94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.


Chín mươi tứ: Bách Nhân bảng (bát)

Ầm vang một tiếng nổ, hỏa liên đánh xuống, ánh lửa tận trời che lấp tầm mắt mọi người, không ai có thể nhìn thấy tình hình trên lôi đài.

Nghiệp hỏa tiếp tục thiêu đốt một hồi, sóng nhiệt và khói tản ra bốn phía một lúc lâu mới dần dần tắt.

Đợi sương khói trên lôi đài tan hết, mọi người định nhãn nhìn lên, lôi đài đã bị hủy bảy tám phần, vô cùng rách nát, chỉ có một mình Trương Phàm sắc mặt trắng bệch đứng trên đó, dường như chỉ cần gió to một chút cũng khiến hắn ngã gục, người sáng suốt vừa nhìn là biết linh khí của hắn đã khô kiệt, nếu lúc này Hà Thanh Triệt tiến công thì e là chỉ cần một đấm cũng có thể dễ dàng đánh bại.

Nhưng, Hà Thanh Triệt đâu?

Hơn mười thước phía ngoài lôi đài, Hà Thanh Triệt quỳ một gối xuống đất, tay dùng Uyên Ương hoàn chống đỡ thân hình, đạo bào nhiều chỗ rách nát, khóe miệng còn có vệt máu, mà phía ngoài ngực trái của nàng còn đang có máu đỏ sẫm không ngừng nhỏ xuống.

Một lát sau, nàng loạng choạng đứng lên, lau vết máu bên khóe môi, sảng khoái nói: “Là ta thua, Trương đạo hữu quả nhiên lợi hại!”

Mọi người ồ lên, sao lại nhận thua? Trương Phàm kia rõ ràng là hao hết linh khí, nàng tuy bị thương nặng nhưng vẫn còn linh khí, vẫn có thể phóng pháp thuật nha!

“Vì sao Thanh Triệt lại nhận thua? Trương Phàm kia hiện tại dù là ai lên đánh cho một kích đều sẽ bại trận mà.” Triệu Khinh Yên hiển nhiên cũng có chút sốt ruột, một phần là lo lắng cho thương thế của Hà Thanh Triệt, một phần là vì cũng hy vọng bằng hữu có thể thắng trận này.

“Bởi vì Thanh Triệt đã ra khỏi giới hạn lôi đài.” Tiêu Dao lên tiếng giải đáp nghi hoặc của nàng. Triệu Khinh Yên nhìn lại nơi Hà Thanh Triệt đứng, thế này mới phát hiện Thanh Triệt đã ra khỏi lôi đài chừng mười thước.

Trọng tài cũng có ý như thế, nếu Hà Thanh Triệt đã chủ động nhận thua thì hắn cũng không cần phải giải thích lại, tiện đà tuyên bố kết quả: “Trận đầu lôi đài số tám, Trương Phàm thắng lợi!”

Trận đấu quá phấn khích kết thúc, mọi người vẫn còn chưa hết hung trí, vừa lưu luyến rời đi vừa thảo luận, lôi đài này hôm nay e là không thể dùng tiếp nữa. Trương Phàm mặt không đổi sắc đi xuống lôi đài, dẫn hai thị nữ nhanh chóng rời đi.

Bên phía Hà Thanh Triệt, ba người Tiêu Dao cũng mau chóng đỡ lấy nàng, cho nàng ăn mấy viên linh đan trị thương rồi ngồi xuống điều tức.

“Thanh Triệt, thương nặng như vậy có cần tìm sư phụ ngươi trị liệu không?” Triệu Khinh Yên thấy nàng dùng đan dược xong sắc mặt vẫn không khá lên, lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ có ngoại thương ở ngực trái tương đối nghiêm trọng, chỉ cần ăn linh dược, điều dưỡng mấy ngày là được, không cần phải làm phiền sư phụ.” Nàng nói xong liền điều tức một hồi, quả nhiên làm máu ngừng chảy, như vậy mới khiến cho Khinh Yên thoáng yên lòng.

“Tiêu Dao, hắn quả nhiên rất mạnh!” Hà Thanh Triệt nhìn Tiêu Dao, trong mắt hàm chứa vẻ không cam lòng, “Tuy nhiên hắn cũng có nhược điểm, uy lực của Hồng Liên nghiệp hỏa tuyệt đối không chỉ có như vậy, nhưng dường như Trương Phàm tụ tập được rất ít, không thể phát huy ra uy lực lớn nhất của pháp thuật này, nếu không, ta chính diện chống cự như vậy sợ là đã bị cháy sạch không còn chút bụi rồi. Hơn nữa, hắn thường xuyên sử dụng pháp bảo mà không phải cách không thi thuật hẳn cũng là vì không đủ linh khí, vì sử dụng pháp thuật của pháp bảo cần linh khí ít hơn. Nếu ngươi gặp hắn thì phải cẩn thận, tận lực kéo dài thời gian hao hết linh khí của hắn.”

“Uhm, nếu gặp hắn thì ta sẽ cẩn thận. Ngươi dưỡng thương trước đi!” Tiêu Dao gật đầu, thật ra không cần Hà Thanh Triệt nói nàng cũng đã phát hiện linh khí của Trương Phàm quả thật yếu ớt hơn các tu sĩ cùng giai rất nhiều.

“Đúng thế, trước cứ dưỡng thương rồi nói sau. Ngươi đừng quan tâm Tiêu Dao nữa, nàng không lỗ mãng như ngươi đâu! Pháp thuật cường đại như vậy mà lại chính diện chống lại! Ra vẻ ta đây cũng không cần phải như thế chứ! Nhìn Hiểu Hiểu xem, lo lắng sắp khóc rồi kia kìa!”

Người nào đó đã bị thương thành như vậy rồi mà vẫn còn nhớ tỷ thí mãi không quên, Triệu Khinh Yên vô cùng bất mãn, đi tới chắn trước mặt Tiêu Dao, ngăn nàng nhắc đi nhắc lại chuyện tỷ thí.

Hà Thanh Triệt ngượng ngùng sờ mũi, thoáng nhìn vẻ mặt lo lắng của Hiểu Hiểu, thấy nàng mắt ngập nước liền cười nói: “Xin lỗi, làm các ngươi lo lắng rồi! Hay là ta đi về dưỡng thương trước? Vậy tỷ thí hôm nay…” nàng vụng trộm liếc nhìn Triệu Khinh Yên, thấy khuôn mặt xinh đẹp kia hơi cau lại, lập tức nói tiếp: “Ta không đi xem nữa. Nhưng Tiêu Dao, trận tỷ thí ngày mai của ngươi ta chắc chắn sẽ đi cổ vũ cho ngươi.”

Cô nương này quả nhiên là người cuồng chiến đấu, lúc này còn nhắc tới tỷ thí. Tiêu Dao cũng không có cách nào với nàng, nếu Khinh Yên không ở thì e là nàng phải xem hết các trận rồi mới trở về chữa thương mất.

“Khinh Yên, Hiểu Hiểu, phiền hai ngươi đưa Thanh Triệt xuống núi, ta còn tỷ thí, tỷ thí xong ta sẽ tới khách sạn tìm các ngươi.”

Lúc này Hà Thanh Triệt thật buồn bực, ngay cả Tiêu Dao cũng nói như vậy thì hôm nay nàng không thể trông cậy vào ba người này có thể cho nàng xem xong tỷ thí rồi.

“Ta đã nói Tiêu Dao không giống ngươi mà!” Triệu Khinh Yên đắc ý nói, sau đó nâng nàng dậy, quay sang nói với Tiêu Dao: “Vậy ngươi tỷ thí cẩn thận, tuy hôm nay chúng ta không thể cổ vũ cho ngươi nhưng chúng ta đều tin ngươi chắc chắn chiến thắng.”

Cuối cùng, nhìn ba người rời đi xong Tiêu Dao mới đi tới lôi đài nơi mình chuẩn bị tỷ thí.

Lượt tỷ thí thứ tư giống như phán đoán trước đó của Tiêu Dao, đối thủ không quá mạnh, ngay cả phương pháp “vô sỉ” nàng cũng không cần dùng tới đã đánh bại đối thủ, xem như thoải mái nhận lượt thứ năm, nhưng danh hào “nữ hiệp vô sỉ” thì lại vẫn lan truyền rộng rãi.

Đến vòng thứ năm, số người tham gia tỷ thí đã chỉ còn một trăm linh hai người, cơ bản trăm người trên Bách Nhân bảng là ai đã có thể đoán được.

Về phương diện khác, vì thương thế của Hà Thanh Triệt nặng hơn dự đoán nên bị Khinh Yên canh giữ, không cho đi xem đấu, chỉ có cô nương Mộ Dung Hiểu Hiểu yếu ớt thẹn thùng đứng một mình giữa đám tu sĩ, yên lặng cổ vũ cho Tiêu Dao.

Mà phần lớn người xem đấu đều hô khẩu hiệu “Đả bại nữ hiệp vô sỉ”, trợ uy cho đối thủ của Tiêu Dao. Kết quả không biết là trợ uy có hiệu quả hay là tư liệu trong ngọc giản không đúng mà tu sĩ này có chút khó chơi ngoài ý muốn. Nàng lại vận dụng tăng mạnh phù và thủy vực, tuy thắng tỷ thí nhưng lại khiến cho tu sĩ dưới đài cực độ bất mãn, cảm thấy trốn tránh rồi dùng công phu thế tục đánh lến thực không ra gì.

Vì thế, đến ngày diễn ra tỷ thí vòng thứ sáu…

Hôm đó, từ sáng sớm các tu sĩ đã lên Xích Thúy sơn. Tiêu điểm chú ý đã không còn là ai có thể đi vào tiền một trăm nữa mà là đánh giá cao thủ các lộ xem tiền mười lần này rốt cuộc sẽ là người nào. Những tu sĩ tiến vào bằng vận khí cơ hồ đã bị đào thải hết, còn lại đều là cao thủ thực lực cao, tỷ thí sẽ càng ngày càng phấn khích! Số tu sĩ còn lại chưa tới năm mươi người, mà lôi đài cũng có những năm mươi cái, chỉ cần một lượt tỷ thí là sẽ chấm dứt cả vòng, vì thế việc quyết định đi xem cuộc tỷ thí nào đúng là một vấn đề gây đau đầu cho các tu sĩ xem đấu.

“Lần này huynh đệ định xem trận nào?”

“Đương nhiên là tại hạ muốn xem cô nương Phương Ức Dao của Tiên Vũ môn tỷ thí rồi. Huynh đệ thì sao?”

“Ta? Chắc là đi xem Liêu Phong của Tú Sơn phái, người này rất mạnh, ta cảm thấy chỉ có hắn mới có thể đánh bại Phương Ức Dao, giành vị trí thứ nhất ở lần Bách Nhân bảng này.”

“Có ai trong các ngươi muốn đi xem nữ hiệp vô sỉ tỷ thí ko?”

“Hừ, là kẻ chuyên trốn trốn tránh tránh rồi dùng vận may tiến vào tiền một trăm hả? Yên tâm đi, lần này chắc chắn nàng sẽ bị đào thải, nghe nói đối thủ lần này của nàng là Tư Đồ, người này am hiểu ngự sử linh trùng, đặc biệt hắn còn có một con thiên nhãn ngô công tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ, lần này chỉ cần vừa lên tràng chính là hai đánh một, nữ hiệp vô sỉ kia dù có vô sỉ thế nào đi nữa chắc chắn cũng không thể lấy một địch hai.”

“Vậy cũng đúng ha, tuy nhiên ta thật muốn đi xem… xem nàng thua như thế nào.”

“…”

Vì thế, chúng sinh bách thái ôm các loại mục đích, từ lúc mở màn vòng tỷ thí thứ sáu, mặc kệ là lôi đài nào cũng chật ních người xem.

Tiêu Dao ở lôi đài số ba mươi tư. Đứng trên lôi đài nhìn xuống phía dưới chỉ thấy rậm rạp toàn đầu người, nàng phải rất vất vả mới nhìn thấy ba vị bạn tốt đang vẫy tay với mình giữa đám người.

Còn đứng đối diện nàng là một gã mặc vuông chữ điền, bộ dạng thập phần chính khí. Tuy hắn rất lễ tiết chắp tay với Tiêu Dao nhưng trong mắt vẫn toát ra vẻ khinh thường.

Giờ tỵ vừa tới, trọng tài vừa kêu bắt đầu, bốn phía lôi đài đã vang lên từng đợt hò hét: “Tư Đồ lên đi!”

Được mọi người ủng hộ, Tư Đồ hang hái triệu ra một đám độc linh phong, vờn quanh thân mình. Vĩ châm của độc linh phong cứng rắn như cương thiết, lại chứa kịch độc, có thể phá hỏng linh hộ, thích thành quần kết đối, lại vì có thân hình rất nhỏ mà được xưng là vô khổng bất nhập. Đối với tu sĩ thích sử dụng linh thú, linh trùng mà nói thì đây chính là một loại linh trùng có vẻ thực dụng nhất, vừa công vừa thủ được.

Tiêu Dao cũng đồng dạng nghiêm túc sử xuất thủy vực và bổ sung tăng mạnh phù để gia cố, lần này nàng vừa lên đã dùng đến chiêu thức “vô sỉ” của mình, người xem dưới lôi đài đã ở tình trạng đều thấy nhưng không thể trách, chỉ mong Tư Đồ có thể phá giải được vực của nàng.

Thấy Tiêu Dao tung thủy vực, Tư Đồ cười lạnh. Độc linh phong hắn nuôi không giống với bình thường, đã trải qua phương thức đào tạo đặc thù, có thể xuyên thấu qua phòng hộ, trực tiếp công kích địch nhân trong vực. Hôm nay vừa vặn cho nàng này nếm thử sự lợi hại của độc linh phong.

Hắn vung tay lên, rất nhiều độc linh phong xong lên, nhằm hướng thủy vực của Tiêu Dao. Quả nhiên thủy vực trước mặt độc linh phong chỉ như thùng rỗng kêu to, một đám độc linh phong dễ dàng xuyên thấu thủy vực.

Tiêu Dao chưa bao giờ nhìn thấy loại linh trùng có thể xuyên thấu qua vực phòng hộ như vậy, tuy có chút giật mình nhưng nàng rất nhanh liền trấn tĩnh, kháp khẩu quyết Thủy Vực Lôi Đình.

Bên trong thủy vực, lôi điện nhè nhẹ toát ra, độc linh phong tiến vào trong thủy vực liền bị điện giật rơi xuống.

Tư Đồ nhíu mày, không ngờ trong thủy vực lại xuất hiện lôi điện. Độc linh phong tuy có vĩ châm cường ngạnh nhưng thân mình lại hơi yếu ớt, xem ra nữ tu này thật ra cũng có vài phần bản sự chứ không phải đều dựa vào đại lượng tăng mạnh phù. Xem ra cần phải triệu ra thiên nhãn ngô công rồi.

Hắn vỗ túi linh thú, chưa đến một tức, một con rết dài đến mười thước, to như cái bồn tắm xuất hiện trên lôi đài. Thân hình thật dài của nó có vô số chân, trên mỗi chân lại có một con mắt, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

Loại rết này chính vì trên thân có nhiều mắt mà được gọi là thiên nhãn ngô công. Lớp vỏ trên lưng và răng nanh của nó vô cùng cứng, trên răng dính nọc độc, mắt có thể nhìn tứ phương, thân hình dù dài nhưng cũng thập phần linh hoạt.

Tư Đồ đồng thời khống chế cả độc linh phong lẫn thiên nhãn ngô công đánh tới Tiêu Dao, người xem dưới lôi đài đều hưng phấn chờ đợi con linh trùng cực đại này có thể phá vỡ vực của đối phương.

Thân hình dài của thiên nhãn ngô công chớp lên một cái, trực tiếp dùng đầu va chạm thủy vực của Tiêu Dao, rất nhiều độc linh phong cũng tre già măng mọc điên cuồng chui vào trong thủy vực, dù bị lôi điện đánh rơi cũng không chút nào lùi bước.

Dưới sự oanh tạc điên cuồng của linh trùng, thủy vực không ngừng chớp lên, rung lắc như sắp hủy. Độc linh phong dù bị hy sinh rất nhiều nhưng vẫn có mấy con cá lọt lưới, vọt tới trước mặt Tiêu Dao, có điều thân thể nàng quá mạnh mẽ cho nên vĩ châm của đám độc linh phong này không thể đâm xuyên cơ thể nàng để mà phóng nọc độc, châm đoạn phong vong. Nhưng uy hiếp chân chính đến từ con thiên nhãn ngô công khổng lồ đang ra sức đâm vào thủy vực kia, con thú kia sớm muộn gì cũng sẽ phá hỏng vực của nàng!

Cùng lúc đó, bỗng nghe rầm một tiếng, thiên nhãn ngô công đột nhiên phun nọc độc, hiệu quả của thủy lực bắt đầu bị nọc độc tiêu giảm.

Tiêu Dao thầm kêu không xong, cứ kéo dài như vậy thì nàng kiểu gì cũng bị nọc độc bao phủ!

Tư Đồ đứng xa quan sát. Hắn biết rõ nàng này biết chút công phu thế tục cho nên không dám tới gần, nhìn nhiều độc linh phong chết như vậy cũng có chút đau lòng. Theo lý mà nói thì nhiều độc linh phong ùn ùn kéo lên như thế thì kiểu gì cũng phải có vài con xông vào gần nàng, thế nhưng vì sao lại không thấy nàng này có dấu hiệu trúng độc? Điểm này không nằm trong dự liệu của hắn, có lẽ nàng này có linh dược giải vạn độc. Nếu Tiêu Dao không trúng độc, cũng chỉ có thể dựa vào thiên nhãn ngô công mạnh mẽ phá vực của nàng!

Hắn làm sao mà biết được rằng thật ra Tiêu Dao căn bản không biết công phu thế tục gì cả, nàng chẳng qua tay chân có vẻ linh hoạt, thân thể mạnh mẽ có thể cứng rắn chịu được độc châm của độc linh phong mà thôi.

Ngay lúc Tư Đồ đang lo nghĩ xem phải bao lâu mới phá được vực của đối thủ thì Tiêu Dao bỗng xuất tử đao nắm trong tay, nhất thời Tư Đồ thấy nhẹ cả người, hắn còn tưởng rằng nàng lại làm ra hoa chiêu gì nữa, hóa ra vẫn là chiêu thức cũ. Hắn không khỏi cười nói: “A, Tiêu đạo hữu! Ngươi cảm thấy chiêu này còn dùng lại được sao? Đừng nói tại hạ, ngay cả người xem dưới đài đều đã có chuẩn bị rồi, chờ thiên nhãn ngô công phá hỏng vực của đạo hữu thì đạo hữu còn có thể trốn đi đâu? Vẫn là nhận thua đi!”

Nghe thấy lời nói kiêu ngạo của hắn, Tiêu Dao tuyệt không tức tối, ngược lại còn cười cười với hắn, sau đó ánh sáng trên tử đao bắt đầu lóe lên, lần này thật đúng như Tư Đồ nói, mọi người vô cùng ăn ý nhắm mắt lại, dùng thần thức quan sát.

Thời gian cường quang lóe lên rất ngắn. Một lát sau, Tư Đồ đắc ý mở mắt, đang chuẩn bị cười nhạo đối thủ thì bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động! Tất cả độc linh phong đều rơi xuống đất, tuy không chết nhưng đều hôn mê bất tỉnh, ngay cả thiên nhãn ngô công cũng không thoát khỏi, vì nó có quá nhiều mắt cho nên sau khi cường quang lóe lên, nó đau đến mức lăn lộn khắp mặt đất.

“Hình như Tư Đồ đạo hữu quên nhắc nhở đàn súc sinh này phải nhắm mắt thì phải?” Tiêu Dao nghiêng đầu nhìn hắn.

“Ngươi!” Tư Đồ cơ hồ muốn hộc máu! Mục tiêu của nữ nhân này lại là linh trùng của mình!

“Đừng tưởng rằng như vậy thì ngươi có thể thắng! Ta còn rất nhiều linh trùng! Chỉ cần ngươi không tới gần được ta thì xem ngươi đánh bại ta thế nào!”

Khóe miệng Tiêu Dao cong lên, mắt híp híp: “Ai nói ta muốn tới gần ngươi?”

Chỉ thấy nàng bỗng nhiên ôm lấy thân hình to như thùng nước của thiên nhãn ngô công, sau đó nhấc lên văng vào Tư Đồ.

Bi kịch cho thiên nhãn ngô công, giờ phút này chỉ lo nghìn mắt đau đớn, căn bản bất chấp có người dùng nó làm roi, kết quả Tư Đồ vẫn duy trì biểu tình trợn mắt há mồm, bị phần đuôi của linh trùng của mình quất một phát, bay thẳng ra khỏi lôi đài.

H

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhhhh