyoung như thế nào? Đối mặt với em gái của mình như thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro