Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"WooJin. Anh ăn sáng chưa?" Cô gái xinh đẹp khẽ nói qua chiếc điện thoại.

"Ừm. Anh chưa? Anh đến đón em nhé!" Anh nói, tay vẫn tất bật sắp xếp tài liệu.

"Em nấu cho anh rồi. Lát em mang đến nhà anh." Cô nói nhanh rồi dập máy.

Ngồi một mình trên chiếc salong nhỏ, WooJin nhắm chặt mắt suy nghĩ lại mọi chuyện. Có lẽ giờ đây, sẽ có nhiều người cười nhạo vào mặt anh. Trước đây, anh đã từng hứa, thậm chí là thề rằng, anh sẽ mãi mãi yêu cậu. Anh cũng đã nghĩ, cả cuộc đời này, anh sẽ chỉ yêu một mình cậu mà thôi. Nhưng đúng là cuộc đời không biết trước được điều gì. Anh gặp cô, cô có điều gì đó giống cậu, có lẽ là tài năng; và khác cậu, có lẽ là tính cách. Anh không thể nói rõ tính cách cô ra sao, nhưng anh biết anh yêu những nét hiền hòa và tinh nghịch đó.

Cô biết anh và cậu đang sống cùng nhau, và biết anh sắp làm cha nữa. Nhưng mặc cho anh giải thích, hay quát mắng, cô vẫn bướng bỉnh ở bên anh. Biết trách ai đây, trách cô ngu ngốc, trách anh thiếu kiên định, hay trách cuộc đời lắm trái ngang. Trách gì thì trách, cũng đừng trách tình yêu của cô dành cho anh. Vì tình yêu thì vẫn mãi là tình yêu. Dù nó đến từ ai, và ở bất cứ hoàn cảnh nào.

"DaeHwi về quê mấy ngày rồi anh?" Cô khẽ hỏi anh khi nhìn quanh căn nhà ấm áp. Cô muốn được là người vợ của anh, được chăm sóc anh hàng ngày,... Cô và cậu cùng yêu anh, nhưng cậu may mắn vì đã đến trước cô.

"Gần hai tuần rồi." Anh nói nhỏ, đôi mắt u buồn đưa lên nhìn vào gian bếp lạnh lẽo.

Một đêm nữa không có cậu, WooJin lặng lẽ nằm trong chiếc chăn ấm. Chiếc điện thoại khẽ rung lên. Là cô chúc anh ngủ ngon. Mỉm cười đáp lại cô, anh cất điện thoại rồi nhắm mắt lại.

Anh và cô đến với nhau từ khi nào anh cũng không rõ nữa. Nhưng anh biết từ khi anh và cô bắt đầu một cuộc tình, thì tình yêu anh dành cho cậu cũng dần nhạt phai. Không phải là anh hết yêu cậu, nhưng dường như, một bài hát nghe nhiều lần cũng chán, một tình yêu lặp lại cũng khiến người ta muốn tìm cái gì đó mới lạ hơn. Và cô là điều mới lạ xuất hiện thật bất ngờ trong cuộc đời anh. Anh gặp cô vào lúc dự án của anh bị ăn cắp, lúc đó, anh phát điên lên. Nhưng sợ cậu lo lắng, anh vẫn mỉm cười thật tươi, và đêm đến ra bar để uống rượu. Anh nhớ, khi đó, cô đã đập thật mạnh vào đầu anh mà mắng. Rồi bằng cách nào đó, cô khiến mọi chuyện trở về quỹ đạo ban đầu. Từ đó trở đi, cô là người duy nhất anh có thể chia sẻ mọi vui buồn.

Nói cô xinh đẹp hơn cậu có lẽ là sai, thông minh hơn cậu cũng chẳng đúng. Cô và cậu, mỗi người một nét, và ai cũng đều đẹp trong mắt anh. Anh nói anh khó chịu vì bị cậu tra khảo, nói anh chán việc phải dỗ dành cậu,... Là anh nói dối. Là anh cố tình... Ừ! Chẳng hiểu vì sao anh lại cố tình làm thế. Cứ như thể anh thấy bản thân mình xấu xa quá, đi ngoại tình mà vẫn cứ được cậu yêu thương chiều chuộng. Thế rồi, anh ngu ngốc quát mắng cậu, mong rằng cậu ghét anh. Anh đã nghĩ, như vậy, anh sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa.

Nhưng cậu chỉ là nhẫn nại chịu đựng, có những đêm anh thấy cậu ngồi ngoài salong khóc, cậu xoa khẽ lên bụng như dỗ dành đứa con nhỏ trong lòng. Anh đã muốn chạy đến ôm cậu thật chặt. Nhưng tại sao, vào lúc đó, hình ảnh của cô lại hiện lên trong tâm trí anh.

Anh yêu cô? Anh có yêu cô nhiều không? Chắc chắn là anh yêu cô. Nhưng không bao giờ nhiều bằng anh yêu cậu. Vậy vì lẽ gì mà anh lại dễ dàng để cậu đi như thế?

~oOo~

DaeHwi ngồi trên giường, cậu xoa bụng thật nhẹ, đôi môi nhỏ mấp máy vài câu hát ru quen thuộc. Cậu nhớ anh, nhớ nhiều lắm. Anh đã không gọi lại như anh nói với mẹ. Vậy mà cậu ngốc nghếch cứ chờ điện thoại của anh. Cậu không dám gọi, vì cậu sợ anh bận, sợ làm ảnh hưởng đến anh.

Có lẽ khi nào anh rảnh thì anh sẽ gọi thôi. Nếu anh không nhớ cậu, thì ít ra anh cũng nhớ con chứ!

"Con chưa ngủ sao?" Bà Lee gõ cửa.

"Con chưa. Mẹ vào đi!"

"Ngủ đi chứ. Muộn rồi." Bà vuốt mái tóc của cậu, đôi mắt thoáng buồn. "Con và WooJin có chuyện gì sao?"

"..." Lắc nhẹ đầu, cậu mỉm cười. "Con và anh ấy vẫn ổn mà."

"Con nói dối mẹ mà không sợ em bé nghe thấy sao?" Bà mắng. "Nói cho mẹ biết có chuyện gì đi."

"Mẹ chẳng hiểu được đâu." Cậu khẽ nói.

"Ừm. Hai ngày nữa WooJin sẽ về đón con. Ban nãy thằng bé có gọi cho mẹ. Mẹ nghĩ hai đứa nên kết hôn sớm đi."

"Kết hôn?" DaeHwi vô thức hỏi. Cậu bỗng nhớ về đám cưới ở nhà thờ mà anh đã hứa với cậu.

"Ừ. Dù sao em bé cũng sắp ra đời rồi. Chuẩn bị từ bây giờ đến lúc đó là vừa."

"Vâng."

"Thôi. Ngủ đi con. Muộn rồi." Bà kéo chăn đắp cho cậu rồi đóng cửa phòng lại.

Một mình nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, nước mắt chợt lăn dài trên má cậu. Kết hôn? Đám cưới? Hạnh phúc? Sao bỗng nhiên cậu thấy mọi thứ xa vời quá. Phải chăng cậu mất anh rồi?

~oOo~

Mệt mỏi ngã người xuống giường, vươn tay nới lỏng chiếc cavat, anh thở mạnh ra. Cả ngày quay cuồng trong đống hồ sơ cao ngất, anh chợt ước có ai đó ở bên và cho anh một chút bình yên.

"Anh có mệt không?" Dịu dàng hỏi anh qua điện thoại.

"Ừm. Em xong việc chưa?"

"Em đang trên đường đến nhà anh! Em có mang một chút bánh ngọt nữa!"

"Ừm. Vậy anh đi tắm đã."

Anh tắt điện thoại rồi bước vào nhà tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng, WooJin nhắm chặt mắt lại. Có lẽ, điều anh cần là ai đó quan tâm đến anh. Nhưng... Nực cười thật.... Cậu rất quan tâm đến anh cơ mà.... Cậu rất yêu anh cơ mà.... Sao anh lại đi chấp nhận sự quan tâm chăm sóc của cô mà bỏ quên cậu? Anh sao thế? Anh làm những điều đó rồi nói anh vẫn yêu cậu nhiều lắm sao? Thật sự trong lòng anh đang nghĩ gì thế? Anh đang khúc mắc điều gì? Đang lo lắng điều gì?

Hay là do... Cô là người khác. Và đôi khi, con người, dù có trường thành đi chăng nữa thì vẫn cứ thích thú với những thứ mới lạ hơn dù là vẫn thế và đôi khi còn chẳng bằng những điều mà mình đang sở hữu. Anh cũng vậy... Anh thấy bản thân như mới hơn khi ở bên cô,... Cái cách cô bất ngờ đến bên anh... Lo cho anh những thứ mà anh cũng chẳng bao giờ nghĩ đến....

Và dù cho cô đến sau cậu, yêu thương anh sau cậu thì giờ đây... những quan tâm của cô dành cho anh luôn là đầu tiên... Cậu không ở bên, cũng như, anh và cậu đang dần vuột mất nhau...

"Anh sẽ mãi mãi yêu em chứ?" Nép vào lòng anh, cô khẽ hỏi.

"..." Không đáp, anh nhìn vô định rồi chợt dừng lại nơi bức ảnh nhỏ của cậu nơi góc bàn làm việc.

"..." Đưa mắt nhìn theo, cô lặng người đi. Ở bên cô mà anh vẫn nhớ về cậu sao?

"Anh và DaeHwi còn tình cảm với nhau không?"

"..." Giật mình nhìn cô, anh có thể nhìn thấy nét sợ hãi trong mắt cô.

"Em rất yêu anh. Nếu anh không còn yêu cậu ấy nữa thì có thể chia tay mà. Em sẽ nuôi đứa bé. Nó sẽ là con của em và anh."

"Ngủ đi, anh mệt lắm!" Vỗ nhẹ lên vai cô, anh hơi khó chịu đáp.

"Em yêu anh!" Cô nói nhỏ, vòng tay gầy siết chặt lấy anh.

Vuốt nhẹ mái tóc cô, WooJin lặng lẽ nhìn ngắm nụ cười hiền hòa của cậu trong tấm ảnh quen thuộc. Cô không có lỗi, cậu lại càng không... Là anh? Là anh có lỗi khi sống quá bản năng chăng? Hay là do trước đây anh đã ngộ nhận tình yêu của mình?

~oOo~

Hôm nay JinYoung đúng hẹn dẫn JiHoon và Samuel đi chơi. Mới sáng sớm anh đã lái xe đến đón, nhưng Samuel cứ quên hết cái này đến cái kia, lúc chuẩn bị lên xe thì lại kêu là muốn thay bộ quần áo khác, lên xe đi thì đòi JinYoung bật nhạc từ đồng quê cho đến rock, nghe nhạc chán chê lại lôi bánh kẹo ra ăn rồi vứt lung tung ra xe. Suốt cả đoạn đường JinYoung bị cậu nhóc hành hạ cho mệt phờ mà JiHoon lại chẳng thèm bênh một câu, cậu cứ tủm tỉm cười nhìn cái mặt nhăn nhó của anh qua gương chiếu hậu.

"Anh có mệt lắm không?" JiHoon khiễng chân lên ôm lấy khuôn mặt của người yêu mình.

"Anh không sao." Cúi xuống để mũi anh chạm khẽ vào mũi cậu, anh đáp.

"Muốn đi chơi!" Vừa đi vệ sinh xong đã thấy cái cảnh sến của hai con người kia khiến Samuel khó chịu.

"Ừ! Muelie muốn chơi gì?" JinYoung mỉm cười hỏi.

"..." Bĩu môi vì anh gọi là "Muelie" nhưng nghĩ đến trò chơi là cậu quên hết. "Chơi tàu lượn."

"Ừ. Chơi tàu lượn!" JinYoung gật đầu rồi chạy nhanh ra mua vé.

"Muelie!" Túm vội lấy tay em mình, JiHoon hơi quát. "Em biết anh không chơi được tàu lượn mà."

"Thì anh đứng dưới!" Thản nhiên đáp, cậu nhóc chạy nhanh ra chỗ chiếc tàu lượn đẹp đẽ.

Nhăn nhó nhìn JinYoung và Samuel ngồi yên vị trên tàu lượn, mà sao Samuel lại ngồi đằng sau anh nhỉ?

"A!" Chiếc tàu lao vụt đi, mọi người giật mình hét ầm lên. Một người hét là cả đám cùng hét khiến cho tim ai cũng đập mạnh lên.

"A~ SỢ QUÁ!" Samuel gào lên, hai tay vươn về phía trước túm chặt lấy tóc ai đó mà lắc lấy lắc để.

"A! ĐAU! ĐAU QUÁ! A!" JinYoung hét to nhất, không phải vì sợ mà vì đau. Ôi! Đau chết mất, thế này thì rụng hết tóc à? Hu hu! Càng kêu thì Samuel lại càng túm mạnh hơn.

"XỊCH"

Cuối cùng cũng hết lượt tàu, mọi người thở phào nhẹ nhõm bước xuống, khuôn mặt ai cũng tái mét lại. Nhưng đặc biệt có một cậu nhóc hớn ha hớn hở chạy tung tăng bên cạnh một chàng trai.

"Cảm ơn nhé! Nếu không có anh ngồi đó chắc em sợ chết mất!" Ríu rít cảm ơn JinYoung, Samuel chưng ra bộ mặt vô tội.

"Ừ! Ừ! Không có gì..." Gật gật đầu, anh nhăn nhó xoa xoa chỗ tóc bị cậu nhóc túm lấy ban nãy. "Em còn muốn chơi gì nữa không?"

"Có! Đi nhà ma!" Cậu bé reo lên.

"KHÔNG!" JiHoon chống hông hét. "Cái đó chán chết! Đi chơi gắp thú!"

"Nhà ma!" Samuel gào to hơn, chạy đến khoác một tay JinYoung kéo đi.

"Gắp thú!" JiHoon cũng chẳng kém, cậu chạy đến kéo mạnh anh về phía mình.

"Nhà ma!"

"Gắp thú!"

"Nhà ma!"

"Gắp thú!"

Cứ mỗi lần "nhà ma" với cả "gắp thú" là JinYoung lại bị hai anh em nhà này kéo giật. Trời ơi! Thế này thì làm sao mà chịu nổi! Một bên là người yêu, một bên là em người yêu. Biết làm thế nào bây giờ!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Nhà ma!" Samuel gào to, kéo mạnh một cái khiến JinYoung mất đà ngã đè lên người cậu nhóc.

Samuel nằm gọn dưới vòng tay ấm áp của anh, hai má cậu nhóc đỏ bừng. Khuôn mặt cả hai gần sát khiến hơi thở phả đều lên má nhau.

"Hai người.... Hai người làm cái gì thế hả?" JiHoon chỉ tay về phía hai con người đang nằm dưới đất mà gào lên.

"Hoonie! Khoan đã! Hoonie đứng lại!" Vội vã đứng lên, JinYoung tập tễnh chạy theo người yêu mình.

"Hứ! Cho chết!" Bĩu môi nhìn cái dáng chạy tập tễnh của tên họ Bae kia mà cậu nhóc thích thú, "Cứ dỗ dành nhau đi nhá! Samuel ta đây đi chơi nhà ma! Hí hí! Ma ơi! Muelie đến đây!"

"Anh đi theo làm gì?" Cậu gắt lên, gạt tay anh ra.

"Hoonie đứng lại đi!" Anh năn nỉ cậu.

"Đừng có chạm vào tôi!" Đẩy anh ra, cậu giận dỗi quay đi.

"A!" Ngã mạnh xuống đất, JinYoung ôm lấy chân mình.

"Anh sao thế?" Lo lắng ôm lấy anh, JiHoon hỏi.

"Đừng giận nữa!" Kéo cậu vào lòng, anh hôn nhẹ lên đôi môi hờn dỗi.

"Đồ đáng ghét!" Đấm mạnh vào ngực anh, cậu khẽ mỉm cười.

"Xem kìa. Em đang ghen với em mình sao?" Véo nhẹ cái mũi hồng hồng, anh thì thầm.

"Ai thèm!" Bĩu môi, cậu đứng bật dậy rồi chạy vụt đi.

"Hoonie! Đứng lại đi! Đừng để anh bắt được em!" Bật cười, anh gọi với theo. Lần này anh mà túm được thì anh sẽ PHẠT nặng! He he!

Gió lạnh thổi ùa qua, mang theo những hương thơm ngọt thoang thoảng. Tình yêu làm ấm dần trái tim, nụ cười làm dần những ánh nhìn xa lạ. Và cơ hội cậu cho anh làm ấm dần cả hai cuộc đời. Cậu có anh và anh có cậu. Như vậy là quá đủ cho một đời người. Qua bao nhiêu khát khao, mơ ước, qua cả những thành đạt và vật chất; cuối cùng, anh và cậu nhận ra, con người chỉ cần tình yêu là đủ!

~oOo~

Thấm thoát, một tuần trôi qua. Anh không về đón cậu như anh nói với mẹ. Ngày hôm đó, cậu đã nghĩ anh nhất định sẽ về quê. DaeHwi đã chợt cho phép bản thân vui hơn một chút, cho mình được nói với con rằng ngày mai appa sẽ đón con. Vậy mà, chỉ có cậu và em bé ngồi im bên đống đồ được gói ghém cẩn thận, chỉ có đôi mắt trong veo háo hức chờ bóng hình của anh. Anh không về. Cậu không biết tại sao anh không về. Nhưng cậu nói dối mẹ là anh bận công tác. Để đêm đến, một mình cậu khóc bên đứa con bé bỏng.

Lâu quá không gặp nhau, liệu anh có quên mất anh còn có cậu và có con. Anh quên cậu, cậu không trách anh. Vì DaeHwi biết, anh cũng là một người đàn ông, anh nhất định sẽ những mối quan hệ bên ngoài. Và cậu biết, cô gái ấy, cũng là một người đặc biệt với anh. Nhưng, dù anh có bỏ quên điều gì đi chăng nữa, cậu vẫn mong anh nhớ rằng, còn có một đứa bé vẫn chờ đợi được gọi anh một tiếng ba, vẫn hi vọng anh thì thầm "Ba yêu con".

Cậu yêu anh, rất yêu anh. Nhưng... đúng, cuộc đời thì vẫn cứ mãi là cuộc đời. Đâu phải chỉ yêu là đủ và đâu phải cứ yêu là giữ chặt bên mình. Nếu anh muốn rời xa, cậu sẽ để anh đi. Chỉ cần, anh biết, ở đây vẫn có cậu yêu anh, mãi mãi yêu anh!

"Hwihwi! WooJin về rồi!" Bà Park mở toang cánh cửa phòng, khuôn mặt khắc khổ nở nụ cười hạnh phúc.

"WooJinie!" Giật mình trong những nỗi nhớ, cậu khẽ gọi tên anh. Đôi bàn tay gầy chợt vòng ôm lấy bụng. "Con yêu. Appa về rồi này..."

Bước xuống nhà, cậu mỉm cười nhìn anh, nhưng rồi dường như tất cả vụt tắt. Cậu thấy cô gái ấy đang gần kề bên anh.

"WooJinie." Cất tiếng gọi anh, cậu lờ đi bàn tay thân thiện của cô gái đó. "Lên phòng với em một lát!"

"Những ngày qua anh sống thế nào?" Ôm lấy khuôn mặt hốc hác của anh, DaeHwi dịu dàng nói.

"Anh xin lỗi. Anh xin lỗi!"

"Sao anh phải xin lỗi. Anh đã về đón con và em rồi mà!" Cậu mỉm cười nhẹ, cậu biết anh đang xin lỗi về điều gì. Cô gái ấy, người đã cướp đi trái tim anh.

"Anh xin lỗi. Cô ấy... cô ấy..." WooJin run rẩy nắm lấy bàn tay gầy, anh chợt sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt trong sáng kia. Anh là một thằng đàn ông tồi tệ...

"..."

"..."

"Anh này..."Đôi mắt trong veo của DaeHwi cong lên, đôi giọt nước mắt long lanh như sắp rơi xuống. "Đưa em về nhà đi. Em nhớ nhà quá!" Dứt lời, cậu rướn người ôm chặt lấy anh. Gác cằm lên vai anh, DaeHwi lặng lẽ khóc, nước mắt rơi nhiều ướt đầm áo anh.

"Ừ. Anh sẽ đưa em về nhà!"

"Em sẽ chỉ yêu anh và con thôi. Em không quan tâm điều gì cả. Sẽ chỉ là yêu thôi!" Cậu nấc nhẹ, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy.

DaeHwi ngốc. Đã tự nói sẽ để cho anh rời xa. Vậy mà vì cớ gì giữ anh lại, cớ gì mà cố chấp quên đi những lỗi lầm của anh. Cô gái đó và anh đã lừa dối cậu bao lâu, có lẽ là nhiều bằng nỗi đau của cậu. Vậy sao cậu vẫn cứ yêu thương anh?

Cô ấy về quê với cái danh là bạn WooJin, nhưng lừa ai thì lừa, bà Park vẫn có thể nhận ra. Vì WooJin là con trai của bà.

"Hwihwi ra ngoài một chút để mẹ nói chuyện với WooJin nhé!" Bà Park mỉm cười nói khi cả cậu và anh về thăm nhà.

"Mẹ!" Cậu khẽ thốt lên, tay nắm vội lấy tay bà. Cậu biết bà đang muốn nói gì, và cậu sợ điều đó.

"Em cứ ra ngoài đi!" Anh nói nhỏ, giọng hơi khàn đi. Dường như anh biết, gây ra tội thì phải chịu tội.

DaeHwi lặng lẽ ra ngoài, đứng tựa lưng vào bức tường và cánh cửa gỗ, cậu cố gắng lắng nghe.

"Hai đứa chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?"

"Dạ? Đám cưới?" WooJin ngạc nhiên hỏi lại, anh cứ ngỡ mẹ sẽ mắng anh.

"Ừ. Hay không định tổ chức nữa?" Chậm rãi nhìn sâu vào đôi mắt của con trai mình, bà mỉm cười nhàn nhạt.

"..." Anh sợ hãi cúi đầu trước ánh mắt nghiêm nghị mà tràn đầy thất vọng của mẹ mình.

"BỐP"

DaeHwi sững sờ ôm chặt miệng, nước mắt cậu chảy lã chã.

"Mẹ!" Ôm bên má bỏng rát, WooJin bàng hoàng nhìn mẹ.

"Mày giỏi lắm. Còn dám mang đứa con gái đó về đây à? Cái gì mà bạn bè với đồng nghiệp. Mày coi mẹ mày là đứa trẻ lên 5 à?" Bà quát lên. "Mày quên là mày còn có Hwihwi, còn có con của mày sao?"

"..." Anh không nói gì, ngồi bệt xuống nền nhà, WooJin mệt mỏi tựa lưng vào chân giường.

"Đứa con gái đó cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì hả? Sao mày lại đốn mạc đến như thế?" Túm lấy cổ áo của con trai mình, bà Park gào lên. Chưa bao, chưa bao giờ bà thất vọng đến như vậy vì anh.

"Mẹ sao thế?" Gạt tay mẹ ra, anh bực bội đứng dậy. "LÀ CON YÊU CÔ ẤY. Giờ thì mẹ vừa lòng chưa?"

"Mày..." Không còn gì để nói nữa rồi. Chửi rủa ư? Hay van xin anh quay trở lại như ngày xưa? Tất cả đã quá muộn rồi.

DaeHwi tựa cả cơ thể yếu ớt vào bức tường, hai bàn tay gầy cố gắng bụm thật chặt để tiếng nấc không thoát ra. Là yêu sao? Thì ra là anh yêu cô ấy. Anh yêu cô ấy nhiều đến mức bỏ quên cậu và con, đến mức hỗn láo với mẹ mình hay sao?

"CẠCH"

WooJin bực bội bước ra ngoài, đôi mắt anh chợt mở to sững sờ nhìn cậu. Con người yếu ớt thu mình lại góc tường mà khóc, đôi vai gầy run lên, nước mắt rơi xuống ướt đầm cả vạt áo.

"Em..."

"..." Ngước nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, DaeHwi ôm lấy bụng rồi lặng lẽ đứng dậy. Quay lưng đi xuống dưới nhà, cậu cố gắng nuốt từng giọt nước mắt vào trong lòng. Đau đến thế thôi. Mệt mỏi đến thế thôi. Cậu còn phải sống cho con nữa chứ!

Anh vẫn đứng nơi ngưỡng cửa mà nhìn cậu bước đi. Trong lòng anh không có một điều gì hối thúc anh chạy đến để nắm lấy tay cậu cả. Là anh hết yêu cậu thật rồi?

Có lẽ, cô ấy biết mình không được chào đón ở nơi này. Nên ngay buổi chiều, cô đã lẳng lặng bắt xe về thành phố. WooJin không giữ cô lại, anh chỉ khẽ gật đầu rồi đôi mắt buồn bã lại hướng về tấm lưng mệt mỏi bên trong nhà bếp.

WooJin chán nản bước đi thật chậm dưới ánh hoàng hôn loang loáng màu đỏ cam. Nhanh thật. Mới khi nào anh và cậu còn cùng nhau ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ để đến trường, vậy mà giờ đây, qua bao nhiêu chuyện, nhiều đến mức anh chẳng thể nhớ hay gọi tên; thì cuối cùng, chỉ còn một mình anh cô độc đi trên con đường này.

Phải! Giờ đây, anh cô độc. Có cô, có cậu ở bên, nhưng anh không thấy đủ. Có điều gì đó rỗng tuếch trong tâm hồn anh, như thể những ngày qua anh sống mà chẳng có điều gì đáng để lưu tâm.

Anh đã nghĩ nhiều rằng tại sao anh lại yêu cô. Cũng đã nhiều lần anh tự bào chữa cho chính tên đàn ông đa tình trong con người mình. Nhưng rồi...anh chợt hiểu...anh đang sống ở một thế giới đông đúc hơn thế giới khi anh yêu cậu. Có lẽ, anh ở bên cậu đã là một thói quen, và yêu cậu cũng như một điều tất yếu. Nhưng rồi, ra một xã hội mới, anh gặp được nhiều con người hơn, cùng với đó sự lựa chọn của anh cũng lớn hơn. Rồi anh gặp cô, người con gái đặc biệt, người con gái yêu anh. Trách cô ư? Trách gì bây giờ? Cô có quyền yêu cơ mà và khi yêu thì người ta có thể bất chấp nhiều điều lắm. Nếu vì yêu anh mà cô bỗng trở nên xấu xa. Thì có lẽ, ở một phương diện nào đó, cô đáng thương hơn là đáng trách.

Ngồi dưới gốc cây cổ thụ, anh đưa mắt nhìn quanh sân trường thân thuộc. Anh còn nhớ ngày trước anh đã cùng cậu đi bên nhau dưới sân trường này, cùng cậu nép dưới tán cây để trú mưa, cùng cậu.... Anh đã cùng cậu làm nhiều thứ lắm và anh yêu nhiều những ngày êm đềm như thế.

Giờ đây, cả cậu và anh đều thay đổi. Chưa bao giờ anh dám nghĩ, có ngày anh sẽ rời xa cậu. Trước đây, khi còn là một cậu học sinh, anh đã tự hứa với lòng mình, anh nhất định sẽ yêu thương và bảo vệ cậu suốt đời. Lúc này đây, anh không dám chắc mình có thực hiện được lời hứa đó nữa không. Vì Park WooJin giờ đây là một Park WooJin khác. Anh cần nhiều thứ hơn cho cuộc đời của mình, tất cả không chỉ còn là tình yêu. Khát khao của anh giờ có thêm địa vị, danh vọng, tiền bạc,... Và với anh, có những điều đó thì anh mới có thể nuôi dưỡng tình yêu.

~oOo~

DaeHwi lặng lẽ ngồi trên giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn chăm chăm vào cửa nhà tắm. Cậu không hiểu nổi bản thân mình nữa. Đáng ra lúc đó, cậu phải mắng anh, phải căm ghét anh, phải sẵn sàng để anh ra đi mà chẳng hề tiếc nuối. Vậy mà, cuối cùng cậu chỉ biết khóc, chỉ biết ôm chặt lấy anh, và nói cậu yêu anh. Ừ! Cậu yêu anh. Nhưng... điều cậu quan tâm giờ đây là đứa con bé bỏng. Con của cậu phải có cha, phải có mẹ. Cậu không muốn đứa bé sinh ra phải thiếu thốn một điều gì. Cậu giờ đây có thể đã không còn giống như ngày xưa nữa, nhưng Lee DaeHwi vẫn mạnh mẽ. Có thể cậu khóc, nhưng trái tim này vẫn kiên cường. Dù cậu có bị làm sao đi chăng nữa, thì cậu nhất định sẽ bảo vệ con mình. Nhất định sẽ giữ gìn lấy gia đình của cậu. Không ai! Không một ai có thể phá hỏng nó!

"Em yêu anh!" Ôm lấy anh từ đằng sau khi cả hai đang nằm trên giường, DaeHwi khẽ thì thầm.

"Ngủ đi em!" Vỗ nhè nhẹ lên bàn tay xanh xao của cậu, anh nói nhỏ. Anh không thể nói rằng anh yêu cậu, trái tim anh giờ đây trống rỗng và tâm trí anh thì không thể nghĩ được điều gì.

Nép vào bờ vai anh, DaeHwi khép nhẹ đôi mắt, nước mắt chảy dài, lăn tròn trên hàng mi rồi thấm nhẹ vào gối. Lặng lẽ khóc sau lưng anh, bàn tay nhỏ của cậu đặt nhẹ lên bụng, lắng nghe tiếng con mình đang đạp thật khẽ.

Anh cắn chặt môi để ngăn bản thân nấc lên. Anh không dám quay người lại, không dám nhìn cậu khóc. Anh không dám nhìn những lỗi lầm anh đã gây ra. Anh hèn hạ lắm. Anh xấu xa lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro