Chấm Dứt Hợp Đồng !(hay lem)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chấm Dứt Hợp Đồng !

Thể loại : Tình cảm teen

Tình trạng : Đang sáng tác

Người pót: Nguyễn Đình Lừng_Tiên Lục Lang Giang Bắc Giang

__Sống đơn giản cho cuộc đời thanh thản__

Chap 1 : Quay Về

- Xe đã chuẩn bị xong rồi ạh ! - Bác Sinh , quản gia nói nhẹ nhàng

- Uhm ! ... - Mẹ nó xếp tờ báo đang đọc trên tay lại - gọi cô chủ đi !

- ..con xong rồi !!! - Nó từ trên đi xuống , giọng khấn khởi - mình đi đc rồi mẹ !

Hôm nay sẽ là ngày em gái nó về nc sau 2 năm du học tại Pháp . Bố mẹ nó ly dị cách đây 2 năm . Một gia đình giàu có nhất nhì trong giới thượng lưu , cả bố mẹ nó đều là con cái của những gia tộc quyền thế ! Nó còn một đứa em nữa , là sinh đôi nên 2 đứa giống nhau lắm ! đến mẹ nó còn fải nhầm lẫn nữa ! nó ở cùng mẹ , còn em gái ở cùng vs bố tại Pháp . Một năm trở lại đây mẹ nó đã bắt đầu dành quyền nuôi con lại .

Tại sân bay :

- cô chủ nhỏ đã ra rồi ạh ... - Bác Sinh lên tiếng , chỉ về phía cửa kính

- dạ .. - nó nhìn quanh rồi cười thật tươi

- Mẹ .. Chị ... - Em gái nó cũng vừa nhìn thấy 2 ng'

- Lâu quá rồi ! - nó chạy đến nắm lấy tay em mình

- ừ ! lâu lắm rồi ! - chưa kịp nói gì thêm , 2 chị em đã ôm chầm lấy nhau

vài giây sau , em nó lại bên mẹ , mắt rưng rưng

- con về rồi ! ...

- ừ ! .. con gái của mẹ ! - giọng mẹ nó ngẹn lên

nó và bác Sinh ko nói gì , chỉ im lặng nhìn cảnh ấy . Tự nhiên , trong lòng nó lại thấy nhói đau , ko fải vì nó ghen tị vs em mình mà .. nó lại nhớ , nhớ những lần bố đi công tác về , cả 3 mẹ con lại cùng nhau đi đón bố , nhưng bây h .. sao chỉ còn như vậy ?!?

- cô chủ .. - Bác Sinh thấy nó thóang buồn

- hì ! con hok sao mà ! - nó cười tươi , gạt đi những suy nghĩ vừa qua

- mình về nhà đi ! - em nó quay sang khoác tay nó và mẹ

Tối hôm đó , lần đầu tiên sau 2 năm trời cái ngôi nhà rộng lớn này mới tràn đầy tiếng cười , mới có chút gì đó ấm áp lên ! Nhưng nó vẫn mong , vẫn rất mong có hình bóng ng' bố mẫu mực trong gia đình như ngày nào .

- Tối nay em ngủ vs chị nhe ? - EM nó quay sang , giọng nhõng nhẽo

- Hay em qua ngủ cùng mẹ đi ? lâu rồi em mới về mà... - nó đặt ly nước xuống , nhìn mẹ mình

- Thôi ! 2 chị em cứ ngủ vs nhau đi ! - Mẹ nó cười nhẹ - mình còn nhiều thời gian mà con !

- Uhm ! đúng đó ! mai em ngủ vs mẹ .. hôm nay thik ngủ vs chị hơn ! - em nó nhe răng ra cười thật tươi

- Nhỏ này .. - Nó khẽ nheo mắt

Nó bik , trong nhà này thì em gái rất thương nó ! thương hơn cả mẹ và bố nữa . Khi bố mẹ ly dị , nó mới là ng' fải cùng bố sang Pháp sống , nhưng chính em gái nó - La Khởi An , đã thay thế nó đi cùng bố ! Khởi An bik nó chỉ muốn sống cùng mẹ thôi .

Tại phòng ngủ

- Wao .. phòng chị thay đổi nhìu quá hơ .. - Khởi An trầm trồ nhìn quanh

- Uhm ! .. - Nó cười nhẹ

- Hồi trc .. chị thik sơn phòng màu xanh lá mà ? sao h lại đổi sang màu xanh dương ?

- Thì .. chỉ là hồi trc thôi ! - Nó vừa mở tủ đồ vừa nói

- ...hum .. chứ hok fải vì Bố sao ? bố thik màu xanh lá mà ... - Khởi An chép miệng

- Thôi đi cô hai àh ! mau đi tắm đi ! ngồi máy bay ko mệt hả ?

- Chị đúng là . - Khởi An nheo mắt - bao năm vẫn ko đổi hơ ? vẫn cái cách đánh trống lảng đó

- Đc rồi mà .. nhanh đi tắm đi ! - nó cười rồi đẩy nhẹ vai Khởi An

Đúng lúc đt nó reo lên :

- Alô ?

- Em là An Hy phải ko ? - một giọng nữ trầm từ đầu dây bên kia

- ..dạ... chị là ? - nó tò mò hỏi

- Chị là Thanh Hà chị gái của Đường Viên

- Ơ .. - nó ngạc nhiên - ...

- Ngày mai em có rảnh hok ? chị muốn gặp em ..

- Có chuyện gì quan trọng ko ạh ? - nó hỏi , giọng ngiêm túc

- Là .. chuyện liên quan đến Đường Viên thôi

- Nếu ko có gì quan trọng thì em nghĩ mình ko nên gặp nhau đâu ạ ! - nó nói vs giọng tiểu thư nhưng vẫn lễ phép

- An Hy , gặp chị một lát thôi ! - giọng Thanh Hà như nài nỉ

- ..- nó im lặng vài giây rồi

- Thưa cô chủ ! đây là trà ô-long - Bác Sinh đi vào , đặt khay trà xuống

- Hửm ? .. - nó quay lại - dạ ! cám ơn bác !

- Cô có cần gì nữa ko ạh ?

- ...uhm ko có gì nữa đâu ! bác ra ngoài rồi đóng cửa lại luôn giùm con - nó cười nhẹ

Đợi cánh cửa đc đóng lại , nó mới bắt đầu nói :

- ... vậy ngày mai chị gọi cho em rồi mình đi đâu đó cũng đc !

- Uhm ! - Thanh Hà thở dài nhẹ nhõm

Nó tắt đt , trong đầu lại tò mò ko biết tại sao chị của Đường Viên lại gọi cho mình !

- xong rồi ! - Khởi An mở cửa đi vào , ôm chầm lấy nó từ fía sau

- hơ .. - nó quay lại - làm giật mình !

- ủa ? trà .. - Khởi An ngồi xuống

- bác Sinh mới đem vô đó , uống đi !

- ...đúng là nhà họ La .. vẫn cái kỉu của quý tộc này ...mà nhất là bà chị của em ! càng ngày càng ra dáng đại tiểu thư rồi đó ! - nhỏ nheo nheo mắt nhìn nó

- Bộ em hok fải tiểu thư hả ?

- Tất nhiên rồi ! em đâu còn là tiểu thư từ 2 năm trc nữa ! - nhỏ bưng ly trà trên tay - nhà mình bây h .. chỉ có chị là giống mẹ thôi ! mà mẹ mình công nhận càng lúc càng đẹp chị hơ ?

- ừ ! công nhận - nó cười - .. An nè ..

- dạ ?

- bố dạo này ... sao rồi ...- nó hỏi , giọng thóang buồn

- chị yên tâm đi ! bố vẫn tốt mà .. công ty bên đó thì cũng ổn định nhiều rồi ! bố cũng đỡ lo hơn , bố hay gọi em là chị lắm đó ! - An cười tươi - hôm nào sắp xếp qua thăm bố đi nhe !

- ... hay gọi em là chị sao .. - nét mặt nó tươi hơn

- ừ ! cứ lâu lâu lại An Hy .. An Hy ... em cũng loạn lên luôn ah ! mà mẹ mình thì sao hả chị ?

- ... mẹ hả ? vẫn đi đi về về vậy thôi ! đi nhiều hơn là về .. công việc mà ! cả tập đòan bây h là do mẹ quản lý rồi nên cũng đâu trách mẹ đc ! nhưng mà mẹ vẫn quan tâm chị ...- nó nói , giọng mệt mỏi

- An Hy ... - nhỏ lại ngồi g, ôm chòang lấy nó - bây h trở đi có em rồi mà ! ko cần fải một mình trong nhà nữa đâu ! ...

Đêm đó , nhỏ kể cho nó nghe về 2 năm sống tại Pháp , về bố . Một cuộc sống 2 ng' nhưng sao lại khác nhau đến như vậy ? nhỏ bây h đã là một đứa bình thường như bao đứa khác , còn nó - sống cùng mẹ , cùng những bữa tiệc ngoại giao , đc giáo dục trong một môi trường dành cho con cái của những người quyền thế ! Chẳng bik từ khi nào mà nó đã thật sự như lời em mình nói - một tiểu thư thật sự ! từ ăn mặc đến cử chỉ , đều mang phong cách của tiểu thư - nhưng đc cái là tính cách , rất hòa đồng . Đó cũng là điểm chung của 2 chị em

- chị ! mai đi chơi nhe ? - nhỏ quay sang - em muốn đi nhìu chỗ lắm ah .. lâu quá rồi mà

- nhỏ này .. - nó cười rồi nhéo má Khởi An - bik rồi ! bây h thì ngỉ đi !

Sáng hôm sau , nó dậy từ sớm , dạo quanh vườn một vòng rồi vào ăn sáng cùng mẹ

- Khởi An đâu ? - mẹ nó hỏi

- Dạ ! cô Khởi An còn ngủ ạh - Bác Sinh vừa rót coffee vừa nói

- Uhm ! .. cứ để con bé ngỉ ngơi đi !

- Tối nay mẹ có về nhà ăn tối vs tụi con hok ? - Nó nhìn mẹ mình , ánh mắt hi vọng

- Mẹ sẽ thu xếp !

Thu xếp , nói vậy thôi là nó đủ hiểu chữ thu xếp đó là gì rồi ! Thu xếp nghĩa là mẹ còn bận việc nên sẽ ko về ! vậy đó

Ăn xong , nó tiễn mẹ ra cùng bác Sinh rồi lên phòng lại , Khởi An vẫn còn lăn lộn vs cái mền .Đt nó lại reo lên , là Thanh Hà . Nó thay đồ rồi đi xuống nhà

- Cô chủ .. cô ra ngoài sao ? - Bác Sinh hỏi

- Ah .. dạ !

- Để tôi chuẩn bị xe ạh !

Bác Sinh là ng' nó tin tưởng nhất trong nhà này , mẹ nó đi suốt ngày , những ng' làm khác thì cũng chỉ là quan hệ chủ tớ . Nhưng vs nó , bác như ng' thân trong nhà vậy . Nó đi đâu , hay làm gì đều nhận sự quan tâm của bác Sinh . Bác luôn lo lắng cho nó tất cả mọi thứ , có thể nói người huấn luyện cho nó trở thành một tiểu thư thật sự là Bác .

Chap 2 : Gặp Mặt

Ngồi trên xe , bác Sinh mở bản nhạc mà nó vẫn hay nghe , nói đúng hơn là những bản nhạc do bố nó từng chơi !

- Cô chủ đi gặp bạn sao ?

- Dạ !

- Khỏang mấy giờ thì cô chủ về ạ ? - Bác hỏi

- Uhm .. con cũng chưa biết nữa ! Nhưng con sẽ tranh thủ về sớm

- Còn cô Khởi An ...

- Àh ! cứ để nó nghỉ ngơi ! khi nào về con sẽ gọi cho bác !

Nó vừa nói xong thì chiếc xe đen tuyền cũng dừng lại ! Nó chào bác Sinh rồi bước xuống xe , một quán coffee cổ điển khá nhẹ nhàng . Mọi người bắt đầu chú ý nó ngay từ khi nó bước xuống xe , nhìn thôi người ta cũng biết nó là con nhà giàu có rồi ! Nó đi vào , kéo theo bao cái nhìn

- An Hy ??? - một ai đó gọi tên nó , nó nhìn quanh - ở đây nè

Một cô gái khá trẻ chỉ khoảng tầm 17 - 18 tuổi , cũng mang vẻ của một tiểu thư không kém gì nó đang ngồi gần cửa sổ với tay ra hiệu gọi nó

- ... - nó cười , cười cái kiểu mà nó vẫn cười với bạn làm ăn của mẹ rồi tiến lại gần chỗ cô gái đó - chị là Thanh Hà phải hok ?

- ừ ! em ngồi đi ! - Hà cười tươi

- chị dùng gì ạ ? - Nhân viên phục vụ hỏi

- Trà gừng !

- chị tưởng là em sẽ ko đến gặp chị chứ .. - Hà nói

- ... có chuyện gì hả chị ? - nó nhìn Hà , ánh mắt dò hỏi

- Chị biết là em đang quen với Đường Viên ! - Hà nói , ánh mắt thóang buồn

- Dạ ...

- Có chuyện này , chị cũng không biết nên nói sao nữa ... nhưng chuyễn giữa em vs Đường Viên .. 2 đứa không nên quen nhau nữa đâu ! em cũng biết rồi đó .. gia đình 2 bên từ trước tới giờ vốn đã cạnh tranh với nhau rồi ... nên trước khi cả mẹ em và bên nhà chị biết chuyện thì chị nghĩ là em nên ...

- Chia tay .. - Nó ngắt lời Hà

- Chị không có ý phản đối 2 đứa nhưng ... - Hà đặt lên bàng một phong thư - cái này là Viên nhờ chị đưa cho em

Nó cầm phong thư trên tay , cố gắng suy nghĩ xem chuyện này là sao ? sao tự nhiên chị của Đường Viên lại nói như vậy ? còn lá thư này là gì , chẳng lẽ là thư chia tay ?

[ ngày .. tháng ... năm

An Hy !

Anh xin lỗi , viết thư này vì anh không đủ can đảm nói ra với em ! Em đừng hỏi tại sao và cũng đừng gọi cho anh ! có những chuyện cho dù không muốn anh vẫn phải làm .. dù anh có làm gì đi nữa , thì anh vẫn chỉ là mong em được hạnh phúc , được nhận những điều tốt đẹp nhất thôi . Mong em hiểu cho anh ! Chia tay rồi nhưng anh vẫn muốn mình trở thành anh em , được chứ ? Hứa với anh là em sẽ không khóc nhe ?!? Chiếc nhẫn này , xem như là món quà của anh trai dành cho em gái , đế bắt đầu một mối quan hệ mới ..... ]

- Hy àh .. thật ra thì...

- Chị nói vs Viên là .. em hiểu rồi !

Nó nói rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài , nó đâu biết là lúc nhìn thấy nó khóc đã có 1 người phải dằn lòng không thể đến bên cạnh nó - là Đường Viên . Nãy giờ Viên đã đứng từ xa , quan sát cuộc nói chuyện của 2 chị em

- xong rồi ! - Hà thở dài nhìn Viên

- cám ơn chị ...

- em có cần phải như vậy không ? Hy có vẻ bị sốc lắm đó ! chuyện Ba mình hợp tác vs tập đòan kinh doanh đá quý để phá tập đòan nhà họ La thì....

- Em chính vì ko muốn Hy nhận bất kỳ tổn thương nào , hiện tại thì cứ như vậy trước đi đã ! - Viên nói , giọng đầy mệt mỏi

- Ba mình cũng thiệt là , sao lại làm như vậy chứ .. chị chỉ lo lỡ em chia tay rồi mà Ba vẫn hợp tác vs phía bên kia thì ..

- Em biết Ba là người luôn giữ lời hứa mà ! ba cũng ko muốn mất lòng tin với con cái mình đâu

- Còn Hy em tính sao ? học chung trường nữa .

- .... Hy còn bạn bè mà .. với lại em..

- Với lại em sẽ luôn đứng từ xa quan tâm Hy chứ gì ? - Hà cười nham hiểm nhìn Viên

- Chỉ có chị là hiểu em nhất thôi !

Nó đi thẳng ra ngoài , trên tay vẫn cầm lá thư và chiếc nhẫn đó ! Chiếc nhẫn mà nó từng desgin , nó ko nghĩ rằng bây h lại trở thành món quà chia tay của Viên , nó đi dọc trên con đường đó , tim nhói đau nhưng chẳng biết phải làm sao . Ngay lúc này nó muốn gọi cho Viên , muốn hỏi lý do tại sao , muốn biết rằng nó đã làm gì sai ?!! Nhưng đt lại reo lên , nó gạt nước mắt - Khởi An ???

- Alô .. - giọng nó ứ ngẹn

- Chị đang ở đâu vậy ? kêu đi chơi cùng em mà ?

- .... - nó nhìn quanh - ah .. đang ở ngoài đường thôi ...

- Giọng chị sao áh ? lạ lạ ... đang khóc hả ??? - Nhỏ nhận ra ngay

- ..... - nó im lặng , cố không khóc lên từng tiếng

- Chị đang ở đâu vậy Hy ? - Nhỏ bắt đầu lo lắng

- Không có gì đâu mà ! em kêu bác Sinh chở đi chơi đi ! giờ chị có việc rồi ... - nó chối

Nó nói rồi tắt máy luôn , nó không muốn để An nhìn thấy mình khóc . Nó biết là An sẽ lo lắng lắm , với tính khí của An có khi An sẽ huy động người để mà tìm ra cái người làm cho nó khóc chứ chẳng yên lành gì .

An chạy ra khỏi phòng , gọi bác Sinh

- chị con đi đâu vậy bác ?

- cô chủ tới quán coffee Lys ...

- bác đi với con tới đó nhanh lên - nhỏ ngắt lời

An cùng bác Sinh tới quán coffe nhưng tìm không thấy nó , bác chạy dọc trên đường và

- Cô chủ ! - Vừa thấy nó đang ngồi trong công viên bác đã đỗ xe lại

- Chị .. - Khởi An nhanh nhẹn bước xuống che , nhỏ chạy ngay tới chỗ nó - An Hy à ... - nhỏ gọi

- ....- nó nhìn em mình , gạt đi nước mắt - sao .. sao em lại tới đây ?

- Cô chủ - Bác Sinh lại gần

- Chị sao vậy hả ? sao lại khóc ? có chuyện gì rồi ?... - Nhỏ lo lắng ôm chòang lấy nó

- Đc rồi ! ta mau về thôi ... - Bác Sinh cùng nhỏ dìu nó lên lên xe

Về đến nhà , nó vẫn im lặng suốt , không nói gì mặc cho An cứ gạn hỏi mãi

- .... - An thở dài nhìn chị mình, trong lòng thấy rất khó chiệu - đc rồi .. chị ngủ 1 giấc đi .. ngủ dậy mọi chuyện sẽ qua thôi ...

- ...uhm ..

Ngồi bên cạnh nó một lát rồi An mới ra ngòai . Nhỏ hỏi bác Sinh

- Chỉ có nói là đi gặp ai không hả bác ?!?

- Dạ không ạ ! Nhưng tôi nghĩ .. chuyện này có lẽ liên quan đến cậu Đường Viên ! - Bác thở dài lo lắng

- Đường Viên ? tên kiểu gì vậy - nó chép miệng

- Trong suốt thời gian cô sang Pháp thì cô chủ chỉ thân thiết với cậu Đường Viên thôi ạ ! lúc ông bà chủ ly dị cô chủ đã rất sốc , hầu như cô không cười nói như trước đây nữa . Nhưng từ khi gặp cậu Đường thì khác hẳn..

- Ý của bác là .. - Nhỏ nheo mắt - là chị con quen với cái gã họ Đường đó hả ?

- Vâng !

- Hờ .. - nhỏ nhăn mặt - mật ngọt chết ruồi mà ! nghe cái họ thôi cũng đủ biết con người hắn ta rồi ! chắc là chuyên đi lừa tình chứ gì ...Uhm .. - Nhỏ gật gù rồi bỏ đi

Khởi An rất muốn biết mặt Đường Viên là ai , với nhỏ thì An Hy là quan trọng nhất . Nhỏ lúc nào cũng chỉ muốn chị mình vui vẻ thôi ! Đặc biệt nhỏ cũng rất hứng thú với những người có liên quan đến chị mình . Tối hôm đó , nhỏ lên phòng nó :

- chị ngủ chưa ? - nhỏ đẩy nhẹ cửa đi vào

- hơ ... - nó quay lại , trên tay đang cầm chiếc nhẫn của Viên

- em đem trà cho chị nè , cả ngày không ăn gì rồi ! chiệu khó uống đi , nghe đâu do bác Sinh pha đó ... - nhỏ cười

- uhm ...

- ủa ? nhẫn gì đây ? - nhỏ tò mò

- ko có gì đâu ... - nó lúng túng bỏ chiếc nhẫn vào thọa bàng

- ...haizzz... em biết rồi , nhẫn này là của anh nào tặng đúng không ? - nhỏ ra vẻ hiểu biết

- Làm gì có ! - nó chối

- Xí ! ..của gã họ Đường chứ gì ! - nhỏ nói , ý dò xét

- Sao em biết ảnh ? - nó ngạc nhiên

- Em thì có gì mà không biết chứ ! - nhỏ nói với giọng từ hào - em nghe bác Sinh nói hết rồi , sao .. kể em nghe đi . Hai người cãi nhau hả ?!?

Chap 3 : Thay Đổi

- không có .. - nhỏ nhìn ra ngoài , ánh mắt đượm buồn

- huh ? không phải cãi nhau - nhỏ chép miệng - không lẽ .. - nhỏ nhìn chị mình , bắt đầu đóan ra mọi chuyện - chị .. chia tay hả ?

- ... - nó không nói gì , nước mắt lại rưng rưng

- thôi mà ! .. được rồi - An ôm lấy nó , cố gắng an ủi - qua rồi , không sao đâu ! chị của em perfect như vậy mà ai chẳng yêu chớ ?!? thằng đó bị điên nên mới dám bỏ chị ...

nhìn chị mình khóc , nhỏ thật sự không đành lòng , cảm thấy rất tức tối

- hay em tới cho gã đó một trận nhe - nhỏ nheo mắt

- ... thôi ... chị không muốn làm ầm chuyện này lên đâu ! ..

nói một hồi , nhỏ cũng chịu ngồi yên ở nhà . Nhưng thật sự , Khởi An thấy rất ấm ức thay cho chị mình

Vài ngày sau , mẹ gọi 2 đứa ra nói chuyện

- mẹ đã sắp xếp cho Khởi An vào học ở trường mới rồi ! bắt đầu từ tuần sau con sẽ chính thức nhập học ! - bà nói , đưa bản thông tin trường ra trước mặt An

- dạ ! - nhỏ đọc sơ qua - ..sao lại là trường KimS ? - nhỏ nheo mắt - con muốn được học chung trường với chị An Hy được không mẹ ?

- không được ! mẹ đã làm thủ tục xong hết rồi , con cứ chuẩn bị thật tốt để đi học lại đi . - Bà nói rồi bỏ đi , không kịp để An nói thêm gì nữa

- chị ... chị nói mẹ cho em đi !!! - nhỏ quay sang nài nỉ nó

- thôi mà . em nghe lời mẹ đi , dù sao mẹ cũng làm thủ tục hết rồi ... - nó cười rồi đi ra vườn

- bác Sinh nè ... nhìn con với chỉ giống y như nhau mà đúng không ? - nhỏ cười hiểm , trong đầu lại nảy ra một ý định

- vâng ạ !

- vậy thì .. nếu như .. - nhỏ nhìn bác

- ơ .. ý của cô là .. - bác hiểu ý Khởi An ngay

nhỏ cười rồi chạy ra vườn tìm nó

- chị ! em nói cái này nè ! - nhỏ kéo nó ngồi xuống ghế

- huh ?

- em với chị .. đổi chỗ cho nhau được không ?

- là sao ? - nó cười nhẹ

- nghĩa là chị sẽ thay em đi học ở KimS , còn em sẽ đi học ở ACT cho chị ! được không ?

- thôi đi ! em lại định quạy nữa hả .. - nó cười , tưởng là nhỏ đang nói đùa

- em nghiêm túc đó , chị chẳng phải cũng rất muốn tới học ở trường mà bố từng học sao ? có cơ hội tốt như vậy mà ? ko sao đâu , mẹ không biết đâu mà ! - nhỏ cố gắng nài nỉ nó

Khởi An muốn đổi chổ với nó , vì nhỏ biết chị mình rất muốn học ở KimS từ lâu rồi , còn nhỏ thì lại muốn biết cái gã họ Đường đó . Cơ hội tới rồi thì sao bỏ qua được chứ !?!

Tối hôm đó

- cô chủ , trễ lắm rồi , cô nên đi nghỉ đi - bác vừa nói , vừa chòang 1 chiếc khăn cho nó

- .. con không ngủ được - nó cười , mắt vẫn nhìn cảnh thành phố về đêm

- cô chủ đang suy nghĩ về cậu Đường Viên sao ?!?

- ... bác cũng biết hả ? - nó quay sang

- tôi theo cô chủ từ khi cô mới biết đi tới bây giờ cùng khá lâu rồi ! cô chủ nghĩ gì chẳng lẽ tôi con không hiểu ?! cậu Đường nhất định là đang có nỗi khổ riêng nên mới như vậy ...

- con biết chứ ! chia tay nhưng vẫn muốn làm anh em là con hiểu rồi. . con chỉ là không hiểu , có chuyện gì mà ảnh không thể nói cho con biết sao ...

- còn chuyện đến học ở KimS cô định sao ạ ?

nó thở dài , ngồi xuống xích đu . Nửa nó muốn đi , nửa lại không muốn đi .

- tôi nghĩ cô chủ nên thử đến đó xem sao ? cô cũng rất muốn học ở nơi ông chủ từng học mà ! thời gian này cô với cậu Đường cũng nên tránh mặt nhau một thời gian đã ..

- nhưng còn mẹ , nếu mẹ biết được thì

- chị lúc nào cũng nghe lời mẹ hết ! - Khởi An chen ngang - chị thử 1 lần cũng đâu có sao ? chuyện này chỉ có em biết , chị biết , bác Sinh biết . Không ai nói ra thì sao mẹ biết được ? - nhỏ nháy mắt

- phải đó cô chủ - bác Sinh cũng ủng hộ chuyện này

- ..... - nó nhìn 2 người , [ ...hay là .. cứ thử 1 lần xem sao !?! ] - ... uhm .. ! - nó gật đầu

- nhưng .. cô Khởi An cần phải .. - bác Sinh lên tiếng

ngay hôm sau , bác Sinh cùng nó bắt tay vào " lột xác" cho Khởi An , cũng không có gì là khó khăn cho lắm , nhỏ chỉ cần học sơ qua cách đi đứng và một loạt danh sách những thầy cô trong trường ACT , cùng với bạn bè của An Hy là được ! đồng phục của 2 trường cũng khác nhau . Bên KimS có màu chủ đạo là đen trắng , đồng phục được cách điệu từ mẫu vest cổ điển . Mùa hè nữ sẽ chuyên mặc gi-lê đen cùng sơ-mi trắng với điểm nhấn là nơ đen trên cổ áo và váy trắng . Đồng phục nam sẽ là quần tây trắng và cravat đen ! Mùa đông gi-lê sẽ thay thế bằng vest kiểu . Đặc biệt trên áo sẽ có logo vươngmiệnghòanggia của KimS . Bên phía ACT , đồng phục mùa hè và đông cũng tương tự gi-lê và vest , màu chuyên dụng là xám tro , cùng sơ-mi cổ cao ở nữ , và sơ-mi thường ở nam , logo của trường là biểu tượng nguyệt quế . Tất cả đều mang phong cách của giới quý tộc ! cả 2 trường đều chuyên dụng cho con cháu của các tập đòan lớn trong nước cũng như nước ngoài

trước ngày đi học :

- nè ! .. ngày mai em phải cẩn thận nghe chưa ?!? không được làm gì sai đó - nó nhìn Khởi An với vẻ lo lắng

- an tâm đi đại tiểu thư ah .. tới bố còn không nhận ra em với chị nữa chứ mói gì người ngoài - nhỏ cười tươi

- còn nữa ... em không được đi tìm Đường Viên nghe chưa ?

- biết rồi mà ! nói hoài ah , em thuộc lòng luôn rồi đó - nhỏ nheo mắt- nghỉ sớm đi , mai còn đi học nữa

An nói rồi đi ra ngoài , nó thở dài cầm lấy chiếc nhẫn của Viên , lại nhớ đến câu nói của bác Sinh

[ cậu Đường nhất định là đang có nỗi khổ riêng nên mới như vậy ]

Chap 4 : Trường Mới

Sáng hôm sau , bác Sinh đánh thức nó từ rất sớm

- mẹ con đâu rồi hả bác ? - nó vừa khoác chiếc áo gi-lê vừa hỏi

- bà chủ vẫng còn đang nghỉ ạh ...

- uhm ! còn Khởi An ?

- cô Khởi An cũng vậy ạ !

thắt xong nơ áo , nó qua phòng mẹ . Chỉ là một thói quen thôi , ngày nào nó cũng tranh thủ lúc mẹ chưa dậy , qua nhìn mẹ rồi mới đi học . Hôm nay , nó cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn thôi

- nè ! làm gì đó hả ? - Khởi An lên tiếng , nhỏ đã đứng sau nó từ lúc nào

- ...hơ.. - nó giật mình quay lại - nhỏ này , làm hết hồn ah ! có làm gì đâu , mau đi ăn sáng rồi còn đi học nữa

- Từ từ , sớm mà .. xem nào .. - nhỏ xoay người nó - hèy ... công nhận người đẹp vì lụa hơ ? đồng phục trường bố đúng là chỉ hợp với chị thôi !

- Nhìn em cũng đâu tới nỗi nào đâu ? - nó chép miệng - thôi, nhanh lên chứ không mẹ dậy là mệt đó !

Kế hoạch hóan đổi bắt đầu , 2 đứa thống nhất không để mẹ bắt gặp trong bộ đồng phục cũng như không xuất hiện ở cùng 1 nơi trước mặt mọi người . Ngồi trên xe

- 2 cô phải nhớ ! ở KimS cô chủ vẫn giữ tên thật của mình nhưng cô Khởi An ở ACT là La An Hy !

- Dạ ! - 2 đứa đồng thanh

- Yên tâm ! chị sẽ làm tốt mà ?!? - Nhỏ nắm chặt tay nó

- Tới rồi thưa cô Khởi An - Bác Sinh lên tiếng , chiếc xe cũng từ từ dừng lại

Nhỏ nhìn ra ngoài

- oh .. trường ACT đây đó hả ? hòang tráng ghê ta ?

- cẩn thận nhe ... - nó nheo mắt nhìn em mình

- an tâm đi tiểu thư ah !

Khởi An đi vào trường , chiếc xe bắt đầu lăn bánh tiếp , nó nhìn qua kính chiếu hậu vô tình lại thấy hình ảnh quen thuộc - là Đường Viên đang bước xuống từ chiếc BMW chuyên dụng . Tim thóang nhói đau , nó quay đầu lại cố gắng nhìn theo Viên nhưng đã tới ngã tư rồi . 5' sau , nó có mặt tại KimS . Một trong những nơi đáng cho con cái của các đại gia chú ý đến chình là Kims , học sinh trong trường đều là có nam thanh nữ tú . Trường vẫn giữ vẻ ngoài mang phong cách cổ điển , nhưng bên trong thì rất hiện đại . Tự nhiên nó lại thấy hồi hộp - đây là nơi bố từng học ... - nó cười nhẹ nhìn quanh . Bác Sinh đưa nói vào phòng giáo viên nhận lớp mới . Mang tiếng con gái tập đòan họ La nên mọi người có vẻ rất nể mặt nó , hay nói đúng hơn là nể mặt bà La ! có ai lại dám làm phật ý đại tiểu thư nhà họ La chứ ? nó cũng biết điều đó , tuy nhiều lúc rất khó chịu nhưng cũng làm ngơ và chấp nhận cái danh hiệu đại tiểu thư đó . Cuối cùng cũng tới cao điểm

- hôm nay lớp ta sẽ nhận thêm một học sinh mới nữa ! - thầy gõ thước xuống bàng

- HOHHHHHHHHHHHHHHHHHH - cả lớp ngạc nhiên chăm chú nhìn thầy

- Em vào đây đi ! - Thầy tỏ ra thân thiện

- WAOOOOOOOOOO ... -cả lớp la ầm lên rồi bỗng dưng im bặt đi

- Đây là La An Hy , học sinh mới chuyển tới đây ! các em phải giúp đỡ bạn nghe chưa ? - thầy cười tươi

- VÂNG Ạ ...- cả lớp tỏ ra rất hào hứng với học sinh mới

- Còn chỗ ngồi thì .. - thầy nhìn quanh lớp

- Để An Hy ngồi với tụi em đi thầy ơi - đám con gái nói to

- Không ! ngồi bên chỗ này đi thầy - đến phiên đám con trai nói

- Em muốn ngồi đâu ?!? - thầy chép miệng nhìn nó

- Dạ ... ở bên kia được không thầy ? - nó cười nhẹ rồi chỉ vào bàng giữa trung tâm lớp , vẫn còn 2 ghế trống

- Uhm ! được rồi , em cứ ngồi đó đi !

Thủ tục đầu tiên xem như xong , chọn chỗ ngồi cũng khá ổn thỏa ! Nó chọn ngồi ngay giữa đám con gái và con trai đó , khỏi phải tranh giành . Điều nó không ngờ nhất là thái độ của lớp khi nãy , nó cứ nghĩ KimS cũng như ACT , học sinh sẽ rất khó gần nhưng không ngờ lại ngược lại , các nam thanh nữ tú này đều rất thân thiện với nó , kể cả nam lẫn nữ . Hết tiết 1 , cả lớp gần như đã bắt chuyện với nó , nó cũng hợp cạ lắm đó chứ ?!? chưa gì mà đám nam sinh đã viết giấy chuyền qua xin làm bạn với nó rồi

Tại ACT

Khởi An lòng vòng mãi mới tìm ra được lớp của mình , nhỏ vừa bước vào lớp thì đã có 2 người tới nói chuyện - ..xem nào .. bà này là Phi Linh ..bà này là Trân Nhi - nhỏ lầm bầm nhớ lại bản danh sách mà An Hy đưa cho mình .Với cái tính nhanh nhảu của nhỏ thì việc làm ra thân thiết với bạn bè của An Hy cũng khá đơn giản thôi , ngoại trừ việc điểm danh . Thầy giáo phải gọi đến 2 - 3 lần nhỏ mới nhớ mình tên An Hy .

Chap 5 : Trong Lúc

Quay lại với KimS

- Ah , còn nữa - Thầy vừa nói vừa đẩy nhẹ gọng kính lên - ai sẽ xung phong làm bạn học tập của An Hy đây ?

- Em ! - một đứa lên tiếng

- Thôi cho Hy qua nhóm em đi thầy - một đứa khác

- Được rồi ! -thầy gõ thước - lớp trưởng ! em tự phân công đi nhe

Nó nhìn quanh , một thằng cao cao đứng dậy , khuôn mặt khá Baby là Thái Tuấn

- Thưa thầy , hiện giờ lớp mình đều đã phân cặp học nhóm hết rồi ạ ! " dân số" là 31 tính cả thầy - Tuấn pha trò - đều đã có couple chỉ lẻ thầy !

- Oh ! thế Hy chung nhóm với thầy nhá ! - Thầy cười , hợp tác cùng Tuấn

- Thôi thầy !!! - cả lớp nhao nhao lên

Hơn 10' trôi qua , lớp vẩn chưa có quyết định chính thức nó sẽ vào nhóm nào ! Ai cũng muốn nó học chung nhóm với mình hết , con gái tập đòan họ La chỉ là 1 phần nhỏ , nhìn nó vừa hiền lại dễ thương như vậy thì ai chẳng quý chứ ?!? cả mấy đứa con gái còn khoái nó nữa huống hồ là con trai ! hơn nữa , đó là truyền thống lớp , cứ là người mới thì đều nhận được quan tâm của cả tập thể .

- các cô các cậu im lặng xem nào ! - Tuấn nói với giọng lớp trưởng - bây giờ lớp mình sẽ tiến hành bỏ phiếu , 30 nhóm tức là 15 phiếu , nhóm nào được chọn thì sẽ nhóm cùng An Hy !

- thế thầy có được bỏ phiếu không ? - thầy chen vào

- thầy là ... ngoại lệ rồi ạh ! nhóm nào cũng có mặt thầy rồi mà ! - Tuấn cười hiểm

Tại ACT :

Khởi An tranh thủ giờ nghỉ trưa lượn lờ vòng quanh trường một lát

- không biết cái gã Đường Đường gì đó học ở đâu .. - nhỏ lầm bầm

ACT là học viện khá lớn , có đầy đủ các tiện nghi cao cấp ! Không thua kém KimS hay các trường trung cấp danh tiếng nào khác , nhỏ đi ngang qua sân bóng rổ , môn yêu thích nhất . Định tạt vào làm vài đường bóng nhưng

- An Hy ! ... - Trân Nhi đứng từ xa gọi nhỏ - An Hy !!!

- Hả ? - nhỏ quay lại

- Lên lớp đi ! chuẩn bị vô học rồi , làm gì đó ???

- ừ ! biết rồi !

Nhỏ nheo mắt , vậy là hụt mất cơ hội chơi bóng . Vô tình , một anh trong đội bóng vô tình ném bóng lạc phía về chỗ nó đang đứng

- An Hy .. cẩn thận kìa - Đám con gái la ầm lên , nhỏ chỉ kịp quay đầu lại , một cảm giác va chạm rất mạnh ập đến

KimS :

Tuấn lại gần , kéo tay nó đi lên bục gỉang

- chuẩn bị tới màng quyết định đây ! cô cậu nào yếu tim đi ra ngoài nhá ! - Tuấn pha trò - Hy chọn đi ! - Tuấn nhìn nó , giọng thay đổi hẳn so với lúc nãy , nói rất nhẹ nhàng - chọn Tuấn ..hay cái hộp vô tri vô giác này hở ?!??

- Em phá đủ chưa hả ? - Thầy gõ nhẹ đầu Tuấn - lớp đang hồi hộp kia kìa ! em chọn đi Hy

- Dạ ! - nó bật cười với cách nói vừa rồi của Tuấn , cả lớp cũng vậy . Nhưng lúc này đây , ai cũng đang im lặng nhìn lá thăm trên tay nó chăm chú

- Ai vậy Hy ? - Tuấn tò mò nhìn nó

- Uhm .. nhóm của Son ! - nó nhìn cả lớp

- OH!!!!!!

- Thiệt áh ?!?? - Tuấn giật lấy tờ thăm , đọc lại lần nữa - công bố đây ! An Hy sẽ vào nhóm của Son !

- Được rồi , Son - đứng dậy nào ! - Thầy gõ thước , cười cười

Nó thấy lạ , ai đời đi học lại tên là Son bao giờ ?!?

- sao lại tên là Son ? - Nó hi khẽ Tuấn

- ah ! Nhóm đó là boypair của lớp mình đó ! Son là tên lớp hay gọi ...- Tuấn vừa nói dứt câu thì một thằng ngồi ngay sau bàn nó đứng dậy - Đó là Tăng Nhật Văn , ở trong nhóm của Hy luôn đó !

- uhm ... - nó nhìn Văn chăm chú , giờ nó mới đế ý kỹ Văn hơn , thì ra đây là con trai nhà họ Tăng , chuyên nhập khẩu các đời xe hơi thịnh nhất trên thị trường . Khuôn mặt Văn còn Baby hơn cả Tuấn nữa , mắt một mí , mũi cao , da thì trắng ngang bằng nó , đúng là đáng chất thiếu gia

- đó là Son sao ??? - nó quay sang

- Thưa thưa thầy em đi trễ ! - mội giọng nói vang lên - cả lớp dồn sự chú ý ra ngoài , nó cũng vậy

- Không ! đây mới là Son nè ! - Tuấn nói , giọng có chút thay đổi

- Vương Hàn ! mau vào lớp đi ! - Thầy chép miệng

Cùng lúc tại ACT

- An Hy ... - một giọng nói vang nhẹ bên tai nhỏ - có sao không ?

- Hơ... - nó từ từ mở mắt ra , một thằng nào đó đang nằm bên cạnh nó , khuôn mặt lạ hoắc nhưng lại rất cute ! - ..không sao ! - nó vừa nói , vừa nhìn chăm chăm vào mắt thằng đó

- An Hy , có sao không hả ? - cả đám bạn bu quanh

- Đứng dậy đi !

- Ơ.. cám ơn - nhỏ dứng dậy , phủi phủi váy áo

- Đường Viên , có sao không ? - một thằng khác chạy tới

[ Đường Viên ? ..cái gì ? gã này áh ? ] - nhỏ tròn mắt nhìn cái người vừa đỡ giúp nó một quả bóng rổ đó

Chap 6 : Bắt Đầu

- có sao không Hy ? - Trân Nhi tỏ ra lo lắng

- ...hơ... - nhỏ vẫn nhìn chăm chăm vào Đường Viên cho đến khi Nhi lay người nhỏ

- Nè ! An Hy

- Hở ? ...không sao !

- Em về lớp đi - Viên nói rồi cùng đám bạn bỏ đi

Nhỏ đứng đó , nhìn theo Viên , không ngờ rằng cái gã mà nhỏ đang hăm he xử tội lại đẹp trai đến như vậy ! trong giây lát , nhỏ lại quên đi bao nhiêu tức giận của mình . Mà lại chuyển sang mơ mộng đến cái gã " Đường Viên - anh em Đường cục - họ hàng Đường cát đó"

_______________

Son đứng ở cửa nhìn nó chăm chú - ai đây ? men mới ? - Son nghĩ

- Được rồi , nhân tiện thầy giới thiệu luôn , đây là Hạ Vuơng Hàn , còn gọi là Son . Son sẽ là bạn học chung nhóm với em , 2 đứa làm quen đi ! - thầy vui vẻ

Nó nhìn Son , cậu ấm của nhà họ Hạ . Tương lai sẽ tiếp quản cả một tập đòan chuyên kinh doanh đá quý ! Đẹp trai , học giỏi , đứng trong top Hotboy của KimS , đáng cho các tiểu thư đế tâm đến . Son không nói câu nào , đi thẳng vào chỗ ngồi phớt lờ cả lời chào của nó - thái độ gì vậy chứ ?!? - nó nheo mắt nhìn Son . Thái độ của Son rất khác mọi người

Tối hôm đó

- hôm nay đi học sao rồi ?!? - vừa ngồi xuống ghê nhỏ đã vội chất vấn nó

- uhm ... cũng tốt ! - nó cười , nhớ lại các hành động của Thái Tuấn - ai cũng tốt , chỉ trừ ...- nó lấp lửng

- trừ gì ?!? - nhỏ nhìn nó , cả bác Sinh cũng vậy

- ... bạn học nhóm với chị ! thấy có vẻ khó gần ! ... mà không phải là khó gần nữa.. rất rất là khó gần luôn mới đúng ! - nó nheo mắt , tỏ vẻ bất mãn

- Hay là để tôi chuyển lớp cho cô chủ ? - bác Sinh nói

- Khoan nào ! - nhỏ chen ngang - sao lại khó gần ???

Nó nhớ lại , Son ngồi ngay bên cạnh nó . Vậy mà nó cứ tưởng đó là 2 ghế trống . Bạn bè trong lớp đều rất thân thiện , không như Son . Với nó thì cứ lầm lầm lì lì , cuối giờ chỉ nói mỗi một câu

[ ngày mai , học nhóm ở thư vịên trường ] rồi đi thẳng , chẳng cười nổi một cái chứ nói gì đến chào hỏi

- hờ ! - nhỏ chép miệng - đại thiếu gia chính gốc đây ! ... chảnh ác ! mà tên đó là con nhà ai vậy ?!?

- ...nhà họ Hạ .. - nó thở dài , lắc đầu

- Họ Hạ ?!? - Bác Sinh ngạc nhiên

- Mà em thì sao ?!? - nó hỏi

- Cũng bình thường ! không có gì hay ho hết ! - nhỏ chợt nhớ lại , sao lại không hay ho khi mà nhỏ đã mất gần như cả buổi chỉ để tơ tưởng về gã Đường viên anh em đường cục họ hàng đường cát đó chứ

- Em có đi tìm Đường Viên không đó ??? - nó quay sang , ánh mắt nghi ngờ

- Làm gì có - nhỏ chối liền , sao có thể nói là [ ảnh đã đỡ bòng cho em đấy ạh .. ] được chứ - thôi ... chị học bài đi - nhỏ nói rồi đứng lên , nhỏ bik nếu còn ngồi đó trước sau gì cũng sẽ lại buộc miệng dò la thông tin về gã đó thôi

Học bài xong , nó nằm xuống giường , tự nhiên hình ảnh của Son lại thóang qua , cũng chẳng có gì nhiều . Nó không hiểu sao Son lại vậy ?!? trước giờ có ai dám cư xử như vậy với nó đâu !?? dù là con nhà gia thế đến bao nhiêu thì khi gặp nó ít ra cũng vẫn nở được 1 nụ cười thân thiện , không như Son .

Biệt thự nhà họ Hạ

- HẠ VƯƠNG HÀN ! - giọng bà Hạ la lên

- ....câu chủ ra ngoài rồi ạ ! - quản gia lên tiếng , ông chẳng mấy là ngạc nhiên , vì cái viễn cảnh này đã tái diễn đi tái diễn lại hơn cả 4 năm nay rồi

- Cậu chủ đi đâu rồi ?!?

- Dạ ! hiện giờ đang ở nhà họ Tăng ạ !

- Thằng nhỏ này .. khóa hết cửa lại , tối nay ai dám mở cửa cho cậu chủ vô nhà thì bước ra khỏi nhà luôn đi ! - bà nói rồi đi thẳng lên phòng , đám người hầu thì cứ vây lấy quản gia

- Làm sao đây .. cậu chủ thiệt là - một người nói

- Hôm nay ai sẽ canh cổng vậy ?!? cố mà giữ thân nhá ... theo cậu chủ hay theo bà chủ ???

- Theo cậu chủ cũng chết , theo bà chủ càng chết nữa !!! - mọi người chép miệng

- Nhanh đi làm việc đi ! - quản gia lên tiếng

Chuyển sang nhà họ Tăng

- hôm nay Son bị gì vậy ? thái độ lạ lắm ! - Nhật Văn vừa đọc sách vừa hỏi

- bị gì đâu ... - Son nằm dài trên ghế salon

- chứ sao lại lạnh lùng với An Hy vậy ?!?

- ... không có gì !

- Hay lại nữa rồi ! trúng tiếng sét ngay từ lần đầu gặp mặt ... không biết phản ứng ra sao nên mới tỏ ra lạnh lùng huh ?

- Nè .. nói gì đó - Son ngồi bật dậy nhìn Văn

- Không phải hả ? tình trạng này cũng từng xuất hiện rồi mà ?!? hồi đó Son cũng thích cô giáo còn gì .. kết quả cô lại đi lấy chồng ...

- Thôi đủ rồi đó ! - Son đỏ mặt , la lên

Văn gấp quển sách lại bật cười với thái độ của Son .Rõ ràng , với hơn 10 năm kinh nghiệm làm bạn với nhau , Văn đủ biết ngay bạn mình đã trúng sét của An Hy rồi . Với cái tính con nít của mình thì Son sẽ không bao giờ chịu thừa nhận đâu .

- vậy thì Văn sẽ làm bạn với An Hy hơ .. - Văn nheo mắt , cười cười

- thì ai nói gì đâu ! bộ giờ 2 người không phải là bạn hả - Son nằm xuống ghế lại , thở dài

- không ! làm " bạn đặc biệt" ! - giọng Văn thay đổi hẳn , có vẻ rất nghiêm túc

Son biết , Văn hay nói những cậu nhẹ nhàng nhưng mang đầy chất Sock-thuốc . Lần này cũng vậy , Son nhận ra Văn cũng đang có ý đồ với An Hy

- ... tùy ! - Son miễng cưỡng nói

- Mà sao không về nhà ?!? - Văn chuyển chủ đề - hay lại chọc giận bác gái rồi chứ gì

- ừ ! .. đêm nay đi ngủ lang tiếp ! - Son cười cười nhìn Văn

- thôi , làm ơn ! chỗ này không dám chứa Văn nữa đâu ...

- tụi mình là bạn mà Nhật Văn - Son quay qua nhìn văn với ánh mắt dụ dỗ

Hôm sau , nó vẫn như thướng lệ sang nhìn mẹ rồi mới đi học .

Vừa bước vào lớ nó đã thấy nhóm của Thái Tuấn , Nhật Văn ,và Son đang ngồi tán dóc với nhau

- An Hy ! - Tuấn gọi nó - đi học sớm vậy ?

- Uhm ... - nó cười thật tươi , nụ cười thân thiện nhất để chào mọi người , ai cũng chào lại nó , chỉ có Son là vẫn như hôm qua , im lặng như tờ

- Hy ăn sáng chưa ?!? - Tuấn quan tâm

- Rồi ! hì ..

- Oh , quan tâm quá nha .. - đám bạn bắt đầu chọc ghẹo nó và Tuấn - lớp trưởng ghê gớm nha ! hàhà

- ....- nó không nói gì, cũng đã khá quen với việc được bác Sinh quan tâm như vậy rồi mà

- Hì , bạn mới thì phải quan tâm hơn chớ ? - tụi con gái lên tiếng

- Im lặng xem nào ... - Tuấn nói - chuẩn bị tới màn ảo thuật của kim lớp trưởng đây

Mọi người im lặng , chăm chú xem Tuấn sẽ bày trò gì . Tuấn kéo nó vào chỗ ngồi , bên cạnh Son rồi ra một chiếc khăn tay màu trắng

- xem nè ! .. không có gì hết ha - Tuấn cười , lật tới lật lui cái khăn

- ...- mọi người vẫn chăm chú theo dõi rồi

- ...úmbala ..

- WAO !!!!! - cả đám ngạc nhiên nhìn cây kẹo to đùng trên tay Tuấn , cùng với tiếng vỗ tay

- tặng Hy đó ! - Tuấn xáp lại gần nó

- OHOHOHOH ... - lại thêm một itếng oh nữa

- ồn ào quá đó , có cần phải vậy không hả ? - Son đập tay xuống bàn , khuôn mặt có vẻ tức giận - ai về chỗ nấy đi ! nãy giờ ngộp lắm rồi !

Chap 7 : Phản Ứng Thái Quá

Cả đám giật mình trước thái độ của Son , ai cũng tròn mắt nhìn ! Trước giờ có khi nào Son nổi giận như vậy trong lớp đâu ?!? Nò cầm cây kẹo trên tay , mắt vẫn dán vào khuôn mặt của Son , vừa lúc thầy chủ nhiệm cũng vào lớp

- các em ,chuẩn bị học thôi !!!

thấy thầy , đứa nào về chỗ nấy . Về đến chỗ Tuấn vẫn quay xuống cười với nó , nó cũng nói lại bằng khẩu hình miệng [ cám ơn nhiều ! ] nhưng Son cũng lại 1 lần nữa , phan mạnh quyển cương SinhHọc cấpcao xuống bàng . Quyển ấy cũng phải hơn cả 1000 trang sách , thế mà ẦM một tiếng rõ to , ai cũng phải quay đầu lại nhìn , nó không biết phải nói gì với Son . Thật ra nó chẳng hiểu thái độ đó là gì . Văn ngồi sau , quan sát hết tất cả mọi chuyện , từ lúc nó bước vào lớp Son đã bắt đầu khác , cả cái lúc Tuấn tặng kẹo cho nó Son cũng tỏ thái độ rõ ràng , Văn khẳng định - tên ngốc này , rõ là thích An Hy rồi ... - Văn cười nhẹ khều lưng nó chuyền lên một mẫu giấy nhỏ

[ có sao không ? chắc căng thẳng lắm hả ]

[ uhm ... rất căng thẳng ! Son lúc nào cũng vậy hả ?? ]

[ không ! chỉ lúc này mới vậy thôi , đừng để ý làm gì ! ]

[ vì ghét Hy sao ??? ] - hỏi một cách ngây thơ

[ cái đó .. Hy hỏi Son ấy ! chiều nay 2h mình bắt đầu học ở thư viện nhe ]

Nó kẹp tờ giấy ra sau sách rồi lén nhìn qua Son , Son đã gục mặt xuống bàn từ lùc nào rồi . Tiết Hóa , bắt đầu thực hành tạo chất . Lần thực hành sẽ dùng Axit để tạo ra hỗn chất phân giải mới .

- Để con trai làm cho , con gái đụng vào nguy hiểm - Son thay đổi thái độ hẳn so với lúc nãy , không khí cũng khác , mọi người bắt đầu vui vẻ hơn - cốc nước đâu rồi ...

- Nè ! - nó lên tiếng , đẩy nhẹ ly nước qua trước mặt Son , nó cứ tưởng Son đã bình thường với nó như mọi người rồi nhưng Son chẳng nói gì , còn khi những bạn gái khác giúp đỡ thì Son lại cười tươi hơn hoa

- Các em nên cẩn thận với Axit này tuy nhẹ nhưng cũng có thể gây bỏng... - thầy nói

Bắt đầu tạo , nó cũng phụ một tay

- Hy qua đây đứng cho dễ làm nè - Văn nói , để nó đứng vào giữa mình và Son . Vừa thấy nó , Son gác ống Axit lên giá rồi quay đi chỗ khác , nó đang đưa tay lên lấy giấy quỳ thì ống nghiệm lệch khỏi giá đổ trào ra ngoài ,cũng may Văn kịp kéo tay nó lại . Tiếng ống nghiệm bị vỡ vang lên , mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nó

- Nhật Văn ..- nó giật mình , Son cũng chỉ vừa kịp đưa tay lên định đỡ cho nó

- chuyện gì vậy ? - Thầy lo lắng lại gần

- dạ.. ống axit bị bể rồi .. - Tuấn nói

- có ai bị trúng aixt không ? - Thầy nhìn quanh

- ...không sao ạh ! - Văn cười nhẹ

- Sao mà không sao được ?!?? - nó lo lắng , nhìn tay Văn

Khi nãy , vô tình axit đã đổ vào tay Văn , mọi người bắt đầu lo lắng

- Các em bình tĩnh nào ! - Thầy trấn an - axit này chỉ là axit nhẹ thôi , không có gì nguy hiểm đâu...

- ...- nó lo lắng , kéo Văn lại gần bồn rửa tay - Hy nhớ là dùng xàbông sẽ giảm được độ bỏng - nó vừa nói , vừa nắm tay Văn xoa nhẹ lớp xàbông lên tay

Mọi người lại lần nữa , ngạc nhiên trước cảnh đó , Son vẫn im lặng nhìn 2 người cho đến khi

- em đưa Văn qua phòng y tế đi ..

nó cùng Văn đi ngang qua trước mặt Son , nó chỉ thóang liếc nhìn Son rồi đi luôn .

Tại phòng y tế :

- Không sao đâu , bỏng nhẹ thôi mà ! - chị y tá cười nhẹ - em về nhà chiệu khó đừng có tiếp xúc nhiều với nước là được !

- Cám ơn chị - Văn nói

- ... đau lắm không ? - nó vẫn còn lo lắng

- Không sao , axit này thuộc tính nhẹ mà .. lo dữ vậy hả ? - Văn nheo mắt nhìn nó , cười cười

- ... cám ơn Văn .. - nó ngồi xuống ghế , thấy nhẹ nhõm hơn

- Ơn nghĩa gì ! - Văn cười tươi , béo nhẹ má nó

2 đứa ra khỏi phòng y tế , chuẩn bị về lớp thì thấy Son đã đứng ngoài từ khi nào .

- có sao không Văn ? - Son hỏi

- không , yên tâm đi - Văn vỗ vai Son

[không thèm xin lỗi mình một câu .. hờ.. không có Văn thì mình đã lãnh trọn cả ống nghiệm đó rồi .. ] - Nó bắt đầu thấy khó chịu với Son

- khi nãy... - Son nhìn nó , định nói lời xin lỗi nhưng

- Hy về lớp trước đây ! - nó quay qua cười với Văn rồi đi thẳng , chẳng thèm để ý tới Son

- Rồi rồi .. - Văn chép miệng - vậy là bị ghét rồi ha !

- Hừm ... - Son thở dài nhìn theo nó , phản ứng của Son quá chậm nên mới như vậy . Bây giờ thì có lẽ nó cũng đã ghét Son thật rồi

Vào đến lớp , nó chẳng nói nữa câu với Son . Bắt đầu lật ngược lại tình trạng , bây giờ nó là đứa không thèm để ý đến Son , không chào , không nói chuyện , không nhìn Son nữa ! Còn Son lại tìm cách nói chuyện , cố thân thiện hơn với nó . Nhưng có vẻ không được , nó ít khi ghét ai , cũng chẳng muốn ghét , nhưng lần này Son đã thật sự chọc tức nó , nó chịu đựng Son vậy là đủ rồi . Ngay từ đầu nó đã có thân thiện mà ? nhưng chính Son đã gạt đi sự thân thiện đó của nó thì sao nó phải làm bạn Son chứ ..với lại , nó chúa ghét những đứa tỏ ra ta đây là thiếu gia như vậy

Chap 8 : Thư Viện

Ra về , Son đợi nó trước cửa lớp , định sẽ nói câu [ xin lỗi ] đó nhưng

- An Hy ! - vừa thấy nó , Son đã lên tiếng gọi

- ...có gì không ? - nó nhìn Son , nói với giọng của tiểu thư

- ...ờ...- tự nhiên lại lúng túng không biết phải nói gì

- Có gì không ? - nó nheo mắt nhìn Son

- ..ờ... Son định nói là.. .

- Là gì ? - nó hỏi với vẻ miễn cưỡng

- ..ờ...là...ah ! chiều nay học nhóm ở thư viện lúc 2 giờ - [ mày đang nói cái gì vậy Son ]

- ừ ! - nó đáp gọn lỏn rồi bỏ đi

Chiều hôm đó , nó tranh thủ lên thư viện sớm ! Lần đầu tiên nó bước chân vô thư viện trường KimS - chắc là... bố cũng đã từng đọc sách ở đây... - nó đi dọc theo các kệ sách , thư viện khá rộng ,sách cũng nhiều , nó ngước nhìn thấy có 1 quyển khá lớn in dòng chữ [ lịch sử KimS ] , nó với tay , cố kéo quyển sách đó ra .

- đế lấy giùm cho ! - một cánh tay cũng đang với lên lấy quyển sách đó

- ...ủa ? Tuấn ? - nó ngạc nhiên - sao Tuấn cũng ở đây ?

- Đi kím sách học chứ sao !!! - Tuấn cười tươi đưa cho nó quyển sách - mình có duyên ghê ha

- Uhm .. ah , cây kẹo lúc sáng, cám ơn Tuấn nhe ! - nó cười nhẹ

- Chuyện nhỏ mà . Ra ngoài này ngồi đi

Nó đi cùng Tuấn qua cạnh cửa sổ ngồi

- Bố của Hy cũng từng học ở đây rồi mà hơ ? - Tuấn nhìn nó

- Sao Tuấn biết - nó khá ngạc nhiên khi nghe Tuấn nói như vậy

- ... bố mẹ Tuấn là bạn của của bố Hy mà ! - Tuấn cười tươi

- Ah ! thì ra là vậy - nó gật gù

- An Hy ! - Nhật Văn khều nhẹ vai nó - tới sớm quá hơ !

- Uhm - nó quay lại nhìn Văn

- Thôi học đi , Tuấn về trước nhe

Tuấn đứng dậy đi ra khỏi thư viện , lúc này chỉ còn lại nó và Văn ở khu đó

- tay Văn sao rồi ?!?

- không sao , vài ngày là bình thường thôi ...

- cám ơn Văn nhiều ...

- nói hoài ah , chuyện nhỏ mà !!! Hy nè ...

- huh ? - nó nhìn Văn

- Hy thấy Son thế nào ???

- ...- nó thở dài - Hy không biết , mới có 2 ngày thôi mà ! Nhưng mà ấn tượng thật sự rất xấu , ai Son cũng cười nói vui vẻ, nhưng tới lượt Hy lại như vậy . Sáng nay vì Son không cẩn thận nên mới làm đổ ống nghiệm đó ... còn không xin lỗi được 1 câu ! Nói thiệt ..giờ Hy thấy khó chịu lắm .. người gì mà nắng mưa thất thường không ah ...Ai không muốn làm bạn với Hy thì Hy cũng không cần đâu ...

Nó đâu biết , những lời của nó nãy giờ Son đều nghe thấy hết ! - ..hiểu rồi ... - Son thóang buồn rồi bỏ ra ngoài

- ... không cần nghĩa là ghét đó hả ? -Văn chờm tới nhìn nó

- Thôi đừng nói chuyện đó nữa , mà sao giờ Son chưa tới - nó nhìn quanh

Vừa lúc đt của Văn có tin nhắn mới [ hôm nay Son bận ! tự học đi nhe ! mai gặp ! ]

- ...Son không tới đâu .. mình học thôi !

Vài ngày sau , vẫn tiếp viễn cái viễn cảnh đó .Nó đến trường , cười nói với mọi người chỉ trừ có Son . nó chẳng thèm nhìn mặt Son nữa chứ đừng nói đến chào hỏi ! Mọi người đều nhận ra nó và Son xung khắc nhau rõ ràng . đã mấy lần Son bị nó từ chối làm bạn trược cả lơp , đúng là đau thật

Tối hôm đó , tại nhà họ La :

- mẹ con đâu rồi ?!? - nó nhìn bác Sinh

- dạ ! bà chủ đang nghỉ ngơi ạh ..

- hả ? - Khởi An ngạc nhiên - giờ mới 6h mà ?!??

- dạo này bên côngty đang xảy ra một số trục trặc nên bà chủ rất căng thẳng ạh ...

- trục trặc ?!? - nó nheo mắt nhìn bác

- để em đi coi thử mẹ sao rồi - Nhỏ đứng dậy , đi lên lầu

- có chuyện gì mà mẹ con lại lo lắng như vậy ?!? - nó hỏi

- dạ .. công ty ta đang cần hợp tác với 1 tập đòan đá quý , nhưng họ lại không đồng ý ! Gần 2 tuần nay rồi , nếu không kịp đưa ra mặt hàng mới cho bên đại diện thì ta sẽ phải chiệu mọi tổn thất ! bà chủ đang lo lắng ..

- tổn thất là bao nhiêu ??!?

- ...rất lớn ạ ! - Bác Sinh nói

Nó thở dài rồi đi lên phòng mẹ

- ...mẹ ngủ rồi - Khởi An nói nhỏ

- Uhm ! - nó nhìn trên bàng làm việc có một xấp hồ sơ , là thông tin về tập đòan đá quý đó . nó cầm lấy xấp hồ sơ rồi đi ra ngoài

Tại phòng khách

- Tập đòan cung cấp đá quý AHN ??? - nó ngạc nhiên - đây không phải là tập đòan nhà họ Hạ sao ?!?

- Vâng thưa cô chủ

Cùng lúc tại nhà Nhật Văn

- sao rồi ! An Hy cẫn không nói gì hả ?

- ừ ..không nói 1 cầu - Son thở dài

- ai biểu , lúc người ta thân thiện thì không chịu ! giờ người ta nổi giận lên mới lo kết thân ... - Văn chép miệng

- giờ sao hả Văn ... - Son quay sang cầu cứu - ngồi gần nhau mà như là không khí vậy ... căng thẳng !

- ...hừm... tự mình làm tự mình chịu chứ ! thiếu gia họ Hạ mà ! - Văn lắc đầu

- ....- Son nằm xuống ghế thở dài

- Đựợc rồi ... ai bảo tụi mình là bạn ! -Văn chép miệng nhìn Son - ai cũng có điểm yếu mà...

- Điểm yếu ?!?? - Son ngồi bật dậy , trong đầu như lóe lên một điều gì đó

- Nè nè .. không có làm bậy nghe chưa !!! - Văn chưa kịp nói hết câu thì Son đã ra khỏi phòng rồi

Tại biệt thự họ La :

- Họ Hạ này.. - nó nhăn nhó nhìn bản thông tin - .. hay là .. nhờ Son ... ! không được , mình với Son như vậy sao mà ...

- Đại tiểu thư ah , chị làm ơn đi ! -An rên rỉ - chị nói cái tên Hạ Hạ gì đó 1 tiếng đi , dù sao cũng là bạn bè mà ...hay để mai em đi học giúp cho !!!

- Thôi được rồi đó ! .. để chị hỏi thử xem sao ! - nó nói với giọng gượng ép

-

Chap 9 : Bảng Hợp Đồng !

- điểm yếu ...- Son lầm bầm một mình

- đây là trà mới pha , mời cậu chủ dùng thử quủan gia đặt tách trà xuống bên cạnh Son

- ..Uhm .. mà ... - Son quay sang - bác có biết gì về tập đòan họ La không ?

- có phải là tập đòan đang đợi nhận sự đầu tư bên phía công ty ta phải không ạ !

- nhận sự đầu tư ?!? ý bác là sao ? - Son ngạc nhiên

Nói một hồi , Son cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của An Hy hiện giờ . Ngay hôm sau , Son hẹn nó ở thư viện trường

- tới rồi hả ?!? - Son ngồi trên ghế , tỏ ra rất thoải mái

- uhm .. - nó đi lại gần

- Son nghe nói rồi ! giờ nhà Hy đang chờ nhận sự hợp tác bên phía Son đúng không ...- Son vừa nói , vừa tỏ ra thái độ của một đại thiếu gia - theo như Son được biết thì mẹ Son không có ý định hợp tác với nhà Hy đâu .. -Son đứng dậy tiến lại gần trước mặt nó

- Vậy .. - nó lên tiếng , ý nhờ sự giúp đỡ

- Nhưng ! - Son nói tiếp - có thể Son sẽ lên tiếng gíup cho Hy

- ....thiệt không ? - nó nhìn Son chăm chăm , khá ngạc nhiên

- Với điều kiện - Son cười , nhìn thẳng vào mắt nó

- Biết ngay mà - Nó thở dài ngồi xuống ghế - Điều kiện gì ?

- Là cái này - Son đưa ra trước mặt nó 1 xấp giấy - đọc rồi ký vô đó !

- Hợp đồng Bạn Bè ? hả ? - Nó tròn mắt nhìn Son , chẳng hiểu Son đang bày trò gì - không phải là bạn hay sao mà còn phải ký hợp đồng nữa ?!?

- Biết đâu được , lỡ như sau khi Son giúp Hy thì Hy lại như mấy hôm nay sao ? không thèm nhìn mặt Son nữa ...

- Son .. - nó đứng bật dậy

- Hy cứ từ từ suy nghĩ đi ! đôi bên đều có lợi mà , nếu Hy không muốn thì cũng không sao ...

- Qúa đáng ! Hy không ngờ Son lại con nít như vậy !- nó lườm Son rồi bỏ đi

- Khoan đã - Son kéo tay nó lại - đem bản hợp đồng này về , từ từ đọc ! mai lên cho Son câu trả lời ! Okei ?!? - Son cười , cười cái nụ cười vẫn hay làm xiêu lòng mấy đứa con gái khác

Nó chẳng nói gì, vung tay thật mạnh rồi bỏ đi . nhìn nó đi khuất rồi ,Son ngồi xuống ghế lại

- Phù... hồi hộp muốn chết .. không biết có đồng ý không đây !!! con nít ? .. mình mà con nít á ?

- Quá con nít chứ gì nữa - giọng của Văn

- Huh ? -Son quay lại - biết hết rồi hả

- Hay hơ ?!? - Văn đi tới , nãy giờ Văn đã theo dõi cuộc nói chuyện của 2 người - thủ đọan cũng ghê gớm nhở ? - Văn mỉa mai

- ...thủ đoạn gì . .chỉ là làm bạn thôi mà ...

- Sao không tận dụng ghi là hợp đồng yêu nhau luôn đi cho khỏe ! bạn bè nữa , chẳng phải Son thích Hy rồi sao ! - Văn nhìn bạn mình , câu nói có vẻ tức giận

- Son không muốn bắt 1 người gượng ép yêu mình , nhất là những người đang ghét Son . Cứ từ từ làm bạn được rồi hãy tính tiếp

- ...đúng là chỉ có mình Son mới làm được mấy trò con nít này .. - Văn lắc đầu

___________

- gì chứ ? hợp đồng bạn bè ? làm gì hả ? mấy tuổi rồi mà còn hợp đồng kiểu con nít này ...? - nó ngồi trong phòng lầm bầm một mình , trên tay vẫn đang cầm bảng hợp đồng của Son

- mời cô chủ dùng tra cho hạ hỏa ạh ! - bác Sinh nói

- ơ .. - nó giật mình quay lại

- cô chủ lại có chuyện gì sao ?!?

- không có ... - nó chối - mà mẹ con sao rồi ???

- bà chủ vẫn đang mệt ! cô Khởi An đang ở bên bà chủ ạ !

- ... - nó thở dài , nói thầm [ Hạ Vương Hàn .. biết lợi dụng thời cơ lắm ... ] - không còn việc gì nữa đâu , bác đi nghỉ đi !

Nó không thể nhìn mẹ nó như vậy được , người giúp được nó bây giờ chính là Son

- xem nào .. - nó nhìn bảng hợp đồng đó , bắt đầu đọc - Hợp đồng bạn bè ...hờ , nghe cái tên thôi đã thấy khó chịu rồi ! - nó nhăn mặt , các điều khỏang đó rõ ràng là vô lý - cái gì mà cùng đi tới các buổi họp lớp , cùng tham gia các hoạt động lớp , bất cứ khi nào gọi đều phải nghe ... làm như mình là bạn gái chắc ! - nó bĩu môi - các điều khỏang được áp dụng cho cả 2 bên ! ...cái này nghe còn được , coi như cũng công bằng , còn gì nữa đây ? - nó nhìn điều khỏang cuối cùng - hợp đồng kết thúc khi 2 bên có tình cảm trên mức bạn bè với nhau .. - nó thật sự chóang với câu đó - hờ ... không ngờ , con trai nhà họ Hạ cũng có vấn đề thần kinh ! tính xa dễ sợ ... mình mà lại đi có tình cảm với Son ah ? .. không đời nào ...- nó chép miệng nhìn quanh

suy nghĩ một hồi , nó cũng đặt viết xuống ký vào bản hợp đồng đó , nó chẳng tha thiết mấy cái việc làm bạn với Son . Nó chỉ muốn có thể làm được một điều gì đó giúp mẹ thôi!

Hôm sau , nó chủ động gọi Son lên thư viện , trong lúc đợi Son , nó tìm được một xấp hồ sơ cũ về học sinh của trường , nó muốn biết bố mình đã từng đạt những thành tích gì . Nó đang cặm cuội tìm thì

- HÙ !!! - một giọng nói đáng sợ vang lên, kèm theo một bàn tay vỗ mạnh lên vai nó

- ÁÁ... - nó giật mình , lập tức quay lại thảy hết cả tập hồ sơ lên

Son cũng giật mình khi thấy nó la lên, Son nhìn vào mắt nó chăm chú , nó cũng vậy ! Những tờ giấy từ từ rơi xuống đầy cả nền nhà , cái cảnh lãng mạng bất đắt dĩ đó diễn ra vài giây thì nó lên tiếng

- ...tới .. tới rồi hả ? - giọng nó lắp bắp , mặt ửng hồng

- ờ ! - Son họ lên một tiếng , che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình

- ...- nó không nói gì , ngồi xuống thu dọn lại mớ hỗn độn đó

- Để Son phụ cho ! - Son ngồi xuống , nhanh tay gom lại tất cả những tờ giấy đó , vô tình lại chạm phải tay nó - nè ..

- Cám ơn .. - nó nói , giọng gượng gạo

2 đứa im lặng trong vài giây , không biết phải nói gì thêm

- Ah ... bảnghợp đồng ... - nó quay lại , cầm bản hợp đồng đó lên - Hy ký rồi ...

- Thiệt không ? - Son vui mừng ra mặt , cầm lấy bảng hợp đồng đó

- ừ ! mong là Son sẽ giữ lời hứa ...- nó nói , ánh mắt lại trở lại tình trạng cũ rồi bỏ đi

- An Hy - lần này , Son nắm chặt tay nó lại - chuyện ở phòng Hóa ...

- Hai người đang làm gì vậy ? - Tuấn chạy tới , thấy Son đang nắm tay nó

- Không có gì - nó vung tay Son ra liền - Hy nhờ Son kím sách giúp thôi !

- ...- Son cũng hợp tác cùng nó - phải đó , kím sách .. bạn bè mà ! - Son cười tươi

- ủa ? Hai người .. - Tuấn ngạc nhiên khi thấy nó với Son thân thiết như vậy

Cả 2 nhìn nhau rồi cười , nụ cười của nó khá gượng ép , nhưng Son lại thấy rất vui

Chap 10 : Bắt Đầu Của Từ "Bạn" ?

Nó cầm xấp hồ sơ lên lớp , miệng làu bàu

- lộn hết lên rồi ... giờ sao mà xếp lại đây !

- có cần cầu cứu không ? - Văn vui vẻ đến ngồi cạnh nó

- có ! - nó quay sang , chớp chớp mắt

- được rồi , để Văn giúp cho , mà sao lại lộn hết lên vậy ? bộ trên thư viện không sắp xếp hả ?

- có ... tại hồi nãy Hy không cẩn thận làm rớt thôi !!! - nó nói , lại nhớ lại chuyện khi nãy

- chậc.. nguyên một đống .. hơi bị lâu đó ...

đúng thiệt , một mớ hồ sơ bị lộn tung hết lên , may mà chỉ có lớp của bố nó thôi ! Văn đề nghị tan học 2 đứa sẽ đi đâu đó , ăn tối rồi cùng sắp xếp lại luôn

- Đây là hẹn hò đó hả ? - Nó đùa , đi tới bãi xe cùng Văn

- Uhm .. xem như Hy ăn tối cùng Văn để cám ơn dụ Phòng Hóa đi ! - Văn quay sang nhìn nó , nở nụ cười rất hiền

- Oh

Vừa lúc đó , xe của Son chạy ngang qua , vô tình thấy nó bước lên xe cùng Văn

- ..2 người đó ... đang làm gì vậy ?!? nè , dừng xe lại đi ! - Son nói với tài xế - Hey ! đi đâu đó ?!? - Son bước xuống , tiến lại gõ cửa xe của Văn

- Đi ăn tối , có đi cùng luôn không ? - Văn hỏi

- Uhm .. có ai mời mà đi ! - Son làm ra vẻ giận lãy , ý nói nó

- ...hơ... - nó nhìn Văn , hiểu ý của Son . Đành miễng cưỡng nói - Son đi chung đi , cho vui ...

Đúng là biết cách phá đám mà . Ngồi trong bàng ăn , nó mới bắt đầu nói chuyện nhiều với cả Son và văn , hóa ra Son cũng không phải là người xấu như nó từng nghĩ ! Nói chuyện cũng rất hay và vui . cả Văn cũng vậy ! 2 người cứ kẻ đàn người hát , làm nó phải bật cười không biết bao nhiêu lần . Ăn xong , cả 3 bắt tay vào việc sắp xếp lại mớ hỗn độn đó . Nó vẫn còn lầm bầm

- nhờ phước của ai chớ ...

- biết rồi mà ! có cố ý đâu - Son quay sang , nheo mắt nhìn nó

- đừng có nhìn kiểu đó , lo làm đi kìa ! - nó cau mày

Gần 9h tối mới xong xuôi , vì vừa xếp vừa giỡn . Son nhận nhiệm vụ đưa nó về tận nhà nhưng

- thôi , Hy gọi bác quản gia đi đón được rồi - [ đưa về lỡ gặp Khởi An thì sao ... ]

- không cần ngại đâu ! cũng trễ rồi mà - Son vẫn cố gắng thuyết phục

- phải đó , Hy cứ để Son đưa về đi - Văn cũng nói giúp

2 chọi 1 , sao nó nói lại chứ !?? cuối cùng cũng ngoan ngõan chịu ngồi lên xe Son , sốut đọan đường 2 đứa im lặng như tờ . Son hay nói của khi nãy cũng biến mất , mà An Hy thân thiện khi nãy cũng đi mất tăm

- uhm ...- Son quay sang , bắt chuyện trước - chuyện phòng Hóa đó , Son không cố tình ! .. Xin lỗi

- huh ? - nó ngạc nhiên nhìn Son - ..không có gì đâu , Hy cũng không bị gì mà ! - nó nói với giọng lạnh tanh rồi quay sang chỗ khác , cười nhẹ .

Học ở KimS được hơn 2 tuần , ngày nào đi học nó cũng được một mớ thư tỏ tình của các thiếu gia . Chuyện này cũng khá bình thường thôi , thường thì men mới hay Hot , gặp trúng tiểu thư như nó thì càng Hot nữa ! Cũng đều đặn mỗi lần nhận được thư là mỗi lần sắc mặt Son biến sắc , chỉ có Văn nhận ra điều đó thôi . Nó cũng bắt đầu quen với việc đấu khẩu với Son , cũng quen với những cú điện thoại giữa đêm của Son chỉ để tán dóc những chuyện không đâu , nó chỉ điên một điều ,đụng chuyện là Son lại lôi bảng hợp đồng bạn bè đó ra mà nói khiến nó không cách nào cãi lại được !

Sáng sớm , nó đang thay đồ thì

[ ..twinkle twinkle little star ... ] - tiếng điện thoại nó reo

- Son ??! - nó với tay lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàng - Alô ?

- Dậy chưa ? - giọng Son có vẻ vui vẻ

- Rồi , đang thay đồ ! có gì không ?

- Lên trường nhanh đi , có việc gấp ...

- Hả ? - nó nhăn mặt - còn sớm mà , có gì thì Son nói luôn đi

- Nhanh đi , lạnh muốn chết rồi đây ! - Son nói rồi cúp máy luôn

- Hờ .. lại nữa , tính làm gì đây không biết

Càu nhàu vậy thôi nhưng nó vẫn lên trường sớm , buổi sáng trời vẫn còn sương mù khá nhiều . Nhưng nắng cũng bắt đầu ló dạng , nó đi dọc theo hàng cây tùng , tậng hưởng cái không khí se lạnh đó .

- giờ này làm gì có ai tới chớ !!! - nó làu bàu nhìn qua màng sương , thấy bóng 1 ai đó đang đứng gọi tên nó

- An Hy

- Huh ? - nó căng mắt lên nhìn , sương đã làm mờ đi kính của nó . Càng lại gần , tiếng gọi cũng rõ hơn , là Son - có chuyện gì không ? - nó bước lên , vừa nói vừa cuối mặt tháo kính ra lau đi lớp sương còn đọng lại

- Lại đây ! - Son kéo nó ngồi xuống ghế

- Gì áh ??- nó quay sang nhìn Son , ánh mắt khó chịu

- ....- bất chợt Son lại nhìn vào khuôn mặt nó lúc này , không đeo kính nhìn nó vẫn xinh như mọi ngày , trong giây lát Son cảm nhận rõ tim mình đang lọan lên

- Nhìn cái gì mà ghê vậy hả ? - nó đeo kính lại , qươ qươ tay trước mặt Son

- ...ờ...không ! chưa ăn sáng đúng không ? - Son hỏi

- Vì ai mà không ăn được - nó chép miệng

Son cười cười , nhìn khuôn mặt nhăn nhó đến đáng yêu của nó rồi lấy ra một túi giấy đưa ra trước mặt nó

- nè ! chưa ăn thì ăn đi !

- huh ? - nó ngạc nhiên nhìn Son - gì ah ?

- đồ ăn sáng , Sandwich này mua ở tiệm Sort đó

- vậy hả ?- nó chép miệng , vừa cười vừa cầm lấy cái bánh

bánh của Sort đúng là loại hảo hạng nhất , tiệm bánh nổi tiếng nhất thành phố mà ! Đang ăn , nó quay qua hỏi

- đi sớm chỉ để ăn sáng vậy thôi đó hả ??

- chứ sao ! - Son nhướng mày , nhìn nó

- trời ... rảnh thiệt

- bạn bè ăn sáng chung không được hả ?

- đó .. lại bắt đầu rồi đó - nó nheo mắt , tiếp tục ăn nốt cái bánh

- kể từ hôm nay , sáng nào cũng đi sớm , để ăn sáng ! - Son nói , đó không phải là câu hỏi mà là câu bị động đối với nó

- biết rồi , ăn sáng !!! - nó nói , nhấn mạnh chữ "ăn sáng" đó mặc dù rất ngạc nhiên khi Son nói vậy

Chap 11 : Lời Nói Của Tuấn !

Hôm đó Tuấn cũng đi học sớm , vô tình nhìn thấy nó đang ngồi ăn sáng cùng Son lại cười nói vui vẻ ! Tuấn đứng lặng nhìn 2 người một hồi rồi lên lớp , cả buổi học hôm đó Tuấn không nói năng gì .Mấy hôm sau , vẫn tiếp tục như vậy , thấy Son hay đi cùng nó , Tuấn lại thấy có gì đó nhói nhói . Tuấn không tinh nghịch như mọi hôm , mà cũng không xuống chỗ nó nói chuyện nữa . Nó thấy lạ nên quay sang hỏi Son và Văn

- ủa ? mấy bữa nay Tuấn sao vậy ta .. im lặng tới đáng sợ ..

- có huh ? - Son nhìn lên chỗ Tuấn - công nhận , bình thường hay xuống chỗ mình "tám" lắm mà

- ...- Văn không để ý lắm , đang bận với quyển sử truyền thống LaMã

- Để Son lên coi thử ! - Son cười rồi nhanh chóng lên chỗ Tuấn - Hey , sao Lớp trưởng nhà ta im lặng vậy ? - Tuấn vừa nói vừa khóac vai Tuấn

- Không có gì đâu - Tuấn trả lời lạnh nhạt

- Xuống ngồi nói chuyện với cho vui - Son vẫn vui vẻ , chưa nhận ra giọng khó chịu của bạn mình

- Thôi ...- Tuấn đẩy nhẹ tay Son

- Đi đi mà - Son lại khoác vai kéo Tuấn đi

- Đã nói là không mà !!! - Tuấn đẩy mạnh tay Son đứng bật dậy , làm Son mất đà lùi lại phía sau

Cả lớp im lặng , hướng mắt nhìn 2 người . Văn cũng gấp quyển sách đang đọc dở lại nói với nó

- chiến tranh thế giới đó hả ?

- ..hơ.. - nó ngạc nhiên , rất ngạc nhiên ! Chưa bao giờ nó thấy Tuấn như vậy hết , học ở KimS 1 tháng , Tuấn trong mắt nó luôn là người hoạt bát , vui tính lại dễ gần . Nhưng không hiểu sao hôm nay Tuấn lại như vậy

- Tuấn .. - Son cũng ngạc nhiên không kém

- ..xin lỗi ! - Tuấn nói , giọng buồn rồi bỏ ra ngoài . Tuấn cũng nhận ra phản ứng vừa rồi của mình hơi quá

Lớp bắt đầu xì xầm to nhỏ ! chẳng ai biết Tuấn đang có chuyện gì , nó nhìn Văn và Son rồi cũng đi theo Tuấn . nó theo Tuấn dọc suốt qua vườn trường , rồi leo lên sân thượng của thư viện . Tuấn ngồi xuống sân xi măng , nhìn tòan cảnh sân trường . Trong đầu rất rối bời , chính Tuấn cũng không biết sao mình lại như vậy , cứ mỗi lần nhìn thấy nó đi cùng ai đó thì lại thấy nhói đau , chẳng lẽ ...

- wa ... trên này đẹp ghê ... - nó đi tới , ngồi xuống bên Tuấn

- Hy ? - Tuấn quay sang , khá ngạc nhiên - Hy đi theo Tuấn hả ?

- ừ !chạy theo mới đúng , đi nhanh dễ sợ - nó nheo mắt , vừa nhìn Tuấn vừa cười , nụ cười đầy an ủi

- .... - Tuấn không nói gì , vì Tuấn biết tim mình đang đập loạn

- Giờ Hy mới biết chỗ này ngắm được tòan cảnh trường mình đó ... đẹp ghê - nó nhìn ra xa hơn - Tuấn ! - nó gọi

- Sao ???

- Nè ! cho đó ! - Nó đưa ra một thanh socola - người ta nói , khi bị stress thì ăn cái này ..sẽ thấy dễ chịu hơn ! ...

- Cám ơn ... - Tuấn cười nhẹ , nhận lấy thanh socola đó

- Hy sẽ không hỏi Tuấn đang có chuyện gì , Hy nghĩ qua thời gian này mọi chuyện cũng sẽ khá hơn thôi ! Nhưng mà .. muốn Tuấn nhớ là bên Tuấn lúc nào cũng có Hy và bạn bè .. - nó cười thật tươi nhìn Tuấn

- Uhm ... - Tuấn gật đầu , cảm nhận rõ tim mình đang đập nhanh hơn

- Được rồi ! về lớp - nó đứng dậy , đưa tay ra - nhanh lên

Son và Văn cũng đi theo , vừa lên tới thì

- ...- Tuấn nắm tay nó để đứng dậy nhưng - Tuấn thích Hy - Tuấn nói rồi kéo tay nó , ôm thật chặt

- Thằng này ... - Son đứng từ xa định chạy tới

- Bình tĩnh Son ! - Văn kịp kéo bạn mình lại

- Tuấn à ... - nó ngạc nhiên khi Tuấn làm như vậy , nhnưg thay vì phản ứng như những đứa con gái khác , nó không đẩy Tuấn ra - Bạn bè .. thì vẫn mãi là bạn bè ...Tuấn biết không ? từ lúc Hy vô lớp , người làm Hy ấn tượng đầu tiên chính là Tuấn . Lúc nào Tuấn cũng cười , lúc nào cũng vui vẻ .. Tuấn là người đầu tiên kết bạn với Hy ...tới bây giờ Hy vẫn xem Tuấn là bạn ! Tuấn hiểu không ???

- ... - Tuấn thả tay ra , nhìn nó

- Không phải Tuấn không tốt - nó nói , nắm lấy tay Tuấn - mà là rất tốt , Hy muốn mãi có 1 người bạn tốt như vậy ở bên cạnh ...

- Tuấn hiểu rồi ! - Tuấn nhìn nó và cười , cái nụ cười quen thuộc đó

Không khí trở nên khác hẳn , lời từ chối nhẹ nhàng nhưng cũng là đề nghĩ làm bạn mới . Nó mong là Tuấn sẽ hiểu . Chỉ có duy nhất 2 người không hiểu là Son và Văn , nãy giờ vì đứng quá xa , chỉ quan sát được hành động , còn nó và Tuấn nói gì - cả 2 đều mờ tịt !

[ chẳng lẽ... Hy thích Tuấn sao ? ] - Son nghĩ

[ 2 người này , là quan hệ gì đây ... ] - Văn cũng vậy

Chap 12 : Hỉêu Lầm !

Về đến lớp , Son nhìn nó chăm chăm . Không khí lại trở nên căng thẳng như những ngày trước đây , ánh mắt của Son , chứa hàng ngàn câu hỏi ! Văn cũng không hiểu , thật ra giữa nó và Tuấn đang có chuyện gì .Cuối buổi học Son đứng dậy , đạp mạnh vào chân bàng một cái rồi bỏ đi , không cười và chào nó như mọi hôm nữa

- lại giở chứng rồi đó ... - nó lầm bầm

- Hy , đợi với ! - Văn gọi nó - Hồi nãy ... Hy với Tuấn nói chuyện gì rồi ?!?

- ..uhm ..

Nó kể lại chuyện khi nãy cho Văn nghe , vì nó cũng xem Văn như bạn thân vậy !

- đại thiếu gia lại hớ rồi ... - Văn chép miệng lắc đầu cười cười , biết chắc rằng Son đang hiểu lầm Hy

- hớ gì ? - nó quay sang , không hiểu ý Văn

- không ! thôi Văn về trước nhe

Nó về nhà , vẫn thấy khó chịu với thái độ của Son . Tối hôm đó

[... twinkle twinkle little star ...]

- ...- nó qươ tay tìm điện thoại , cố mở mắt ra nhìn xem mấy giờ rồi - ..1h..hờ... - nó nhăn mặt - Alô ???

- .... - không có tiếng trả lời

- Alô ??? - nó bắt đầu khó chịu - ai vậy ?

- Son nè !

- Biết mà , giờ này thì còn ai ngoài Son nữa - nó quay qua , ôm lấy con gấu bông

- ...Hy ... Hy với .. -Son ngập ngừng

- Hy sao ?!?

- ...- Son muốn hỏi Hy với Tuấn đang có chuyện gì nhưng [ sao phải hỏi ! mình là gì mà phải đi hỏi !!! ] - tít .. tít ... tít ...

- Huh ? - nó nhìn điện thoại - rảnh dễ sợ ! gọi chỉ để nói vài câu rồi gát mày , đúng là dở chứng mà !

Sáng hôm sau , nó vẫn đi học sớm . Định xoẹt cho Son một trận cái tội gọi điện đêm qua nhưng khi tới chỗ nó và Son vẫn hay ngồi thì không có ai , chỉ có một túi giấy đựng bánh Sandwich để sẵn trên ghế thôi .

- hờ ..đi đâu rồi ... - nó ngồi xuống , mở túi giấy ra nhìn quanh

đợi một hồi , nó vẫn không thấy Son đâu . Nó không biết rằng , Son đang đứng từ xa nhìn nó . Đêm qua Son mất ngủ , chẳng biết vì lý do gì . Sáng nay , một phần nào đó không muốn gặp nó nhưng lại đích thân đi mua đồ ăn sáng cho nó

Vào đến lớp , Tuấn lại xuống nói chuyện với nhóm như mọi hôm . Nhìn nó cười nói với Tuấn , Son thấy nóng nóng . Chiều hôm đó , học nhóm tại thư viện Son luôn có tình bát bỏ những ý kiến của nó . Nó nói câu nào Son lập tức phán lại câu đó !

- Ờ ... - Văn đặt điện thoại lên bàng - Chắc Văn về trước , hôm nay phải cùng bố đi tiếp khách rồi

- Hả ? - Nó nhìn Văn

- 2 người cứ ở lại học cho xong đi , nhớ chuẩn bị tốt bài Luận lần này

- Sao lại chỉ có 2 người - Son heo mắt nhìn văn , ánh mắt phản đối

- Thì mấy lần trước Văn làm rồi , Son cũng tập làm từ từ đi chớ ! có 2 người thì dễ thôi mà - Văn đứng dậy , xếp sách vở - đi trước nhe

- Nè ! - Son gọi theo , nhnưg Văn chỉ vẫy tay chào 1 cái rồi đi luôn

Thư viện mỗi lúc một ít người hơn , nó vẫn chăm chỉ làm bài Luận đó, quên mất cả thời gian , suốt buổi Son vẫn hay thỉnh thỏang liếc nhìn nó , nhiều lần Son muốn hỏi [ có phải Hy đang quen Tuấn ? ] nhưng lại thôi . Một không khí im lặng tới căng thẳng , lâu lâu lại có tiếng giấy lật qua lật lại . Một hồi , nó cũng lên tiếng

- Hôm nay sao vậy ? - nó hỏi , tay vẫn chăm chú viết

- Sao gì ? - Son cũng vậy

- Sao lại nổi nóng như vậy ! lại dở chứng hả ?

- .... Không - Son thở dài

- Hồi sáng sao không ăn sáng cùng nữa ??? - nó gấp sách lại , với tay lấy một quyển khác

- ....đi trễ !

- Vậy đồ ăn sáng tự có cánh bay tới huh ! - nó nhìn Son , đó không phải là câu hỏi - Nói đi , sao lại nổi nóng ...

- Mệt quá ! - Son có vẻ khó chịu , nói rồi bỏ ra ngoài

Nó không đi theo , chỉ ngồi dựa ra ghế mà cau mày . Nó chẳng biết sao lại như vậy , hết Tuấn rồi tới Son , không khéo lại tới lượt Văn cũng cư xử như vậy ! Lát sau , nó ra ngoài tìm Son .

- đi đâu rồi không biết ... - nó nhăn mặt nhìn quanh

đi vòng hết cả thư vịên cũng không thấy Son đâu , nó lấy điện thoại gọi cho Son nhưng không thấy bắt máy

- đồ còn để đó thì chắc chưa về đâu !!! - nó đi lên lớp , cũng không thấy Son đâu , vô tình gặp một nhỏ cùng lớp , nhỏ nói khi nãy thấy Son đi ngang qua khu E !

Nó nhanh chóng chạy qua khu E , khu đó là dãy chuyên dùng cho các hoạt động thi đấu thẻo thao của trường . Khu E chia thành nhiều phòng , gồm hồ bơi , sân bóng đá , bóng bàn , tennis , kiếm , và bóng rổ . Nó đi qua các phòng , đều không có ai

- Chắc đang ở đây ! - nó đứng trước cửa phòng tập bóng rổ , nhìn qua cửa thấy có ai đó đang ở trong . Nhìn thật kỹ đó là Son , nó đẩy cửa đi sào - Son

Son quay lại nhìn nó , vô tình bị ngã xuống .

- ....Son .. - nó chạy lại gần - sao áh ? khi nãy tập sung lắm mà

- Nhờ .. nhờ phước ai hả ? -Son nhăn mặt nhìn nó , vừa tức giận vừa đau

- Hình như bị bong gân rồi ....- nó nói , giọng bắt đầu lo lắng

- Hờ , thiếu gia như Son mà bị bong gân , đời nào ! - Son cố đứng dậy để chứng tỏ cho nó thấy , nó cũng đỡ Son dậy - đó , có sao đâu - Son cười , nhưng ngay lúc đó chân càng lúc càng đau không trụ được nữa . Son mất đà ngã xuống , kéo theo nó

Chap 13 : Đại Thiếu Gia

- Á ..- nó la lên theo phản xạ , cú ngã vừa rồi khá mạnh , 2 đứa nằm sải lai ra sân bóng .

Vô tình , nó nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó vì đau của Son thấy có 1 cảm giác gì đó rất lạ . Nằm gần như vậy nó bắt đầu để ý kỹ hơn , Son đúng là mỹ nam . Nhất là đôi mắt , đôi mắt đó không biết hớp hồn bao nhiêu em rồi đây , bất chợt Son nhìn nó

- có sao không ? - Son hỏi , biết là cú ngã vừa rồi nó cũng đau lắm

- không ... không sao - nó ngồi dậy - chân đau mà cứ cố ..hờ.. đại thiếu gia sợ mất mặt huh ? - nó cười , đỡ Son dậy

- còn nói ! ai biểu gọi tên Son làm gì

- từ từ thôi ... - nó chòang tay Son qua vai mình - qua phòng y tế đi !

cãi nhau thế thôi , khắc khẩu thế thôi . Nhưng nó vẫn còn tốt bụng chán ! Son đi từ từ từng bước , quay sang nhìn nó , không thấy rõ mặt , chỉ thấy mái tóc ngắn che hết gần nửa khuôn mặt nó rồi .

[ tim mình.. sao lại lọan lên vậy nè ] Son nghĩ , lúc này những bực bội của Son khi thấy nó và Tuấn ở sân thương , lúc nó cười với Tuấn đều đã tan biến hết ! mà lại thấy rất vui , Son cười , cười nụ cười mà mấy đứa con nít hay cười khi được mua cho 1 món đồ chơi mới , hay khi được ăn kẹo rồi giữ chặt vai nó hơn . Nó cũng thấy khác , tim nó không đập lọan như khi ngồi bên cạnh Đường Viên , mà lại thấy vui vui sao đó .

Trong khi đợi bác sĩ của trường kiểm tra cho Văn , nó tranh thủ qua thư viện lấy sách vở ! Son không bị nặng lắm , chỉ là bong gân nhẹ thôi nhưng do cố quá nên mới cảm thấy đau như vậy

- gọi tài xế đưa về chưa ?!? - nó hỏi , tay vẫn đỡ Son

- rồi !

- ừ , về nghỉ đi ! đúng là thiếu gia ... - nó chép miệng

- gì hả ? - Son nheo mắt nhìn nó

- không - nó cười hiểm , quay mặt đi

- cũng trễ rồi , đi ăn gì không ?!?

- thôi khỏi ! về đi , bài luận cũng xong rồi mà !

- uhm ... mà... Hy với ..- Son lại đề cập tới Tuấn

- sao ?

- không có gì , mai đi sớm huh ! - Son nói rồi đi thẳng , chẳng kịp để nó trả lời . Vừa lúc bác Sinh cũng đến đón nó nên thôi

Hôm sau , nó vừa tới trường thì cũng vừa gặp xe của Son

- ey ! đợi với ! - Son đi từ từ tới , khoác vai nó một cách tự nhiên

- làm gì đó hả ? - nó nhăn mặt , đẩy tay Son ra

- bạn bè đỡ nhau không được huh ? - Son cười hiểm nhìn nó - nhờ ai mà Son bị té

- tại Hy chắc !!!

- nói nhiều quá , bạn bè mà . - Son lại khoác vai nó đi tiếp

Lại lấy chữ bạn bè đó ra để nói , đúng là nó chưa thấy ai con nít như Son ! Ngồi ăn , nó húych mạnh vài chân Son, xem thử có phải Son đang giả vờ không

- Á ! - Son la lên nhìn nó - làm gì vậy hả ?!

- ...ủa ? đau hả ? - nó nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Son vừa cười vừa quan tân - có sao không

- Nè ! vừa đánh vừa xoa đó hả ?

- Làm gì có ... - nó le lươi nhìn sang chỗ khác

Son cũng có vừa hơn ai đâu ! Chân rõ ràng đã đỡ nhưng lại tỏ ra rất khỗ sở , còn bắt nó dìu lên lớp - ai biểu , tự nhiên Hy đụng vào chỗ đau làm gì !

Nó nhăn mặt , muốn huých thêm cái nữa cho bỏ ghét nhưng không được , phải ngoan ngõan nghe lời Son . Đau thật ! Vào lớp , mọi người khác ngạc nhiên khi thấy nó đỡ Son đi

- Sao ah ? - Văn hỏi

- Té thôi , không có gì đầu - Son cười toe

- Bong gân huh ? - Tuấn cũng quan tâm

- ừ ! - Son nhìn Tuấn , hả dạ lắm vì đã được nó dìu vào lớp mà

- sao không nghỉ đi ? - Tuấn ngạc nhiên

- hờ.. đại thiếu gia chỉ biết nhõng nhẽo , tất nhiên phải đi học để hành người rồi - nó nói , rồi nằm xuống bàng

Cuối giờ , vẫn phải ở lại làm bài luận , vì chân Son còn đau nên sẽ học ở lớp luôn . Không qua thư viện nữa

- đói chưa ? - Văn nhìn đồng hồ - hôm nay chịu khó đi , làm cho xong luôn

- đói chết luôn rồi đây ... - Son rên rỉ

- thiếu gia rên rồi kìa - nó nhìn Son cười cười , đúng là lâu lâu mới được thấy khuôn mặt ngố đó của Son

- 2 người ngồi đợi đi , Văn ra ngoài mua điểm tâm !

Văn đi ra , Son bắt nằm xuống bàng nhắm mắt lại , định ngủ 1 giấc . Không ngờ , lại cúp điện , nó giật mình la lên

- SON !

- ...huh ? - Son mở mắt ra , ngồi bật dậy ,nhìn xung quanh toàn một màu đen

- SON !!! - nó vẫn gọi

- Bình tĩnh , cúp điện thôi mà ... - Son lấy điện thoại ra , rọi xung quanh - Hy ???

Son tròn mắt nhìn nó , nó đang nắm chạt tay lại , khuôn mặt trắng bệt . Có vẻ rất sợ

- Hy sợ tối hả ? - Son xáp tới

- ...- nó không nói gì , chỉ gật đầu

Son lại nghĩ ra trò mới để chọc nó

- oh..ra vậy hìhì ... - Son cười rồi tắt điện thoại đi , quay qua quay lại đã biến mất tăm

- Son ... - nó gọi , cố im lặng nghe thừ Son đang ở đâu - điện thoại hết Pin hả ?

Chap 14 : Bóng Tối !

Không có ai trả lời , nó lại gọi tên Son

- Hy không giỡn đâu nhe ! thôi đi ! - nó đứng dậy , qươ tay trong bóng tối để đi ra ngoài , nó bắt đầu thấy sợ , thật sự sợ . Nó chúa ghét tối , từ nhỏ đã như vậy . Càng lớn , nỗi sợ cũng càng to hơn - Son .. Hy không giỡn đâu , mau ra đây đi - giọng nó run run

Son vẫn không nói gì , đứng trong một góc nhìn nó , mắt Son khá tốt trong bóng tối nhìn cũng rõ . Rồi vô tình nó đụng phải cạnh bàng

- Á ... - nó rên một tiếng rồi ngồi xuống nhắm mắt lại, không biết đã bao lâu rồi nó mới ở trong tối . Lại bắt đầu cảm nhận xung quanh chỉ tòan một màu đen

[ hô..đây mới là điểm yếu của Hy sao ? ] - Son nghĩ

Bắt đầu có tiếng thút thít , là nó . Phải nó đang khóc , khóc vì sợ

[ hình như mình giỡn hơi quá rồi ... ] - Son lại gần nó , bật điện thoại lên

- Hy ah ...- Son nói nhẹ nhàng , nhìn nó lúc này thật sự Son không nỡ , run lên như vậy , Son biết nó không nói nổi nữa lại còn đang khóc . Son bước lại 1 bước kéo nó đứng dậy , rồi thật nhanh ôm nó vào lòng mình - Xin lỗi ... - Son nói , giọng ấm áp nhất có thể

Nó không nói gì , vì quá sợ nên chẳng biết phải làm sao nữa ! Chỉ đứng im , nhắm ghì mắt .

- Xin lỗi ... - giọng Son vẫn nhẹ nhàng vang bên tai nó

Nó cũng ngừng khóc , nhưng tay vẫn run và nắm chặt lại .

- Hy ! - Son nắm lấy vai nó - Có Son rồi nè , mở mắt ra coi ...

- ... - nó từ từ mở mắt ra nhìn Son

- Thấy chưa ? không có gì đâu mà ! về chỗ ngồi đi - Son nắm tay nó , đi trước rọi đường

Nó ngồi xuống ghế , bắt đầu thấy an tâm hơn . Một phần vì Son , một phần nhờ ánh đèn điện thoại

Lát sau , điện cũng có lại , Văn cũng về tới . Vừa bước vô lớp

- Uả ?... sao .... - Văn ngạc nhiên khi thấy nó đang dựa vào vai Son ngủ ngon lành

- Suỵt - Son ra hiệu cho Văn , cố không làm nó tỉnh giấc

- Sao áh ? - Văn ngồi xuống

- Cúp điện , sợ quá nên vậy ! - Son nhìn sang nó , cười nhẹ - để Hy ngủ lát đi !

- ờ ! hèn gì , thấy thợ điện đứng ở ngoài kia kìa - Văn nhìn ra ngoài - nghe nói là điện bên khu A bị hỏng

- uhm ..- Son đỡ nó nằm xuống bàng rồi cởi áo khoác ra chòang cho nó

- chà... ân cần quá đó ! - Văn chép miệng nhìn cảnh đó

- nói nhìu , lo ăn đi ! đói lắm rồi - Son phớt lờ đi điều Văn vừa nói - ăn nhanh còn làm bài luận nữa !

Phải tới 8h mới làm bài luận xong , Văn nhìn nó rồi nói

- ngủ mà cũng mang đậm chất tiểu thư ... đúng là vẫn dễ thương ..

- uhm ! - Son nói , xếp sách vở lại , chuẩn bị về đi

- gọi Hy dậy nhe ?

- ...thôi - Son nhớ lại khuôn mặt sợ hãi của nó khi nãy - để Son đưa Hy về cho !

Son nói rồi nhẹ nhàng bế nó lên tay , đi qua trước mặt Văn . Trong lòng Văn lại thấy nhói , Văn biết chính mình cũng đang từng ngày , từng ngày thích nó . Nhưng Son là bạn Văn , người bạn thân nhất của Văn nên ...

Bế nó từ lớp ra tới cổng trường , Son thấy vui , cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện hết ! còn nó , nữa tỉnh nữa mê , nó thấy ấm , rất ấm áp khi nằm trên tay Son . Nhưng nó không biết , đang xảy ra chuyện gì .

Mở mắt ra , nó giật mình nhìn sang bên cạnh

- Son ?

- Dậy rồi huh ? - Son quay sang

- ủa sao ..- nó ngạc nhiên nhìn quanh

- đang về nhà ! khi nãy thấy Hy ngủ ngon quá nên không gọi !

- uhm ...

- mà không ngờ Hy cũng sợ tối đó . - Son nói , lại bắt đầu cái giọng châm chọc đó

- Còn nói nữa hả ..hồi nãy...- nó khựng lại , cả 2 lại nhớ đến cái lúc Son ôm nó .

Son ho một tiếng rồi quay sang chỗ khác , nó cũng vậy . Không khí lại trở nên im lặng , tự nhiên bây giờ tim nó lại đập nhanh hơn .

Tối hôm đó , cả nó và Son đều không ngủ được , nó thì vẫn còn cảm giác khi Son ôm nó . Còn Son thì lại còn cảm giảc của cả cái lúc nó dựa vào vai Son ngủ ! Không ngủ được cũng phải thôi !

Hôm sau , gặp lại nhau 2 đứa lại thấy ngượng ngùng sao đó , đang ăn Son nói

- ờ ... sắp sinh nhật Văn rồi ! chuẩn bị đi là vừa ...

- huh ? - nó quay sang - ngày mấy ? sao Hy không biết

- thứ 5 này !

- oh ....Văn thích cái gì nhất ?

- cái nó đang thích hả ? hờ.. học bỏng đi du học ở Anh ! - Son cười nhìn nó - sao ?

- học bỏng thì sao mà tặng ... nói dậy cũng nói ! vậy là không thích gì khác ?

- có , sách .. sách càng hiếm nó càng thích

- được rồi ! - nó nói rồi đứng lên đi trước

Chap 15 : Vô Hình Chung

Vừa vô tới lớp , mọi người đều đã nhận được thiệp mời dự sinh nhật của Văn . Nó cũng vậy

- ey ! - Tuấn ngồi xuống trước mặt nó - Hy chuẩn bị gì chưa ?

- sinh nhật Văn ah hả ? - nó cười , mở tấm thiệp ra - ..cũng không biết nữa ... chắc là sẽ kím sách gì đó cho Văn - nó đọc lướt qua , buổi tiệc sẽ được tổ chức tại Winni - Hờ.. Winni ah ? - nó nhăn mặt

- ừ ! chỗ đó khá đẹp mà ...với lại là dạ tiệc mặt nạ , chắc hay lắm đó

- Thầy vô lớp rồi ! - Son nói , đẩy nhẹ tay Tuấn

Cả lớp lao nhao 1 hồi rồi cũng im lặng , nó nhìn tấm thiệp đó thở dài - sao lại là Winni ... - nó nghĩ rồi nằm xuống bàn

- nè ..- Son quay sang , khều nó - mệt huh ?

- ...không - nó rên đừ đừ lên , quay mặt đi

- Chứ sao ? ăn rồi mà ? còn đói hở ?

- Không ! - nó hít một hơi thật sâu rồi ngẩn đầu dậy

Nó không thể đến Winni được , đó là khách sạn 3sao của tập đòan họ Đường mà ?!? nó không muốn sẽ có ai nhận ra mình hay sao đó . Và hơn hết , nó ngại Đường Viên nữa .

Buổi chiều học nhóm tại thư viện . Nó đi trễ nên lại bị Son càu nhàu cho 1 trận

- Văn đâu ? đi trễ còn hơn Hy mà ? - nó nhăn mặt , cố tìm đồng minh

- Đang ở Winni rồi , kêu là chuẩn bị cho Party đêm mai

- .. có 2 người cũng không học được gì nhiều , về đi - nó đứng dậy , chuẩn bị đi ra

- Ai cho mà về ! - Son chạy theo kéo tay nó

- Nè....

- Im lặng và đi theo thôi , không được hỏi gì hết - Son mặc kệ nó đang cố vùng vẫy, kéo nó đi

- ...buông tay ra .. SON ... - nó la lên

Không có tác dụng , nó càng la lối Son càng giữ tay nó chặt hơn . Ra tới bãi xe

- ..ey ...- nó nhăn nhó khi bị đẩy vào xe

- ồn quá ! im lặng đi - Son ghé sát mặt lại gần nó , nhìn chăm chăm vào mắt nó để giữ im lặng - Thắt dây an tòan vô ! -Son phì cười khi thấy mặt nó đỏ bừng lên vì ngại

- ... đi đâu đây ? - nó kéo kính xe xuống , nhìn ra ngoài

- Siêu thị !!!

Tại siêu thị

- làm trò gì đây không biết ... -nó lầm bầm theo sau Son

- đi nhanh lên ! - Son quay lại - .. táo hay socola ? - Son cầm chai sirô trên tay nhìn nó

- Socola ...

Đi thêm một đọan , tới quầy trái cây

- táo ..nho...dâu....kiwi... - Son lựa kỹ từng trái , có vẻ như Son rất hay đi chợ kiểu này - trời àh ... thiếu gia họ Hạ đây ah ??? - nó tròn mắt nhìn Son , cứ tưởng Son là đại thiếu gia chính gốc chứ ?!?

- ey ! - Nó huếch tay Son - định làm bánh kem hả ? - nó nhìn gói bột mỳ trưng trưng trong giỏ

- ừ - Son cười tươi nhìn nó - sao ? không biết làm hả ?

- ....- nó quay đi chỗ khác , biết sao được khi nà Son đã nói đúng

- Hahaha - Son nheo mắt lại , cười một cách nhăn nhở - biết ngay mà ... hôm nay thầy Son sẽ dạy một lớp học đặc biệt cho trò ! - Son khoác vai nó - lo mà học hỏi đi !!!

Tại biệt thự họ Hạ

- đầu tiên ah .. là phải biết cách làm bột mỳ ! - Son xắn tay áo lên - không làm được bước này thì dẹp lun ...

- uhm.. - nó nhìn Son chăm chú

Nhìn Son trong cái tạp dề thật sự rất lạ và cũng rất buồn cười . Cứ tưởng Son cũng như bao công tử khác , chỉ biết ăn chơi này nọ . Nhưng nó không ngờ , hóa ra Son lại đảm đang vậy

- gatô trái cây nên phần trang trí cũng rất quang trọng , chủ yếu là thích ăn gì thì xếp lên ....

- Uhm ...

- Hy gọt trái cây đi ! - Son đưa con dao và đĩa trái cây đã rửa sẵn cho nó

- ...Hy ah ?

- Tiểu thư không biết gọt luôn huh ? - Son ghé sát mặt lại gần nó

- ...- nó im lặng , chẳng biết nói gì hơn .

- Được rồi , bày cho ... khỗ lắm !- Son chép miệng rồi cầm lấy trái kiwi

Tự nhiên , Son lại nhẹ nhàng , khác với cái lúc lôi nó đi xềnh xệch ở trường

- nè .. được rồi đó ! - Son đưa con dao lại cho nó - cứ từ từ mà làm !

nói rồi Son quay đi lại chỗ lò nướng lấy bánh ra , nó bắt đầu "công trình" gọt trái cây của mình . Biết là con gái thì phải đảm đang , nhưng nó lại khác , gì chứ mấy khỏang này nó chịu thua . Nhưng ngược lại , nó rất giỏi trà đạo . Thôi thì bù qua xớt lại cũng đủ rồi .

Vô tình nó liếc nhìn Son , bắt gặp khuôn mặt đang chăm chú vào chiếc bánh . Chưa bao giờ nó thấy Son như vậy , rất cẩn thận , tỉ mỉ từng chút một cho chiếc bánh đó . Bỗng ... 1 cái gì đó khiến tim nó đập nhanh hơn

- Á ... - nó rên lên

- Gì áh ? - Son quay sang nhìn nó liền

- ..hở ? ... không!!! - nó cười gượng

- Đưa tay đây coi .. - Son lại gần nắm tay nó - biết ngay mà , tiểu thư ơi là tiểu thư - Son chép miệng

- Đau ...- nó đánh tay Son

- ...- Son chẳng nói gì , lấy trong túi ra một cái băng keo cá nhân

- ủa ? sao có sẵn hay vậy ? - Nó ngạc nhiên

- ồn ào ! im lặng coi - Son nhẹ nhàng rửa đi vết đứt tay rồi băng lại cho nó , tất cả diễn ra trong giây lát nhưng lại khiến nó thấy sao đó ..hình như là vì được quan tâm - xong rồi ...

- uhm... cám ơn ...- nó nói giọng có vẻ ngượng nghịu

Chap 16 : Điệu Nhảy Đầu Tiên !

- người gì nhờ tí chuyện cũng không xong - Son càu nhàu kéo nó ngồi xuống ghế - ngồi im đó

- hơ ...

Son gọt nốt chỗ trái cây rồi bắt đầu trang trí bánh . Nó cứ như vậy ngồi im lặng chăm chú theo dõi từng hành động của Son . Thật sự , càng lúc nó lại càng thấy ở con người này có 1 cái gì đó hay hay

- muốn ăn thử không ? -Son hỏi

- ờ...có ! -Nó ngẩn đầu dậy , mắt có vẻ sáng hơn

- nè ...- Son cẩn thận cắt một mẫu bánh rồi đặt xuống trước mặt nó - ăn đi !

- ủa? bánh này không phải làm cho Văn hả ? - Nó ngạc nhiên

- cái này một mình Son làm thì đâu có tính ...hôm nay Son làm , mai Hy cùng làm rồi đem tặng ! ăn đi - Son chìa cái nĩa ra cho nó

- ờ...ừ...

Bánh Son làm thật sự là rất khác với những loại nó đã từng ăn , vị rất lạ nhưng lại ngon . PhẦn kem không quá béo nhưng cũng không quá nhạt nhẽo , trái cây được lựa chọn kỹ nên rất hợp với mùi hương socola trong bánh ! cả phần bánh bông lan cũng mịn , mang vị ngọt của chanh Mỹ rất thơm .

- ngon không ?

- huh ? - nó nhìn Son - ...tạm được

- gì ? tạm được thôi ? - Son nheo mắt nhìn nó

- uhm ...- nó cười một cách con nít rồi ăn nốt chỗ bánh đó

Nó không biết , Son học cách làm bành là vì nó . Rủ nó cùng làm bánh chung cũng chỉ là cái cớ thôi ! cả chuyện cái băng keo cá nhân có sẵn đó cũng là do Son đã chu đáo chuẩn bị từ trước hết .

Hôm sau , đang học tiết 2 Son đã kéo nó cúp tiết

- ê ... đi đâu đó ... - Nó nhăn mặt

- đi làm bánh ! hôm qua nói rồi mà ! - Son quay lại , cười một cách rõ là nhăn nhở

Mất cả 3 tiếng đồng hồ 2 đứa mới làm xong bánh kem cho Văn , hôm nay Son rút kinh nghiệm không cho nó gọt trái cây nữa ! Nó chỉnh lại cái nơ trên hộp bánh rồi nói

- ..uhm .. tối nay chắc Hy không đi được đâu ! ..Son nói với Văn là cho Hy xin lỗi..

- Gì ? sao không đi ? - Son nheo mắt nhìn nó

- Hy ...- Nó ngập ngừng , sao có thể nói vì nó không muốn gặp Đường Viên chứ .

- Hy gì ? thôi đi ... sinh nhật Văn mà không đi , muốn nó giận hả ??!?

- Nhưng mà ..

- Không nhưng gì hết , hợp đồng có ghi rõ mà ? Hy phải cùng Son đi tới các buổi tiệc cần thiết ! - Son đứng lên , lại gần nó - quên rồi huh ?

- Không phải quên mà tại vì ...- nó gân cổ lên , định cãi lại

- Rồi , không quên thì đi . - Son nhìn đồng hồ - giờ Hy về nhà, chuẩn bị , lát nữa nhớ tới đúng giờ ... hiểu chưa ?

Bất đắt dĩ , phải nghe lời Son . Sao có thể phản lại hợp đồng chứ ? đúng là tự đào hố chôn mình mà.

- hợp đồng quái quỷ gì chứ ... - Nó lầm bầm mở tủ đồ ra nhanh chóng chọn 1 bộ váy đơn giản nhưng đậm chất tiểu thư . Đầm ống , với 2 màu trắng và xanh lục đậm , 1 bên vai trần đặt điểm nhấn là nơ trắng

Chuẩn bị xong , nó nhìn đồng hồ

- mới 4h .. sớm mà ..

- thưa cô chủ ! đồ chuẩn bị xong rồi ạh ! - Bác Sinh đi vào , mang theo chiếc mặt nạ cho nó . Một chiếc mặt nạ nữa mặt , nền xanh lục đậm với hoa văn cổ màu vàng và bạch kim , điểm nổi bật là những lông ngỗng nhuộm xanh lục biển và đen khá sang trọng . Chính giữa đặt một viên pha lên Xanh .

Buổi tiệc bắt đầu , nó đến hơi trễ so với dự kiến của Son .

- ..giờ này mà chưa tới nữa ..- Son càu nhàu

- Bình tĩnh đi ! - Văn cười , lấy 1 ly rượu trắng cho Son

Trong đám đông đó , khó mà nhận ra ai là ai . Mỗi người đều mang mặt nạ khác nhau , cả Son và Văn cũng vậy . Nó đi vào trong , vì người khá đông nên cũng không ai để ý chuyện người ra kẻ vào.

- Không biết ... ai là Văn .. - Nó nhìn quanh , cố tìm trong đám đông

[ nè! Tới chưa hả ? ] - tin nhắn của Son - hờ... làm gì ghê vậy ? khó chịu

[ tới rồi ! đang ở trong rồi nè ! ]

Son cũng bắt đầu nhìn quanh , cố nhận dạng từng người . Văn cũng vậy , vô tình Văn đã nhận ra nó nhờ mái tóc ngắn . Cuộc vui bắt đầu , Văn lên tiếng

- rất cám ơn các bạn hôm nay đã đến buổi party này của Văn ! hy vọng là mọi người sẽ thấy thoải mái ! Bây giờ , Văn xin tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu

- OHOHOHOOHHHHH - mọi người vỗ tay râm rang

Trong nhóm của Văn , có thông lệ . Buổi tiệc do ai tổ chức thì điệu nhảy đầu tiên sẽ do chính người chủ lựa chọn bạn nhảy cùng bất kỳ ! Và hôm nay cũng vậy

- hôm nay ai sẽ là cô gái may mắn đây ! - Son nói thêm vào , làm mọi người càng khí thế hơn

Nó nhận ra ngay cái giọng tinh quái đó của Son . Văn đưa tay lên , ra hiệu tắt đèn . Tất cả đèn được tắt hết chỉ còn một đèn chiếu vào chỗ Văn và Son đang đứng . Văn bắt đầu đi qua đám đông , càng lúc càng tiến lại gần nó , chính nó , Son và tất cả mọi người đều không ngờ . Văn đứng lại , đưa tay ra

- ...điệu nhảy đầu tiên ?!?

- Hơ...

Văn nhìn nó , ánh mắt vẫn đầy hy vọng . Tất cả mọi người bây giờ đều đang dồn ánh mắt về phía nó.

- An Hy ? - Son bắt đầu nhận ra

- Văn ah ... - Nó ngập ngừng

- Được không ? - Văn nhướng mày nhìn nó

Nó cũng không nghĩ gì , chuyện khiêu vũ trong các buổi tiệc quá là quen thuộc với nó rồi mà . Bắt đầu điệu nhảy đầu tiên

Chap 17 : Chỉ Là Một Thóang

Mọi người chăm chú quan sát nó và Văn , Son cũng vậy . Bản nhạc đầu tiên - Last Concert , nhẹ nhàng và sâu lắng nhưng đầy sang trọng . 2 đứa lượt nhẹ theo từng giai đọan từ nhẹ nhàng đến cao trào , nó và Văn đã trở thành tâm điểm đáng chú .

- ..không biết tiểu thư nhà ai hơ ? - một người nói

- Uhm .. nhìn 2 người nhảy kìa , đẹp thiệt

Son vẫn chăm chú nhìn theo từng bước chân nó , thật sự là nó nhảy rất đẹp . Nhưng Son biết trong lòng mình đang có cảm giác gì đó - là nhói đau .

Bản nhạc kết thúc , Văn cuối người chào như cái cách mà các hòang tử vẫn hay làm trong phim hay truyện cổ tích . Hòan hảo cho một bắt đầu . Tiếp đến , Son cũng vào cuộc .

- Tiếp theo - Son lên tiếng - sẽ là món quà của mình dành cho Son !

Nói xong Son nhanh chóng đi đến cạnh cây piano trắng bạch , nó cũng nhận ra đó là gịong của Son. Nốt nhạc đầu tiên vang lên , nhẹ nhàng không kém Last Concert , nhưng lại trầm và mang nhiều suy ngẫm hơn cho người nghe , tiết tấu thay đổi như tình cảm của tác giả cũng như người biểu diễn . Cả phòng im lặng đến lạ lùng , hòa nhập vào từng phím đàn của Son . Nó khá ngạc nhiên

- không ngờ Son cũng biết chơi đàn ..

- Son là trùm của mấy vụ này rồi - Văn lên tiếng

Nó biết bản nhạc này , bản mà bố nó vẫn hay nghe .

- ...Looking For A Word To Replace...của Steinway và Sons ! - nó cười , một cách nhẹ nhàng và ánh mắt trong sáng .Cái nhìn rất khác với thường ngày

Phím đàn cuối cùng cũng dừng lại . Những tiếng vỗ tay và hò hét của mọi người làm tan đi không khí im lặng nãy giờ

- không hổ danh thiếu gia họ Hạ mà ! - Tuấn đi đến bên cạnh nó

- Hay là Hy cũng đàn 1 bài tặng Văn nhe ? - Văn quay sang nhìn nó

- Hả ? Hy áh hả ? - nó tròn mắt

- Vì sinh nhật Văn ?

- ...- nó đắn đó vài giây rồi cũng đồng ý - okei !

Tuấn cũng lại gần , bất chợt nói

- Để Tuấn lên tiếng cho , tụi mình đàn chung đi ? Hy biết bài này không ? - Tuấn nói khẽ vào tai nó

khoác tay Tuấn đi đến chỗ cây đàn . dưới ánh đèn , nó như nàng công chúa vậy . Được bao nhiêu hòang tử vây quanh . Son nhìn cảnh đó , lại nổi dậy 1 câu hỏi :

- chẳng lẽ Hy quen với Tuấn thiệt ? bây giờ sẽ là màng biểu diễn của An Hy Tiểu thư và Kim Lớp Trưởng danh giá lớp ta ! màng trình diễn có 1 không 2 đây ! - Tuấn nói với giọng tinh ngịch hằng ngày

Một tràng pháo tay mở đầu , nó ngồi xuống từ từ đặt tay lên phím đàn . Tuấn cũng cầm lấy cây violon , phối hợp khá ăn ý bản - I Give You Spring . Có cả góp mặt của Piano và violon càng làm bản nhạc trở nên đặc biệt và vui vẻ hơn . Đúng là mang đậm chất của Tuấn mà . Son lại thấy khó chịu , cảm giác lúc này vừa khó chịu vừa khó chịu vừa đau nhói . Bản nhạc vừa kết thúc Son đã đi ra ngoài , bỏ mặt lại những tiếng vỗ tay .

- Hay lắm ! - Văn cười

- ..hi... - nó nhìn quanh - ủa ? Son đâu ? mới thấy đứng đây mà ?!?

- Không biết nữa... chắc lại tăng nhiệt rồi chứ gì - Văn chép miệng

- Tăng nhiệt ? là sao ?

Vừa lúc , điện thoại nó có tin nhắn mới

[ lên tầng thượng nhanh đi ! ] - của Son , một tin nhắn cụt ngủn và đầy chất sai khiến

- Hy ra ngòai một lát nhe

Nó đi ra , vẫn còn đeo mặt nạ . Đứng đợi thang máy xuống

- còn 3 tầng nữa...

Nói dứt câu không bao lâu , cửa thang máy cũng mở ra . Nó giật mình khi thấy người đang dứng trong đó là

- Đường Viên ? - nó cuối mặt ,

Viên đang chăm chú đọc xấp hồ sơ trên tay nên không để ý lắm đến nó . Viên bắt đầu đi ra , thóang nhìn nó - Một cảm giác quen thuộc , nhưng cũng mơ hồ . Sao Viên nhận ra nó được khi nó đang đeo mặt nạ như vậy ?!? Nó vội bước vào thang máy , ngang qua Viên , nhanh tay bấm nút close . Chợt có 1 điều thóang qua trong đầu Viên , cái nhìn vừa rồi . Viên nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó có gì đó giống chiếc nhẫn chia tay , Viên quay lại nhưng cửa thang máy đã đóng

- ...phù...may....- nó thờ dài

- Hồi nãy...??? - Viên vẫn mơ hồ - chắc không phải đâu , Hy sao lại tới đây được !

Vậy là , Viên đã không có đủ thời gian để nhận ra đó chính là nó . Chỉ một thóang qua , một cái nhìn vẫn chưa đủ . Phải chăng vì Viên đã hết yêu nó ? hay là đã quên nó thiệt rồi ? Nó đứng trong thang máy , tim nhói đau cùng những câu hỏi đặt ra . Thời gian qua không đủ dể nó gọi là nguôi đi tình cảm của mình , thay đổi môi trường mới , cuộc sống mới nhưng tất cả cũng chỉ là trốn tránh thực tại . Có rất nhiều chuyện muốn nói , rất nhiều câu hỏi không có câu trả lời . Ngày hôm nay , khi vô tình gặp lại tim nó vẫn còn cảm giác nhói đau , vẫn còn đập mạnh

____________________The end_____________________________

Người pót: Nguyễn Đình Lừng_Tiên Lục Lang Giang Bắc Giang

__Sống đơn giản cho cuộc đời thanh thản__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhockon