Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DaeHwi lặng lẽ dọn đống đồ từ vali của mình ra, đôi môi không cười, nhưng có nét bình yên. Nhìn cậu từ phía sau, lòng anh chợt dâng lên nỗi đau kì lạ. Đã bao lâu rồi, bao lâu cậu phải chịu khổ, bao lâu cậu của anh cứ lặng lẽ cô đơn thế kia? U buồn nhìn cậu, tim anh tê tái đi! Nhức nhối quá! Đau đớn quá!

DaeHwi biết anh đã về bên cậu... nhưng dường như vết thương anh rạch vào tim cậu vẫn còn đây... Không hết được, vẫn còn đau lắm... Không thể nũng nịu bên anh nữa, cũng chẳng thể đòi hỏi anh nhiều thứ nữa... Qua bao nhiêu việc như vậy, DaeHwi đã quen với nỗi cô đơn rồi...

Đứng dậy để ra bếp chuẩn bị bữa ăn, cậu cũng chẳng nhìn anh một chút... Cậu quên điều gì rồi chăng? Hay do anh xa cậu lâu quá. Nên cậu quên cách ngày xưa cả hai đã yêu nhau như thế nào...

Dọn dẹp bàn để chuẩn bị ăn, DaeHwi chợt sững người khi nhìn vào bàn ăn... Cậu chỉ dọn có một bộ bát đũa của mình...

WooJin đứng từ cửa bếp nhìn vào, anh cũng lặng đi...

Cả gian nhà chìm vào nỗi mất mát không tên...

Về bên nhau rồi mà sao khó khăn quá...

Gây ra nhiều quá rồi...

Níu kéo khó lắm...

"Anh ngủ đi..." Trải chăn cho anh, cậu khẽ nói rồi ôm gối ra ngoài.

"Em đi đâu?" WooJin ngỡ ngàng hỏi.

"Em..."

"..." Kéo tay DaeHwi, anh ấn nhẹ cậu xuống giường. "Em ngủ đi..."

"Còn anh?"

"Anh phải làm. Chút nữa anh ngủ." Mỉm cười hiền hòa, anh dỗ dành cậu.

"..." Ngoan ngoãn nhắm mặt lại, cậu chẳng nhìn thấy nước mắt anh trào ra.

"Khó lắm sao em? Tha thứ cho anh, chấp nhận anh lần nữa khó lắm sao em? Anh sai rồi. Anh sai nhiều quá. Nhưng xin em, đừng bỏ quên anh, đừng lạnh lùng với anh... Em yêu anh mà... Anh biết làm gì đây?"

Sáng rồi, WooJin thức dậy trên chiếc giường ấm áp. Không có cậu, cậu lại đi đâu rồi?

Lo lắng tìm khắp căn nhà nhỏ, anh vội vã gọi cho cậu.

"Em đi đâu vậy?"

"Em đi khám thai."

"Sao em không bảo anh đưa đi?"

"Em đi một mình cũng được mà."

"Em đang ở bệnh viện phải không? Chờ anh." Dứt lời, WooJin khoác áo rồi lái xe đến bệnh viện.

"Anh đến làm gì?" Thoáng thấy bóng anh từ xa, DaeHwi đã chạy đến.

"Anh muốn nhìn con..." Anh nói trong hơi thở gấp gáp. Đôi mắt hiền hòa của anh thoáng chút u buồn. Đã bao lâu anh không đưa cậu đi khám rồi? Có lẽ là từ tháng thứ 5. Ba tháng bỏ quên cậu, bỏ quên đứa con bé bỏng. Anh có còn xứng đáng không?

"Lee DaeHwi!" Cô y tá gọi to.

"Vâng!" DaeHwi vội vã đi theo cô ý tá vào bên trong.

"..." Nắm chặt lấy tay cậu, anh nói khẽ. "Anh đi cùng em."

"Cậu nhìn xem, em bé đang cử động đó!" Bác sĩ chỉ vào màn hình cho DaeHwi xem. Đứa bé nhỏ xíu co co cái chân rồi đạp khẽ.

WooJin ngồi bên cạnh không nói gì, anh nhìn chăm chăm vào màn hình siêu âm. Con anh kia sao? Đứa bé ngoan ngoãn mà anh đã bỏ quên trong suốt những ngày qua sao? Đôi mắt hiền hòa tựa hồ thu bỗng xao động, nước mắt trong veo rơi xuống. Con yêu! Ba sai rồi!

"Mình đi đâu vậy anh?" Cậu ngạc nhiên nhìn anh rẽ sang đường khác khi cả hai đang đi từ bệnh viện về.

"Mình vào đây một lát thôi!" Anh mỉm cười rồi dừng xe trước siêu thị dành cho em bé.

"..." DaeHwi ngỡ ngàng nhìn anh rồi lại nhìn vào cái siêu thị lớn trước mặt.

"Anh xin lỗi!" WooJin vươn tay ôm lấy gương mặt xanh xao đang ngơ ngác nhìn anh. "Anh đã không chăm lo được cho con và em. Anh sẽ cố gắng bù đắp tất cả."

DaeHwi mỉm cười thật nhẹ, đôi mắt trong veo cong lên khiến cho giọt nước mắt rơi xuống. Hạnh phúc lắm! Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần anh ở bên cạnh thôi.

WooJin nắm tay cậu đi khắp các gian hàng, anh mua nhiều thứ lắm, nào là quần áo sơ sinh, nào là đồ chơi, xe đẩy rồi cả chăn gối, thậm chí anh còn mua luôn đồ trang trí phòng khi em bé lớn hơn.

"Anh đừng mua nữa." DaeHwi vội vã ngăn lại khi anh tiếp tục kéo cậu đi.

"Mua cho con rồi. Giờ thì mua cho em!" Anh nói khẽ, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu.

"Em không cần. Em vẫn có đủ quần áo mà!" Cậu lắc đầu, đôi tay gầy níu anh lại.

"..." WooJin khẽ nhíu mày nhìn cậu. Chẳng phải DaeHwi luôn thích đồ hiệu, luôn thích đi mua sắm hay sao?

"..." Cậu nhìn vào mắt anh rồi mỉm cười nhẹ. "Em chỉ cần con và anh thôi!" Giọng nói nhỏ, khe khẽ vang lên.

"Anh là thằng ngốc!" Bỗng WooJin bật cười chua xót. "Anh đã làm gì thế này. Trong suốt những ngày qua anh đã đối xử thật tồi tệ với em và con. Anh không xứng đáng để được em tha thứ." Anh vừa nói vừa cười và... vừa khóc...

"WooJinie!" DaeHwi nhìn anh, lòng cậu thắt lại đến đau buốt.

"Anh chẳng xứng một chút nào cả... Anh xấu xa quá!" Ôm chặt lấy đầu mình, anh cắn môi đến bật máu.

"Anh... Anh đừng như vậy... Là em yêu anh mà. Em chịu được hết!" Cậu siết chặt lấy tay anh.

"Anh xin lỗi!" Ôm chầm lấy cậu, anh bật khóc. Quỳ xuống, WooJin hôn nhẹ lên cái bụng tròn. "Ba sai rồi. Tha thứ cho ba."

"A!" DaeHwi bỗng hét lên.

"Hwihwi! Em sao thế?" Sợ hãi nhìn cậu, anh lo lắng hỏi.

"WooJinie ngốc! Chỉ là con đạp em thôi." DaeHwi bật cười vỗ nhẹ lên má anh. "Anh xin lỗi nên con đạp để đáp lại đấy!"

"Vậy sao? Vậy con đáp lại như thế nào?" Anh háo hức hỏi cậu rồi lại âu yếm nhìn đứa con của mình.

"Con nói rằng con rất yêu anh. Nên con sẽ tha thứ hết!" Cậu nói, đôi mắt dịu dàng nhìn anh.

"Cảm ơn em!" Ôm cậu vào lòng, anh nói khẽ. "Em và con là tất cả của anh!"

DaeHwi khép nhẹ đôi mắt lại. Bình yên rồi! Mọi đau đớn mất hết rồi! Vết thương anh gây ra cho cậu sẽ không còn nữa. Dù biết là sẽ vẫn đau, nhưng tình yêu sẽ xóa dần đi tất cả. Chỉ cần anh thôi, chỉ cần con thôi; thì dù đau đớn mấy, khó khăn mấy, DaeHwi này cũng có thể vượt qua.

Không còn bướng bỉnh như ngày xưa nữa, cũng chẳng kiêu ngạo hay bất chấp tất cả như trước kia. Nhưng Lee DaeHwi vẫn vững vàng và mạnh mẽ theo một cách khác... Theo cái cách mà người ta yêu thương và bảo vệ tình yêu của mình!

~oOo~

"CÁI GÌ? CÓ CON?" Samuel hét ầm lên, đôi mắt đã to nay lại càng to hơn.

"Bé mồm thôi cái thằng nhóc này!" JiHoon nhăn nhó đập bộp vào đầu cậu em mình.

"YAH! BAE JINYOUNG! ANH...ANH LÀ CÁI ĐỒ, ĐỒ VÔ LIÊM SỈ! SAO DÁM LÀM HOONIE HYUNG CỦA TÔI CÓ EM BÉ HẢ?" Samuel lao đến túm cổ JinYoung mà lắc lấy lắc để.

"MUELIE! BỎ ANH ẤY RA!" JiHoon cũng lao đến mà giải cứu cho người yêu của mình.

"ẶC ẶC... HOONIE. CỨU ANH..." JinYoung há miệng thở, tay với với về phía cậu.

"TÔI PHẢI GIẾT CHẾT ANH! SAO LẠI CÓ EM BÉ HẢ?"

"MUELIE! EM ĐỊNH GIẾT NGƯỜI SAO?"

"MUELIE BỎ ANH RA. CHO ANH GIẢI THÍCH!"

"RẦM"

"MẦY ĐỨA LÀM GÌ THẾ HẢ?" Bà Park trợn mắt nhìn 3 con người lớn rồi mà vẫn đang đè lên nhau gào thét.

"Bác!" Thấy bà Park lên, Samuel chạy ào ra. "Cái tên đó làm Hoonie hyung có em bé rồi..."

"Thôi chết rồi!" Cả JiHoon và JinYoung đều nhăn nhó than thầm. Biết thế chẳng nói cho tên nhóc nhiều chuyện này, vừa bị đánh lại còn vừa bị tố tội.

"CÁI GÌ? EM BÉ! GIỜI ƠI LÀ GIỜI! ÔNG NÓ ƠI!" Bà Park hét ầm lên rồi chạy xuống nơi chồng mình đanh rung đùi đọc báo.

Và thế là chỉ trong vòng có vài phút, cái tin Park JiHoon và Bae JinYoung có em bé lan truyền với vận tốc chóng mắt. Ai ai cũng biết, thậm chí mấy chi nhánh nhỏ bên nước ngoài cũng gọi về để chúc mừng. Hai bên gia đình có vẻ là hạnh phúc lắm, 4 ông bà ngồi tám chuyện tíu tít, hết buôn điện thoại với người này lại với người kia. Chỉ có Samuel là ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, còn JinYoung và JiHoon thì sướng không để đâu cho hết. Hí hí! Cả hai cứ tưởng là bị mắng cơ.

"Hừ. Tôi ghét mấy người!" Cậu nhóc hét lên rồi khoác vội cái áo vào người. Phải ra ngoài cho đầu óc nguội bớt đi đã.

Samuel lang thang trên đường, đôi chân đá tung mấy hòn sỏi dưới chân mình.

"BỤP"

"Á"

Giật mình nhìn lên, cậu nhóc nhăn nhó sợ hãi. Samuel ơi là Samuel! Sao lại đá sỏi trúng mặt người ta chứ!

"Tôi xin lỗi. Cô có sao không?"

"Tôi không sao?" Cô gái mỉm cười rồi đi thật nhanh.

"Khoan đã!"

"..."

"Cô quên cái túi kìa." Cậu nhóc chỉ tay về cái túi trên chiếc ghế đá.

"Cảm ơn cậu!" Cô vội vã chạy lại cầm cái túi.

Chăm chú nhìn cái dáng vội vội vàng vàng của cô gái kia, Samuel bỗng cảm thấy nghi ngờ. Sao lại có người dễ tính thế nhỉ? Bị đá sỏi vào mặt mà kêu không sao, đã vậy lại còn cứ muốn tránh mình nữa. Chẳng lẽ làm gì mờ ám? Ăn cắp! Đúng chắc chắn là ăn cắp rồi!

"Cô kia! Đứng lại!" Cậu nhóc gào ầm lên rồi chạy thục mạng đến chỗ cô gái kia.

Lao như bay đến bên cái dáng nhỏ xíu của cô gái, Samuel nắm chặt lấy cái túi của cô.

"Cậu làm gì thế?"

"Ăn cắp! Cô là ăn cắp."

"Cái gì? Cậu điên à?" Cô gái hét lên.

"Không ăn cắp thì sao lại lén lén lút lút như thế? Đi! Đi theo tôi đến đồn cảnh sát!" Cậu nhóc bẻ ngoặt tay cô gái về phía sau rồi lôi xềnh xệch đến đồn cảnh sát gần đó.

"Chú cảnh sát! Cháu vừa bắt được một tên ăn cắp!" Cậu nhóc ấn cô gái nọ ngồi vào ghế rồi hét lên.

"Bỏ tôi ra. Tôi không phải ăn cắp!" Cô hét lên.

"Trật tự để chú cảnh sát làm việc!" Bịt chặt miệng cô lại bằng tay của mình, Samuel quay sang chú cảnh sát nói. "Chú phải điều tra việc này thật cẩn thận. Không thể để những con người như thế này làm hại đất nước được. Cháu tin ở chú."

"Cậu nhóc à!" Chú cảnh sát nhăn nhó nhìn Samuel rồi lại nhìn cô gái đang cố gắng giãy giụa. "Cô gái này là người dân ở đây. Cô ấy không phải là ăn cắp."

"Sao? Người dân ở đây?" Cậu ngạc nhiên hỏi lại. "Nhưng cháu thấy cô ta rất mờ ám."

"Mờ ám cái đầu cậu ý! Đau chết đi được!" Cô vùng dậy, xuýt xoa cái tau đau buốt bị bẻ ra đằng sau.

"Hì hì! Cô gì ơi. Tôi xin lỗi. Tại tôi thấy cô cứ vội vàng nên..." Samuel chạy theo cô gái rối rít xin lỗi.

"Vậy thấy ai vội vàng cậu cũng cho là ăn cắp sao?" Cô bực bội hỏi lại.

"Tôi đã xin lỗi rồi mà!" Cậu nhóc bĩu môi.

"Thôi được rồi. Tôi không trách cậu đâu!" Bật cười, cô xoa đầu Samuel. "Cậu về đi không ba mẹ lo."

"Cái gì? Cô nghĩ tôi nhỏ tuổi lắm sao? Tôi đã 24 tuổi rồi đấy!" Samuel vỗ ngực tự hào.

"24? Hahaha... Nhóc à. Đừng có lừa chị. Cái mặt này không ai tin là 24 đâu!" Cô cười phá lên rồi vỗ bộp bộp vào cái má búng ra sữa.

"Cô! Tôi cho cô biết! Tôi là Kim Samuel và đã 24 tuổi rồi!"

"Vậy à? Hahaha..." Cô càng cười to hơn.

"Thế cô bao nhiêu tuối?"

"Nếu cậu 24 thì tôi 100... Hahaha!"

"Yah... Tôi không đùa với cô đâu đấy!" Cậu dậm chân bình bịch xuống đất.

"Thôi được rồi. Đùa chút thôi. Tôi là Park JinAh và cũng 24 tuổi." Cô lau lau nước mắt rồi đáp.

"Hừ. Thì ra là bằng tuổi." Samuel bĩu môi.

"Nhưng tôi nghĩ cậu nên gọi tôi là chị đấy!" JinAh trêu chọc.

"Còn lâu. Cô cứ hơn tôi được cái gì thì tôi gọi cô bằng chị!"

"Được. Nếu tôi hơn cậu thì cậu phải gọi tôi bằng chị đấy!"

"Ok! Thích thi gì nào?"

"Uống rượu."

"Cái gì? KHÔNG!"

...

"Hức... hức... Gọi chị đi cưng!" JinAh thích thú xoa xoa cái đầu rồi bù đã gục hẳn xuống bàn.

"Chị cái gì mà chị. Tôi vẫn uống được." Samuel cố gắng ngồi thẳng dậy.

"Chị mệt quá. Chị về trước đây." JinAh mỉm cười đứng dậy rồi lảo đảo bước đi.

Chỉ còn Samuel nơi bàn rượu, cậu nhóc cố gượng dậy nhìn cô gái đang hát vang cả con đường:

"Say thế kia thì làm sao mà về được!" Thở dài một tiếng, cậu đứng dậy trả tiền rồi chạy đến chỗ JinAh.

"Ah! Muelie ngoan quá! Muelie đến đưa chị vào sao?" JinAh cười tươi, bàn tay mảnh dẻ quờ quạng lung tung.

"Trời ơi. Béo quá. Nặng quá. Béo hơn cả Hoonie hyung!" Samuel thở hồng hộc, trên lưng là một cái đài đang hát liên khúc cách mạng.

"Oaoaoa..." Bỗng dưng JinAh òa khóc.

"Trời ơi. Chị ơi, sao chị lại khóc vậy?" Cậu nhóc khổ sở than vãn.

"Oaoaoa.... đồ xấu xa... chị của cậu bị người ta đá rồi... oaoaoa..." Cô khóc không ngừng, thoáng nghe thì thấy thật là vô duyên. Nhưng tiếng khóc cào sâu vào tim, khiến người ta chạnh lòng.

~oOo~

"Em đi đâu mà giờ mới về?" JiHoon lo lắng đứng chờ Samuel ở cổng nhà.

"Em đi dạo thôi."

"Em uống rượu sao?" Cậu lo lắng hỏi.

"Em uống một chút."

"Muelie! Nói chuyện với anh một lát được không?" JinYoung bước ra, khoác lên vai JiHoon chiếc áo mỏng, anh khẽ nói.

"Em vẫn giận anh sao?" Đặt tách trà gừng vào tay Samuel, anh khẽ hỏi.

"Tất nhiên. Anh đã gây ra quá nhiều mà."

"Và bây giờ lại còn khiến JiHoon có em bé nữa. Em rất ghét đúng không?" JinYoung mỉm cười hỏi.

"ĐÚNG! RẤT GHÉT!" Cậu nhóc gằn giọng.

"Biết làm thế nào nhỉ? Nếu anh nói chỉ có anh mới có thể khiến JiHoon hạnh phúc thì sao?"

"Anh điên chắc. Anh là kẻ khiến Hoonie hyung phải đau khổ thì có." Cậu nhóc gắt lên.

"Nhưng, JiHoon chỉ yêu anh thôi, thậm chí em ấy đã có con với anh rồi!" JinYoung nhún vai.

"Anh... anh đang đe dọa tôi chắc. Đứa bé đó đâu phải cứ cần anh mới được sinh ra. Tôi cũng có thể chăm sóc cho hyung ấy và đứa bé."

"Nhưng em không thể làm chồng, cũng không thể làm cha." JinYoung tiếp tục nói với cái giọng bất cần.

"Anh..." Samuel bực bội đứng bật dậy. "Anh đang mong tôi tha thứ cho anh hay muốn tôi giết chết anh đấy hả? Đừng có dùng giọng đó với tôi."

"..."JinYoung nhướn mày nhìn cậu. "Anh chỉ muốn bầu không khí thoải mái hơn thôi. Muelie này, dù em có ngăn cấm thế nào thì anh và Hoonie nhất định sẽ đến với nhau. Anh biết, anh sẽ chẳng bao giờ bù đắp được cho em ấy. Nhưng anh sẽ cố gắng sống thật tốt, cố gắng chăm sóc và yêu thương Hoonie. Cái anh cần là tương lai, là cuộc sống sau này; chứ không phải là những đớn đau của ngày xưa."

"..." Cậu thở mạnh ra rồi ngồi xuống.

"Không có sự đồng ý của em, bọn anh vẫn sẽ đến với nhau. Nhưng đó sẽ là một sự thiếu thốn lớn. Anh cần lời chúc phúc của em, cần em ủng hộ tình yêu của bọn anh. Vượt qua quá nhiều khó khăn, nên giờ đây anh và Hoonie chỉ muốn nhìn thấy nụ cười mà thôi." JinYoung nói, đôi mắt nâu hiền hòa nhìn cậu nhóc.

"Hãy cố gắng mà chăm sóc Hoonie hyung!" Samuel quát lên, nhưng ẩn sau giọng nói là một niềm tin lớn lao đến kì lạ.

"Cảm ơn em!" JiHoon chạy đến ôm chầm lấy Samuel.

"Hyung là đồ ngốc. Ai lại đi yêu cái tên đó!" Cậu nhóc dí mạnh vào trán anh của mình.

"Cảm ơn em!" JiHoon mỉm cười, dụi dụi đầu vào ngực Samuel, cậu bỗng rơi nước mắt.

~oOo~

WooJin cặm cụi ngồi trong nhà tắm giặt đồ, xà phòng bắn hết cả lên mặt, tóc tai thì bết lại vì mồ hôi.

"WooJinie à, để em giặt cho!" DaeHwi ngó vào nói.

"Em cứ nghỉ đi. Để anh giặt. Sắp xong rồi!"

"RẦM"

Thôi, thế là xong. Giặt từ nãy đến giờ trượt chân một cái là đổ hết ra sàn rồi. WooJin tiếc ngẩn ngơ nhìn đống đồ to đùng dưới nền nhà. Hix. Lại phải giặt lại à?

DaeHwi bụm miệng để không bật cười thành tiếng. Thôi thì ra ngoài cho WooJinie tập trung giặt đồ vậy.

"RENG! RENG!"

"Alo."

"Con ăn tối chưa?" Giọng nói bên kia cất lên hiền hòa.

"Mẹ! Con vừa mới ăn xong." DaeHwi mỉm cười đáp, là mẹ anh gọi.

"Ừm. Dạo này em bé có ngoan không? Con ăn uống đầy chứ?" Bà Park hỏi han cậu.

"Em bé ngoan lắm mẹ ạ. Con cũng khỏe rồi. Mẹ có muốn nói chuyện với ..."

"Mẹ không muốn!" Chẳng chờ cậu nói hết câu, bà đã ngắt lời.

"Mẹ à... Anh ấy... Dù sao WooJinie cũng là con trai mẹ... Mẹ nói với anh ấy vài câu được không?" DaeHwi năn nỉ.

"Mẹ không có người con trai nào như vậy cả. Cứ coi như Park WooJin ngày xưa chết rồi đi!"

"..." DaeHwi đau đớn nghe bà nói, ngước lên, cậu sững sờ nhìn anh nơi phía cửa.

"..." WooJin lẳng lặng quay đi, đôi chân bỗng chốc run rẩy.

"Tuần sau nhà có đám cưới, con nhớ về nhé!"

"Vâng! Con biết rồi. Mẹ cho con gửi lời hỏi thăm mọi người."

"Ừm. Mẹ cúp máy đây."

"Con chào mẹ!"

Ngồi bên đống đồ ngập trong xà phòng, WooJin thẫn thờ vò vò rồi vắt vắt. Một cái áo mà anh giặt những ba bốn lần, anh cứ giặt mãi mà chẳng biết mình đang làm gì.

"WooJinie!" Đi đến ôm chặt lấy anh từ phía sau, DaeHwi gọi khẽ.

"Em chưa ngủ sao?" WooJin gượng cười.

"Đừng buồn mà. Mẹ chỉ giận một chút thôi. Tuần sau mình về quê rồi xin lỗi mẹ anh nhé!"

"Cảm ơn em!" Anh nói khẽ, quay người lại, WooJin rướn người hôn nhẹ lên đôi môi hồng.

"Không giặt nữa. Cho vào máy giặt là xong mà. WooJinie pha sữa cho em đi!" DaeHwi kéo tay anh.

"Ừm." Anh bật cười rồi nắm chặt lấy tay cậu.

"Không uống nữa!" DaeHwi bướng bỉnh đẩy cốc sữa ra.

"Là em bắt anh pha mà." Anh nhăn nhó nhìn cốc sữa chẳng vơi đi tẹo nào.

"Nhưng mà bây giờ em không muốn uống nữa!" Cậu bĩu môi.

"Uống một nửa thôi." WooJin cố gắng dỗ dành.

"Không uống đâu!"

"Thế ¼ vậy."

"Ừm." DaeHwi phụng phịu uống đúng ¼ rồi đưa cốc cho anh.

"Em gầy quá. Chẳng chịu ăn gì cả." Véo nhẹ má cậu, WooJin kéo chăn đắp lên người cả hai.

"..." Cậu chẳng đáp, bàn tay nhỏ siết chặt lấy anh.

"Bác sĩ nói con mình là con trai, em thích con tên là gì?" Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.

"Là WooJin!" DaeHwi thích thú cười.

"Sao cơ? Đó là tên anh mà!"

"Sau này chỉ cần em gọi "WooJinie" thì cả anh và con đều chạy đến. Như vậy chẳng phải rất vui sao?" Cậu mơ màng nói.

"Ừm. Như thế cũng hay." WooJin gật gù. "Vậy thì từ giờ con sẽ là WooJin nhé!" Anh cúi xuống thầm thì với cái bụng tròn xoe.

"A!" DaeHwi ôm lấy bụng rồi bật cười.

"Con thích đúng không? WooJin của ba. Park WooJin!" Anh thích thú nói, đôi bàn tay to lớn chạm nhẹ vào bụng cậu chờ đợi những cái đạp khẽ của đứa con bé bỏng.

Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười vui. Lại ấm áp rồi, lại hạnh phúc rồi. Ngoài kia gió rét vẫn thổi, nhưng hiền hòa hơn. Mùa xuân sắp về và bão tố đi qua rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro