C11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên lai tên này thích đại sư tỷ a.

Phác Thái Anh hiện giờ mới hiểu được, mắt thấy màn hình chuyển sang tối đen, còn Phác Cung Từ Tâm ngã trên mặt đất, cô thở dài.

[ bang hội ] Phó Quân Quân: Fuck, tiểu Túng bị La Khắc Địch gϊếŧ.

[ bang hội ] Âu Dương Vô Khuyết: Cái gì? Sao lại thế này?

[ bang hội ] Phó Quân Quân: Súc vật thiệt, tiểu Túng cùng đại sư tỷ lưỡng tình tương duyệt mắc gì tới chuyện thối của hắn!

[ bang hội ] Ngô Kiệt Tào: Hả? Rốt cuộc là tình huống gì?

Nhìn mấy người nói chuyện trong kênh bang hội, Phác Thái Anh mới ý thức được, vội cầm chuột di chuyển xung quanh, tiếp theo quả nhiên thấy Phó Quân Quân đứng cách đó không xa, dường như đang tính rút kiếm đi lại đây, cô mau chóng gõ chữ trong bang hội.

[ bang hội ] Phác Cung Từ Tâm: Phó sư tỷ, đừng động thủ.

Kim Mạc Che không ở đây, hiện tại hảo hữu có độ thân mật cao nhất trong danh sách của cô chính là Phó Quân Quân, có lẽ lúc cô vừa bị gϊếŧ, Phó Quân Quân đã lập tức truyền tống đến, cho nên thấy được câu nói kia của La Khắc Địch.

[ bang hội ] Phó Quân Quân: Hắn gϊếŧ ngươi đó tiểu Túng.

[ bang hội ] Phác Cung Từ Tâm: Đây là chuyện giữa ta và hắn, ta tự mình đối phó.

Phác Thái Anh chọn hồi sinh tại chỗ, rút kiếm, đang định đánh chữ "Vậy quyết đấu công bằng thì được chứ", không nghĩ La Khắc Địch lại trực tiếp vung đao chém tới, Phác Thái Anh vội vàng kéo lui Phác Cung Từ Tâm, chặn được đòn tấn công của hắn sau đó phản kích.

Đã là soái ca giàu có, tất nhiên tốn rất nhiều tiền cho trang bị, tuy nói "Trường kiếm giang hồ" không giống mấy trò chơi khác, không phải cứ bỏ tiền là có thể một mình đánh bại hết cả chục cả trăm người nhưng Phác Cung Từ Tâm chỉ là người chơi bình thường, đa số thời gian đều dùng luyện cấp, cô chơi game là để tiêu khiển, mặc dù có đoạn thời gian mỗi ngày cùng Kim Mạc Che trao đổi võ học, giờ khắc này đối mặt với người trang bị hơn hẳn mình, đã vậy còn học một ít chiêu thức võ công mà kẻ có tiền mới học được, cho nên cô vẫn có vẻ yếu thế hơn.

Sớm đoán được kết quả nhưng cô không thể nào lựa chọn hồi sinh đi nơi khác, cũng không khả năng để bằng hữu trong bang hội đến giúp cô đánh La Khắc Địch.

Cô không muốn người ta nói Kim Mạc Che phải gả cho một kẻ nhát gan, Phác Cung Tiểu Túng cũng không phải thật sự là đồ chết nhát.

Cắn răng đau khổ chống đỡ, biết rõ trận chiến này sẽ thua, Phác Thái Anh vẫn không lùi bước, Phác Cung Từ Tâm trong trò chơi hiển nhiên cũng cho là như vậy, dù ống máu ngày càng giảm bớt vẫn cố gắng dựa vào kỹ xảo bản thân để tránh đòn hoặc tiến công.

Đáng tiếc có tồn tại chênh lệch, dù Phác Cung Từ Tâm cũng làm mất không ít máu của La Khắc Địch nhưng còn một bước trước khi gϊếŧ chết La Khắc Địch thì cô đã ngã xuống.

Hình ảnh lần nữa chuyển sang tối đen, Phác Thái Anh thở ra một hơi, hiện giờ cô có chút hối hận vì thái độ của mình không đủ nghiêm túc với trò chơi này.
Trước giờ cô luôn nghĩ trò chơi chỉ là trò chơi, không nhất thiết phải tốn nhiều tâm tư, nhưng hôm nay đã bỏ vào nhiều tình cảm đến thế, thậm chí không tiếc đặt hết tương lai vào một nữ nhân chỉ quen qua game...lúc này bởi vì sự tuỳ ý qua loa của mình ngày xưa mà bị người ta đánh ngã xuống đất, quả nhiên có loại kích động muốn đập bàn một cái cho đỡ tức.

La Khắc Địch:"Hừ, đồ cặn bã, đứng lên đi".

Lúc này mấy bằng hữu trong bang hội được Phó Quân Quân thông báo cũng chạy đến đây, bởi vì lời nói khi nãy của Phác Thái Anh nên không người nào dám ra tay, nhìn thấy câu La Khắc Địch nói, ai cũng tức giận, bọn họ rất nhanh tranh cãi ầm ĩ với La Khắc Địch, Phác Thái Anh cau mày, hồi sinh tại chỗ, ở kênh bang hội gõ ra một câu.

[ bang hội ] Phác Cung Từ Tâm: Ta không sao, các ngươi đừng cãi nhau với hắn.
[ bang hội ] Phó Quân Quân: Tiểu Túng ngươi....

[ bang hội ] Phác Cung Từ Tâm: Đây là ân oán riêng tư của ta, nếu các ngươi cũng động thủ sẽ gây ra ân oán với bang hội bọn họ.

Vừa nói tới đây, giữa màn hình bỗng nhiên xuất hiện mấy chữ to.

La Khắc Địch:[ Phác Cung Từ Tâm, ngươi chính là đồ cặn bã, bằng ngươi mà cũng dám cưới Kim Mạc Che?].

Kế tiếp, giống như hình thức khi Phác Thái Anh gửi lời cầu hôn trước đó, dòng chữ kia cũng được tung lên rất nhiều lần.... Không, phải nói là so với Phác Thái Anh chỉ có hơn chứ không kém, khẳng định khoảng hai mươi lần.

Tâm tình vốn không kém đã bị La Khắc Địch làm cho trở nên tồi tệ, Phác Thái Anh lại thở dài, gõ thêm một câu.

[ bang hội ] Phác Cung Từ Tâm: Quên đi, các ngươi cứ đến Băng Hoả đảo, ta không đi, ngủ trưa đây.
Mọi người trong bang đại khái cũng hiểu tâm tình của cô nhất định cực kỳ kém nên ai cũng an ủi cô vài câu, Phác Thái Anh gửi cho bọn họ cái emo mặt cười tinh nghịch rồi không nói thêm gì nữa.

Truyền tống Phác Cung Từ Tâm về thành Tiêu Dao, cô một mình đi đến địa phương Kim Mạc Che hay luyện đàn, cũng chính là nơi các nàng lần đầu gặp nhau, sau đó cô bắt đầu ngồi thiền, ngẩn người nhìn phong cảnh bên trong.

Nghề nghiệp của cô là đầu bếp, việc ngày thường chính là làm bánh bao, hoặc làm một ít đồ ăn gia tăng thuộc tính thôi, còn Kim Mạc Che là may mặc, làm mũ giày, trang phục, vòng tay,....

Trò chơi "Trường kiếm giang hồ" là như thế, trang bị do người chơi tạo ra, trên đó sẽ khắc tên người chế tạo.

Cả người Phác Cung Từ Tâm, mỗi một kiện quần áo, đều có khắc ba chữ "Kim Mạc Che", tất cả đều là Kim Mạc Che làm cho cô.
Mấy thứ này đương nhiên kém so với trang bị trị giá vài nghìn thậm chí mười mấy nghìn đồng nhưng cũng đủ làm cô thoả mãn bởi lẽ đây đều là tâm ý của Kim Mạc Che.

Cô vĩnh viễn không quên được tâm trạng lần đầu tiên thu được vật phẩm do Kim Mạc Che gửi tới, càng không thể quên loại cảm xúc khi trên người cô toàn thân đều là y phục khắc tên Kim Mạc Che.

Nghĩ nghĩ, tâm tình vốn uể oải chậm rãi tốt hơn lên, Phác Thái Anh nhìn giữa màn hình vẫn không ngừng xuất hiện mấy dòng chữ to đáng ghét kia, cô nhẹ lắc đầu, không để ý tới những lời thảo luận nhiệt liệt trên các kênh nữa, thoát khỏi game.

Vừa mới tắt, đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại trước đó cùng Kim Trân Ni thế là cô mở lại trò chơi, chọn khởi tạo nhân vật giới tính nam, lựa chọn cùng một loại gia thế như Phác Cung Từ Tâm, quả nhiên thấy được hạng mục nam phẫn nữ trang hành tẩu giang hồ, không khỏi bối rối, tiếp theo quyết định chọn giữ nguyên vẻ nam tính để mà hành tẩu.

Nếu nam phẫn nữ trang .... có khi cũng không cưới được đại sư tỷ thì mệt ...

Đợi thiết lập xong hết thảy, Phác Thái Anh lại thất thần trước nhân vật mới.

Nhân vật tạo xong rồi nhưng nên đặt tên gì cho tốt đây? Tên Phác Cung Từ Tâm khẳng định không thể dùng nữa, như vậy......

Vò vò đầu, nhất thời không có sáng kiến gì hay, đơn giản đặt là Phác Cung Tiểu Túng, Phác Thái Anh quyết định trước hết luyện nhân vật nam lên cấp rồi tính tiếp, chờ lúc kết hôn nếu Phác Cung Từ Tâm không cưới được Kim Mạc Che thì mở tên này ra cho đại sư tỷ kinh hỉ.

Giữ ý nghĩ đó trong đầu, nên cho dù nhiệm vụ tân thủ rất không thú vị, thậm chí mấy nhiệm vụ đánh quái thăng cấp buồn tẻ kế tiếp, Phác Thái Anh vẫn kiên trì nhẫn nại, cả buổi chiều ngồi trước máy tính hết sức chuyên chú làm nhiệm vụ.
Mãi cho đến chạng vạng, Phác Cung Tiểu Túng rốt cuộc từ cấp một tăng lên cấp hai mươi mấy, nghe được động tĩnh bên ngoài giống như ba cô đang nấu cơm, Phác Thái Anh thở dài, tạm thời để Phác Cung Tiểu Túng ở một khu vực an toàn, sau đó đứng dậy đi ra giúp ba ba làm cơm chiều.

Đối với nhân vật Phác Cung Tiểu Túng đang bị treo ở khu an toàn mà nói, có lẽ tiếc nuối lớn nhất chính là không cách nào mặc được trang phục Kim Mạc Che tự tay làm.

****************

Lấy chìa khoá trong túi ra mở cửa nhà, Kim Trân Ni đi vào trước, mở tủ giày lấy mấy đôi dép lê cho ba mẹ còn có bé gái nhỏ vẫn đi theo phía sau, tiếp đó vào bên trong phòng khách, mở bình đun nước.

"Trân Ni, con đang qua lại với Tống cơ trưởng sao?" Nắm tay cô bé nhỏ nhắn đến ngồi ở sopha, bà Kim nhìn con gái vẫn không hề nói cười nãy giờ, mang theo vẻ tò mò hứng thú nói,"Nhìn hắn biểu hiện rất tích cực a".
Khẽ nhíu mày, Kim Trân Ni liếc nhìn mẹ mình một cái, thấy ba ba bên cạnh dường như cũng đang chờ đáp án, không khỏi bất đắc dĩ nói, "Con và Tống Trạch không có quan hệ gì".

"Không có quan hệ gì sao hắn có thể như vậy?" Nghe nàng nói thế, bà Kim làm sao chịu tin, lắc đầu,"Cho dù không phải đang qua lại thì chắc là hắn cũng đang theo đuổi con đúng không?".

Kim Trân Ni không tiếp tục phủ nhận, vừa lúc nước sôi, nàng xoay người lấy nước nóng tráng qua chén trà trên bàn, pha hồng trà cho ba mẹ, lại đưa mắt nhìn bé gái nhu thuận ngồi cạnh mẹ mình, nàng đứng dậy đi vào nhà bếp lấy nước chanh cho nó.

"Cảm ơn mami". Vừa thấy bình nước màu vàng trên tay nàng, ánh mắt bé gái lập tức bừng sáng, giọng non nớt nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận nước chanh, nghĩ nghĩ lại đưa sang Kim Trân Ni, "Mami cũng uống đi".
"Ta không uống." Nếu nói thái độ của nàng khi đối mặt với ba mẹ luôn là thản nhiên thì khi đối mặt với đứa nhỏ gọi mình là "mami" này, nàng có vẻ lạnh nhạt hẳn. Kim Trân Ni nói xong, thấy nó hơi thất vọng cúi đầu, môi khẽ run, tóm lại không nói nữa, nàng chuyển tầm mắt,"Sức khoẻ ba ra sao mà muốn qua bên này kiểm tra, sao hôm qua ba không nói trước với con một tiếng để con sắp xếp cho tốt".

Giữa trưa, mẹ nàng bỗng nhiên gọi điện nói mọi người đã tới sân bay thành phố Z, nàng kinh ngạc vội vàng đi ra đón, không ngờ đến sân bay đụng phải Tống Trạch, hắn thấy nàng liền dán sát lại, mặt dày đi theo kêu ba mẹ nàng là "Bác trai bác gái", còn rất nhiệt tình ra vẻ chủ nhà mời bọn họ đi nhà hàng ăn cơm. Bởi chuyện đó nên nàng vốn muốn trực tiếp về nhà, lại kéo dài cho đến tối mới về được, còn phải nghe mẹ hỏi linh tinh chuyện Tống Trạch, tâm trạng nàng càng trở nên phiền chán.
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ tại mẹ con thích xé ra to, nói cái gì mà bệnh viện bác sĩ ở thành Z giỏi hơn nhiều, không phải chỉ là bị đục tinh thể cần giải phẫu thôi sao, thật sự là...". Ông Kim nói tiếp,"Con đi làm vất vả như vậy, chúng ta lại đây làm phiền tới con rồi".

"Ba, có phiền gì đâu chứ". Kim Trân Ni đáp lời, thấy ba mình còn muốn nói gì nữa, vội nhẹ nhàng an ủi.

Tán gẫu với ba mẹ một hồi, dọn phòng cho bọn họ, nhìn ba mẹ vào trong nghỉ ngơi, tầm mắt Kim Trân Ni mới rơi xuống cô bé nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ở yên một góc không nói gì nhìn mình, mày nhăn lại, "Kim Vị Tích, con đã muốn năm tuổi, nên độc lập, buổi tối tự mình ngủ riêng một phòng, có biết không?".

Đôi mắt đang tràn đầy chờ mong dần ảm đạm, Kim Vị Tích im lặng cúi đầu, rồi lại gật gật đầu,"Con biết, mami".
"Ừ, đi đi, bên cạnh phòng ông bà ngoại chính là phòng con". Kim Trân Ni thản nhiên nói.

"Dạ, mami ngủ ngon".

Nhìn Kim Vị Tích vào phòng, thần sắc Kim Trân Ni rốt cuộc có chút biến hóa, theo sau là tiếng thở dài sâu kín, nàng tắt đèn phòng khách, trở về phòng mình mở máy tính.

Thời khắc mà nàng cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nàng thầm nghĩ nhìn đến bạch y nhân lưng đeo ống sáo – Phác Cung Từ Tâm.

Chỉ khi đó, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro