Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ta muốn thiên hạ này phải sụp đổ, ta muốn Mộ Dung Lê phải chết trong tay trí hữu của mình, haha" khéo miệng Trọng Ngôn Nghi câu lên, tiếng cười của hắn hòa vào không gian rồi tiêu thất.

Trọng Ngôn Nghi đứng trên đỉnh núi Quân Thiên phóng tầm nhìn dưới chân Tuyên Thành, nơi ấy có hai chiếc bóng đỏ đen đi về phía đối phương.

Ý cười trong mắt Trọng Khôn Nghi càng nồng đậm hận ý, hận ý đó lạnh thấu xương.

Trời cuối hạ, mặt trời leo tận nơi thiên đỉnh trải ánh nắng vàng rực khắp núi, phản chiếu xuống hai chiếc bóng xích y và huyền y dưới chân thành càng thêm thê lương rực rỡ.

Trọng Khôn Nghi đã chờ khoảng khắc này lâu lắm rồi, đúng hắn đã chờ mười năm.

Hắn ôm mối thù Mộ Dung Lê độc chết ái nhân của hắn, ái nhân hắn chết rồi, tâm hắn cũng chết theo người đó.

Gió thổi từ Tuyên Thành cuốn ngược lên đỉnh núi Quân Thiên, mang theo hơi nước lẫn mùi trúc diệp thanh thanh.

Rừng trúc dưới chân núi vì gió mà xào sạc tiếng lá va chạm vào nhau, nghe như tiếng xì xào xao động của đôi tình lữ trò chuyện.

Trời không biết lúc nào lại chuyển mây mù,

Trọng Khôn Nghi bung chiếc ô màu vàng, che đi thân ảnh chính mình trong cơn mưa cuối hạ đầu thu, mưa phùn nhanh chóng rơi xuống khiến nhân ảnh hắn cũng như mờ như ảo.

Trong gió, nhân ảnh ái nhân Trọng Khôn Nghi hiện ra giữa màn mưa bay, thật gần, gần thôi nhưng hắn không thể chạm vào được.

Mưa phùn bay vòng đỉnh Quân Thiên tạnh dần, Mặt Trời như thiêu như đốt lần nữa trải dài từ đỉnh núi đến tận chân trời xa.

Dưới chân núi Quân Thiên, sông Quân Thiên mang họa phúc, dòng giống Trung Viên cuộn trào.

Dưới chân Tuyên Thành, bóng hồng y tiêu diễm đứng lặng thinh, chú tâm nhìn nhân ảnh huyền y càng lúc càng gần.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro