81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOME

ABOUT

SÁCH HAY

PHIM RUỘT

TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC

TRUYỆN TRUNG QUỐC

KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)

Ladybjrd's Blog

~ ain't no other man but handsome guys ^-^

Search: 

Album ảnh

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 81

11 Thứ Hai Th2 2019

Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ

≈ Bình luận về bài viết này

Lì xì các nàng nha :* :* :*

Tám mươi mốt: Hồng đồng

Đêm tĩnh như nước, Tiêu Dao bao phủ thần thức toàn bộ Tương phủ, toàn bộ tinh thần đề phòng. Không ngờ chưa đợi được đối thủ đã thấy căn phòng phía dưới sáng lên, ánh lửa chập chờn chiếu ra bên ngoài. Có người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn lại thì thấy phụ nhân Ráng Vân kia khoác áo đi ra sân.

Thấy vậy, Tiêu Dao không khỏi nhíu mày: phụ nhân này đang mang thai, sao đã muộn như vậy còn không ngủ, lại đi ra ngoài dạo cái gì?

Ráng Vân lẳng lặng đứng, một tay nhẹ nhàng vuốt bụng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì. Qua hồi lâu mới nghe nàng thì thào tự nói: “Không biết vị công tử kia có bình an rời khỏi Nhạn thành hay không?”

Sau khi nói xong, Ráng Vân cũng tự sửng sốt, không biết vì sao tối nay nằm trên giường mà cứ trằn trọc không ngủ được, thế mới đi ra hít thở không khí, kết quả cả đầu chỉ toàn là vị công tử đã đưa nàng về phủ ngày hôm nay. Rốt cục nàng bị sao vậy?

Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi ôm hai má đã hơi nóng lên của mình. Vị công tử kia thật sự rất dịu dàng, giống như tướng công vậy, tiếc là nàng đã quên hỏi tên hắn, cũng không biết sau này có còn gặp lại không…

Nhưng, cho dù gặp lại thì thế nào? Nàng chỉ là một quả phụ, lại còn có con… Một ý nghĩ vẩn vơ hiện lên trong đầu làm chính Ráng Vân cũng bị dọa cho sợ, loại tâm tình này rõ ràng là suy nghĩ với tướng công trước đây, không phải là nàng đã ở một mình lâu quá nên mới như thế chứ? Đây là không tuân thủ nữ tắc! Không biết xấu hổ!

Ý thức được điểm này, Ráng Vân xấu hổ vô cùng, nàng tự an ủi chính mình: “Có lẽ chỉ là vì hắn quá giống tướng công…” lập tức, một cảm giác mất mát tràn ra toàn thân, tư vị chua sót phiền muộn.

Nàng không biết thần thái cô đơn kia cùng những lời tự nhủ vô ý thức của mình đã bị hai người trên mái nhà nghe rõ mồn một.

Báo Nanh Kiếm nhìn chằm chằm vào biểu cảm không biết nói gì trên mặt Tiêu Dao, cười nhạo: “Lão tử phát hiện hoa đào của ngươi luôn nở ở những nơi rất kỳ quái. Có muốn đi xuống an ủi một chút không?”

Tiêu Dao lười phải quan tâm đến lời nói vô nghĩa của nó, niệm một khẩu quyết, ngón tay kháp một cái, sử xuất một pháp thuật đơn giản làm cho phụ nhân kia mau chóng quay vào phòng, nếu không đến lúc đấu pháp lại bị ngộ thương thì không hay.

Pháp thuật còn chưa kịp thả ra thì thần thức đã cảm nhận được hai luồng linh khí đang hướng tới Tưởng gia, trong đó người mạnh hơn dường như có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, còn người kia chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ.

Nhất thời, Tiêu Dao thu hồi pháp thuật, im lặng theo dõi tình huống. Tuy tu vi đối phương tương đối thấp nhưng nàng cũng sẽ không khinh địch, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc hai vị khách không mời mà tới này chuẩn bị như thế nào.

Ngoài dự liệu của nàng, hai vị này căn bản không hề có bộ dáng có tật giật mình mà là nghênh ngang xuất hiện trước mắt phụ nhân. Tiêu Dao thấy ngưới tới thì nhướng mày: lại có yêu tu? Vì sao tên nhân tu Luyện khí kỳ kia lại ở cùng với yêu tu? Hơn nữa, theo trình tự xuất hiện của người tới thì dường như lãnh đạo là nhân tu kia?

Xuyên Sơn Giáp nhìn thấy Ráng Vân liền sáng mắt, cao hứng reo lên: “Là nữ nhân! Trong bụng nàng còn có hài tử! Mau để ta ăn nàng!”

Đối với hai vị khách không mời mà tới này, Ráng Vân vẫn hơi trấn định. Sau thời gian bị Tiền gia làm khó dễ đủ kiểu thì nàng đã luyện được cõi lòng bình tĩnh, tự cho rằng một người một thú này là do Tiền gia phái tới. Nàng đưa một tay bảo vệ bụng, vẻ mặt cảnh giác nhìn nam tử: “Ngươi là ai? Có phải do Tiền gia phái tới không?”

“Đúng là hiếm có, lại có phàm nhân nhìn thấy Xuyên Sơn Giáp huynh mà còn có thể trấn định như thế, tại hạ bội phục. Tại hạ có thói quen , đối với người mà tại hạ thưởng thức thì chắc chắn sẽ báo danh, tại hạ Tiếu Túc, Ráng Vân cô nương hạnh ngộ.”

Rang Vân thấy hắn nói như thế thì cho rằng hắn thừa nhận là người Tiền gia, băng lãnh nói: “Hạnh ngộ thì không cần, các ngươi vẫn nên trở về đi, đừng nghĩ rằng mang theo một con dã thú thì sẽ khiến ta sợ hãi mà khuất phục! Mặc kệ là lần thứ bao nhiêu, câu trả lời của ta đều giống nhau: Tưởng gia căn bản không có bảo vật mà các ngươi muốn, không thấy nơi này đã bị các ngươi đào lên cả ba thước đất sao, nếu có bảo vật thì đã sớm bị đào ra rồi.”

“Này, giờ ta có thể ăn nữ nhân này chưa?” Xuyên Sơn Giáp nuốt nước miếng, “Nàng ta nói vô nghĩa nhiều quá.”

Lúc này Ráng Vân mới phát hiện thú vật này lại có thể nói tiếng người! Còn tuyên bố muốn ăn mình! Nàng lập tức kinh hãi: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”

Tiếu Túc tươi cười, bộ mặt có vẻ rất dễ gần, lời nói ra lại không mang theo nhân tính, “Ta rất muốn để Xuyên Sơn Giáp huynh lập tức hưởng thụ mỹ thực, nhưng chỉ sợ chúng ta vẫn phải hỏi trước vị đồng tu trên nóc nhà kia. Mời đạo hữu xuất hiện đi!”

Dứt lời, hắn liền chỉ thẳng vào chỗ Tiêu Dao, một đường kim quang từ ngón tay bật ra, bắn thẳng tới mi tâm Tiêu Dao.

Tiêu Dao nhẹ nhàng vung tay áo lên, một bức tường nước đón đỡ kim quang, trong lòng âm tình bất định. Tuy nàng không dùng tới phương pháp nín thở nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường muốn phát hiện ra cũng khó, mà người này mới chỉ Luyện khí kỳ, thế mà thần thức lại có thể tìm thấy sự tồn tại của Kim Đan kỳ là nàng? Không phải là nam tử này có thuật pháp đặc thù ẩn nấp tu vi đó chứ?

Kẻ bị kinh hách đầu tiên chính là Xuyên Sơn Giáp, nó tuyệt đối không nghĩ tới ở đây còn có tu sĩ mai phục, lập tức hoảng hốt nhìn chằm chằm theo hướng mà Tiếu Túc chỉ, chỉ thấy một nam tử ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt bình thường hiện thân trên nóc nhà, nhảy xuống, đứng cách mấy thước trấn định tự nhiên nhìn hai người bọn họ.

Thần thức của Tiếu Túc đảo qua người nàng, nhưng vì tu vi của hắn mới chỉ luyện khí kỳ cho nên thần thức cùng lắm là bắt giữ được hơi thở của đối phương chứ không nhận rõ được tu vi. Hắn lại nhìn sang Xuyên Sơn Giáp, dường như sắc mặt hắn không tốt, xem ra tu vi đối phương còn cao hơn nó, không biết là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn hay là Kim Đan kỳ. Nếu là người sau thì có phiền toái!

Trong lòng hắn biến chuyển trăm ngàn lần, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, cười nói: “Vị đồng đạo này cũng tới vì bảo vật trên người phụ nhân này?”

“Công tử, vì sao ngươi còn chưa rời khỏi đây?”

Tiêu Dao đang định mở miệng thì bị tiếng kêu của Ráng Vân ngắt lời. Nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ lại có vài phần ngượng ngùng của phụ nhân, nàng cười khổ không thôi.

“Phu nhân, nơi này nguy hiểm, mời vào phòng tránh một chút, đợi tại hạ giải quyết xong sẽ giải thích với phu nhân.”

Rang Vân nhìn hắn, lại sợ hãi liếc mắt nhìn Tiếu Túc và Xuyên Sơn Giáp, chần chừ một chút rồi mới đi vào phòng, vừa đi vừa lo lắng nói; “… Vậy, công tử, ngươi cẩn thận một chút!”

Chốc lát, trong sân không còn người khác, chỉ còn hai người một yêu giằng co, không khí nặng nề.

“Hóa ra đạo hữu là tới anh hùng cứu mỹ nhân! Thất kính! Thất kinh! Nếu nàng này và đạo hữu là bằng hữu thì hai Huynh đệ chúng ta tự nhiên sẽ không gây thêm thương tổn. Chỉ có điều trong tay vị cô nương này có một bảo vật vô cùng quan trọng đối với tại hạ, mà nàng giữ nó bên người cũng vô dụng, không biết đạo hữu có thể giúp ta một việc nhỏ là khuyên cô nương một chút để nàng đưa vật đó ra, tại hạ nguyện ý dùng vàng bạc đồng giá trao đổi.” Người phá vỡ cục diện bế tắc là Tiếu Túc, hắn tuy cười nhưng hồng quang trong đáy mắt bắt đầu khởi động, không hề có chút e ngại khi đối mặt với tu sĩ cao giai.

Từ lúc từ nóc nhà xuống, Tiêu Dao vẫn cẩn thận quan sát nam tử đối diện. Người này không có sát khí mà tà tu hay có, có thể xác định không phải tà tu. Tuy nhiên, hắn lại ở cùng với yêu tu, hơn nữa tu vi cực thấp lại có năng lực thuyết phục yêu thú cấp năm, không phải ẩn nấp tu vi thì là có chỗ dựa, mặc kệ là thế nào thì người này đúng là càng nhìn càng khả nghi.

Nàng không phải hài tử ba tuổi, nếu làm theo lời hắn, ai biết hai kẻ này có quay lại đây sau khi nàng rời khỏi hay không? Vừa rồi con Xuyên Sơn Giáp kia còn luôn mồm đòi ăn thịt người nữa.

“Tiểu hữu, tại hạ thấy ngươi không phải tà tu, vì sao lại cùng yêu tu tác loạn ở thế tục? Ngươi cũng biết tu tiên giới xưa nay có quy củ tu sĩ không thể can thiệp vào hồng trần thế tục chứ?”

Tiêu Dao bỏ qua đề nghị của hắn, nếu ra nghi vấn của mình bởi vì nàng phát hiện Xuyên Sơn Giáp vừa mới ăn thịt người xong, chung quanh nó vẫn còn huyết tinh khí mới mẻ làm người ta buồn nôn. Chỉ với điểm ấy, một người nhất yêu này là không thể để chạy mất, nàng sẽ căn cứ câu trả lời của hắn để phán đoán xem nên trực tiếp giết chết hay là mang về môn phái.

Về vấn đề này Tiếu Túc cũng tránh không đáp, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tu sĩ đều có bí mật không thể nói, thứ cho tại hạ không thể trả lời đạo hữu. Vậy đạo hữu có bán chút giao tình này không?”

Thấy đối phương khí phách không giảm, Tiêu Dao cũng không ảo não, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt híp lại: “Yêu tu ăn thịt người, mọi người trong tu tiên giới Thái cổ đều phải tru diệt, đồng lõa cũng vậy.”

“Vậy thì cũng chỉ có thể giải quyết bằng pháp thuật.”

Nam tử nói ra lời này rất thoải mái, căn bản không hề có vẻ mặt sợ hãi kinh hoảng nên có. Biểu tình Tiêu Dao cũng trở nên ngưng trọng, hắn có lý do gì mà có thể trấn định như vậy? Hay chỉ là phô trương thanh thế?

Nghe thấy Tiếu Túc nói muốn chiến, Xuyên Sơn Giáp biến sắc hô lớn: “Đùa giỡn gì vậy? Nếu không phải nể mặt mũi thân phận của ngươi thì ta đã không giúp ngươi rồi! Chẳng lẽ ngươi không thấy tu vi người này cao hơn ta và ngươi sao? Phạm vi giúp ngươi không bao gồm đi chịu chết! Muốn đánh thì tự ngươi đánh đi, ta muốn rời khỏi!”

Dứt lời nó liền xoay người muốn bỏ đi, ngay lúc nó xoay người thì có một đường lôi điện bổ tới trước mắt.

“Tại hạ có nói cho ngươi đi sao? Giết người còn muốn chạy?”

Xuyên Sơn Giáp lúc này mới giật mình, phẫn nộ nhìn sang khuôn mặt tươi cười vạn năm không thay đổi bên cạnh, tiểu tử này dám lừa nó, cái gì mà vạn vô nhất thất chứ! Nó biết mà, làm sao có thể tùy tiện ăn thịt người ở địa bàn của nhân tu trên đại lục Thái Cổ này!

Tiếu Túc ý cười trong suốt: “Xuyên Sơn Giáp huynh không cần nhìn ta như vậy. Vạn vô nhất thất là nếu gặp phải tu sĩ dưới Kim Đan kỳ, đáng tiếc hôm nay chúng ta quá xui xẻo, gặp phải một đại lễ.”

Tiểu tử này còn cười được? Xuyên Sơn Giáp tức đến vặn vẹo cả mặt. Tiêu Dao cũng không thể hiểu ra sao, nói sao cho đúng nhỉ? Nụ cười của nam tử này làm cho người ta có cảm giác rất không tốt, dưới nụ cười cất giấu gì đó, tuy chưa làm cho nàng thấy e ngại nhưng lại khiến cho người ta cả người không thoải mái.

Xuyên Sơn Giáp đảo mắt, hiển nhiên tiểu tử này không đáng tin, vẫn phải tự mình nghĩ cách chạy trốn mới được. Nghĩ nghĩ, nó vung đuôi lên, bụi đất lập tức bay lên, nó mượn cơ hội này, vội vàng niệm một pháp thuật ẩn thân rồi định đào hầm chui xuống đất trốn chạy.

Ai ngờ, chỉ nghe thấy một loạt tiếng sét, mấy tia sét rơi xuống, tốc độ cực nhanh, nó còn chưa kịp đào hầm đã bị hôi phi yên diệt, không thừa chút cặn bã nào.

Không biết có phải là các yêu thú bò sát đều thích dùng chiêu này hay không, tiểu yêu thằn lằn lần trước cũng thế, Tiêu Dao đã sớm quen đối phó với dạng chiêu số này, căn bản không cần phí não. Huống chi, tu vi của hai người cách nhau quá xa, khác biệt một cảnh giới là sinh tử đã rõ ràng.

Liếc mắt nhìn nơi bị lôi điện đánh ngoài một cái hố ra thì không còn vật gì khác, nàng đưa mắt trở lại trên người Tiếu Túc, nam tử trước mắt này mới là người cần nàng cẩn thận ứng phó. Cho dù là đồng bạn chết thảm trước mắt, hắn vẫn mang bộ dáng không liên quan tới mình.

“Đạo hữu là tu sĩ thuộc tính lôi? Pháp thuật hệ lôi quả nhiên lợi hại! Tuy nhiên, để đối phó với ta thì vẫn còn thiếu một chút! Đạo hữu có thể tha cho ta một con đường sống, như vậy đều tốt cho mọi người.”

Trên mặt hắn mang cười nhưng khẩu khí nói chuyện lại không giống như đang cầu xin tha thứ mà giống như uy hiếp vậy.

Tiêu Dao vẫn kiên định lập trường của mình: “Ngươi quá kỳ quái, ta không thể thả ngươi!”

“Ha ha ha, vậy thì đạo hữu…” hắn bỗng nhiên mở lớn mắt, hồng đồng lóng lánh hồng quang, “Ngươi sẽ hối hận!”

Bị cặp hồng nhãn kia chiếu một giây, Tiêu Dao cảm thấy toàn thân nổi da gà, một luồng ác niệm nhảy vào trong thức hải. Người này dùng thần thức xâm nhập thức hải của nàng!

Tiêu Dao coi như thân kinh bách chiến, đối mặt với nguy hiểm mặc dù có một sát na kinh dị nhưng trong nháy mắt liền trấn định, luồng thần thức này tuy có thể coi là bất phàm đối với tu vi của hắn nhưng so sánh với nàng thì còn kém quá xa, chỉ có luồng ác niệm quẩn quanh kia thực làm người ta không thoải mái.

Không đến một lát, nàng lợi dụng ưu thế áp đảo trấn áp thần thức người này. Giờ phút này, Tiếu Túc đang ở hạ phong lại không chút sợ hãi, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị.

Trong cặp hồng đồng của hắn lại hiện ra một trận ấn, chỉ liếc nhìn một cái Tiêu Dao liền thấy thần thức quay cuồng, trận ấn kia hiển nhiên mang theo hiệu quả gây hỗn loạn!

Nhưng Tiêu Dao là ai? Thần thức của nàng kế thừa từ dị thú thiên địa Báo Nanh Kiếm, thậm chí còn mạnh hơn cả tu sĩ Nguyên Anh! Cho nên nàng thoáng định thần, thức hải lại khôi phục bình tĩnh, thần thức tiếp tục ngăn chặn Tiếu Túc.

Tiếu Túc không dự đoán được thần thức của nam tử Kim Đan kỳ này lại mạnh mẽ như thế, hiệu quả hỗn loạn chưa phát huy được một tức, hắn đã khôi phục thanh minh, tiếp tục áp chế thần thức của mình.

Tuy nhiên cũng không sao, chính mình vốn không nghĩ có thể dựa vào trận pháp này hoàn toàn ngăn chặn hắn, dù sao tu vi mình mới chỉ luyện khí kỳ tầng chín, chỉ cần tranh thủ được thời gian, đến gần người hắn là được.

Thời gian không đến một tức nhưng khoảng cách giữa hai người không xa, bắt lấy chút thời gian, đảo mắt Tiếu Túc đã đi tới trước mặt Tiêu Dao, hắn nâng tay chụp lên vai Tiêu Dao, khóe mắt nhướng lên, cười lạnh một tiếng.

“Ngươi đi chết đi!”

Share this:

Twitter

Facebook

Đang tải...

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 7314/01/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 8011/02/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 19815/01/2022Trong "Chậm rãi tiên đồ"

Điều hướng bài viết

← Previous postNext post →

TRẢ LỜI

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN * 

TÊN * 

EMAIL * 

TRANG WEB 

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.

LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!

NEW ARRIVAL

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022

STORE

STORE  Thời gian   Tháng Sáu 2023  (3)   Tháng Một 2023  (3)   Tháng Mười Hai 2022  (8)   Tháng Mười Một 2022  (7)   Tháng Mười 2022  (8)   Tháng Chín 2022  (7)   Tháng Tám 2022  (8)   Tháng Bảy 2022  (7)   Tháng Sáu 2022  (8)   Tháng Năm 2022  (8)   Tháng Tư 2022  (7)   Tháng Ba 2022  (7)   Tháng Hai 2022  (6)   Tháng Một 2022  (7)   Tháng Mười Hai 2021  (5)   Tháng Mười Một 2021  (5)   Tháng Mười 2021  (6)   Tháng Chín 2021  (5)   Tháng Tám 2021  (6)   Tháng Bảy 2021  (2)   Tháng Sáu 2021  (1)   Tháng Năm 2021  (1)   Tháng Tư 2021  (3)   Tháng Một 2021  (3)   Tháng Mười Hai 2020  (1)   Tháng Mười Một 2020  (2)   Tháng Mười 2020  (3)   Tháng Chín 2020  (1)   Tháng Tám 2020  (4)   Tháng Bảy 2020  (3)   Tháng Sáu 2020  (3)   Tháng Năm 2020  (4)   Tháng Ba 2020  (1)   Tháng Hai 2020  (2)   Tháng Một 2020  (2)   Tháng Mười 2019  (3)   Tháng Chín 2019  (6)   Tháng Tám 2019  (5)   Tháng Bảy 2019  (6)   Tháng Sáu 2019  (3)   Tháng Năm 2019  (5)   Tháng Tư 2019  (6)   Tháng Ba 2019  (9)   Tháng Hai 2019  (11)   Tháng Một 2019  (10)   Tháng Mười Hai 2018  (10)   Tháng Mười Một 2018  (68)   Tháng Mười 2018  (16)   Tháng Chín 2018  (12)   Tháng Tám 2018  (15)   Tháng Bảy 2018  (13)   Tháng Sáu 2018  (14)   Tháng Năm 2018  (12)   Tháng Tư 2018  (15)   Tháng Ba 2018  (13)   Tháng Hai 2018  (14)   Tháng Một 2018  (14)   Tháng Mười Hai 2017  (12)   Tháng Mười Một 2017  (15)   Tháng Mười 2017  (14)   Tháng Chín 2017  (15)   Tháng Tám 2017  (12)   Tháng Bảy 2017  (14)   Tháng Sáu 2017  (11)   Tháng Năm 2017  (15)   Tháng Tư 2017  (12)   Tháng Ba 2017  (10)   Tháng Một 2017  (13)   Tháng Mười Hai 2016  (16)   Tháng Mười Một 2016  (15)   Tháng Mười 2016  (15)   Tháng Chín 2016  (15)   Tháng Tám 2016  (16)   Tháng Bảy 2016  (15)   Tháng Sáu 2016  (10)   Tháng Năm 2016  (15)   Tháng Tư 2016  (14)   Tháng Ba 2016  (16)   Tháng Hai 2016  (10)   Tháng Một 2016  (14)   Tháng Mười Hai 2015  (16)   Tháng Mười Một 2015  (11)   Tháng Mười 2015  (15)   Tháng Chín 2015  (9)   Tháng Tám 2015  (15)   Tháng Bảy 2015  (10)   Tháng Sáu 2015  (15)   Tháng Năm 2015  (11)   Tháng Tư 2015  (15)   Tháng Ba 2015  (16)   Tháng Hai 2015  (10)   Tháng Một 2015  (14)   Tháng Mười Hai 2014  (11)   Tháng Mười Một 2014  (12)   Tháng Mười 2014  (15)   Tháng Chín 2014  (14)   Tháng Tám 2014  (11)   Tháng Bảy 2014  (13)   Tháng Sáu 2014  (9)   Tháng Năm 2014  (11)   Tháng Tư 2014  (15)   Tháng Ba 2014  (14)   Tháng Hai 2014  (9)   Tháng Một 2014  (7)   Tháng Mười Hai 2013  (6)   Tháng Mười Một 2013  (7)   Tháng Mười 2013  (4)   Tháng Chín 2013  (4)   Tháng Tám 2013  (4)   Tháng Bảy 2013  (9)   Tháng Sáu 2013  (9)   Tháng Năm 2013  (13)   Tháng Tư 2013  (10)   Tháng Ba 2013  (5)   Tháng Hai 2013  (4)   Tháng Một 2013  (9)   Tháng Mười Hai 2012  (15)   Tháng Mười Một 2012  (10)   Tháng Mười 2012  (12)   Tháng Chín 2012  (16)   Tháng Tám 2012  (23)   Tháng Bảy 2012  (15)   Tháng Sáu 2012  (6)   Tháng Năm 2012  (6)   Tháng Tư 2012  (9)   Tháng Ba 2012  (8)   Tháng Mười 2011  (1)   Tháng Chín 2011  (11)   Tháng Tám 2011  (3)   Tháng Bảy 2011  (5)   Tháng Sáu 2011  (9)   Tháng Năm 2011  (6)   Tháng Tư 2011  (6)   Tháng Ba 2011  (12)   Tháng Hai 2011  (23)   Tháng Một 2011  (18)   Tháng Mười Hai 2010  (33)   Tháng Mười Một 2010  (30)   Tháng Mười 2010  (34)   Tháng Chín 2010  (70)   Tháng Tám 2010  (125)   Tháng Bảy 2010  (2) 

BÌNH LOẠN

Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286

FAVOURITE

Convert world

Mỹ phẩm handmade

Rewiew truyện

Đan & Móc

BLOG STATS

3 137 863 hits

Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh