C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc thấy Phác Thái Anh đưa ra cái đàn cổ nhỏ, Kim Trân Ni trước tiên là kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

"Thứ này...... Rất dễ thương ha". Trong lòng thật sự bối rối, không rõ đến tột cùng bản thân có muốn để cho Kim Trân Ni biết mình chính là Phác Cung Từ Tâm hay không, thấy nàng mang theo ánh mắt hồ nghi, Phác Thái Anh kéo khóe miệng cười cười, "Hơn nữa, cảm giác cũng rất thích hợp với chị".

"Vậy sao?" Kim Trân Ni nhẹ giọng đáp một câu, tiếp nhận đàn cổ bằng gỗ nhỏ bé kia, cẩn thận quan sát rồi cong miệng cười,"Cảm ơn, chị thích lắm".

"Thích là tốt rồi".

"Em cũng chơi game này sao?" Bỏ cái đàn vào túi xách, Kim Trân Ni ngước nhìn Phác Thái Anh vẫn đang giữ nguyên tư thế, thanh âm nhẹ nhàng, không mang theo cảm xúc gì.

"Huhm? Uhm.....có chơi." Trái tim giống như bị nhấc lên mắc tại cổ họng, Phác Thái Anh hơi cúi đầu, không dám đối diện cùng Kim Trân Ni, tay phải bất giác cọ xát vào đường chỉ may trên quần, nghĩ nghĩ bổ sung một câu, "Thỉnh thoảng".

Đối với phản ứng này, Kim Trân Ni càng thêm hoài nghi, nàng lẳng lặng nhìn cô một lát, thấy Phác Thái Anh lại không được tự nhiên mà quay đầu ra vẻ đang nhìn ngó xung quanh, nàng trầm ngâm, không tiếp tục truy vấn nữa, "Thật trùng hợp, chị cũng chơi trò đó".

"Oh......hay vậy". Nếu Kim Trân Ni đã nói ra, Phác Thái Anh không lo lắng sao được nhưng chỉ có thể mở miệng đáp như thế, xong có chút chột dạ, "Không nghĩ tới chị cũng sẽ chơi game nha".

"A......" Kim Trân Ni cười khẽ, đang định mở miệng hỏi Phác Thái Anh chơi ở server nào, cửa thủy tinh bị người đẩy mở ra, một thanh niên trẻ đội mũ lưỡi trai, khiêng thùng hàng to đi vào.

Đặt thùng xuống đất, chàng trai sau đó đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên người, đầu cũng không nâng lên, cất giọng nói, "Ông Triệu, hàng đến rồi đây, kiểm kê lại đi".
"Ôi chao, tốt quá".

Lúc đó cuộc đối thoại giữa Phác Thái Anh và Kim Trân Ni bị cắt ngang, ông chủ cửa tiệm cùng chàng trai trẻ mở thùng ra, rất nhanh tìm được một loạt hàng "Trường kiếm giang hồ", trong đó có móc khoá bánh bao khắc hai chữ Tiêu Dao, ông ta đứng lên đưa nó cho Kim Trân Ni, "Kim tiểu thư, đây là móc chìa khoá cô muốn".

"Tốt." Đón nhận móc khoá từ tay ông chủ, Kim Trân Ni cúi đầu nhìn vài giây, khóe miệng vẽ nên nụ cười dịu dàng, nàng cẩn thận bỏ nó vào ngăn nhỏ trong túi xách, sau đó lấy tiền trả cho ông chủ.

Đi ra khỏi cửa hàng, Kim Trân Ni vẫn cầm túi xách và ôm bó bách hợp còn Phác Thái Anh thì cầm dù che nắng đi bên cạnh nàng, hai người nhất thời lại không tìm thấy đề tài trò chuyện.

Khi ông chủ đưa móc khoá cho Kim Trân Ni, Phác Thái Anh nhìn xem rất rõ ràng, bởi vì trong túi cô có một cái giống y như đúc.
Hồi trước nhìn đến khoá bánh bao ở một cửa hiệu trò chơi tại thành phố S, cô đã mua ngay lập tức, không phải vì cô là đầu bếp phái Tiêu Dao, mà bởi vì nguyên nhân cô cùng Kim Trân Ni trao đổi với nhau sau khi quen biết chủ yếu là do bánh bao nhỏ kia, từ đó mỗi khi Phác Thái Anh nhắc tới câu nói của cô "Dũng tuyền chi ân, bánh bao tương hứa" thì đều nhịn không được cười ra tiếng, làm tâm hồn Phác Thái Anh xao động một trận.

Nghe qua ý tứ chủ cửa hiệu thì lần trước Kim Trân Ni đã ghé vào đây tính mua cái móc khoá này nhưng không có hàng mới từ bỏ, nay chỉ tình cờ ngang qua vậy mà nàng không hề do dự đi vào hỏi xem hàng về chưa, phải chăng điều đó đại biểu nàng rất để ý đến nó?

Im lặng đi bên Kim Trân Ni tay Phác Thái Anh lơ đãng chạm vào móc chìa khoá trong túi mình, nghĩ đến động tác thật cẩn thận của Kim Trân Ni khi nãy, lòng cô bỗng nóng lên, nhịn không được nghiêng đầu nhìn người kế bên, dung mạo nàng vô luận nhìn theo góc độ nào thì cũng đều rất đẹp, Phác Thái Anh gần như đã nghĩ trực tiếp ôm nàng vào lòng mình.
Nhưng, lý trí nói cô biết điều này là không thể.

Thu hồi tầm mắt, khẽ cắn môi, Phác Thái Anh mạnh mẽ nhắc nhở mình người bên cạnh đã có chồng con, trăm ngàn lần không thể vì ham muốn cá nhân của mình mà phá hủy hạnh phúc gia đình người ta, đến lúc tâm tình thoáng bình phục, cô mới mở miệng nói, "Thì ra chị chọn đầu bếp để chơi a".

"Huh?" Mới mua được móc khoá như ý muốn, tâm tư Kim Trân Ni lại bay đến Phác Cung Từ Tâm, nàng đang xuất thần suy nghĩ buổi tối có nên hỏi địa chỉ của Phác Cung Từ Tâm để gửi tặng móc khoá hay không, nghe Phác Thái Anh nói, nàng ngẩn người hỏi, "Em nói gì?".

"Em nói, thì ra trong game chị chọn nghề nghiệp đầu bếp a". Biết rõ Kim Mạc Che theo nghề may, biết rõ mình cùng Kim Trân Ni không hề có cơ hội, Phác Thái Anh vẫn nhịn không được muốn dò thử địa vị Phác Cung Từ Tâm trong lòng Kim Trân Ni.

"Không phải." Kim Trân Ni lắc đầu, nhẹ giọng nói,"Là một người bạn tốt".

"A.." Phác Thái Anh lên tiếng, bởi vì hai chữ "bạn tốt" mà lòng cô chợt lạnh, lập tức tự giễu mình một trận.

Trừ bỏ bạn tốt, cô còn có thể là cái gì đây? Cho dù Kim Trân Ni đã sớm biết Phác Cung Từ Tâm là nữ, cho dù các nàng kết hôn trong trò chơi thì có khả năng đại biểu cái gì đâu chứ? Hết thảy chẳng qua là tự huyễn hoặc thôi.

Nghĩ đến đây, cảm xúc lại bị kéo thấp xuống, Phác Thái Anh chịu đựng cảm giác chua xót, cố cong khóe miệng, cười rất miễn cưỡng, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Còn mãi đắm chìm giữa dòng suy nghĩ, Kim Trân Ni giờ mới hồi thần, nghe hỏi nàng nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại bất quá mới hơn bốn giờ một chút.

Quay qua nhìn Phác Thái Anh ngoài ý muốn phát hiện sắc mặt em ấy thoạt nhìn không tốt lắm, Kim Trân Ni thấy hơi lạ, nghĩ lại hoạt động cả ngày nay đúng là có chút mệt mỏi, chắc hẳn người bên cạnh cũng như thế nên nàng lên tiếng nói, "Không bằng về nhà nghỉ ngơi đi".
Buông ra câu hỏi kia đơn giản vì không tìm được chuyện gì để nói với Kim Trân Ni tuyệt đối không phải muốn đi về, nên khi Phác Thái Anh nghe Kim Trân Ni nói, cô nhất thời không biết làm sao cho phải, khổ thay xem đến ánh mắt mỏi mệt của Kim Trân Ni, cô lập tức đau lòng, vì thế hoàn toàn không do dự, gật đầu một cái thật mạnh, "Ừ!"

Phản ứng đó dưới cách nhìn của Kim Trân Ni, nàng dĩ nhiên cho rằng đó là biểu hiện cô muốn mau chóng đi về nhà.

Một chiếc taxi từ xa chạy tới, Phác Thái Anh hận không thể ôm Kim Trân Ni ngay lập tức để nàng được nghỉ ngơi thật tốt, không mảy may biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cô chạy nhanh hai bước về phía trước, giơ tay lên đón xe, taxi rất nhanh dừng trước mặt các nàng.

Một tay vẫn duy trì cầm dù che nắng do sợ Kim Trân Ni bị phơi dưới ánh mặt trời, một tay mở ra cửa xe, Phác Thái Anh cẩn thận đảm bảo dù vẫn che trên đầu nàng, đến khi Kim Trân Ni ngồi vào xe rồi cô mới thu dù lại, chui vào theo.
"Đưa chị về nhà trước nha". Nghe Phác Thái Anh nói, Kim Trân Ni nhìn sang, cũng không chối từ, báo địa chỉ cho bác tài biết sau đó quay qua áy náy nói, "Không nghĩ hôm nay nóng như thế".

"Đúng đó." Đối với lời nói của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh không có nghĩ nhiều, cô gãi đầu, đưa mắt thấy nàng vẫn ôm bó hoa bách hợp, bỗng dưng nghĩ tới một vấn đề.

Chút nữa chắc chắn Kim Trân Ni sẽ ôm hoa về nhà, nếu chồng nàng thấy được, không biết có nổi giận hay không.

Nghĩ như vậy, cô càng thêm hối hận vì xúc cảm buổi sáng, Phác Thái Anh cúi đầu, một mực trách cứ bản thân vì không biết lo xa đến mấy vấn đề này cho Kim Trân Ni.

Có lẽ thật sự đã mệt, dọc theo đường đi cả hai đều im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nghĩ chuyện riêng của mình, đến khi xe dừng lại dưới lầu nhà Kim Trân Ni, Phác Thái Anh mới ý thức được mình sắp tách xa khỏi người thương, lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào.
"Vậy chị xuống đây nhé". Nhìn Phác Thái Anh một cái, Kim Trân Ni nhẹ giọng nói.

"Ừ". Gật đầu, Phác Thái Anh tươi cười, "Về nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt nha".

"Ừ". Nghe được lời quan tâm ấy, Kim Trân Ni cũng mỉm cười, "Chờ mong lần tới ở công ty gặp được em".

Ngồi băng ghế sau nhìn Kim Trân Ni xuống xe, Phác Thái Anh cưỡng chế luyến tiếc trong lòng, thấy nàng phất tay với mình, cô cũng phất tay đáp lại, đợi khi bác tài khởi động xe và Kim Trân Ni cũng đã xoay người tính lên lầu, cô lại đột ngột mở cửa kính xe, nén cơn xúc động muốn hô lên ba chữ "đại sư tỷ" mà chỉ kêu "Trân Ni!".

Quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, Kim Trân Ni tỏ ra kinh ngạc cùng khó hiểu.

"Lần sau em mời chị ăn cơm." Phác Thái Anh nhanh chóng nói, "Hôm nay chị đã dạy em thiệt nhiều thứ còn gì".
Cười cười, Kim Trân Ni gật đầu, "Được thôi".

"Ừ, hẹn gặp lại".

"Gặp em sau".

Sau khi cùng nàng nói hẹn gặp lại, xe cũng không dừng lâu, vị trí phía trước đã không còn một bóng người, làm cho lòng Phác Thái Anh trở nên trống rỗng. Xe rời khỏi khu chung cư, cô vẫn cố sức xoay đầu muốn nhìn theo bóng dáng Kim Trân Ni.

Lấy móc chìa khoá bánh bao từ trong túi ra, Phác Thái Anh nắm nó trong tay, thả lỏng thân mình dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ôm hoa và túi xách lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa đi vào nhà, ngoài ý muốn phát hiện Tống Trạch đang ngồi trong phòng khách cùng ba mẹ mình, tâm tình Kim Trân Ni vốn coi như không tệ chỉ hơi chút mệt mỏi thế nhưng giờ phút này nét mặt nàng lại trầm xuống.

Vì sao tên đàn ông này còn ở đây?

Nghe tiếng mở cửa, Tống Trạch rất vui vẻ, biết Kim Trân Ni trở lại, hắn tính đứng dậy nghênh đón, nhìn thấy nàng trong nháy mắt hắn liền sửng sốt, nhìn chằm chằm bó bách hợp to trong lòng Kim Trân Ni, hắn không thể ngăn chặn cơn phẫn nộ, "Em đã đi đâu? Hoa này là sao, chuyện gì xảy ra?".
Còn chưa kịp đổi giày, nghe thấy lời Tống Trạch nói, Kim Trân Ni nhíu mày nhìn hắn nhìn một lát rồi phản cười,"Không liên quan gì tới anh, phó cơ trưởng Tống".

"Em......" hiện nay Tống Trạch chưa phải cơ trưởng chính thức, đoạn thời gian cạnh tranh trước đây hắn bị một đồng nghiệp khác lấn át, trong lòng vốn đã căm tức, lúc này bị Kim Trân Ni trực tiếp kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn phát giận nói không ra lời.

"Tôi nghĩ, quan hệ giữa tôi và anh, đơn giản chỉ là hai chữ công việc." Mặc kệ sắc mặt xanh mét của Tống Trạch, Kim Trân Ni thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn hắn, độ ấm trong giọng nói cũng giảm đi không ít: "Có chuyện gì thì giải quyết ở công ty, phó cơ trưởng Tống về sau đừng tới đây nữa, để tránh bị người khác hiểu lầm".

"Trân Ni......" Bà Kim vốn luôn xem trọng Tống Trạch, ước gì hắn trở thành con rể của mình, khổ nỗi con gái lại thấy người ta chướng mắt, hiện giờ còn không chút kiêng nể nói trắng ra như thế nên bà mở miệng tính khuyên nhủ Kim Trân Ni nhưng ông Kim đã giữ tay bà, dùng ánh mắt ngăn cản không cho bà nói tiếp.
"Nếu không có chuyện gì quan trọng cần nói, mời phó cơ trưởng Tống trở về, tôi muốn nghỉ ngơi." Lạnh lùng buông lời, Kim Trân Ni đổi giày, ôm bó hoa, đi ngang qua mặt Tống Trạch, nàng thẳng hướng về phòng mình, khi đến trước cửa phòng mới dừng bước, "Cứ dây dưa như vậy, chỉ sợ anh sẽ hối hận đấy".

Nói xong, Kim Trân Ni đi vào phòng, "Oành" một tiếng, trực tiếp đóng cửa phòng, chừa lại ba người trong phòng khách – Tống Trạch tức giận đến sắc mặt khó coi cùng ba mẹ nàng đang im lặng không nói gì.

Bên căn phòng khác, cánh cửa vốn còn chừa khe hở nhỏ lúc này cũng lặng yên đóng lại không tiếng động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro