Bức thư nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Được viết dưới dạng một bức thư.
Và cover lại.
----------------------------------------

Bước đến tuổi thứ 35, Jung Chaeyeon cảm giác không còn hứng thứ với đàn ông cho lắm. Tháng năm debut tuổi trẻ cũng đã qua. Một số thành viên ít liên lạc, số còn lại có khi quên hẳn đi mất. Hôm nay sinh nhật thứ 35, cũng không khác gì những năm khác, các fan hâm mộ đều gửi thư về công ty. Quản lý sẽ lựa chọn ra vài bức nổi bật mà đưa cho cô đọc.

Cô ngồi xuống bàn làm việc, thoải mái thư giãn gân cốt một chút sau đó lau mấy lọn tóc còn ướt kia. Lật từng lá thư qua cũng không có gì đặc biệt, hầu hết là những thiếu nữ mới lớn, cùng lắm thì lại là các cậu trai. Lật tới một lá thư kì lạ này, cô giật mình. Bên ngoài không ghi địa chỉ, lại là một tập dày cộp phía trong. Chaeyeon dốc hết ra, rùng mình về nét chữ Tiếng Hàn nguệch ngoạch kia. Dường như người viết cố tình làm như vậy, cố ấn thật mạnh ngòi bút xuống giấy.

Mở đầu thư không giới thiệu, cũng không một câu chúc, độp một cái có dòng chữ "Chaeyeon, em đã chết rồi..". Cô giật mình, lại là trò đùa quái quỉ gì đây?

"Chaeyeon, em đã chết rồi. Bị vùi sống không thương tiếc.

Ngày mai em kết hôn rồi. Đây là cơ hội duy nhất em có thể nói hết tâm niệm trong lòng cho chị.

Đã lâu không gặp, chị hẳn đã quên em rồi nhỉ? Nhớ hồi còn ở Produce 101 chứ? Em là người duy nhất đi muộn, kéo chiếc vali chạy thật nhanh vào ký túc xá. Hình ảnh chị lúc đó em có còn ghi nhớ đây. Sáng sớm hôm đó chị trên tay cốc latte dâu nóng phỏng, hớt hải chạy đi đâu không biết, vô tình lại đâm sầm vào em. Cốc latte dâu đó đổ hết lại người chị, thẩm thấu qua lớp áo dày cũng có thể gây bỏng đó. Vậy mà chị khi ấy lại luôn miệng hỏi em có làm sao không? Có bị bỏng hay không? Haha, Jung Chaeyeon chị thật ngốc.

Kể từ sáng sớm hôm đó, trong tâm khảm em lập tức hình thành một thứ tình cảm nho nhỏ. Nó cứ lớn dần lên lúc nào em cũng không có biết. Vô tình lại đem nó giấu thật kỹ trong lòng không cho ai biết. Chaeyeon à, em vốn dĩ là cô gái hay cười, đến điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể đem ra làm trò đùa. Cứ nghĩ thứ tình cảm ấy duy nhất chỉ có sự ngưỡng mộ. Lúc nào gặp chị sẽ có thể thổ lộ. Nào ngờ lại có thứ tình cảm yêu thương ấy chen vào. Nhưng chị đừng lo, em đã tự nguyện lấy lòng tự tôn làm bia mộ, phá vỡ lớp mặt nạ tuổi trẻ làm phần mộ, xây cho tình cảm này ấy một ngôi mộ thật chu toàn. Như vậy mới có thể an lòng mà bước đi tiếp. Sau này em cũng không quay đầu lại nữa.

Sau lần gặp ấy, em cứ nghĩ sẽ không còn cơ hội mà tiếp xúc với chị. Ai mà ngờ được chứ.. Full moon phải không? Bài hát ấy thỉnh thoảng em vẫn còn hát đi hát lại. Không ngờ sau từng ấy năm em vẫn có thể nhớ một cách chính xác như thế. Cũng như sự hào khí lạnh lùng của chị trên sân khấu. Chị cùng em và Sohye, tất cả đều rất cố gắng. Sohye làm rất tốt. Vị trí đó xứng đáng với em ấy. Chaeyeon, em xin lỗi. Đêm hôm đó ghé qua phòng tập thấy chị liền nổi máu trốn đi chơi. Chị đang tập luyện rất chăm chỉ kia mà. Nhớ không? Em sau đó còn kéo tay chị trốn ra ngoài ký túc xá, ăn một bữa thịt nướng no căng bụng. Vẻ mặt chị lúc đó rất tức cười a. Biết rõ mình thèm ăn đến phát điên kia. Còn thấp thỏm lo âu sẽ bị phát giác. Chaeyeon, nếu như em không kéo chị trốn đi ăn thì có phải chị sẽ chu toàn hoàn thành bài thi cho thật xuất sắc không? Em xin lỗi..

Không thể tin được, chúng ta được debut rồi kìa. Lịch trình debut thật bận rộn. Luôn chân luôn tay suốt ngày, nhưng được bận cùng chị Chaeyeon rất vui. Debut xong rồi, được cùng Chaeyeon nghỉ phép. Em muốn quay lại ngày đó. Cùng chị đạp xe quanh sông Hàn, hát thật to bài When the cherry blossom is fade. Chaeyeon, em đã rất hạnh phúc. Đến giờ nghĩ lại cũng rất hạnh phúc. Nụ cười của chị khi ngồi sau xe em chở đi thật đẹp. Chị đáng ghét lại là người ít cười. Tuy vậy mỗi lần chị cười, em đều bí mật nhìn cho thật kỹ, như vậy có thể nhớ thật lâu.

Đạp xe xong rồi cùng về Ký túc xá. Cùng xem bộ phim chị thích. "Vạn vật nở rộ".. chị thích phim đó ở chỗ nào chứ? Thực sự cũng không phù hợp với em cho lắm, vậy mà còn kéo em cùng ngồi xem. A thực xấu hổ quá.. Trong lúc xem phim còn giả vờ mệt mỏi dựa vào vai em chứ. Jung Chaeyeon rốt cuộc là đang dung túng em với lý do gì đây ? Cả nhóm ai cũng biết tình cảm em dành cho chị. Vậy tại sao lại dung túng em..? Chị hẳn chắc cũng đã biết. Em thích chị, rất rất thích.

Chaeyeon, chị liệu có bao giờ, chỉ một lần thôi, nghĩ về em theo cách nào đó khác chưa? Chị là người đem tâm tư tình cảm đến cả yêu thương trong lòng trao hết cho người khác. Để đổi lại đó là cảm giác an toàn khi bên họ. Em vô tình lại chính là người đó. Chaeyeon cư nhiên phải có lý do gì mà không thích em chứ? Nghĩ lại cũng thấy chuyện này thật không hợp lý cho lắm.

"Chaeyeon, chị có thích em không?"
Em rốt cuộc cũng có thể lấy hết dũng khí hỏi chị một câu như thế.

"Khiết Quỳnh của chúng ta đáng yêu như vậy, sao lại không thích được chứ?"


" Chaeyeon, nếu một ngày người chị yêu và em bị rơi xuống vực sâu, chị sẽ cứu ai?"

"...." Chaeyeon vờ như không nghe em hỏi, vẫn cứ vô tư dựa vào vai em mà xem tiếp phim.

"Chaeyeonie !"

" Ah! Người yêu gì chứ? Nghĩ tới còn không được kia."

Đó là sự nghiêm túc đến chân thành của chị mà em luôn yêu thích.

Cám ơn chị đã không cho em một đòn chí mạng như em đã đợi sẵn. Câu trả lời lảng tránh đi, cũng không phải câu trả lời khiến em muốn nhảy dựng vì sung sướng. Bản thân em khi ấy yêu chị đến cuồng dại rồi..

" Chaeyeon thật ngốc, nếu là em, em sẽ không do dự mà cứu chị đó !"

"Tiểu Quỳnh..!"

Chị đột nhiên ngồi dậy, gọi tên em bằng tiếng Trung thân thương như thế. Chaeyeon đúng là đại ngốc!

Hạnh phúc đương nhiên cũng có giá của nó cả. Một ngày chị không nói không rằng, đột nhiên biến mất khỏi Ký túc xá. Em hỏi các thành viên trong nhóm cũng không có ai trả lời. Đúng là tức muốn phun máu chết quá.

Vài tháng trôi qua, ngày đó chị đột nhiên lại gọi video call cho em. May lúc đó cũng không có lịch trình gì cả nên em có thể rảnh rỗi mà bấm nghe rồi. Nhìn từng cử chỉ cứng nhắc trên màn hình của chị, em thực sự muốn khóc. Ngồi trầm mặc ngắm nhìn chị như thế, cũng không hỏi lý do chị biến mất đi đâu. Chị nói chị dọn qua Trung Quốc ở luôn, đặc biệt lại là ở Thượng Hải, nên có ngày nghỉ phép về nhà tiện có thể ghé qua chơi với chị. Chị đúng là muốn trêu tức em rồi. Đang yên đang lành ở bên em rất hạnh phúc kia. Sao lại có thể dọn về đó chứ?

Ngày lễ Tết, em được nghỉ phép một tuần, lập tức liền quay trở về Thượng Hải. Mong muốn gặp chị cứ thôi thúc a. Đêm giao thừa nhất định sẽ bí mật qua nhà chị chơi, địa chỉ cũng đã có sẵn, ngại gì chứ. Trước giao thừa nửa tiếng, em lội ngược dòng đông đúc, khó khăn lắm mới có thể tới được nhà chị. Căn bản trong lòng quyết tâm rất cao, việc đó khó tới đâu cũng mặc kệ. Tới nhà chị cũng là vừa vặn còn năm phút nữa, cửa đóng, nhà cũng không có đèn.. Em tới không đúng lúc rồi.

Đoàng! Đoàng!

Tiếng pháo nổ ran rầm trời.

Chaeyeon, em đã nỗ lực học thuộc một khúc ca, định sau này gặp sẽ hát cho chị nghe. Giao thừa khi ấy, em ngồi trầm mặc như một đống tro tàn trước cửa nhà chị, chậm rãi hát hết khúc ca ấy. Hết pháo hoa, người ta đổ ra đường cùng chúc Tết vui vẻ. Duy chỉ có mình em lững thững đi về. Mọi người đang vui mà sao em lại buồn đến thế chứ?

Em về ký túc xá sớm một ngày. Bước qua phòng chị ngủ, thấy chiếc giường của chị, mặc tưởng chị vẫn đang nằm đó. Em vô thức bước tới nằm ôm đống chăn, hít căng lồng ngực với mong muốn sẽ tìm được mùi hương quen thuộc. Sau đó, em mê man thiếp đi mất. Bản thân em không dám mộng tưởng, Chaeyeon sẽ ôm em vào lòng như lúc trước..

Đêm. Somi trở về ký túc xá. Phát hiện ra em đang cô độc ngủ trên chiếc giường nhỏ của chị. Con bé đã trưởng thành nhiều rồi. Hoàn toàn xinh đẹp. Somi nhẹ nhàng tới ôm em vào lòng. Xoay người lại, em đột nhiên nằm lọt thỏm trong vòng tay của nó. Em lớn gan lớn mật mộng tưởng đến chị. Khẽ khàng nói "Chaeyeon, em rất nhớ chị.." Sau đó lại gào như điên dại trong cơn say, Jung Chaeyeon chính là đồ đốn mạt. Cuối cùng lại chôn mặt vào lòng Somi khóc như trẻ con bị giành mất kẹo. Somi càng ôm em thật chặt.. Con bé hiểu, nó rất thương em. Em xin lỗi. Là em quá mềm yếu rồi..

Chaeyeon a, cho dù có uống hết toàn bộ rượu trên thế gian này đến say dại, em cũng không quên được hình ảnh người con gái hốt hoảng hỏi han em sau khi đụng trúng, bản thân em đã nghĩ mình nhất định phải yêu con người này đến cùng. Nhưng rốt cuộc em làm được rồi, say dại đến mấy cũng phải cười. Cười thật nhiều đi. Đứng trên sân khấu, fan hâm hộ cứ hò hét câu chữ Chaeqiong. Bản thân lập tức tự hóa điếc. Lại cười ngây ngốc như người điên.

Giống như trên đã nói, mai em phải kết hôn rồi. Từ nay về sau, em không còn là Chu Khiết Quỳnh yêu thương chị đến cuồng dại như thế. Cô ta đã chết rồi, bỏ lại trên thế gian một người hoàn toàn xa lạ. Hôm nay em mang toàn bộ yêu thương trước kia, đem trả lại hết cho chị. Jung Chaeyeon, lần cuối, em yêu chị.

Tạm biệt Chu Khiết Quỳnh yêu Jung Chaeyeon.

Tạm biệt thiên sứ của em

Tạm biệt Jung Chaeyeon."

Chaeyeon buông bức thư xuống, gió đông vẫn thổi lạnh như ngày hôm qua. Giống nhau như đúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro