cham cham thoi cac tinh nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chầm chậm thôi, các tình nhân!

Bài đã đăng trên Tuổi Trẻ số ra ngày 29/03/2008

Chắc hẳn bạn đã từng rơi vào tình huống ngạc nhiên đến dựng tóc gáy khi nhận thiệp cưới của ai đó. Vì mới hôm nào còn thấy chú rể (hoặc cô dâu) than vãn là cô đơn, ế ẩm, nay đã thấy cưới xin đàng hoàng như ai. Tuỳ vào độ thân thiết với người ấy, bạn sẽ nghĩ thầm hoặc nói thẳng ra thắc mắc của mình, rằng "Mới hôm trước thấy vẫn than thở là phòng không với lại cô đơn, vậy mà hôm nay đã... Làm gì mà vội thế!" Tất nhiên, đáp lại bạn nếu không phải là nụ cười trừ thì cũng là một lời chối nhẹ nhàng: "Cũng bình thường mà, có vội đâu". Nhưng chỉ tính sơ sơ thì biết đúng là vội thật! Cộng tất tật thời gian gặp gỡ, làm quen, yêu và chuẩn bị cưới mới được vài tháng. Nhanh tới nỗi bạn bè xung quanh không kịp định thần. Mà xem ra thế vẫn chưa phải là đỉnh cao của sự vội vàng. Có những đôi mới gặp một lần đã thấy tay trong tay, gặp thêm đôi ba lần nữa thì chuyển sang... eo trong tay, vài hôm sau thì thấy chỉ còn dấu tay trên má kèm mấy lời dứt khoát của hai bên "đương sự". Tình yêu kiểu đó có lẽ không gọi là nhanh nữa mà đã ở một cấp cao hơn, tốc hành rồi!

Tất nhiên, những tình yêu bắt đầu chỉ sau một thông báo tuyển bạn trai hay bạn gái đi chơi Noel trên mạng với giọng văn thật ít đùa nhiều thì hiếm khi đi đến một kết cục nào đẹp đẽ. Sự vội vàng trong quyết định yêu làm cho các đôi tình nhân tốc hành không đủ thời gian tìm hiểu về nhau. Cãi vã là hậu quả nhãn tiền. Và vì yêu vội, yêu dễ dàng nên khi có xung đột họ cũng ít cảm thấy phải hoà giải, phải trân trọng tình yêu. Những lời hờn giận nhanh chóng sắc cạnh thêm như con dao cắt đứt mối quan hệ vốn không lấy gì làm bền vững. Nhưng chuyện chia tay chỉ với vài lời nặng nhẹ có lẽ vẫn còn là một kết thúc có hậu dành cho những tình yêu vội. Vì sự chóng vánh trong tình yêu nhiều khi dẫn đến những chuyện trông thấy mà đau đớn lòng. Cứ khoảng một hai tháng sau các dịp lễ như ngày Tình yêu hay Giáng sinh, ở các phòng khám sản phụ khoa, số lượng ca nạo phá thai lại gia tăng. Hẳn trong số những gương mặt tái nhợt sau thủ thuật đó có không ít những cô gái đang tham gia vào một tình yêu vội. Yêu vội, quan hệ tình dục vội, giải quyết hậu quả cũng vội, chỉ có những hậu quả về thể chất và tinh thần là chậm nhưng chắc. Nó đến từ từ và ở lại rất lâu, thậm chí ảnh hưởng đến tất cả những tình yêu (cả vội và không vội) sau này.

Có hai câu thơ của Xuân Diệu thường được dẫn ra để ủng hộ cho sự vội vàng trong tình yêu: "Mau với chứ, vội vàng lên với chứ/ Em, em ơi, tình non sắp già rồi!". Ừ thì cứ cho ngay từ thời 1930- 1945 ấy thi sĩ đã dự báo được hơi thở gấp gáp của hôm nay đi, nhưng ông giục giã vậy thôi chứ không có ý bắt buộc đâu, bạn đừng có răm rắp nghe theo làm gì. Dù xã hội có đảo điên, nhịp sống có hối hả đến mức nào, một số thứ vẫn cần chậm rãi. Một trong số đó là tình yêu. Chứ sao nữa! Tình yêu là một thứ trái cây của cuộc đời. Tình đang non thì không nên vặt xuống ngay, vì cắn vào thứ quả xanh hoặc mới ương ấy chỉ khiến miệng đầy nhựa đắng chát thôi. Chi bằng cứ để quả nó từ từ chín trên cây rồi từ từ hái, từ từ thưởng thức. Lúc ấy, vị của nó mới ngọt, hương của nó mới thơm. Cái cảm xúc của "giai đoạn cửa sổ" trong tình yêu khi lời chưa ngỏ và ánh nhìn còn e ấp là một thứ men êm. Nhấp nó, bạn sẽ vẫn có cảm giác lâng lâng nhưng không bị say đến hoa mắt váng đầu, càng không xỉn tới mức lái xe đâm vào cột đèn thương tích đầy mình. Đợi đến khi đã quen với thứ men nhè nhẹ ấy thì bạn nhấp thứ cay nồng hơn cũng chẳng muộn.

Nói thì nghe có vẻ dễ chứ thực ra yêu chậm khó ra phết. Người trẻ hay bị tác động bởi xung quanh, thấy người ta nhanh ào ào mà mình chậm rề rề thì cũng "lăn tăn làm sao", e rằng mình không thời thượng, bất bình thường. Nhưng này, tình yêu chứ đâu phải một thứ mode mà à la à lê vắt chân lên cổ chạy theo người ta. Mình cứ yêu theo cách của mình và thấy hạnh phúc trong an toàn là được. Việc gì phải vội rồi lại sớm kết thúc tình yêu trong xanh bằng màu đỏ của dấu tay trên má hoặc của tấm thiệp báo án chung thân, mất hết cả lãng mạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro