Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 72


Dịch Lập Giang mở lời nói: "Cậu có thể cânnhắc, tôi cho cậu. . . . . ."



"Khỏi cần cân nhắc." Vương Tuấn Khảibình tĩnh nhìn Dịch Lập Giang," Dịch đổng. Tôi mười tám tuổi đến Bắc Kinh,tại chốn thành thị này bán mạng mười lăm năm, nơi đây từng chứa đầy mộng tưởngcùng hoài bão của tôi, tôi tìm hết thời gian hơn mười năm, mới thấy được chốnan thân tại thành thị này, đi đến vị trí hôm nay. Dù cho những thứ này trongmắt ngài vẫn như cũ chẳng là cái gì, nhưng lại là thứ mà tôi dốc sức tích tụtạo nên. Bằng hữu của tôi, sự nghiệp của tôi, cuộc sống của tôi, gia đình củatôi, tất cả đều ở nơi đây, đây là tích lũy mười lăm năm của tôi, tôi thế nàocũng vứt bỏ không được. Huống chi, tôi hiện tại chỉ cần ngồi máy bay nửa giờ đãcó thể gặp phụ mẫu, tôi không muốn ra bất cứ nước nào cả, khiến cha mẹ bậnlòng."



Dịch Lập Giang mặt không chút thay đổi nhìn hắn,"Vậy có nghĩa, cậu không bằng lòng đi?"



Vương Tuấn Khải lắc đầu, "Tôi chỗ nào cũngsẽ không đi, huống chi, cho dù tôi xuất ngoại, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đâuthiếu tiền mua vé máy bay đâu."



Dịch Lập Giang nhướn mày, "Chỉ cần tôikhông cho phép, Dịch Dương Thiên Tỉ cả đời cũng không thể xuất ngoại. Vươngtổng, tôi hiện tại là còn muốn giải quyết vấn đề hòa bình cùng cậu, hy vọng cậucó thể lý giải tâm tình của một người cha. Tôi cũng không phải ép cậu vĩnh viễnkhông trở lại, chỉ cần. . . . . . hai năm, trong vòng hai năm đừng trở về, tôitin tưởng với tâm tính trẻ con của Dịch Dương Thiên Tỉ, sớm muộn gì cũng sẽquên cậu."



Vương Tuấn Khải cười khổ một tiếng, "Hainăm, Dịch đổng, hai năm có ngắn không? Phụ mẫu tôi đã hơn sáu mươi, tôi cùngbọn họ có còn dư được mấy lần hai năm nữa đây."



Sắc mặt Dịch Lập Giang trầm xuống, "Cậu làthế nào cũng không chịu đáp ứng phải không? Người thông minh như cậu, thật sựlại đưa ra quyết định như vậy sao?"



Vương Tuấn Khải thở dài, từ sau khi sự tình phátsinh, lần đầu tiên nhìn thẳng Dịch Lập Giang, " Dịch đổng, nếu Bắc Kinhchứa không nổi nữa, tôi còn có thể về quê. Vương Tuấn Khải tôi đến chỗ nào cũngkhông đói chết được, không phiền ngài lo lắng ."



Dịch Lập Giang nheo mắt lại, "Vương TuấnKhải, tôi cho tới giờ vẫn luôn có phần tán thưởng cậu, tôi cũng không muốn đốiphó cậu, cậu đừng có ép tôi."



Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói: " Dịch đổng,tôi nhiều ít cũng đã ở công ty ngài gần một năm, chuyện lớn nhỏ trong công ty,không có cái nào không biết, không có cái nào không hiểu. Hiện tại là tôi épngài, hay là ngài bức tôi?"



Dịch Lập Giang giận đến ngược lại cười,"Được, Vương Tuấn Khải, không hổ là Vương Tuấn Khải."



Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Lập Giang, " Dịchđổng, chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi là có lỗi với ngài, tôi đã muốn quyếtđịnh rời xa Dịch Dương Thiên Tỉ, hy vọng ngài đừng ép người quá đáng, bằngkhông làm đến lưỡng bại câu thương, hà tất phải vậy, ngài nói có đúngkhông"



"Một khi đã như vậy, sẽ không cần thiết đàmphán tiếp nữa, Vương Tuấn Khải, cậu tự thu xếp ổn thỏa đi." Dịch Lập Giangxoay người đi về phía cửa.



" Dịch đổng đi thong thả không tiễn." VươngTuấn Khải thẫn thờ đứng tại chỗ, yên lặng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắtdần dần từ mê mang đến thanh minh.



Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn cả ngày, cuối cùng vẫnlà nhịn không được, gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải, nhưng điện thoại lạitắt. Trong lòng y bất an, trong hơn hai giờ kế tiếp liên tiếp gọi mấy cú, diđộng cùng máy bàn đều gọi, nhưng vẫn luôn không nhấc máy.



Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cục ngồi không yên, nắmchìa khóa nghĩ muốn trở về nhìn xem, vừa mới xuống đến lầu, đã bị ánh mắt của DịchLập Giang ép quay lại.



Dịch Lập Giang rung tờ báo trong tay, lạnh nhạtnói: "Mới một ngày liền kiềm chế không được sao? Không phải đã bảo màybình tĩnh chút đi à?"



Dịch Dương Thiên Tỉ thấp giọng nói: "Ba,làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Tôi sẽ không vì mấy ngày không gặp liền thay đổigì đâu."



"Mày quả thật không thay đổi được, nhưngmày thật sự nghĩ rằng Vương Tuấn Khải sẽ cùng chung sống với thằng ngốc như màyà? Hắn căn bản không tính toán tiếp tục với mày đâu, mày cũng sớm thanh tỉnhmột chút đi."



Dịch Dương Thiên Tỉ xiết chặt nắm tay,"Ba sao lại biết? Ba đi tìm ông ấy ư?"



"Còn phải hỏi sao?" Dịch Lập Giang lạnhlùng nhìn y, "Vương Tuấn Khải sẽ vứt bỏ danh dự địa vị cùng thành quả phấnđấu bao năm, chỉ để nói chuyện yêu dương với mày ư? Bản thân mày cũng không cảmthấy buồn cười sao?"



Thân thể Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ run rẩy,"Mặc kệ ba nói cái gì, tôi cũng sẽ không vứt bỏ ông ấy." Y nắm chặtchìa khóa, mở cửa bước đi.



Dịch Lập Giang hờ hững nhìn bóng dáng y mãi đếnkhi biến mất, ông khe khẽ thở dài, cầm điện thoại, ấn một dãy số.



Ngày mai đã kết thúc kỳ nghỉ năm mới, người trênđường cũng nhiều lên, Dịch Dương Thiên Tỉ nắm tay lái dùng sức nhấn ga, hậnkhông thể bay đến trước mặt Vương Tuấn Khải .



Mỗi một câu ba y nói, đều đánh trúng vào trungtâm bất an của y.



Y lo lắng hơn bất cứ ai, trọng lượng của bảnthân ở trong lòng Vương Tuấn Khải quá nhẹ, nhẹ đến mức Vương Tuấn Khải căn bảnkhông muốn vì y mà thừa nhận bất cứ tổn thất thực chất nào.



Y ở trong lòng Vương Tuấn Khải, đến tột cùng làcái gì?



Chạy tới nhà Vương Tuấn Khải, quả nhiên trongnhà không có một bóng người, Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện mảnh giấy Vương TuấnKhải lưu cho y trên bàn, bên trên đơn giản viết mấy câu: Tôi về quê phụng dưỡngcha mẹ. Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi không có cách nào khác giáp mặt nói với cậu,nhưng chúng ta không hợp, cứ như vậy kết thúc đi.



Gân xanh trên trán Dịch Dương Thiên Tỉ gồ lên,hung hăng vò mảnh giấy thành một nắm, y chỉ cảm thấy đau lòng như cắt, trongmắt ngược lại lóe ra mũi nhọn sắc bén.



Y nhét mảnh giấy vào túi, xuống lầu lái xe tiếnđến sân bay .



Y đến quầy mua một tấm vé máy bay đến Thành Đô,sau đó cúi đầu, chẳng mang theo thứ gì, đi đến cửa kiểm tra an ninh.



Y cúi đầu, trên người mặc áo khoác màu đen, haitay đút túi, quanh thân tràn ngập khí tức lạnh lùng khó có thể tiếp cận, nhữnghành khách đi đối diện cũng không tự giác mà đi vòng qua y.



Y ở cửa an ninh bị hai nhân viên công tác ngănlại, vẻ mặt cùng khí chất y đều bất bình thường, bộ dạng này nếu nói là đi máybay, thì thà nói rằng đi chém người còn có lý hơn.



"Tiên sinh, mời ngài cởi áo khoác ra."



Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh giá nhìn hắn, cởi áokhoác, ném lên băng chuyền.



Nhân viên an ninh có chút khẩn trương nhìn y,"Hành lý của ngài đâu?"



"Không có."



"Cái gì cũng không có sao?"



Dịch Dương Thiên Tỉ không kiên nhẫn nhìn hắn mộtcái, tự ý đi thẳng qua cửa kiểm tra an ninh.



Cái gì cũng không kiểm tra được ra, nhân viên anninh cũng không có cách nào giữ y lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi vào.



Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ nóng như lửa đốt,y hận không thể thấy được Vương Tuấn Khải ngay giây tiếp theo. Y muốn đem tờgiấy này quẳng lên mặt Vương Tuấn Khải, y muốn hỏi Vương Tuấn Khải, ai cho hắnmượn gan, mà dám dùng mấy câu nhẹ tênh này chia tay với y!



Vào lúc hơn bảy giờ buổi tối y đã tìm được nhà VươngTuấn Khải.



Đó là một khu nhà ở thực bình thường, nhìn quacó chút cũ kỹ, bất quá địa thế rất tốt, dưới lầu chính là khu chợ náo nhiệt,giao thông cũng rất tiện, là một tiểu khu phi thường có hơi thở cuộc sống.



Y ngẩng đầu nhìn lầu ba. Đèn sáng, Vương TuấnKhải hẳn là đang ở bên trong, còn có cha mẹ hắn nữa.



Sau khi đi lên, y là nên nói cái gì đây? Đứngdưới lầu nhà Vương Tuấn Khải, nghĩ đến khoảng cách giữa bọn họ bất quá chỉ làmấy chục thước, y lại chùn chân.



Y không muốn nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của VươngTuấn Khải, cũng không muốn nghe thấy những lời mình không muốn nghe từ trongkhuôn miệng kia. Vương Tuấn Khải đã muốn đưa ra lựa chọn, song y căn bản vôpháp chấp nhận.



Ba y nói không sai, Vương Tuấn Khải sẽ không vìy, mà vứt bỏ thành tựu của bản thân, mà những điều đó lại vừa vặn là những thứy hoàn toàn không thèm để ý, đây là mâu thuẫn lớn nhất giữa bọn họ. Y vì saolại động tâm với một người hoàn toàn tương phản với mình như Vương Tuấn Khảichứ? Vương Tuấn Khải rõ ràng là loại người y chướng mắt nhất, từ ngày đầu bọnhọ gặp mặt, y thế nào cũng thấy Vương Tuấn Khải không thuận mắt, thầm muốn hunghăng chèn ép hắn. Chính là vì cái gì đến cuối cùng, y lại thầm muốn phân ưu vì VươngTuấn Khải, thầm muốn chặt chẽ giữ lấy người đàn ông này, không trao cho bấtluận kẻ nào.



Y đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì vậy?



Y lau mặt, mệt mỏi đầy mắt. Quấn chặt áo, y đilên lầu.



Nhà lầu kiểu cũ không có thang máy, đèn tronghành lang lại chẳng có chút cũ kỹ, đặc biệt sáng sủa, có thể nhìn ra được, đâylà một khu nhà được gìn giữ cẩn thận.



Y đứng trước cánh cửa chống trộm mới được thay,đứng thẳng bất động hồi lâu, cuối cùng ấn vang chuông cửa.



Một phụ nữ trung niên mở cửa, cách cửa chốngtrộm nhìn y, dùng giọng Tứ Xuyên hỏi y tìm ai.



Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn người phụ nữ này, nétmặt cực giống với Vương Tuấn Khải, trong lòng sinh ra một cảm giác thân thiếtkhôn cùng. Y kéo khóe miệng cứng nhắc, muốn cười một cái, cơ thịt lại giống nhưbị đông cứng, không thể thành công, y đành phải nói: "Bác gái, cháu tìm VươngTuấn Khải."



"A? Cậu là. . . . . ."



Dịch Dương Thiên Tỉ vừa định mở miệng, cửa phòngliền hoàn toàn mở ra, Vương Tuấn Khải đứng phía sau mẹ mình, thoáng kinh ngạcnhìn y, "Cậu sao tìm được nhà tôi vậy?"



Nắm tay Dịch Dương Thiên Tỉ đút trong túi áokhoác, không tự giác xiết chặt, y thấp giọng nói: "Nhà ông đã từng gửi bưuphẩm tới Bắc Kinh."



Tốc kí là kỹ năng tương đối phổ thông y đã từnghọc qua trong quân ngũ, với những chuyện có liên quan đến Vương Tuấn Khải, y cơhồ đều nhớ rõ tất cả.



Ánh mắt bà Cố băn khoăn di chuyển trên khuôn mặtngười vừa tới, ánh mắt tràn ngập hồ nghi, "Tuấn Khải , cậu bé này là ai a,ôi, sao lại cao vậy chứ, bộ dáng này. . . . . ."



"Là. . . . . . Cấp dưới của con."



"Nha nha, mau vào đi a." Bà Cố mở cửa,mỉm cười muốn đưa Dịch Dương Thiên Tỉ vào nhà.



Vương Tuấn Khải lại bước tới chắn trước mặt DịchDương Thiên Tỉ, hắn nắm áo khoác trên giá treo, bình tĩnh nhìn mắt Dịch DươngThiên Tỉ, "Chúng ta ra ngoài nói đi."



Lửa giận phừng phừng bốc trong mắt Dịch DươngThiên Tỉ, chẳng hề nhúc nhích nhìn hắn.



Bà Cố chợt nhận ra sự bất thường giữa hai người,phân vân nói: "Tuấn Khải , bên ngoài lạnh như thế, để người ta vào nhàngồi chút đi."



Ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ gắt gao trân trânnhìn Vương Tuấn Khải, lại đồng thời nói với bà Cố: "Bác gái, cháu khôngphải cấp dưới của Vương Tuấn Khải, cháu là bạn trai của anh ấy."



Vương Tuấn Khải mở to hai mắt.



Bà Cố cũng kinh ngạc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ,trên mặt có một tia lúng túng, "A, a, vậy. . . . . ."



Vương Tuấn Khải giận tái mặt, " Dịch DươngThiên Tỉ, cậu đứng có quá đáng."



Dịch Dương Thiên Tỉ sải bước vào phòng,"Tôi nói có chỗ nào sai chứ?"



Phụ thân của Vương Tuấn Khải từ trong phòng đira, miệng ngậm thuốc lá, cau mày nhìn bọn họ một cái, "Vào đi, đã đến đâyrồi, sao có thể đuổi người ta ra ngoài chứ, cả hai vào đi."



Sắc mặt Vương Tuấn Khải xanh mét lui về phía saumấy bước, để Dịch Dương Thiên Tỉ vào phòng, hắn lặng lẽ thở dài, nhìn bóng lưngNguyên Dương, trong lòng càng thêm khó chịu.



Bà Vương hiền từ cười cười, "Trong nhà đangdùng cơm. Cháu nói có khéo không, bác bình thường nấu cơm đều có cữ, hôm naycũng không biết như thế nào liền nấu nhiều, có lẽ chính là để chuẩn bị cho cháuđó. Chàng trai, cháu tên gì?"



"Cháu tên Dịch Dương Thiên Tỉ."



"A, Dịch Dương Thiên Tỉ, không tồi, rấttốt." Bà Vương cao thấp đánh giá Dịch Dương Thiên Tỉ một phen, "Bộdạng rất anh tuấn, chính là nhìn tuổi không lớn, cháu chắc nhỏ hơn Tuấn Khải mấytuổi đi."



Ông Vương ho khan một tiếng, "Đi lấy thêmmột bộ bát đũa đi."



Bà Vương mỉm cười tiến vào phòng bếp.



Vương Tuấn Khải ngồi vào trước bàn, sắc mặt táinhợt, không nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, cũng không dám nhìn phụ thân mình, chínhlà cúi đầu nhìn cơm trắng như tuyết trong bát.



Ông Vương dụi thuốc, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ,biểu tình không quá tự nhiên cười cười, "Ai, dù sao cũng phải có ngày này,dù sao cũng phải có a."



Vương Tuấn Khải nhẹ giọng nói: "Cha, látnữa con sẽ giải thích với cha."



"Giải thích cái gì nha? Đây không phải bạntrai con sao? Cha sớm đã nói qua, con có thể mang về, cha cũng đâu có làm gìngười ta đâu."



Bà Vương cầm bát đũa đi ra, cười đặt tới trướcmặt Dịch Dương Thiên Tỉ, "Chính là, dù sao cũng phải có một ngày như vậy, TuấnKhải à, con nếu có bạn đời ổn định, chúng ta cũng có thể yên tâm một ít. Con lẽra phải mang cậu ấy về đây sớm một chút, tốt xấu gì cũng để chúng ta xem quaa."



Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài, "Mẹ,không phải như hai người nghĩ đâu."



Dịch Dương Thiên Tỉ gắt gao theo dõi hắn,"Vậy là thế nào?"



Ông Vương nhìn nhìn bọn họ, vỗ đùi, "À, haiđứa cãi nhau phải không. Mấy ngày hôm trước nói phải về công tác, hiện tại lạinói không phải làm nữa, cha vẫn cứ cảm thấy kỳ quái đây."



Vương Tuấn Khải không muốn nói nhiều thêm trướcmặt cha mẹ mình, hắn thấp giọng nói: "Ăn cơm trước đi."



Bà Vương rót cho Dịch Dương Thiên Tỉ chén rượu,"Rượu gạo bác tự ủ đó, uống đi cho ấm."



Dịch Dương Thiên Tỉ bưng chén rượu lên, nhìnchất lỏng màu trắng mênh mông sương bụi, mũi ngửi được hương rượu tự nấu. Rượuđế tự nấu này cùng cha mẹ của Vương Tuấn Khải đều cùng chất phác ôn hòa giốngnhau. Dù rằng Vương Tuấn Khải một mực võ trang bản thân thành loại rượu mạnhkhiến người khó lòng với tới, uống một ngụm đốt ruột đốt phế, nhưng lại khiếncho y muốn ngừng mà không được.2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro