Rốt cuộc con hồ ly tinh nào đã câu dẫn mất anh em tốt của tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01


Lúc Ô Tử Ngang từ trong miệng Bành Phóng biết được Nguyên đại công tử bắt đầu độc lập gây dựng sự nghiệp, miệng há to đến nổi bỏ vừa hai quả trứng gà, người mẫu nóng bỏng bên cạnh cũng không nhịn được đập ly rượu lên bàn, chen miệng nói: "Nguyên công tử là từ đâu ra chứ? Không đi con đường binh nghiệp gió táp mưa sa thì cũng phải làm bá đạo tổng tài!"


Bành Phóng nhìn cô chăm chú, hiếm thấy trầm mặc xuống, cúi đầu bực bội nốc rượu.


Ô Tử Ngang thấy thần sắc Bành Phóng không đúng lắm, đưa tay ôm eo nhỏ người mẫu, hạ giọng nói: "Nghe nói Nguyên Dương đã lâu không về Nguyên gia, là xích mích với ba nó à? Đây là muốn phản nghịch một trận, để cho Nguyên đổng nhìn nó với cặp mắt khác xưa? Mày thân với nó nhất, kể cho tao biết chuyện gì xảy ra đi."


Bành Phóng thật là có khổ cũng không nói ra được.


Thằng bạn thân hai mươi mấy năm của hắn gần đây giống như biến thành một người khác, sau khi Cố Thanh Bùi đi, Nguyên Dương đầu tiên là say mèm mấy ngày, sau đó đột nhiên áo mũ chỉnh tề đứng ở trước mặt hắn, tìm hắn mượn một khoản tiền chạy đi Thiên Tân mất dạng, không lâu sau từ bên ngoài truyền tới tin tức hạng mục của Nguyên Dương đã thành công, Bành Phóng muốn đi tìm Nguyên Dương uống rượu, nhưng ở phòng làm việc nhìn thấy Nguyên Dương đang phê duyệt văn kiện, vừa quen thuộc vừa xa lạ.


"Tình yêu thật con mẹ nó đáng sợ."


Bành Phóng nửa ngày mới thốt ra một câu như vậy, hắn đưa một ngón tay khua khua, giống như thần côn đang coi bói: "Là định mệnh, định mệnh thay đổi nó! Tụi mày có tin tưởng định mệnh không? Tin tưởng tình yêu không? Thứ đồ chơi này có thể gặp không thể cầu, một khi gặp, mày coi như xong!"


Tình yêu ư?


Ô Tử Ngang và nhỏ người mẫu trố mắt nhìn nhau, bọn họ nghe như rơi vào trong sương mù, nhưng có một chút đại khái hiểu được, Nguyên đại công tử đây là bị hồ ly tinh không biết từ đâu tới mê hoặc, tình yêu tới bất chợt, đập choáng váng đầu óc người thiếu niên.


Ô Tử Ngang không nhịn được cười, hắn tỉ mỉ vuốt mái tóc mềm mại của nhỏ người mẫu, giống như vuốt ve một con thỏ nhỏ khôn khéo, hắn từ trong đáy lòng không tin tình yêu, coi như Nguyên Dương nhất thời bị người ta mê muội, giống như rượu mạnh xông lên đầu, chung quy cũng sẽ thanh tỉnh.


Người như bọn họ, cái gì cũng không thiếu, ngoắc ngoắc ngón tay thì có bó lớn trai gái đưa tới cửa, có gì đáng giá để bọn họ thật tâm chứ?


02


Ô Tử Ngang từ đầu đến cuối duy trì ý niệm này, cho đến mấy tháng sau mới gặp lại Nguyên Dương.


Ánh sáng hoàng hôn sắp tắt chiếu vào mặt Nguyên Dương, cũng chiếu vào chiếc Maserati bóng loáng của ba Ô Tử Ngang, một con đường, ba người, hai bàn tay bắt tay hợp tác vui vẻ là ba hắn và người anh em tốt của hắn, trợn mắt há mồm là một mình Ô Tử Ngang.


Hắn ngơ ngác nói: "Nguyên Dương?"


Nguyên Dương nhíu mày, nhìn hắn một cái: "Ồ, đã lâu không gặp."


Ba hắn hận rèn sắt không thành thép, nói: "Tiểu tử mày còn mặt mũi ở chỗ này, mày nhìn Nguyên công tử người ta kìa! Tuổi còn trẻ đã làm ăn lớn như vậy! Mày cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi phè phỡn, thật là làm cho tao mất hết mặt mũi!"


Ô Tử Ngang có chút quẫn bách nhét nhét nửa gói thuốc lá trong túi quần hơi lộ ra ngoài vào, lại không dám nhìn thẳng vào cặp mắt bình tĩnh lại sắc bén của Nguyên Dương, hắn rốt cuộc hiểu rõ lời của Bành Phóng ngày đó, chỉ ngắn ngủi nửa năm, cảnh còn người mất, này vẫn là chưa kết thúc ư?


Nguyên Dương mặt không cảm giác nhìn Ô Tử Ngang, nhìn âu phục không cài chắc nút áo, nửa gói thuốc lá không nhét lọt trong túi quần tây, nhìn hắn một bộ không có chuyện gì làm, một gã vô lại, còn trẻ hết sức lông bông, không biết nghĩ tới điều gì, biểu tình trong nháy mắt trở nên âm trầm.


Ô Tử Ngang không biết mình đắc tội vị tiểu diêm vương này chỗ náo, ha ha cười đưa tiễn Nguyên Dương, nhìn chiếc xe thương vụ càng lúc càng xa, Ô ba hừ lạnh một tiếng: "Mày không phải là khá thân với Nguyên công tử à? Mày biết cậu ta cướp một hạng mục mấy trăm triệu của Nguyên Lập Giang không? Cậu ta bị gì thế?"


Ô Tử Ngang nghe ra trong khẩu khí của ba hắn có mấy phần đố kỵ cùng kiêng kỵ, nhưng chỉ có thể yên lặng, hồi lâu mới nói:

"Nguyên Dương đã rất lâu không cùng bọn con đi ra ngoài uống rượu."


03


Nguyên Dương rốt cuộc xả hơi, vào sinh nhật một người anh em trong bọn đồng ý đi ra ngoài tụ tập, vẻ mặt Bành Phóng lại rất kỳ quái, lông mày nhăn lại thành một hàng, muốn nói gì đó lại thôi.


Quầy rượu ánh đèn hoa mỹ chớp lóe, bọn họ đều là phú nhị đại trẻ tuổi liền kêu mấy tiểu minh tinh xinh đẹp vào ghế lô uống rượu chơi bời, có mấy người vừa vào cửa, nháy mắt nhìn thấy Nguyên Dương, ánh mắt liền sáng lên như bóng đén, nhanh chóng sà tới ngồi bên cạnh Nguyên Dương.


Nguyên Dương giống như căn bản không nhìn thấy bọn họ, chẳng qua là cầm ly rượu uống rượu, mi mắt rũ xuống, lông mi thật dài đổ bóng trên khuôn mặt tuấn mỹ mê người.


Chủ tiệc sinh nhật là một vị thiếu gia ăn chơi rất phóng khoáng, lúc này men rượu xông lên đầu, thân thiết nắm vai Nguyên Dương: "Nguyên Dương! Mày hơn nửa năm đều bận rộn phát triển công ty, thật vất vả, hôm nay sinh nhật tao, mấy người này tùy tiện mày chọn lựa! Cho mày khỏi ăn chay nữa!"


Có mấy người biết nội tình đang có mặt im lặng không lên tiếng nhìn phản ứng của Nguyên Dương, trong đó bao gồm Ô Tử Ngang nắm chặt tay, còn có Bành Phóng trực tiếp cúi đầu lựa chọn trốn tránh.


Nguyên Dương đảo mắt nhìn đám tiểu minh tinh một cái, giống như là nhìn một nhóm hàng hóa trên kệ hàng, có mấy phần khinh bỉ kèm mấy phần chán ghét.


Một cậu nhóc trong đó hưng phấn bước lên: "Nguyên thiếu! Chọn em đi, người ta chơi thế nào cũng được nha."


Còn không chờ cậu đến gần, Nguyên Dương liếc qua một cái, cậu nhóc kia liền trực tiếp cứng đờ tại chỗ, mồ hôi lạnh cũng toát ra vì sợ.


Ô Tử Ngang ở trong lòng kêu gào, một năm! Suốt một năm! Anh em tốt của hắn rốt cuộc đi nơi nào rồi! Đại ca tính tình lãnh đạm trước mặt này đến tột cùng là ai! !


Người anh em chủ tiệc sinh nhật rốt cuộc bị bầu không khí đông tỉnh mấy phần, nếu đổi lại là người khác không nể mặt hắn như vậy, hắn tuyệt đối hất rượu gây chuyện tại chỗ, nhưng đối tượng là Nguyên Dương, hắn nói thế nào cũng phải cân nhắc ba phần, vì vậy hắn vỗ vỗ vai cậu nhóc "Đi qua bên kia đi, cậu không phải khẩu vị của Nguyên thiếu của chúng tôi đâu, Nguyên thiếu là thẳng! Ai ya, mấy cô nàng bên kia, tới đây mấy người giúp trợ hứng đi!"


Các cô gái hết sức có mắt nhìn, chỉ kéo cánh tay Bành Phóng và Ô Tử Ngang, làm như không nghe, cười khanh khách mời rượu lại uống rượu, Bành Phóng uống nhiều, đầu lưỡi tê dại, nhỏ giọng nói với Ô Tử Ngang: "Tiểu Trương thật không có nhãn lực."


Ô Tử Ngang gật đầu liên tục, Tiểu Trương không có nhãn lực là trong vòng công nhận.


Bành Phóng: "Lúc Nguyên Dương cong, tụi mày còn không hay biết gì đâu... Chỉ có tao chứng kiến! Tất cả mọi chuyện luôn!"


Một hớp rượu của Ô Tử Ngang toàn bộ phun ở trên áo sơ mi Bành Phóng.


04


Nguyên Đại thiếu gia khôi phục lại bình thường là ở một năm sau.


Chu kỳ quỷ dị tuần hoàn, đại ca tính tình lãnh đạm đảo mắt tan thành mây khói, Nguyên Dương cười được thời đắc ý ôm bả vai mấy người anh em, uống đến mặt ửng đỏ, lời nói hùng hồn nói về những chuyện hạng mục hợp tác lớn thế nào thế nào, mấy người anh em chỉ có gật gù đồng ý, không ngừng rót rượu cho Nguyên Dương.


Bành Phóng thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, Cố Thanh Bùi vậy là đã trở lại! Cố Thanh Bùi cuối cùng đã cùng Nguyên Dương hòa hợp! Hai người rốt cuộc lại ở chung! Cảm ơn trời cao, tất cả đều đáng giá!


Ô Tử Ngang đối với đối tượng trong truyền thuyết của Nguyên Dương vẫn duy trì mười hai phần tò mò cùng nhiệt tình, hắn liền muốn nhìn một chút rốt cuộc là vị yêu tinh thần thông quảng đại nào có thể thu phục được Nguyên Dương, rốt cuộc lòng hiếu kỳ chiến thắng hết thảy, hắn chủ động nói: "Nguyên Dương, gọi vị nhà mày ra đây gặp mặt chút coi! Chúng ta cùng vui vẻ với nhau!"


Những người khác phụ họa: " Đúng vậy, cho tụi này mở mắt một chút."


Nguyên Dương nói: "Anh ấy rất bận rộn, rất bận rộn, ngày khác đi."


Bành Phóng liếc mắt, chỉ có hắn biết, Cố Thanh Bùi đối với nhóm người trẻ nít có tiền có thế này không có hứng thú, trừ phi tới hôm nay chính là đám tổng tài ba của bọn họ.


Ồn ào lên, Nguyên Dương đỏ mặt mở điện thoại di động lên gọi Cố Thanh Bùi, giọng nói không cầm được hạnh phúc: "Thanh Bùi, anh tan sở chưa? Tới đón em đi."


Bên đầu kia điện thoại là một giọng nam trầm thấp, dễ nghe: "Em uống rượu?"


" Ừ, nên em muốn anh tới đón em."


"... Nói địa chỉ, anh tới ngay."


Tiếp theo tất cả mọi người đều nín thở, khẩn trương chờ đợi người bên đầu điện thoại kia xuất hiện.


Đại khái nửa giờ sau, cửa truyền tới tiếng bước chân, Ô Tử Ngang lên tinh thần nhìn chằm chằm cửa, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, "Hồ ly tinh" trong não bổ của bọn họ là một người đàn ông khí chất nho nhã, anh tuấn, mang kính gọng vàng.


Người đàn ông này trên mép treo nụ cười mỉm có thể mê chết người, bước chân vừa trầm ổn lại ưu nhã, tóc vén gọn sau tai một sợi cũng không qua loa, ngũ quan chính thống anh tuấn tiêu sái, kể cả một đoạn đi tới kia cũng giống như một cảnh phim.


Dù là đã gặp qua rất nhiều tuấn nam mỹ nữ Ô Tử Ngang cũng phải thừa nhận, người đàn ông này thật là thành thục lại hào hoa, trong nháy mắt thu hút tất cả ánh mắt mọi người.


Chẳng qua là loại người như vậy, thật không giống như cùng thế giới với bọn họ.


Nguyên Dương vừa nhìn thấy Cố Thanh Bùi liền không cầm được cười ngây ngô, Cố Thanh Bùi có chút không dám nhìn thẳng, khó khăn dừng bước chân: "Uống như vậy nhiều, khó trách muốn anh tới đón."


Nguyên Dương lắc lắc đầu lớn, ngay trước mặt tất cả mọi người ôm lấy eo Cố Thanh Bùi, buồn bực nói: "Mang em về nhà có được không? Cố Thanh Bùi, đầu em choáng váng."


Cố Thanh Bùi do dự mấy giây, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của y.


Hai người không coi ai ra gì tú ân ái, Bành Phóng liền vội vàng nói: "Đây là Cố tổng, tới tới, mọi người cũng làm quen một chút."


Cố Thanh Bùi cười cùng bọn họ bắt tay: "Chào mọi người."


Ô Tử Ngang có loại cảm giác đi lộn chỗ, hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Nguyên Dương và loại người như Cố Thanh Bùi rốt cuộc như thế nào lại ở cùng nhau, mơ mơ màng màng bắt tay, sau đó đưa mắt nhìn hai người đi xa dưới lầu, tấm lưng kia tựa như không phân biệt được ai ra ai.


Ô Tử Ngang nghiêng đầu nhìn Bành Phóng.


Biết hết thảy mọi chuyện -Bành công tử vẫn là bộ dạng lão thần côn kia, hắn đưa ngón tay ra lắc lắc: "Hết thảy đều là số mạng! Có thể gặp không thể cầu, có thể gặp không thể cầu!"


End.

Cre: http://yehuajiang230.lofter.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro