85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOME

ABOUT

SÁCH HAY

PHIM RUỘT

TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC

TRUYỆN TRUNG QUỐC

KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)

Ladybjrd's Blog

~ ain't no other man but handsome guys ^-^

Search: 

Album ảnh

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 85

20 Thứ Tư Th2 2019

Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ

≈ 2 bình luận

Tám mươi lăm: Trần duyên

Tiêu Dao không có nửa phần chần chừ, bảo Báo Nanh Kiếm mở hư không, đi vào tu luyện cầu đột phá.

Trong đan điền, Kim Đan đang vận chuyển rất nhanh, cần một lượng lớn tiên khí bổ sung. Nàng không chút do dự lấy ra một khối tiên tinh nắm trong tay, chỉ chốc lát, tiên khí cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể, theo gân mạch tiến nhập đan điền, bị Kim Đan hấp thu. Lúc này, Kim Đan bắt đầu có xu hướng ngày càng no đủ, Kim Đan vốn chỉ to bằng ngọc châu trong chốc lát đã bằng quả trứng gà. Đến đây, Kim Đan rốt cục ngừng hấp thu tiên khí, Tiêu Dao nội thị, phát hiện trong cơ thể tràn đầy tiên khí, đan điền no đủ lại lớn thêm một vòng.

Kim Đan trung kỳ! Tiêu Dao hài lòng nhìn đan điền: vận khí không tệ, xem như tiến giai thuận lợi.

Đến lúc hai người trở lại đại lục Thái Cổ, Báo Nanh Kiếm liền dùng ngữ khí vô cùng buồn bực thúc giục nàng: “Nếu đã đột phá bình cảnh, thuận lợi tiến giai Kim Đan trung kỳ, đã đạt tới mục đích rồi, vậy chúng ta có phải là nên quay về không?”

Nó thật sự rất ghét thân thể con mèo này, so với hình tượng Báo Nanh Kiếm càng làm nó cảm thấy mình vô dụng. Báo Nanh Kiếm dù gì cũng là yêu thú, miễn cưỡng có thể tính oai phong. Mèo thì sao? Sủng vật gia đình, dọc đường đi lúc nào cũng có cô nương, hài tử muốn trêu đùa nó. Vừa nghĩ tới chuyện bản thân đường đường là dị thú hồng hoang lại lưu lạc đến mức bị phàm nhân trêu chọc là nó lại thấy nghẹn khuất!

Ai ngờ Tiêu Dao lại không đồng ý, chỉ vừa cười vừa ngồi lên xe ngựa: “Hiếm khi mới đi ra một lần, đương nhiên phải chơi cho đã. Đừng nóng vội, chờ ta tới Tiêu gia thông tế bái mẫu thân và a ma xong thì chúng ta sẽ trở về… A, không ngồi xe ngựa mà bay trở về, được không?”

Thấy nó cong lưng lên, Tiêu Dao vội vàng bổ sung thêm một câu, có thế Báo Nanh Kiếm mới hơi dịu sắc mặt, hừ một tiếng, lui vào trong góc nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Sau đó một đường vô sự, Tiêu Dao trên đường ngắm phong cảnh, đi một chút ngừng một chút, dùng hơn hai tháng mới tới đích – Tiêu gia thôn.

Nơi đây vẫn giống hệt như lúc trước, trải qua nghìn năm vẫn toàn là hoàng thổ, đối lập với khu rừng xanh um bên cạnh, bên ngoài khu rừng, ở phía tây là sa mạc màu đỏ. Tiêu gia thôn nằm ở trên vùng núi đồi này.

Nàng chậm rãi tiến vào thôn. Qua nghìn năm, phong cảnh tuy không thay đổi nhưng Tiêu gia thôn đã sớm cảnh còn người mất. Vận mênh thay đổi, phòng ốc quen thuộc đã chẳng biết đi đâu, thậm chí ngay cả biển bài ngoài cửa thôn cũng đã thay đổi, biến thành “Hoàng Pha thôn”.

Phàm nhân sống không quá trăm năm, thời gian này đối với tu sĩ chỉ là một cái chớp mắt. Nàng trở lại đây chỉ sau mấy trăm năm mà trước mắt đã là cảnh tượng xa lạ. Lúc này là lúc Tiêu Dao hình dung rõ nhất sự chân thực của đại đạo vô tình, nhắc nàng ghi nhớ một khi tu đạo chớ có lưu luyến trần thế. Nhưng trên thực tế, nếu thật sự tuyệt tình tuyệt nghĩa, chắc gì đã có thể hiểu được thiên địa, có thể thấy được đại đạo?

Tiếp tục đi vào nơi là đại trạch Tiêu gia cũ, địa phương từng náo nhiệt giờ chỉ còn lại hoang vu, chỉ có miệng giếng ở cửa là vẫn còn, dường như vĩnh viễn không thay đổi, ngắm nhìn phong cảnh màu đỏ phương xa.

Vì căn nhà trước đây đã không còn, trong lần trở về mấy trăm năm trước nàng đã làm một thủ thuật che mắt nho nhỏ ở bên cạnh giếng, bài vị của mẫu thân và a ma được đặt ở đây.

“Nương, a ma! Con gái bất hiếu Tiêu Dao đến gặp hai người đây!” nói xong, nàng cung kính dập đầu ba cái trước bài vị, sau đó đứng dậy, lẳng lặng nhìn hai bài vị.

Thật lâu sau nàng lại nói; “Nương, nương biết không? Ở phía xa xa màu đỏ kia không có cực lạc, chỉ có một vùng biển rộng lớn nhìn không thấy bờ. Tuy nhiên, cũng không sao, nữ nhi rốt cục đã trưởng thành, có thể đưa nương đi khắp thế giới rộng lớn này, sẽ có một ngày tìm được nơi cực lạc mà nương nói tới.”

Nói xong, nàng nhẹ nhàng cầm bài vị của nuowng, nhét vào đan điền. Nay nàng đã cứng cáp, là thời điểm đưa nương đi, để nương nhìn khắp thế giới. Về phần a ma…

“A ma, thật ra ta cũng rất muốn đưa a ma cùng đi, nhưng ta nhớ a ma từng nói, phiến hoàng thổ này là gốc rễ của a ma, Tiêu gia thôn là nơi a ma quy túc, dù thế nào cũng không rời đi. Tuy hiện giờ Tiêu gia thôn đã mất nhưng miệng giếng này vẫn còn, cũng coi như là vật nối a ma với Tiêu gia, sẽ không quá cô đơn… Vậy a ma, ta đưa nương đi rồi, a ma cũng sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng ta, tuyệt đối không quên.”

Cuối cùng, nàng lại cúi đầu với bài vị của bà, nhìn ra quang cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng hiểu được về sau e là sẽ không bao giờ quay lại nơi đây, trần duyên giữa nàng và Tiêu gia rốt cục cũng xong.

Từ nay về sau, hình ảnh nữ oa và lão phụ lưng còng ngồi bên giếng ngắm nhìn hồng sa sẽ trở thành ký ức. Không còn lưu luyến gì nữa, nàng xoay người rời đi.

Du lịch bên ngoài mấy tháng lại dùng chưa tới nửa ngày để trở lại môn phái, Tiêu Dao vừa bước vào động phủ quen thuộc liền lấy miếng kính vỡ kia ra, rót linh lực vào, ý đồ trở lại ảo cảnh trong kính. Không ngờ lần này lại không xuất hiện dị trạng gì, cũng không có dấu hiệu bị kéo vào. Thủy Nguyệt kính giống như vật chết, không có chút động tĩnh nào.

Tiêu Dao cực kỳ buồn bực khó hiểu, cầm mảnh kính lăn qua lộn lại trong tay, dùng hết thần thức lẫn tiên khí đều không có hiệu quả gì. Nàng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ thứ này chỉ hiệu quả một lần, không thể dùng lần thứ hai?

Trăm tư không thể giải, nàng ném miếng kính vỡ cho Báo Nanh Kiếm: “Vật này của chân tiên, ngươi thử xem xem có nhận ra gì không?”

Báo Nanh Kiếm lười biếng đón lấy, móng vuốt cào cào lên mặt kính, nửa ngày sau dường như cũng không phát hiện ra cái gì, “Cách gì có thể thử thì ngươi cũng thử rồi, ngay cả ngươi còn không làm rõ được thì sao lão tử biết? Cho dù biết nó được làm từ Huyễn Huyền tinh thì cũng không cách nào đoán ra tác dụng của nó. Huyễn Huyền tinh mặc dù rất nổi tiếng ở Chân Tiên giới nhưng không có ai có thể giải mã ảo diệu trong đó. Thuộc tính của nó khác biệt quá nhiều so với tinh thạch trong tinh quặng, cho nên mới có thể vô cùng cứng rắn, hoặc rất yếu ớt, thậm chí còn có thể mang theo quy tắc, pháp thuật, hết thảy tùy duyên. Hỏi lão tử cũng bằng không.”

Nói xong, nó lại ném miếng kính lại cho Tiêu Dao, sau đó ngoảnh mông lại phía nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hiển nhiên sau khi biến trở về hình báo thì Báo Nanh Kiếm vẫn ôm oán niệm với nàng, cho nên thái độ mới lạnh nhạt như vậy.

Tiêu Dao có chút khó chịu. Đồ vật mà cường giả thượng giới tìm trăm phương nghìn kế để có được thì tuyệt đối không thể chỉ có chút tác dụng như vậy được. Nàng lúc này có cảm giác tiếc nuối vì bảo vật trong tay lại không thể sử dụng. Chưa từ bỏ ý định, nàng lại kiểm tra lại một lần nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì, chỉ nhìn thấy rất nhiều đường vân kỳ quái được vẽ trên mặt kính, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là hoa văn của chính miếng kính. Thực tế đó là một trận pháp. Đáng tiếc miếng gương không hoàn chỉnh, trận pháp không đầy đủ, nếu không nàng có thể nhờ một cao thủ trận pháp xem cho.

Thấy có nghiên cứu nữa cũng không có kết quả, Tiêu Dao điều chỉnh tâm tình, quăng mảnh kính vào túi trữ vật, đợi sau này nói sau.

Nay cảnh giới của nàng đã tới Kim Đan trung kỳ, Bách Nhân bảng cũng còn mười năm nữa là bắt đầu, thời gian này đương nhiên không thể chỉ vùi đầu khổ tu mà cũng nên bắt đầu chuẩn bị, còn phải bắt tay vào luyện khí để kiếm linh thạch.

Tiêu Dao lập kế hoạch cho các công việc một lượt, sau đó đi tới thị phường Tiên Vũ môn. Nàng nhớ trong mỗi thị phường đều có nơi gọi là “hội người môi giới”.

“Hội người môi giới” là gì? Tính chất của nó không khác người môi giới trong thế tục lắm, là nơi trung gian để các tu sĩ lui tới giao dịch, chỉ khác là các loại hình giao dịch phong phú hơn. Muốn gửi bán các loại vật phẩm hay dịch vụ, chỉ cần giao nộp một lượng phí nhất định là được. Mặt khác, trên tường ở hội môi giới có ghi rất nhiều tin tức trao đổi giao dịch hoặc là tin rao tìm sư phó ở các lĩnh vực nghề nghiệp.

“Hội môi giới” xuất hiện từ thời thượng cổ của tu tiên giới, lúc ấy các tu sĩ thích khổ tu, không có nhiều thời gian tiêu phí cho việc mua bán, cho nên có người cung cấp địa điểm để các tu sĩ gửi bán vật phẩm hoặc thông qua người trung gian đạt được nhu cầu của mình. Đây là cách nhanh nhất để đạt được mục đích, đó là hình thái sớm nhất của hội này.

Phát triển tới bây giờ, “hội môi giới” không biết đã biến thành một phần tất yếu của các thị phương từ bao giờ. Như vậy sẽ càng an toàn hơn, tu tiên giới giờ đây nhược nhục cường thực, nếu hoàn cảnh giao dịch không tốt thì sẽ dễ bị lỗ vốn.

Hoạt động này thỏa mãn nhu cầu cho tu luyện của các tu sĩ không muốn phí thời gian ở phường thị. Dù sao số lượng tu sĩ làm thương nhân rất ít, đối với đại đa số tu sĩ mà nói thì tìm kiếm đại đạo mới là quan trọng nhất, không có nhiều thời gianh rảnh tới phường thị bày hàng mua bán hoặc đến các cửa hàng tìm tài nguyên. Lúc này, nếu có gì muốn bán thì chỉ việc gửi cho “hội môi giới” này xem xét rồi gửi bán, bởi vì có phương thứ ba với thế lực hùng hậu này chủ trì thì sẽ không sợ bị lừa, giá cũng rất hợp lý. Tương tự, nếu muốn tìm người hỗ trợ luyện đan, luyện khí cũng có thể dán bố cáo tìm kiếm tông sư lên tường, có người nhìn thấy thì có thể lấy bố cáo xuống, sau đó giao một lượng linh thạch nhất định cho “môi giới hội”, báo cho đối phương biết phương thức liên hệ.

Đương nhiên các tông sư cũng có thể treo biển hành nghề ở đây, để “hội môi giới” lưu ý giúp, còn mình chỉ cần ngồi chờ việc làm ăn tới cửa, có thể miễn trừ phí thủ tục. Tiêu Dao tới đây với ý định treo biển hành nghề. Thứ nhất, nàng nay mặc dù không tính rất nghèo nhưng nếu muốn mở một cửa hàng linh khí thì vẫn thiếu nhiều. Thứ hai, nàng có ít thời gian hơn các tu sĩ khác, không có tinh lực đi chuẩn bị cửa hàng. Hơn nữa, nàng lại là linh khí sư mới, chưa có danh hiệu gì, treo biển hành nghề ở “môi giới hội” là lựa chọn tốt nhất.

Quả nhiên, nàng đã tìm được tấm biển “Hội môi giới” trước một đại trạch, đi vào trong liền thấy toàn là đầu người, cơ hồ đều tập trung ở chỗ tường bố cáo.

Nàng đi tới nhìn, trên tường đủ các loại bố cáo kỳ quái, có người tìm đồng bạn đi tầm bảo, có tìm kiếm linh dược, có tìm trận pháp tông sư, cũng có người bán linh thú, pháp bảo… Phía trước tường còn có đệ tử Tiên Vũ môn tọa trấn, nếu ai có nghi vấn gì thì có thể tìm bọn họ hỏi.

Tiêu Dao cảm thấy bây giờ xem những bố cáo này còn hơi sớm, nàng muốn tới hành hội lĩnh tư cách hành nghề đã rồi mới đi chọn việc hoặc chờ hành hội giới thiệu mối làm ăn.

Đi theo các biển chỉ thị trong đại điện, cuối cùng nàng cũng tìm được chỗ lĩnh biển hành nghề. Tu sĩ phụ trách mới Trúc Cơ trung kỳ, vì thần thức không tra xét được tu vi của Tiêu Dao liền biết người này là tiền bối, hơn nữa nàng lại mặc đạo bào đồng môn, tự nhiên là cung kính có thêm.

Một lát sau, Tiêu Dao nhận được một lệnh bài màu đen, trên mặt có khắc hai chữ “Trọng Nhu”, nàng dùng đạo hào mà Phòng Huyền Thư ban cho làm đăng ký. Lại dùng thần thức xem xét, phát hiện trong lệnh bài còn có tin tức khác, có cấp bậc hành nghề, số lần hoàn thành, phẩm chất rèn. Lệnh bài của nàng là hạng ba và một chữ “Linh”.

Lệnh bài cầm chưa nóng tay nàng đã kích động đi tới chỗ tường dán bố cáo, chuẩn bị chọn một bố cáo thù lao cao cao một chút thử kiếm món linh thạch đầu tiên.

“A… tìm kiếm luyện khí sư rèn pháp bảo bản mạng, thù lao hai nghìn linh thạch trung phẩm. Cái này không tệ, chọn nó thôi!”

Tiêu Dao đi đến chỗ đệ tử phụ trách, đưa lệnh bài ra chỉ vào bố cáo nói; “Bố cáo một nghìn một trăm hai mươi tám, luyện khí sư Trọng Nhu.”

Tên đệ tử kia cung kính nhận lệnh bài, sau khi xem xét xong liền khó xử nói: “Xin lỗi, lệnh bài này của sư thúc là vừa mới lấy tới tay phải không? Bố cáo này yêu cầu người luyện khí đạt cấp bậc “Huyền” mới được nhận.”

“Huyền cấp? Phải làm thế nào mới đạt được?” nàng ngẩn người, không ngờ chọn cái bố cáo cũng hạn chế cấp bậc.

Thấy nàng không biết quy tắc ở đây, đệ tử kia kiên nhẫn giải thích: “Tiền bối có điều không biết, biển hành nghề ở ‘Hội môi giới’ chúng ta đều phân chia cấp bậc theo ‘Hoàng’, ‘Huyền’, ‘Thiên’ để phân chia. Trong đó, ‘Hoàng’ là cấp thấp nhất, ‘Thiên’ cao nhất. Tiền bối chỉ cần nhận mười bố cáo không hạn chế cấp bậc hành nghề ở đây và hoàn thành là có thể tấn chức tới ‘Hoàng’ cấp, sau đó hoàn thành ba trăm nhiệm vụ cấp ‘Hoàng’, là thăng lên ‘Huyền’ cấp, từ ‘Huyền’ cấp lên ‘Thiên’ cấp cũng có số lượng nhiệm vụ tương ứng, tuy nhiên lại phải xem xét cả phẩm chất mới có thể tấn chức.”

Giải thích xong, hắn lại lấy ra một ngọc giản, nói với nàng: “Các quy tắc khác của hành hội cũng có ghi lại trong ngọc giản này, tiền bối xem xong là biết.”

Share this:

Twitter

Facebook

Đang tải...

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 24012/07/2022Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 3019/11/2018Trong "Chậm rãi tiên đồ"

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 6624/12/2018Trong "Chậm rãi tiên đồ"

Điều hướng bài viết

← Previous postNext post →

2THOUGHTS ON “{CHẬM RÃI TIÊN ĐỒ} CHƯƠNG 85”

Linhlinhsaid:

14/05/2020 lúc 10:35

Xem đời sống hoạt động của giới tu tiên cũng có rất nhiều đieeuf thú vị. Người trần cần tiền để sống để ăn. Các vị tiên nhân cũng cần nhiều nhiều linh thạch , tài nguyên để nầng cấp , tăng tu vi.

TRẢ LỜI

Gà lườisaid:

29/04/2023 lúc 23:11

Có WordPress mới ấn sao được nhỉ ,muốn tỏ tâm với công sức của lâu chủ mà chịu thôi =))))

TRẢ LỜI

TRẢ LỜI

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN * 

TÊN * 

EMAIL * 

TRANG WEB 

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.

 NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.

LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!

NEW ARRIVAL

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022

{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022

STORE

STORE  Thời gian   Tháng Sáu 2023  (3)   Tháng Một 2023  (3)   Tháng Mười Hai 2022  (8)   Tháng Mười Một 2022  (7)   Tháng Mười 2022  (8)   Tháng Chín 2022  (7)   Tháng Tám 2022  (8)   Tháng Bảy 2022  (7)   Tháng Sáu 2022  (8)   Tháng Năm 2022  (8)   Tháng Tư 2022  (7)   Tháng Ba 2022  (7)   Tháng Hai 2022  (6)   Tháng Một 2022  (7)   Tháng Mười Hai 2021  (5)   Tháng Mười Một 2021  (5)   Tháng Mười 2021  (6)   Tháng Chín 2021  (5)   Tháng Tám 2021  (6)   Tháng Bảy 2021  (2)   Tháng Sáu 2021  (1)   Tháng Năm 2021  (1)   Tháng Tư 2021  (3)   Tháng Một 2021  (3)   Tháng Mười Hai 2020  (1)   Tháng Mười Một 2020  (2)   Tháng Mười 2020  (3)   Tháng Chín 2020  (1)   Tháng Tám 2020  (4)   Tháng Bảy 2020  (3)   Tháng Sáu 2020  (3)   Tháng Năm 2020  (4)   Tháng Ba 2020  (1)   Tháng Hai 2020  (2)   Tháng Một 2020  (2)   Tháng Mười 2019  (3)   Tháng Chín 2019  (6)   Tháng Tám 2019  (5)   Tháng Bảy 2019  (6)   Tháng Sáu 2019  (3)   Tháng Năm 2019  (5)   Tháng Tư 2019  (6)   Tháng Ba 2019  (9)   Tháng Hai 2019  (11)   Tháng Một 2019  (10)   Tháng Mười Hai 2018  (10)   Tháng Mười Một 2018  (68)   Tháng Mười 2018  (16)   Tháng Chín 2018  (12)   Tháng Tám 2018  (15)   Tháng Bảy 2018  (13)   Tháng Sáu 2018  (14)   Tháng Năm 2018  (12)   Tháng Tư 2018  (15)   Tháng Ba 2018  (13)   Tháng Hai 2018  (14)   Tháng Một 2018  (14)   Tháng Mười Hai 2017  (12)   Tháng Mười Một 2017  (15)   Tháng Mười 2017  (14)   Tháng Chín 2017  (15)   Tháng Tám 2017  (12)   Tháng Bảy 2017  (14)   Tháng Sáu 2017  (11)   Tháng Năm 2017  (15)   Tháng Tư 2017  (12)   Tháng Ba 2017  (10)   Tháng Một 2017  (13)   Tháng Mười Hai 2016  (16)   Tháng Mười Một 2016  (15)   Tháng Mười 2016  (15)   Tháng Chín 2016  (15)   Tháng Tám 2016  (16)   Tháng Bảy 2016  (15)   Tháng Sáu 2016  (10)   Tháng Năm 2016  (15)   Tháng Tư 2016  (14)   Tháng Ba 2016  (16)   Tháng Hai 2016  (10)   Tháng Một 2016  (14)   Tháng Mười Hai 2015  (16)   Tháng Mười Một 2015  (11)   Tháng Mười 2015  (15)   Tháng Chín 2015  (9)   Tháng Tám 2015  (15)   Tháng Bảy 2015  (10)   Tháng Sáu 2015  (15)   Tháng Năm 2015  (11)   Tháng Tư 2015  (15)   Tháng Ba 2015  (16)   Tháng Hai 2015  (10)   Tháng Một 2015  (14)   Tháng Mười Hai 2014  (11)   Tháng Mười Một 2014  (12)   Tháng Mười 2014  (15)   Tháng Chín 2014  (14)   Tháng Tám 2014  (11)   Tháng Bảy 2014  (13)   Tháng Sáu 2014  (9)   Tháng Năm 2014  (11)   Tháng Tư 2014  (15)   Tháng Ba 2014  (14)   Tháng Hai 2014  (9)   Tháng Một 2014  (7)   Tháng Mười Hai 2013  (6)   Tháng Mười Một 2013  (7)   Tháng Mười 2013  (4)   Tháng Chín 2013  (4)   Tháng Tám 2013  (4)   Tháng Bảy 2013  (9)   Tháng Sáu 2013  (9)   Tháng Năm 2013  (13)   Tháng Tư 2013  (10)   Tháng Ba 2013  (5)   Tháng Hai 2013  (4)   Tháng Một 2013  (9)   Tháng Mười Hai 2012  (15)   Tháng Mười Một 2012  (10)   Tháng Mười 2012  (12)   Tháng Chín 2012  (16)   Tháng Tám 2012  (23)   Tháng Bảy 2012  (15)   Tháng Sáu 2012  (6)   Tháng Năm 2012  (6)   Tháng Tư 2012  (9)   Tháng Ba 2012  (8)   Tháng Mười 2011  (1)   Tháng Chín 2011  (11)   Tháng Tám 2011  (3)   Tháng Bảy 2011  (5)   Tháng Sáu 2011  (9)   Tháng Năm 2011  (6)   Tháng Tư 2011  (6)   Tháng Ba 2011  (12)   Tháng Hai 2011  (23)   Tháng Một 2011  (18)   Tháng Mười Hai 2010  (33)   Tháng Mười Một 2010  (30)   Tháng Mười 2010  (34)   Tháng Chín 2010  (70)   Tháng Tám 2010  (125)   Tháng Bảy 2010  (2) 

BÌNH LOẠN

Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286

FAVOURITE

Convert world

Mỹ phẩm handmade

Rewiew truyện

Đan & Móc

BLOG STATS

3 137 863 hits

Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh