71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOME

ABOUT

SÁCH HAY

PHIM RUỘT

TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC

TRUYỆN TRUNG QUỐC

KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)

Ladybjrd's Blog

~ ain't no other man but handsome guys ^-^

Search: 

Album ảnh

{Chậm rãi tiên đồ}: Chương 71

10 Thứ Năm Th1 2019

Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ

≈ 1 bình luận

Bảy mươi nhất: Tú Sơn phái

“Ngươi!”

Túc Vân Vi bị một cơn tức xộc thẳng lên óc, tế ra pháp bảo muốn một trận chiến. Hiển nhiên đi qua trăm năm nàng ta đã sớm quên từng ăn mệt trên tay Tiêu Dao, thuận tiện xem nhẹ quy định không được tư đấu trong môn phái.

Không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, mà lúc này có một luồng uy áp Nguyên Anh kỳ lan tới, Túc Vân Vi cả kinh, vội vàng thu hồi pháp bảo, quy củ đứng một bên. Tiêu Dao thì mặt không gợn sóng, có chút buồn cười vị sư tỷ đang hoa dung thất sắc.

“Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Lúc Lã Bất Quần khống chế pháp bảo từ không trung hạ xuống đất, hai người cùng cung kính hành lễ.

Lã Bất Quần đạp chân xuống đất, như có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm hai đồ đệ. Một màn vừa rồi lúc ở trên không hắn đã nhìn thấy. Tiêu Dao còn ổn, nhưng Túc Vân Vi thân là sư tỷ lại có vẻ quá mức xúc động lỗ mãng, không biết là vì sao.

“Vân Vi, ngươi có nhớ môn quy điều thứ ba trăm mười tám của bổn môn?”

Ảo não cắn môi, Túc Vân Vi khẽ nói: “Đệ tử… nhớ!”

“Nhớ?” thanh âm Lã Bất Quần bỗng nhiên cất cao, hắn xưa nay không thích nhất chính là đồng môn tương tàn, cảm thấy đây là hành vi phi đạo nghĩa, “Trên đường tới Tú Sơn phái hay sao chép môn quy này một nghìn lần, không được sử dụng pháp thuật!”

“Sư phụ…” nàng mở miệng định giải thích, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của sư phụ, không thể không nuốt lời vào bụng: “Đồ nhi tuân lệnh!”

Nhìn vẻ mặt oan ức, tay không ngừng vò góc áo của nàng, Lã Bất Quần bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ngươi không cần lo lắng, Tiêu Dao theo vi sư tới Tú Sơn phái là vì việc của nó, không liên quan tới chuyện tuyển thân.”

“Dạ… Sư phụ!”

Dù được sư phụ cam đoan nhưng trong lòng Túc Vân Vi vẫn còn khó chịu, nàng đứng cách xa Tiêu Dao, quay đầu sang một bên nhìn Vạn Hoa sơn mạch.

“Tiêu Dao!” Lã Bất Quần quay sang Tiêu Dao, lại không mở miệng mà chỉ truyền âm; “Sự tình liên quan việc chung thân đại sự của sư tỷ ngươi, nàng khó tránh khỏi nôn nóng, sau đó nếu nàng lại cố tình gây sự thì ngươi đừng để ý là được.”

“Đệ tử hiểu rồi, sư tỷ có hận gả chi tâm, đệ tử có thể thông cảm!”

Nàng vốn không muốn gây sự, chỉ cần vị sư tỷ này có thể kiềm chế được tính tình thì nàng sẽ không chủ động trêu chọc. Nay nàng cũng đã Kim Đan kỳ, ở tu tiên giới thưa thớt Nguyên Anh kỳ này thì tu sĩ Kim Đan kỳ coi như là đã có chút thành tựu đại đạo, nàng đương nhiên không cần phải một mặt nhường nhịn như khi còn ở Trúc Cơ kỳ, bị bắt nạt cũng không dám đánh trả.

Thấy đồ nhi mình tuy ngoài miệng đáp ứng nhưng dường như trong lòng không thoải mái, Lã Bất Quần tiếp tục nói; “Tiêu Dao, ngươi hẳn là biết đại bộ phận nữ tu trên thế gian đều hy vọng con đường tu đạo có thể được bằng phẳng dễ dàng hơn, sư tỷ ngươi xuất thân từ một gia tộc tu chân, tư chất lại cao cho nên được gia tộc sủng ái. Vì thế, tính nết nàng khó tránh khỏi có chút khó gần tính cách cũng trái ngược với ngươi, lựa chọn trên con đường tu đạo cũng không giống ngươi. Nhưng chỉ cần các ngươi đi chính đạo thì sư phụ đều sẽ ủng hộ.”

Nàng hiểu ý sư phụ, tu sĩ cũng là người, không thể tránh được thất tình lục dục. Mặc dù ở giai đoạn mới tu đạo, việc nam nữ bị kiêng kỵ khá nặng, tu tiên giới thậm chí còn chủ trương không tiếp xúc sớm, sợ bị sa vào đó. Nhưng ở hậu kỳ đại đạo lại có cách nói âm dương hài hòa, song tu. Nghe nói đến cảnh giới Nguyên Anh nếu kết song tu bạn lữ thì cảnh giới sẽ tang cao hơn nhiều so với một mình tu hành. Vì thế, một số gia tộc tu chân lớn hoặc những người có quyền vị cao thường thích chọn lựa đạo lữ thích hợp cho tiểu bối nhà mình lúc còn ở Kim Đan kỳ, định ra quan hệ thông gia, đợi sau khi thành anh mới kết làm song tu đạo lữ. Đồng thời, cũng có rất nhiều tu sĩ coi việc chọn dâu chọn rể của các đại gia tộc làm con đường tắt của việc tu đạo, tranh giành gay gắt để có thể thành thông gia của các đại gia tộc này. Mà dưới cái nhìn của sư phụ thì đây cũng là chính đạo.

Tiêu Dao xuất thân bần hàn, lại mất mẹ từ nhỏ, không thể hiểu được ý nghĩ chuẩn bị tương laic ho con cháu hoặc duy trì gia tộc của các vị này, đồng thời cũng không hiểu được vì sao việc mong đợi dựa vào thế lực của người khác cũng coi như chính đạo. Không phải sư phụ nàng, còn có chưởng môn Tiên Vũ môn không có đạo lữ cũng có thể tấn chức Nguyên Anh, trở thành người nổi bật trong tu tiên giới Thái Cổ đó sao?

Thấy vẻ mặt nàng vẫn nghi hoặc, Lã Bất Quần tự nhiên có thể đoán được suy nghĩ trong lòng đồ nhi, cười nhẹ nói; “Bối cảnh sinh ra của mọi người khác nhau, không cần cứng rắn lý giải, tôn trọng là được.”

Tiêu Dao gật đầu, trong lòng yên lặng ghi nhớ lời này.

Sau chút chuyện đó, ba người liền lên đường tới Tú Sơn phái, một đường không nói chuyện, sau hai ngày đã tới dưới Thanh Vân sơn nơi Tú Sơn phái tọa lạc.

Tú Sơn phái và Tiên Vũ môn giống nhau, chiếm cứ mấy tòa linh sơn tốt nhất đại lục Thái Cổ, tuy đều là tiên sơn nhưng lại có hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Vạn Hoa sơn mạch lô nhô rất nhiều đỉnh núi, trên mấy chục ngọn cao nhất có phòng ốc, đại điện ẩn mình dưới bóng cây xanh um, chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ, liếc mắt nhìn lại vẫn là non xanh nước biếc, vạn tiên quy ẩn.

Ngược lại, Thanh Vân sơn mạch ít núi hơn, chỉ có chín ngọn cao nhất là có linh khí nồng đậm, mỗi ngọn núi đều có phòng ốc nối liền nhau thành hình xoắn ốc, kéo dài từ giữa núi lên tới đỉnh núi, trong mây mù nhìn rất giống như tiên cung trên trời.

Lúc Tiêu Dao đang đánh giá sơn thủy thì thầy trò ba người đã hạ xuống trước sơn môn Tú Sơn phái, chân vừa chạm đất đã có hai đệ tử Tú Sơn phái tu vi Trúc Cơ kỳ tiến lên đón, cung kính nói: “Ba vị tiền bối tới tham gia tiệc Cầu Hoàng theo lời mời của chưởng môn?”

Lã Bất Quần gật đầu, giơ một ngọc bài có khắc phượng hoàng lên trước mặt một tên tu sĩ. Tên tu sĩ kia liếc nhìn ngọc bài, thần sắc trở nên cung kính; “Tú Sơn phái cung nghênh ba vị khách quý, mời khách nhân theo tiểu bối tới Phong Lâm Hiên ở Quan Vân phong chờ một lát, chưởng môn sẽ thiết yến, tự mình khoản đãi các vị.”

Hai đệ tử Tú Sơn phái đưa ba người tới Phong Lâm Hiên, mang linh trà và điểm tâm lên, cũng báo cho biết ngoài cấm địa ra thì ba người có thể tùy ý đi thăm Thanh Vân sơn, sau đó lặng yên lui ra.

Đợi hai người rời đi, Lã Bất Quần bảo Túc Vân Vi đi xuống, nói với Tiêu Dao: “Tiêu Dao, tiệc tối nay là vì chiêu đãi những người tới tham tuyển, tình hình của ngươi có chút đặc thù, không cần tham gia yến hội này, chuyện mượn luyện lô đợi sau tiệc tối vi sư sẽ nói với Vương Thanh, sau đó lại cho ngươi bái kiến. Trước đó ngươi cứ đi dạo ở Thanh Vân sơn hoặc tự hành tu luyện, linh khí nơi này không kém ở Tiên Vũ môn chúng ta đâu.”

Tiêu Dao tới đây chỉ là để mượn luyện lô, tất nhiên là nghe theo an bài của sư phụ. Như vậy cũng tốt, nàng chỉ cần xem kỳ sơn tú thủy và kiên nhẫn chờ kết quả, cớ sao lại không làm?

“Dạ, đệ tử cẩn tuân sư phụ an bài.”

Tạm biệt sư phụ, nàng tự đi vào phía tây của Phong Lâm Hiên, sương phòng nơi này đúng là Tú Sơn phái an bài cho nàng, bên trong mành lụa phiêu hương, các loại đồ dùng nữ tử đầy đủ hết.

Nàng tùy ý đánh giá một lượt xong, cảm thấy cũng không có nhiều ý tứ, Báo Nanh Kiếm trong cơ thể đại khái còn phải một, hai ngày nữa mới có thể thức tỉnh, nàng có thể đi dạo trong Thanh Vân sơn, nhìn xem có thể tiến vào Tàng Thư các của bọn họ mượn đọc chút ngọc giản không.

Tiêu Dao hỏi thăm chỗ tu sĩ quản sự Lâm Hiên phong thì được biết: Tàng Thư các nằm trên Học Hải phong, tầng thứ nhất Tàng Thư các chỉ cần giao nộp hai linh thạch trung phẩm, đệ tử ngoại phái cũng có thể mượn đọc.

Vì thế, ra khỏi Quan Vân phong, Tiêu Dao theo hướng dẫn của tu sĩ kia, đi thẳng tới Tàng Thư các ở Học Hải phong.

Thanh Vân sơn, Học Hải phong.

Trước Tàng Thư các của Tú Sơn phái có hai nam tu song song đi ra, tu vi đều là Kim Đan trung kỳ.

Một người trong đó bộ dáng tuấn tú, giống như thư sinh văn nhược, mà tên còn lại có gương mặt thanh tú như trẻ con, hai mắt rất to, trông cứ như thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, chỉ là bộ dáng biểu hiện ra lại lãnh đạm.

“Liêu huynh!” tên nam tu nhìn như văn nhược kia mỉm cười chắp tay với đồng bạn, “Đa tạ hôm nay đã đi cùng tiểu sinh một đoạn, giải quyết nỗi hậm hực trong lòng.”

Tuy mặt Liêu Phong không chút thay đổi nhưng trong giọng nói vẫn thể hiện sự quan tâm: “Hai ta là Huynh đệ, không cần khách sáo như thế. Hơn nữa, ngày ấy sau khi Vương Huynh đại náo một hồi với chưởng môn, ta và gia sư cũng rất lo lắng.”

Vương Hi nghe đối phương nhắc tới chuyện cũ, trên măt lập tức hiện lên chút ưu sắc: “Vẫn khiến sư bá phải lo lắng cho ta rồi. Khi nào Liêu Huynh trở về Côn Luân phong thì xin báo cho sư bá một tiếng, tiểu sinh đã không có chuyện gì rồi.”

“Được, ta đang chuẩn bị đi thăm sư phụ, vậy Vương huynh hãy bảo trọng, ta tới Côn Luân phong trước.”

“Liêu huynh, đợi chút.”

Liêu Phong gật đầu, định rời đi lại bị Vương Hi gọi lại, mặt vẫn không có chút thay đổi nhìn vị huynh đệ phiền toái của mình, chờ hắn nói tiếp.

Vương Hi do dự, ngập ngừng nói: “Liêu huynh… sư bá có đề cập tới chuyện… đính hôn cho Liêu huynh không?”

“Không, sư phụ không hỏi đến việc riêng của ta. Hắn nói đại đạo vốn nên cô đôc, không cần phải làm cước bộ bị trở ngại trước tư tình nhi nữ.”

“Vậy sao?” thần sắc Vương Hi ảm đạm, “Nếu như cha và nương ta cũng nghĩ như vậy thì tốt biết bao. Thật ra tiểu sinh không phải là nhất định không muốn định thân mà là khi ta lịch lãm bên ngoài cũng từng tiếp xúc với các nữ tu thế gia này, người người đều vênh váo tự đắc, thần sắc ngạo mạn. Tiểu sinh chỉ muốn tìm một vị nữ tu mình có hảo cảm làm đạo lữ, điều này chẳng lẽ cũng sai sao?”

“Ý nghĩ của Vương huynh đúng, nhưng ý nghĩ của chưởng môn và phu nhân cũng không sai. Dù sao cũng là việc liên quan mật thiết đến chuyện tu hành về sau của Vương huynh, đương nhiên phải thận trọng chọn lựa người có thiên tư cao, có chút bối cảnh mới môn đăng hộ đối. Về chuyện hảo cảm thì ở lâu cùng nhau tự nhiên sẽ sinh ra hảo cảm.”

Vương Hi nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn gương mặt như trẻ con không chút thay đổi kia, sau một lúc lâu mới nói: “Ý Liêu huynh có vẻ là đồng ý với cha và nương ta?”

Liêu Phong cảm thấy lựa chọn như vậy là thực tế nhất, nhưng vị huynh đệ này của hắn dường như đọc quá nhiều thi thư của phàm nhân, suy nghĩ trong đầu không giống với các đệ tử thế gia khác mà giống như kiểu thư sinh thích nhắc đi nhắc lại chuyện tình yêu trong hồng trần. Mắt thấy cầu hoàng yến sắp bắt đầu, sợ hắn nhất thời bướng bỉnh không chịu tham dự buổi tiệc, Liêu Phong tất nhiên là tiếp tục trầm mặc lắng nghe, không tỏ rõ lập trường.

“Liêu huynh…”

“Có người đến .”

Vương Hi còn định nói nhưng vừa mở miệng đã bị Liêu Phong ngắt lời, đành phải bất đắc dĩ hướng tầm mắt theo hắn.

Tiêu Dao vừa tới Tàng Thư các của Tú Sơn phái liền hối hận. Lúc nhìn thấy hai gã nam tử trước cửa Tàng Thư các, nàng quả thực mang tâm trạng biết vậy chẳng làm, rơi vào đường cùng đành làm bộ như không nhìn thấy, xoay người trở về.

Nhưng đáng tiếc, vẫn chậm một bước, đối phương đã phát giác nàng.

“Tiêu đạo hữu?”

Một tiếng reo to vui sướng làm cho Tiêu Dao run run, lại không thể không quay mặt lại nói: “Lưu đạo hữu, đã lâu không gặp.”

“Tiêu đạo hữu, ngươi ta thật đúng là hữu duyên.”

Lúc này bỗng nhiên gặp được Tiêu Dao làm cho Vương Hi không khỏi nhớ tới ngày hai người chia tay trăm năm trước, lúc ấy nàng từng nói: tạm gác lại, ngày sau hữu duyên gặp lại, chẳng phải diệu tai. Không khỏi tâm thần nhộn nhạo, vui mừng lộ rõ trên mặt.

“Đúng rồi, Tiêu đạo hữu là đệ tử Tiên Vũ môn, vì sao lại tới Tú Sơn phái? Lại vì sao lại tới Tàng Thư các đúng lúc như vậy?”

Đối với một loạt câu hỏi hắn tuôn ra, Tiêu Dao không muốn dây dưa quá nhiều, chỉ đơn giản tìm cái cớ: “Tại hạ theo gia sư tới Tú Sơn phái có việc, cũng là vô tình đi tới đây, nay tiệc tối đã sắp bắt đầu rồi, tại hạ phải trở về.”

Tiệc tối? Hai mắt Vương Hi sáng ngời, lại kích động nói: “Tiêu đạo hữu! Thật sự là tốt quá! Đúng rồi, tiểu sinh còn chưa chính thức giới thiệu: ta là đệ tử Tú Sơn phái, còn vị bên cạnh này là đệ nhất nhân trong các đệ tử trẻ tuổi phái ta, Liêu Phong.”

Sao người này lại không nghe lọt tai lời người khác nói vậy? Tiêu Dao âm thầm kêu khổ không thôi. Liêu Phong vốn trầm mặc lúc này bỗng nhiên mở miệng, “Đại nương, trước kia chúng ta đã từng gặp mặt.”

Share this:

Twitter

Facebook

Đang tải...

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 3419/11/2018Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 15315/10/2020Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 9002/03/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

Điều hướng bài viết

← Previous postNext post →

1THOUGHT ON “{CHẬM RÃI TIÊN ĐỒ}: CHƯƠNG 71”

Concuuvangsaid:

11/01/2019 lúc 08:27

Đạiiii nương ??? Ý là bà thím già á ???

TRẢ LỜI

TRẢ LỜI

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN * 

TÊN * 

EMAIL * 

TRANG WEB 

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.

LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!

NEW ARRIVAL

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022

STORE

STORE  Thời gian   Tháng Sáu 2023  (3)   Tháng Một 2023  (3)   Tháng Mười Hai 2022  (8)   Tháng Mười Một 2022  (7)   Tháng Mười 2022  (8)   Tháng Chín 2022  (7)   Tháng Tám 2022  (8)   Tháng Bảy 2022  (7)   Tháng Sáu 2022  (8)   Tháng Năm 2022  (8)   Tháng Tư 2022  (7)   Tháng Ba 2022  (7)   Tháng Hai 2022  (6)   Tháng Một 2022  (7)   Tháng Mười Hai 2021  (5)   Tháng Mười Một 2021  (5)   Tháng Mười 2021  (6)   Tháng Chín 2021  (5)   Tháng Tám 2021  (6)   Tháng Bảy 2021  (2)   Tháng Sáu 2021  (1)   Tháng Năm 2021  (1)   Tháng Tư 2021  (3)   Tháng Một 2021  (3)   Tháng Mười Hai 2020  (1)   Tháng Mười Một 2020  (2)   Tháng Mười 2020  (3)   Tháng Chín 2020  (1)   Tháng Tám 2020  (4)   Tháng Bảy 2020  (3)   Tháng Sáu 2020  (3)   Tháng Năm 2020  (4)   Tháng Ba 2020  (1)   Tháng Hai 2020  (2)   Tháng Một 2020  (2)   Tháng Mười 2019  (3)   Tháng Chín 2019  (6)   Tháng Tám 2019  (5)   Tháng Bảy 2019  (6)   Tháng Sáu 2019  (3)   Tháng Năm 2019  (5)   Tháng Tư 2019  (6)   Tháng Ba 2019  (9)   Tháng Hai 2019  (11)   Tháng Một 2019  (10)   Tháng Mười Hai 2018  (10)   Tháng Mười Một 2018  (68)   Tháng Mười 2018  (16)   Tháng Chín 2018  (12)   Tháng Tám 2018  (15)   Tháng Bảy 2018  (13)   Tháng Sáu 2018  (14)   Tháng Năm 2018  (12)   Tháng Tư 2018  (15)   Tháng Ba 2018  (13)   Tháng Hai 2018  (14)   Tháng Một 2018  (14)   Tháng Mười Hai 2017  (12)   Tháng Mười Một 2017  (15)   Tháng Mười 2017  (14)   Tháng Chín 2017  (15)   Tháng Tám 2017  (12)   Tháng Bảy 2017  (14)   Tháng Sáu 2017  (11)   Tháng Năm 2017  (15)   Tháng Tư 2017  (12)   Tháng Ba 2017  (10)   Tháng Một 2017  (13)   Tháng Mười Hai 2016  (16)   Tháng Mười Một 2016  (15)   Tháng Mười 2016  (15)   Tháng Chín 2016  (15)   Tháng Tám 2016  (16)   Tháng Bảy 2016  (15)   Tháng Sáu 2016  (10)   Tháng Năm 2016  (15)   Tháng Tư 2016  (14)   Tháng Ba 2016  (16)   Tháng Hai 2016  (10)   Tháng Một 2016  (14)   Tháng Mười Hai 2015  (16)   Tháng Mười Một 2015  (11)   Tháng Mười 2015  (15)   Tháng Chín 2015  (9)   Tháng Tám 2015  (15)   Tháng Bảy 2015  (10)   Tháng Sáu 2015  (15)   Tháng Năm 2015  (11)   Tháng Tư 2015  (15)   Tháng Ba 2015  (16)   Tháng Hai 2015  (10)   Tháng Một 2015  (14)   Tháng Mười Hai 2014  (11)   Tháng Mười Một 2014  (12)   Tháng Mười 2014  (15)   Tháng Chín 2014  (14)   Tháng Tám 2014  (11)   Tháng Bảy 2014  (13)   Tháng Sáu 2014  (9)   Tháng Năm 2014  (11)   Tháng Tư 2014  (15)   Tháng Ba 2014  (14)   Tháng Hai 2014  (9)   Tháng Một 2014  (7)   Tháng Mười Hai 2013  (6)   Tháng Mười Một 2013  (7)   Tháng Mười 2013  (4)   Tháng Chín 2013  (4)   Tháng Tám 2013  (4)   Tháng Bảy 2013  (9)   Tháng Sáu 2013  (9)   Tháng Năm 2013  (13)   Tháng Tư 2013  (10)   Tháng Ba 2013  (5)   Tháng Hai 2013  (4)   Tháng Một 2013  (9)   Tháng Mười Hai 2012  (15)   Tháng Mười Một 2012  (10)   Tháng Mười 2012  (12)   Tháng Chín 2012  (16)   Tháng Tám 2012  (23)   Tháng Bảy 2012  (15)   Tháng Sáu 2012  (6)   Tháng Năm 2012  (6)   Tháng Tư 2012  (9)   Tháng Ba 2012  (8)   Tháng Mười 2011  (1)   Tháng Chín 2011  (11)   Tháng Tám 2011  (3)   Tháng Bảy 2011  (5)   Tháng Sáu 2011  (9)   Tháng Năm 2011  (6)   Tháng Tư 2011  (6)   Tháng Ba 2011  (12)   Tháng Hai 2011  (23)   Tháng Một 2011  (18)   Tháng Mười Hai 2010  (33)   Tháng Mười Một 2010  (30)   Tháng Mười 2010  (34)   Tháng Chín 2010  (70)   Tháng Tám 2010  (125)   Tháng Bảy 2010  (2) 

BÌNH LOẠN

Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286

FAVOURITE

Convert world

Mỹ phẩm handmade

Rewiew truyện

Đan & Móc

BLOG STATS

3 137 863 hits

Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh