yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu đi, yêu nhiều hơn. Yêu cho đến khi con tim đã rã rời và thấm mệt, vì hết thảy đã được dùng để nuôi dưỡng một linh hồn xinh đẹp đương chực chờ thoát khỏi giấc ngủ đông dài một nửa đời người.


Tình yêu vắt cạn kiệt con tim để nuôi dưỡng linh hồn, tôi đã mãi tin vào điều đó, và cả vào thứ tình yêu tựa nghìn chiếc gai siết chặt lấy từng thớ thịt trên người mình.


Đã từng là thế, đã từng tin là thế.


Liệu có một thứ tình yêu nào trên cõi đời này lại không mang theo đau đớn?


Tôi viết lên bài thơ tình của cuộc đời chính mình một đoạn ballad nặng nề, về câu chuyện của chàng Romeo say tình cùng nàng Juliet sầu khổ, và cả về những cuộc tình chóng nở sớm tàn - mong manh tựa đóa cúc họa mi mới chớm hay như một bông bồ công anh trắng mướt.


Yêu đi, yêu nhiều hơn, yêu cho đến khi linh hồn đã chẳng còn biết mệt mỏi, yêu cho đến khi con tim trong lồng ngực đã có thể nhẹ nhàng ngủ yên.


Yêu đi, yêu nhiều hơn, nhưng yêu như thế nào?


Liệu có một thứ tình yêu nào trên cõi đời này có thể nuôi dưỡng cả tâm hồn và truyền lại lửa sống vào một con tim tàn úa?


Liệu có bất cứ mến thương nào, vừa đủ để vắt cạn những khổ đau và biến chúng thành suối nguồn cho những tấm lòng cằn cỗi, và vừa đủ để xoa dịu các linh hồn bỏng rát vì đau thương?


Tôi đặt một dấu chấm xuống bài thơ tình của cuộc đời, và lại khẽ khàng ôm lấy con tim đang thổn thức của chính bản thân vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#random