78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOME

ABOUT

SÁCH HAY

PHIM RUỘT

TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC

TRUYỆN TRUNG QUỐC

KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)

Ladybjrd's Blog

~ ain't no other man but handsome guys ^-^

Search: 

Album ảnh

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 78

30 Thứ Tư Th1 2019

Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ

≈ 1 bình luận

Bảy mươi bát, Thiếu phụ

Đại lục Thái Cổ đang trong tiết xuân, chim bay hoa nở, chung quanh lục ý dạt dào, thanh sơn nước biếc, phong cảnh rất đẹp. Giữa thời tiết hợp lòng người này, không ít đầy tớ, tiểu thương, văn nhân mặc khách đều chọn lúc này để ra ngoài, lui tới vận chuyển hàng hóa hoặc đạp thanh ngắm hoa. Cho nên trên con đường phía ngoài Nhạn thành có thể nhìn thấy rất nhiều xe ngựa và người qua đường đi lại.

Lúc này đang là giữa trưa, một gã thanh niên nam tử một mình điều khiển một chiếc xe ngựa nhàn tản đi trên quan đạo. Hắn vừa đi vừa ngắm cảnh, bộ dáng vô cùng thích ý, mà kỳ lạ nhất là bên cạnh hắn còn nằm úp sấp một con mèo mướp to béo. Con mèo này miễn cưỡng ghé vào bên cạnh thanh niên, thỉnh thoảng mở mắt, trong mắt dường như tràn ngập các loại phiền chán, xem ra rất là hung hãn.

Một người một mèo một xe ngựa đã sắp tiến tới cổng Nhạn thành, lúc này nam thanh niên kia bỗng nhiên nhìn thấy một quán trà cách cổng thành không xa, liền cười cười nói với con mèo béo; “Đi xa như vậy, A Hoa, hẳn là ngươi cũng khát nước rồi, không bằng chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút, thế nào?”

Dứt lời, hắn vội vàng điều khiển ngựa đi tới hướng quán trà. Con mèo béo kia, có lẽ phải nói là Báo Nanh Kiếm, nhảy dựng lên, nhảy lên đùi thanh niên: “Tiêu Dao! Lão tử cho ngươi biết đừng có quá phận! Chúng ta đã ích cốc từ lâu, làm sao còn cần ăn uống gì? Còn không mau đi đi? Đi về nhà ngươi xong thì lập tức chạy về động phủ! Lão tử không cần phải đi dạo bên ngoài như thế này!”

Thanh niên cười nhìn nó, ánh mắt híp híp: “Này, lúc ngươi truyền âm thì biểu tình đừng có sinh động như thế, sẽ làm cho người ngoài nghi ngờ. Nếu là tới hồng trần thế tục tìm kiếm đột phá thì đương nhiên phải giống như một phàm nhân mới có thể chân chính nhập thế tục. Được rồi, đừng vô nghĩa nữa, chúng ta tới quán trà rồi, xuống dưới thôi.”

Thanh niên có khuôn mặt bình thường này chính là Tiêu Dao biến ảo dung mạo ra ngoài du lịch. Nàng dừng xe ở một bên, ôm Báo Nanh Kiếm dưới ngoại hình một con mèo vào quán trà, chọn một bàn trống ngồi xuống.

Lúc này đang là giữa trưa, chỗ này lại cách cửa Nhạn thành rất gần, quán trà rất đông khách, cơ hồ bàn nào cũng có người ngồi. Tuy nhiên, tiểu nhị của quán trà lại vô cùng nhanh nhẹn, thấy Tiêu Dao ngồi xuống liền cầm một đĩa bánh bao chạy tới, vừa cười vừa hỏi; “Khách quan, muốn uống trà hay nghỉ trọ? Quán của chúng ta tuy nhỏ nhưng mì, nước, bánh bao để no bụng thì vẫn có đủ.”

Nghe xong, Tiêu Dao lấy ra vài đồng tiền trong tay áo, đặt lên bàn: “Làm phiền mang cho ta một ấm trà, một bát mì.”

Tiểu nhị nhất thời cười đến không thấy mắt đâu, vung khăn ra sau, miệng thét to: “Một ấm trà hoa cúc, một bát mì!”

Tiểu nhị đi xuống không bao lâu, một bình trà nóng và một bát mì nóng hôi hổi đã được đặt lên bàn Tiêu Dao.

“Khách quan, mời dùng.”

Tiêu Dao cầm đũa trúc, có cảm giác thân thiết đã lâu không thấy, nàng nhớ lại cuộc sống gian khổ cùng a ma sau khi mẫu thân qua đời, nguyện vọng duy nhất mỗi ngày chính là a ma có thể đưa nàng đến chỗ Vương mặt rỗ ở đầu thôn ăn một bát mì nóng. Khi đó, một bán mì nho nhỏ chính là toàn bộ hạnh phúc trong nhân sinh của nàng.

Thấy Tiêu Dao ăn mì đến ngon, Báo Nanh Kiếm không khỏi lé mắt. Tuy nói tu giả thỉnh thoảng cũng sẽ ăn gì đó nhưng cũng đều vì thỏa mãn sở thích ăn uống chứ không phải thực sự cần. Thế nhưng bát mì trước mặt trông thật sự không có gì ngon.

“Thật bội phục ngươi, thứ chỉ có lợn ăn thế này mà ngươi cũng có thể ăn ngon đến thế.”

Không để ý tới lời chế nhạo của nó, Tiêu Dao đổ một chén trà đặt trước mặt nó; “Nếu ngươi muốn thì có thể uống chút trà cho đỡ thèm.”

“Lão Tử không cần!”

Báo Nanh Kiếm kích động vỗ móng vuốt lên bàn, động tác này dẫn tới ánh mắt của khách khứa ở các bàn khác, sao con mèo này lại vỗ lên bàn như thế?

Thấy mình trong nháy mắt bị vạn chúng chú mục, nó xấu hổ giả vờ giả vịt thu hồi móng vuốt trên bàn, khẽ “meo” một tiếng, ý bảo mình chỉ là một con mèo bình thường, sau đó tức giận ghé vào đùi Tiêu Dao, không ngẩng đầu lên nữa.

Thấy nó tự tìm phiền toái lại còn bộ dáng kinh ngạc, trong lòng Tiêu Dao thật là sung sướng, đuôi mắt mang cười cúi đầu ăn mỳ, càng ăn càng thấy ngon.

Đúng lúc này, từ quan đạo lại tới một chiếc xe ngựa. Lái xe là một nam tử trung niên thân hình cường tráng, đi vào quan liền “hu” một tiếng làm cho ngựa dừng lại. Tiếp theo, từ trên xe đi xuống một cô gái tầm mười ba, mười bốn tuổi, nàng xuống xe xong liền vỗ vỗ bụi trên quần áo, lại xốc màn xe, nâng một phụ nhân trẻ tuổi mặt mày thanh tú người mang lục giáp xuống.

Hai người vừa xuống xe, tráng hán đã không kiên nhẫn vươn tay chỗ phụ nhân, nói; “Bạc!”

Phụ nhân kia hơi thở dài, lấy bạc vụn trong túi ra đưa cho hắn. Tráng hán dùng răng cắn cắn, xác nhận là đồ thật mới hài lòng thu lại, nói với nàng kia; “Cũng đừng trách ta thu nhiều bạc của ngươi, đây là quy củ của Tiền gia, ai cũng không có gan làm trái.”

Dứt lời, tráng hán lại điều khiển xe ngựa lên đường hướng vào Nhạn thành.

“Phu nhân…”

Cô gái bên cạnh dường như còn định nói gì nhưng lại bị phụ nhân lấy tay ngăn lại: “Vừa rồi ngồi trên xe ngựa bị lắc nên hơi chóng mặt, ngươi dìu ta vào quán trà nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà đã.”

Dân chúng Nhạn thành ngồi trong quán vừa thấy phụ nhân trẻ tuổi này đi tới quán trà liền biến sắc, quay mặt sang một bên. Lúc này các bàn trong quán trà đều đã có người ngồi, không có bàn trống. Nếu bàn nào vẫn còn chỗ thừa mà thấy phụ nhân kia định tiến tới liền sợ hãi xua tay, nói: “Tương phu nhân, ngươi ngồi bàn khác đi thôi, nhà ta trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, nếu bị Tiền gia biết thì phải làm sao?”

Cuối cùng, phụ nhân kia tìm một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Dao, toàn bộ quán trà cũng chỉ còn chỗ này chưa thử. Nàng mang vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn cố tươi cười đi tới trước bàn Tiêu Dao, hỏi; “Công tử, không ngại cho ta ngồi cùng chứ?”

Mọi việc xảy ra từ lúc phụ nhân xuống xe cho tới giờ, Tiêu Dao đều nhìn thấy, nhưng nàng vốn là tu sĩ, không tiện nhúng tay vào tục sự của phàm nhân cho nên vẫn ở một bên, làm bộ như không nhìn thấy, nhưng hiện giờ người khác đã cầu tới cửa, xuất phát từ thiện miệm, nàng tự nhiên sẽ không từ chối.

“Không sao, nơi này chỉ có một mình ta, phu nhân cứ tùy ý.”

Trong đôi mắt mệt mỏi của phụ nhân hiện lên một tia cảm kích, được cô gái giúp đỡ ngồi xuống, nói; “Đa tạ công tử!”

Nàng vừa ngồi xuống, cô gái kia liền lấy ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, nói; “Phu nhân, ta gọi một ấm trà cho người.”

“Được. Thúy Bình, vất vả cho ngươi!”

Phụ nhân cười với cô gái, nói xong, hô hấp nàng hơi dồn dập, mỏi mệt lấy tay đỡ trán. Cô gái tên Thúy Bình vội vàng quay đầu gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, có thể mang cho chúng ta một ấm trà không?”

“Không có! Cho dù có cũng không bán trà cho các ngươi. Cho các ngươi ngồi đã là từ bi lắm rồi.”

Tiểu nhị vừa rồi còn đầy nhiệt tình tiếp đón Tiêu Dao lúc này cũng tỏ ra sợ hãi lẫn chán ghét, vội vàng xua tay ý bảo đừng có quấy rầy hắn.

Thúy Bình thấy phu nhân nhà mình mệt mỏi như thế mà chủ quán lại không chịu bán trà cho các nàng thì gấp đến độ nước mắt vòng quanh.

Lúc này, một bàn tay đẩy ấm trà trên bàn đến trước mặt các nàng.

“Nếu phu nhân không ngại thì cứ dùng ấm trà này đi, tại hạ còn chưa uống đâu.”

Phụ nhân ngước mắt nhìn ánh mắt ấm áp của nam tử trước mặt, khóe môi còn mang theo nụ cười đầy thiện ý, không khỏi đỏ mắt, nghẹn ngào nhỏ giọng nói; “Đa tạ công tử…”

Thúy Bình cũng cảm kích cúi người vái chào Tiêu Dao, sau đó rót một chén đầy cho phụ nhân. Phụ nhân kia dường như cũng quá khát, uống một hơi hết ba chén trà mới khẽ thở dài, sau đó nhẹ nhàng sờ bụng, khẽ lẩm bẩm: “Hài tử, nương coi như đã trở lại rồi.”

Một màn trước mắt làm cho Tiêu Dao nhớ tới mẫu thân đã tạ thế, nàng cũng luôn dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn mình, gắp đồ ăn cho mình, miệng thì luôn nhắc đi nhắc lại: “Dao nhi, Dao nhi ngoan của nương, mau mau lớn lên đi, trưởng thành rồi thì có thể cùng nương đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài.”

Đáng tiếc, nương chưa được bốn mươi tuổi đã chết bệnh, cả đời không có cơ hội ra ngoài xem thế giới rộng lớn…

“Phu nhân! Người không nghỉ ngơi thêm một chút sao? Thân mình người…”

Tiêu Dao đang chìm trong suy nghĩ riêng thì bị tiếng kinh hô của Thúy Bình đánh gãy, ngước mắt lên nhìn thì thấy phụ nhân kia đã đứng dậy, tuy trên mặt hiện vẻ mỏi mệt nhưng nàng vẫn nói: “Không sao, ta và hài tử còn chịu đựng được, chúng ta mau trở về thôi, mẫu thân còn đang đợi ở nhà.”

“Nhưng phu nhân à, nơi này còn cách Tương phủ rất xa, ta sợ…” nói tới đây, mắt của tiểu nha đầu đỏ lên.

“Phu nhân muốn đi đâu? Tại hạ cũng định tới Nhạn thành, có thể đưa phu nhân một đoạn đường.”

Tiêu Dao uống nốt ngụm trà, lau miệng, một tay ôm con mèo béo Báo Nanh Kiếm, một tay chỉ vào xe ngựa bên cạnh.

“Thật sao?” phụ nhân còn chưa phản ứng, Thúy Bình đã kinh hỉ kêu lên, tràn đầy vui sướng và cảm kích, không ngừng cúi đầu với nàng: “Vậy làm phiền công tử!”

“Thúy Bình, không thể hồ nháo! Sao chúng ta có thể liên lụy đến công tử?”

Giáo huấn nha hoàn nhà mình xong, phụ nhân nhíu mi, thoáng cúi người với Tiêu Dao, nói; “Công tử chớ nghe tiểu nha đầu này nói linh tinh, nếu công tử muốn vào Nhạn thành thì chớ để ý tới hai người chúng ta, nếu không sẽ mang lại phiền toái lớn cho công tử.”

Thấy sắc mặt khó xử của phụ nhân, lại nhìn một vòng những gương mặt e ngại của người trong quán, Tiêu Dao mỉm cười: “Không sao, tại hạ chỉ là đ ingang qua Nhạn thành thôi, cũng không phải định dừng chân ở đây, sau khi đưa phu nhân về phủ sẽ rời đi. Chỉ là tiện đường, phu nhân yên tâm, sẽ không tạo thành phiền toái gì cho tại hạ đâu.”

Phụ nhân nghe thấy hắn vẫn khẳng nghĩa tương trợ như trước thì không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá lại nam tử trước mắt một lần. Thấy bộ dáng hắn tuy rất bình thường nhưng nụ cười lại vô cùng tao nhã. Nàng nghĩ lại từ sau khi trượng phu qua đời, chưa từng có một người nào quan tâm tới nàng nữa, đôi mắt bắt đầu hơi phiếm hồng. Lại nhìn nam tử, thấy hắn vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi mình trả lời, không khỏi hơi nóng mặt, sau đó gật đầu nói:

“Nếu công tử không sợ phiền toái thì xin làm phiền công tử!”

Share this:

Twitter

Facebook

Đang tải...

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 7901/02/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 4119/11/2018Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 10718/05/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

Điều hướng bài viết

← Previous postNext post →

1THOUGHT ON “{CHẬM RÃI TIÊN ĐỒ} CHƯƠNG 78”

Nguyễn Ansaid:

31/01/2019 lúc 20:35

Bạn Tiêu Dao lại chọc nợ Hồng Trần rồi :v

TRẢ LỜI

TRẢ LỜI

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN * 

TÊN * 

EMAIL * 

TRANG WEB 

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.

LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!

NEW ARRIVAL

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022

STORE

STORE  Thời gian   Tháng Sáu 2023  (3)   Tháng Một 2023  (3)   Tháng Mười Hai 2022  (8)   Tháng Mười Một 2022  (7)   Tháng Mười 2022  (8)   Tháng Chín 2022  (7)   Tháng Tám 2022  (8)   Tháng Bảy 2022  (7)   Tháng Sáu 2022  (8)   Tháng Năm 2022  (8)   Tháng Tư 2022  (7)   Tháng Ba 2022  (7)   Tháng Hai 2022  (6)   Tháng Một 2022  (7)   Tháng Mười Hai 2021  (5)   Tháng Mười Một 2021  (5)   Tháng Mười 2021  (6)   Tháng Chín 2021  (5)   Tháng Tám 2021  (6)   Tháng Bảy 2021  (2)   Tháng Sáu 2021  (1)   Tháng Năm 2021  (1)   Tháng Tư 2021  (3)   Tháng Một 2021  (3)   Tháng Mười Hai 2020  (1)   Tháng Mười Một 2020  (2)   Tháng Mười 2020  (3)   Tháng Chín 2020  (1)   Tháng Tám 2020  (4)   Tháng Bảy 2020  (3)   Tháng Sáu 2020  (3)   Tháng Năm 2020  (4)   Tháng Ba 2020  (1)   Tháng Hai 2020  (2)   Tháng Một 2020  (2)   Tháng Mười 2019  (3)   Tháng Chín 2019  (6)   Tháng Tám 2019  (5)   Tháng Bảy 2019  (6)   Tháng Sáu 2019  (3)   Tháng Năm 2019  (5)   Tháng Tư 2019  (6)   Tháng Ba 2019  (9)   Tháng Hai 2019  (11)   Tháng Một 2019  (10)   Tháng Mười Hai 2018  (10)   Tháng Mười Một 2018  (68)   Tháng Mười 2018  (16)   Tháng Chín 2018  (12)   Tháng Tám 2018  (15)   Tháng Bảy 2018  (13)   Tháng Sáu 2018  (14)   Tháng Năm 2018  (12)   Tháng Tư 2018  (15)   Tháng Ba 2018  (13)   Tháng Hai 2018  (14)   Tháng Một 2018  (14)   Tháng Mười Hai 2017  (12)   Tháng Mười Một 2017  (15)   Tháng Mười 2017  (14)   Tháng Chín 2017  (15)   Tháng Tám 2017  (12)   Tháng Bảy 2017  (14)   Tháng Sáu 2017  (11)   Tháng Năm 2017  (15)   Tháng Tư 2017  (12)   Tháng Ba 2017  (10)   Tháng Một 2017  (13)   Tháng Mười Hai 2016  (16)   Tháng Mười Một 2016  (15)   Tháng Mười 2016  (15)   Tháng Chín 2016  (15)   Tháng Tám 2016  (16)   Tháng Bảy 2016  (15)   Tháng Sáu 2016  (10)   Tháng Năm 2016  (15)   Tháng Tư 2016  (14)   Tháng Ba 2016  (16)   Tháng Hai 2016  (10)   Tháng Một 2016  (14)   Tháng Mười Hai 2015  (16)   Tháng Mười Một 2015  (11)   Tháng Mười 2015  (15)   Tháng Chín 2015  (9)   Tháng Tám 2015  (15)   Tháng Bảy 2015  (10)   Tháng Sáu 2015  (15)   Tháng Năm 2015  (11)   Tháng Tư 2015  (15)   Tháng Ba 2015  (16)   Tháng Hai 2015  (10)   Tháng Một 2015  (14)   Tháng Mười Hai 2014  (11)   Tháng Mười Một 2014  (12)   Tháng Mười 2014  (15)   Tháng Chín 2014  (14)   Tháng Tám 2014  (11)   Tháng Bảy 2014  (13)   Tháng Sáu 2014  (9)   Tháng Năm 2014  (11)   Tháng Tư 2014  (15)   Tháng Ba 2014  (14)   Tháng Hai 2014  (9)   Tháng Một 2014  (7)   Tháng Mười Hai 2013  (6)   Tháng Mười Một 2013  (7)   Tháng Mười 2013  (4)   Tháng Chín 2013  (4)   Tháng Tám 2013  (4)   Tháng Bảy 2013  (9)   Tháng Sáu 2013  (9)   Tháng Năm 2013  (13)   Tháng Tư 2013  (10)   Tháng Ba 2013  (5)   Tháng Hai 2013  (4)   Tháng Một 2013  (9)   Tháng Mười Hai 2012  (15)   Tháng Mười Một 2012  (10)   Tháng Mười 2012  (12)   Tháng Chín 2012  (16)   Tháng Tám 2012  (23)   Tháng Bảy 2012  (15)   Tháng Sáu 2012  (6)   Tháng Năm 2012  (6)   Tháng Tư 2012  (9)   Tháng Ba 2012  (8)   Tháng Mười 2011  (1)   Tháng Chín 2011  (11)   Tháng Tám 2011  (3)   Tháng Bảy 2011  (5)   Tháng Sáu 2011  (9)   Tháng Năm 2011  (6)   Tháng Tư 2011  (6)   Tháng Ba 2011  (12)   Tháng Hai 2011  (23)   Tháng Một 2011  (18)   Tháng Mười Hai 2010  (33)   Tháng Mười Một 2010  (30)   Tháng Mười 2010  (34)   Tháng Chín 2010  (70)   Tháng Tám 2010  (125)   Tháng Bảy 2010  (2) 

BÌNH LOẠN

Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286

FAVOURITE

Convert world

Mỹ phẩm handmade

Rewiew truyện

Đan & Móc

BLOG STATS

3 137 863 hits

Blog tại WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh