62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

U

“Tiêu đạo hữu, xin dừng bước.”

Tiêu Dao vừa ra khỏi “Học Hải Vô Nhai” liền nghe thấy phía sau có người gọi, nàng xoay người liền thấy là quái nhân Lưu Hi.

Tuy trong lòng không vui, Tiêu Dao vẫn mỉm cười khách khí: “Lưu đạo hữu có chuyện gì?”

Lưu Hi có chút ngại ngùng, khuôn mặt tuấn tu hơi hơi ửng hồng nói: “Gặp lại tức là duyên phận, tiểu sinh cảm thấy cùng đạo hữu nhất kiến như cố, muốn cùng Tiêu đạo hữu kết làm tri kỷ, không biết ý đạo hữu thế nào?”

Hắn gọi nàng lại vì muốn kết giao tri kỷ? Tiêu Dao cười híp mắt lại, sau đó nhẹ nhàng nói; “Tiên đạo dài lâu, gian nan hiểm trở, tu sĩ dù có quen biết cũng phần lớn trăm năm mới có thể gặp một lần, ngươi và ta đều là người tu đạo, nếu chú ý chút tình ý phàm nhân này sợ là không ổn. Lưu đạo hữu nếu cũng là người tin vào duyên, sao chúng ta không nói một tiếng: bảo trọng, ngày sau hữu duyên sẽ gặp lại, chẳng phải tuyệt sao?”

Dứt lời, cũng không đợi hắn phản ứng, nàng liền xoay người nhanh chóng rời đi, hơn nữa trong lòng còn âm thầm ghi nhớ: về sau nhìn thấy ôn thần này nhất định phải đi đường vòng.

“Aizzz, Tiêu đạo hữu…”

Lưu Hi còn định nói gì đó đã thấy Tiêu Dao lấy tốc độ cực nhanh rời đi, hòa vào dòng người, chỉ lưu lại bóng lưng tiêu sái. Khi hắn rốt cục không thể tìm được bóng hình xinh đẹp kia nữa thì chỉ biết thở dài một hơi, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.

“Thiếu gia, khảo hạch của Khí Luyện tông đã xong rồi sao?”

Đang lúc hắn phiền muộn, một nam tu trung niên tầm bốn mươi tuổi, tinh thần quắc thước, mặt gầy dài bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.

Lưu Hi liếc nhìn nam tu, hơi gật đầu: “Vâng, khảo xong rồi, quả nhiên như lời Lục thúc nói, ta không thể thông qua, luyện khí quả thật cần sức mạnh.”

Nam tử được gọi là Lục thúc không biết phải nói gì, đây không phải là chuyện thực rõ ràng sao? Đáng tiếc thiếu gia nhà mình lại không tin. Thiếu gia nhà mình bộ dạng anh tuấn, chỉ là đầu óc có chút cứng nhắc không biết biến báo, đôi khi sẽ làm ra những chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

“Haizzz, lão nô đã nhắc nhở thiếu gia từ trước rồi mà, nhưng thiếu gia lại cố tình không tin, giờ đã thử thì hết hy vọng rồi chứ? Nếu thiếu gia thật sự muốn rèn pháp bảo bản mạng thì chỉ cần nói với chưởng môn và phu nhân một tiếng, thiên tài địa bảo nào mà không có? Luyện khí tông sư nào không tìm được? Cần gì phải tự mình rèn?”

“Lục thúc!” Lục Hi nghiêm mặt ngắt lời hắn; “Cái này khác, không phải là ta không tin Lục thúc mà là quân tử sao có thể bảo sao nghe vậy! Mọi việc đều phải thử rồi mới kết luận, chưa thử đã buông tha làm sao có thể là hành vi của đại trượng phu? Lục thúc, ta có nguyên tắc làm việc của mình, ngài đừng quan tâm.”

Quả thật có việc phải thử rồi mới biết có làm được hay không, nhưng thiếu gia căn bản không nghĩ rằng một số việc là thường thức, ngay cả thử cũng không cần. Nếu có người nói ăn cơm chỉ có thể dùng miệng mà không thể dùng mũi, mắt, chẳng lẽ cũng phải thử làm để chứng minh sao? Lục thúc vốn còn định tiếp tục nhắc nhở nhưng nghe hắn nói như thế liền tự giác nuốt lời lại vào bụng.

“Nếu khảo hạch đã xong, vậy có phải thiếu gia cũng nên trở về không? Vừa rồi lão nô còn nhận được bùa Truyền Âm của phu nhân hỏi tình hình của thiếu gia, có thể thấy lần này thiếu gia xuất môn, phu nhân rất lo lắng.”

“Ta biết rồi, vậy về thôi.” Lưu Hi có chút buồn bã nhìn theo hướng người nọ biến mất.

“Lục thúc…”

Hắn bỗng nhiên mở miệng, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Thấy Lưu Hi muốn nói lại thôi, thần sắc mất mát, Lục thúc chợt thấy khác thường. Hắn nhìn thiếu gia lớn lên, có thể nói quan hệ vô cùng gần gũi, chính hắn thậm chí còn coi thiếu gia như con đẻ. Nếu thiếu gia có chuyện gì thì người đầu tiên thiếu gia nghĩ đến không phải là chưởng môn hay phu nhân mà là Lục thúc hắn.

“Thiếu gia có tâm sự? Hay là lúc khảo hạch bị người bắt nạt?”

“Lục thúc, ngươi lo lắng quá rồi, ta không bị ai bắt nạt cả!” Lưu Hi vội vàng xua tay, hắn biết Lục thúc hễ gặp phải chuyện của mình thì tính tình sẽ trở nên hỏa bạo. Lục thúc đã đến cảnh giới Kim Đan kỳ đại viên mãn, có thể nói là cao nhất dưới Nguyên Anh kỳ, nếu hắn nóng đầu lên muốn tìm người khác tính sổ thì ngay cả mình cũng không ngăn cản được.

“Chỉ là… Ta gặp được một người…”

Lục thúc khó hiểu: “Gặp được một người thì có gì nói?”

“Bởi vì nhìn thấy nàng là ta trở nên rất kỳ quái. Lúc đầu còn không có cảm giác gì, nhưng sau đó nụ cười của nàng có khi làm ta rất e ngại, có khi lại cảm giác thực đàng hoàng đắc ý. Lúc nhìn thấy nàng một tay giơ búa lên, ta liền cảm thấy trái tim không chịu khống chế, nhảy loạn lên…”

Nói đến đoạn sau, Lưu Hi có chút phiền chán, không nói được nữa. Lục thúc nghĩ nghĩ, cảm thấy hơi hiểu ra.

“Thiếu gia nói người này có thể dùng một tay giơ lên búa tạ?”

“Đúng vậy. Nàng rất lợi hại, nâng búa giống như cầm miếng đậu hũ vậy, không có chút cố sức nào.”

Lục thúc lại cười nói: “Ha ha, thiếu gia, chuyện này cũng không có gì lạ. Đó là ngươi sinh ra cảm giác hâm mộ và khâm phục người kia. Trước mặt thực lực tuyệt đối, chớ nói thiếu gia, ngay cả lão nô cũng đều lễ hạ ba phần, đó là kinh sợ cường giả. Chờ đến một ngày thiếu gia có thể đứng trên đỉnh tu tiên giới thì sẽ thấy có rất nhiều người có cảm giác như thế đối với thiếu gia.”

“Thì ra là thế…” Lưu Hi bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, hóa ra đây là sự kính nể và hướng tới đối với cường giả. Bảo sao hắn lại như mất hồn mất vía, bị từ chối cũng thấy không có vấn đề gì, ngược lại lúc nàng rời đi còn cảm thấy phiền muộn.

“Nếu thiếu gia đã không còn chuyện gì nữa thì chúng ta hãy mau khởi hành thôi.”

Lục thúc cảm thấy vấn đề đã giải quyết xong liền giục Lưu Hi mau chóng trở về, nếu không phu nhân sẽ nổi nóng, người khác sẽ ăn không tiêu. Hắn lại không nghĩ rằng hôm nay hắn làm việc qua loa, còn chưa biết người kia là nam hay nữ. Đến nỗi sau này gặp phải một đoạn phong ba, khiến cho hơn trăm năm sau hắn bị phu nhân nhắc đi nhắc lại làm khó dễ.

Lại nói Tiêu Dao lúc trước bỏ chạy nhanh như cắt, gọi Thùng Rửa Chân ra bay mấy nghìn dặm mới hơi giảm tốc độ, sợ bị quái nhân kia dây dưa.

Để phòng ngừa, nàng đi một vòng lớn rồi mới tiến vào Kỳ Liên sơn, nơi có Khí Luyện tông. Đưa lệnh bài đệ tử ký danh xong, nàng thoải mái lên núi, đi tới trước Luyện Khí đường. Chưa vào trong đã nhìn thấy hai gã tu sĩ đang đứng thảo luận ở ngoài.

“Trương huynh hôm nay lại tới điểm bài?”

“Aizzz, đương nhiên, nếu không phải thì có ai muốn tới đây chứ. Vậy là Lý huynh cũng thế?”

“Đúng vậy. Lần trước tại hạ điểm ‘Phong Hỏa điện’ bài, kết quả Khí Mang đạo nhân nói tại hạ có khí lực nhưng không có lực khống chế, dùng lý do tư chất luyện khí không tốt mà từ chối, tịch thu điểm bài, nay lại tới đây thử vận may.”

“Lý huynh à, xem ra chúng ta cùng là những người lưu lạc chân trời góc bể nha. Lần trước ta chọn ‘Phàm Nhân điện’, cũng thế… thôi không nói không nói tới nữa, lát nữa đi vào phải đưa thêm mấy khối linh thạch, cẩn thận tìm hiểu, xem ra ta cũng không thể chọn ‘Phong Hỏa điện” rồi.”

Tiêu Dao nghe trọn đoạn đối thoại của hai người, trong lòng cân nhắc: rốt cuộc điểm bài là cái gì?

Sau đó, nàng đi theo hai người vào nội đường. Luyện Khí đường này vô cùng to lớn, thiết kế ba quầy tiếp đón, mỗi quầy ngồi một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Trên tường vẽ một địa đồ rất lớn, tựa hồ là bản đồ Kỳ Liên sơn mạch, bên trên điểm vô số chấm tròn, mỗi chấm tròn treo một tấm mộc bài, cả bản đồ có chừng hơn nghìn tấm mộc bài, thập phần đồ sộ.

Tiêu Dao đi đến một quầy không có người xếp hàng, lấy lệnh bài của mình ra đưa cho tu sĩ phụ trách.

Tên tu sĩ kia thấy nàng là một nữ tử thì thoáng có chút kinh ngạc, nhận lệnh bài xong cẩn thận đánh giá một phen mới nói; “Tiền bối là đệ tử ký danh mới thông qua khảo hạch nhập môn?”

Tiêu Dao gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy tiểu bối trước tiên nói cho tiền bối nghe quy tắc ở đây: phàm là đệ tử ký danh vừa vào cửa sẽ không được chỉ định sư phụ. Nếu muốn bái sư học nghệ thì phải lấy điểm bài ở đây. Cái gọi là điểm bài chính là nói đệ tử ký danh phải tự mình tìm sư phụ, thông qua chọn điểm bài. Mời tiền bối nhìn bức bản đồ trên tường phía sau tiểu bối, trên đó có đánh dấu một nghìn một trăm tòa Luyện Khí điện trên Kỳ Liên sơn, trong mỗi điện đều có một đệ tử Khí Luyện tông. Tiền bối có thể chọn lựa một điện, sau đó nếu sư phụ trong điện chịu thu tiền bối làm đệ tử mà tiền bối cũng nguyện ý đi theo người đó học tập luyện khí thì xem như bái sư thành công. Nếu hai bên có một bên không muốn thì tiền bối lại trở lại đây điểm bài, cho đến khi tìm được sư phụ ưng ý mới thôi.”

“Tiểu hữu, như vậy chẳng phải là quá may rủi sao?” Tiêu Dao híp mắt cười cười: “Làm sao tại hạ biết được sư phụ ở trong điện đó là đệ tử mới nhập môn của quý phái hay là luyện khí tông sư tư chất cao siêu? Cứ lung tung chọn như vậy e là hiệu quả không lớn, chẳng lẽ không còn cách nào khác tiện lợi hơn?”

Tu sĩ kia chuyển mắt, cười nói; “Tiểu bối thấy tiền bối là người thông minh, cũng ăn ngay nói thật: nếu không có đệ tử bản tông chỉ điểm, muốn tìm được một sư phụ thích hợp đúng là xác suất không lớn hơn phi thăng là bao.  Đặc biệt là vài tông sư cực nổi danh, tính tình rất cổ quái. Nếu lần đầu tiên không điểm trúng bọn họ, cho dù lần sau tìm tới cửa cũng sẽ không được cho nhập môn. Đến cuối cùng nếu đã chọn cả một nghìn một trăm tòa Luyện Khí điện mà vẫn không tìm được người thích hợp thì danh ngạch đệ tử ký danh cũng bị thu hồi, từ nay về sau không còn khả năng lại nhập Khí Luyện tông nữa. Lời này tiền bối có thể hiểu chứ?”

Tiêu Dao nở nụ cười, sao nàng lại không rõ? Quạ trong thiên hạ đều mau đen, ở đâu mà chả như nhau? Nàng lấy ra năm khối linh thạch trung phẩm đưa cho tu sĩ kia. Tu sĩ kia sáng mắt lên, lập tức tươi cười đầy mặt thu lấy, nịnh nọt nói; “Tiền bối muốn biết điều gì cũng được! Tiểu bối nhất định sẽ nói tường tận, không chừng còn có thể chắp nối tiền bối với một vị sư phụ tốt nào đó.”

“Cái khác thì không cần, chỉ cần ngươi nói cho tại hạ tình hình của Tao Khí điện là được.”

Chỉ cần tin tức đáng giá, Tiêu Dao nàng tuyệt đối sẽ không tiếc linh thạch, đương nhiên cũng sẽ không táng gia bại sản như tên Báo Nanh Kiếm kia.

“Tao Khí điện?” sắc mặt tu sĩ kia trắng nhợt: “Tiền bối muốn nhập Tao Khí điện?”

“Sao? Không thể chọn chỗ đó sao?”

Nhìn phản ứng của người này, Tiêu Dao thoáng nhíu mày, hay là nơi này không mở cửa cho đệ tử ký danh?

Tu sĩ khó xử nói: “Thế thì không phải. Nếu tiền bối muốn chọn cũng được, nhưng Tao Khí điện ở bản tông là nơi mà tất cả mọi người đều tránh như tránh tà, Phòng sư thúc tính tình cổ quái ác liệt, không ai chịu nổi, tiểu bối xin khuyên tiền bối vẫn nên chọn chỗ khác thì hơn.”

“Không sao, tại hạ chỉ hỏi một câu, tay nghề luyện khí của vị sư thúc này thế nào?” Tiêu Dao tỏ ra không vấn đề gì, nàng chỉ quan tâm có học được thủ nghệ tốt hay không.

Lần này tu sĩ kia không chút do dự hồi đáp: “Trên Kỳ Liên sơn nói về tay nghề luyện khí, nếu Phòng sư thúc nhận thứ hai thì tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.”

Tiêu Dao hài lòng gật đầu: “Được, tại hạ chọn Tao Khí điện!”

Thấy Tiêu Dao đã quyết ý, tu sĩ vốn định khuyên nữa cũng đành buông tha, trả linh thạch lại cho nàng: “Nếu tiền bối đã nghĩ kỹ thì tiểu bối cũng không dám nhiều lời nữa. Linh thạch này tiểu bối không thể thu, loại đề cử này mà nói ra ngoài thì tiểu bối sẽ bị nói là cầm tiền mặc kệ chính sự. Nay tiểu bối sẽ điểm Tao Khí điện thay tiền bối.”

“Đa tạ tiểu hữu nhắc nhở. Tại hạ đã quyết, điểm đi!”

Tu sĩ thở dài một tiếng, cầm lệnh bài Tao Khí điện đưa cho Tiêu Dao. Nói thật, hắn rất có hảo cảm với nữ tu này, tuy tu vi cao hơn mình, lại là đệ tử đại phái nhưng không hề có thái độ coi thường với người có cảnh giới thấp hơn là hắn, không có thần sắc cao cao tại thượng. Vào Tao Khí điện rồi cũng không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ.

“Nếu tiền bối thay đổi ý định, hoặc là bị Tao Khí điện đuổi ra thì lại đến đây, tiểu bối sẽ đề cử cho tiền bối vài luyện khí điện tốt, chỉ lấy tiền bối một khối linh thạch.”

Tiêu Dao gật đầu cảm tạ tu sĩ, cầm mộc bài bước hướng Tao Khí điện ở phía đông Kỳ Liên sơn.

H

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh