Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"WooJin! Dậy đi!" DaeHwi ngồi bên mép giường lay nhẹ anh dậy. WooJin buồn cười thật, ngủ ở nhà người khác mà có thể ngủ say đến mức quên không đi học luôn này.

WooJin nhăn mặt khi bị người khác lay nhưng vẫn chẳng có ý định dậy. Quay người sang ôm lấy bụng cậu, anh đặt đầu lên chân DaeHwi ngủ ngon lành.

"Anh..." DaeHwi thở dài, đúng là chẳng có ai như anh cả. Cậu chẳng gọi anh nữa, vuốt nhẹ lại mớ tóc lòa xòa trên trán anh, DaeHwi bĩu môi trách: "Da mặt xấu xí chưa này!"

Rồi cậu lại chợt thấy buồn khi nghĩ về tình yêu của anh và về đám cưới của hai đứa. Anh yêu cậu, cậu biết. Nhưng cậu yêu anh hay không thì cậu không rõ nữa. Cậu học giỏi, nhưng chẳng nhẽ chỉ vì lời hứa năm xưa của ba mẹ, vì cái lối suy nghĩ cổ hủ đó mà cậu phải bỏ học để lấy chồng, phải sống mãi ở cái làng quê nghèo này sao? 

Cậu muốn được lên thành phố học đại học, muốn tự kiếm được nhiều tiền, muốn được có nhà lầu, xe hơi,... Hay ít ra thì chồng cậu cũng phải có điều kiện chứ không phải là anh chàng ngốc suốt ngày chỉ biết gò lưng ra đạp xe, gò lưng chở hoa quả,...

Ngước nhìn đồng hồ, đã 6h30 rồi, anh mà không dậy chắc chắn sẽ muộn học cho mà xem.

"WooJin, dậy đi. Muộn rồi!" Cậu vỗ nhẹ lên má anh.

"Ưm..." WooJin hé mắt nhìn xung quanh, rồi như nhận ra mình đang ôm chặt lấy cậu, anh vùng dậy.

"Anh thật là..." DaeHwi lắc đầu nhìn anh rồi đứng dậy đi xuống nhà.

Còn WooJin vẫn ngơ ngác ngồi trên giường nhìn quanh căn phòng. Hóa ra anh đã ngủ đây đêm qua sao, đã vậy ban nãy lại còn gác đầu lên chân cậu nữa. Chắc cậu khó chịu lắm! Anh đúng là ngốc mà!

"WooJin, ăn nhiều vào cháu!" Mẹ DaeHwi cười tươi gắp thức ăn đầy vào bát anh.

"Dạ. Cháu cảm ơn bác! Bác cũng ăn đi ạ!" Anh cười tươi, ăn nhanh bát cơm của mình.

DaeHwi chán nản gẩy gẩy đôi đũa vào bát cơm, suốt ngày ăn cơm vào bữa sáng, cậu ghét cái cuộc sống cứ lặp đi, lặp lại một cách tẻ nhạt như thế này.

"Em không ăn sao?" WooJin ngừng đũa quay sang DaeHwi.

"Anh ăn luôn đi!" Cậu đặt mạnh bát cơm của mình về phía anh rồi đi ra ngoài sân trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Ngồi dưới giàn hoa tigon, DaeHwi bực bội đá đá những hòn sỏi ở dưới chân mình. Chẳng hiểu vì sao cậu thấy chán nản quá! Nhìn cái cách anh ăn, nói chuyện và cả cái lối suy nghĩ an phận của anh nữa. Cậu thật sự rất khó chịu. Tại sao anh lại có thể giống ba mẹ, giống những người dân lam lũ nơi đây đến vậy chứ. Nếu như sau này cậu lấy anh, cậu sẽ phải sống tù túng, an phận sao? Không. Cậu không muốn. Cậu nhất định sẽ làm chủ cuộc đời mình!

"Em mệt à?" WooJin ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Không! Đi học thôi!" DaeHwi đáp rồi đi đến bên chiếc xe đạp cũ kĩ của anh.

"Ừ! " Anh mỉm cười rồi dắt chiếc xe ra ngoài cổng.

Chờ cho đôi tay bé nhỏ của cậu lại nắm vào lưng áo anh, WooJin đạp xe thật nhanh đến trường. Hôm nay WooJin vui lắm, được ở bên cậu từ tối qua đến giờ khiến cho anh có cảm giác như cậu và anh đã là vợ chồng rồi vậy. Thật sự là hạnh phúc vô cùng!

"Anh làm gì mà cười suốt thế?" DaeHwi nghiêng đầu nhìn anh khi cả hai đang cùng nhau đi trong sân trường.

"Hì hì! Anh vui quá!" WooJin thật thà nói, anh chẳng bao giờ giấu giếm được điều gì trước ánh mắt mê hoặc của cậu.

"Vui gì chứ?" Cậu khẽ hỏi khi nhìn cái mặt ngố của anh.

"Vì được ở bên Hwihwi nhiều!" Anh đáp nhanh rồi đưa tay lên gãi đầu ngượng ngùng.

"Đồ ngốc!" DaeHwi bật cười rồi bước nhanh vào lớp mặc cho anh vẫn đứng đó, ngây ngốc nhìn theo dáng hình xinh đẹp của cậu.

..................................

"ÀO! ÀO"

Hè về rồi nên những cơn mưa mùa hạ cứ đến mà chẳng báo trước. Hôm nay trời mưa to lắm, WooJin đứng bên chiếc xe đạp của mình chờ DaeHwi ở cổng trường. Vì lớp anh tan sớm hơn lớp cậu 45 phút nên WooJin chẳng ngại ngần mà chờ đợi. Nhưng ở quê thì lấy đâu ra những hàng nước hay trạm điện thoại để trú mưa, anh chỉ biết đứng dưới tán cây rộng mong bớt đi phần nào những giọt nước kia thôi.

Cơn mưa cũng đã ngớt dần, lớp của DaeHwi bắt đầu thu dọn sách vở để đi về. Ai cũng cố về thật nhanh vì lo cơn mưa sẽ lại đổ xuống nhưng cậu thì chẳng quan tâm. DaeHwi bình thản đi trong sân trường như mọi ngày vì cậu biết dù nếu trời có đổ mưa đá thì vẫn có một chàng ngốc chở che cho mình.

"Em có bị ướt không?" WooJin lo lắng hỏi khi DaeHwi đi đến.

"Trời đã tạnh rồi mà! Đáng ra anh không nên chờ em!" Cậu nhăn trán khi thấy chiếc áo đồng phục ướt sũng của anh. Kiễng chân lau đi những hạt nước li ti trên gò má WooJin, cậu trách:

"Anh thật ngốc!"

WooJin chẳng đáp, chỉ cười hì hì rồi lại đỏ mặt khi bàn tay mềm mại của cậu chạm vào má. Anh cứ đứng yên đó nhìn cậu tỏa sáng dưới ánh cầu vồng sau cơn mưa.

"Về thôi. Anh sẽ ốm mất!" Cậu nói rồi ngồi lên yên sau.

WooJin cũng nhanh chóng leo lên xe, lòng anh chợt len lỏi những vệt yêu thương ngọt ngào.

"DaeHwi!" Mẹ cậu gọi giật lại khi cậu chuẩn bị lên nhà.

"Dạ!"

"WooJin bị ốm rồi!"

"Thì sao?" Cậu nhăn mặt, sao mẹ cậu động chút là lại nhắc đến WooJin chứ.

"Cái thằng nhóc này. Vì chờ con dưới mưa nên nó mới ốm, vậy mà con lại nói như vậy à!" Mẹ cậu đánh mạnh vào vai cậu.

"Đau. Mẹ lo cho anh ấy thì mẹ sang mà thăm. Mệt quá đấy!" Cậu bực tức đi nhanh lên phòng.

"Con cái thế đấy! Suốt ngày cãi mẹ thôi. Mẹ nấu món thằng bé thích rồi mai đi học con nhớ mang cho nó đấy!" Bà lắc đầu rồi nói vọng lên phòng cậu.

"Con biết rồi!" DaeHwi gào lên thật to rồi ngã ập xuống giường.

Hôm nay anh ốm nên cậu phải đi học một mình, mọi ngày có anh đến đón tự nhiên giờ lại phải đi bộ khiến đôi chân cậu cứ mệt rã ra. Có lẽ cậu đã quen có anh chiều chuộng, yêu thương mất rồi!

~oOo~

Hôm nay WooJin lại đến đón cậu đi học, anh đến muộn hơn mọi khi và cũng không gọi to như thường ngày.

"Anh đến làm gì? Sao không để em đi bộ cho gãy chân luôn đi!" DaeHwi gắt nhẹ khi ngồi sau lưng anh. Chẳng hiểu sao cậu bỗng thấy giận anh khi để cậu phải đi bộ đến trường vào ngày hôm qua mặc dù cậu biết rõ lý do.

"Anh xin lỗi! Chân em đau à? Lát về anh xoa thuốc cho." WooJin gượng cười, anh nói nhỏ, giọng hơi khàn. Có lẽ anh vẫn còn mệt lắm.

Sáng nay mẹ vẫn chưa cho anh đi học vì vẫn sốt nhưng tối qua anh WooDam kể cậu phải đi bộ đến trường. Anh thương cậu lắm. Nghĩ đến cảnh cậu lủi thủi đi học một mình, chắc cậu của anh tủi thân lắm. Anh mệt chút cũng được miễn làm sao DaeHwi vui vẻ là tốt rồi.

"Không cần!" Cậu bực bội đáp rồi nhảy phóc xuống xe khi anh vừa dừng lại trước cổng trường.

"Lại giận rồi!" Anh mỉm cười, nói khẽ với bản thân mình.

...............................

Buổi học hôm nay anh chẳng vào đầu tẹo nào cả, mắt anh cứ hoa lên còn tay chân thì mệt đến rã rời. Gục xuống mặt bàn, WooJin chỉ mong sao mau hết buổi sáng.

"TÙNG! TÙNG!"

Tiếng trống vang lên báo buổi học sáng đã kết thúc. WooJin nhấc cơ thể nặng trịch của mình lên. Anh phải sang lớp DaeHwi xem cậu thế nào mới được. Chắc chân cậu đau lắm.

"WooJin oppa!" Một tiếng gọi trong trẻo kéo anh lại.

"MiYeon! Có chuyện gì vậy?" WooJin quay lại nhìn cô bé nhỏ nhắn trong bộ đồng phục.

"Oppa đã đỡ mệt chưa? Em có làm cái này, nó tốt lắm. Sẽ đỡ mệt ngay!" MiYeon ngại ngùng đưa một chiếc hộp đựng đồ ăn màu hồng về phía anh.

Cùng lúc đó, DaeHwi sắp xếp sách vở vào ngăn bàn rồi cầm hộp thức ăn mà mẹ cậu nấu cho anh đi ra khỏi lớp. Ban nãy cậu nghe thấy anh ho thì phải. DaeHwi chợt thấy ân hận khi trách anh, anh đang ốm mà cậu còn khiến anh buồn nữa. Lát mang đồ đến cho anh rồi nói với anh vài câu ngọt ngào vậy. Anh chắc sẽ vui lắm cho xem.

DaeHwi đi bình thản trên hành lang dài, hai bên tường là những miếng sơn đã tróc ra và vài vệt rong rêu bám ở chỗ bị dột. Trường ở quê luôn vậy, cũ kĩ và chẳng bao giờ được chăm chút.

Cầm chắc chiếc hộp khi đến gần lớp anh, cậu bỗng thấy thoáng dáng anh ở bên ngoài cửa. Anh đang ốm mà còn ra ngoài làm gì không biết nữa. Nép sát vào bức tường khi thấy anh đang nói chuyện với người khác, DaeHwi đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện giữa anh và cô nữ sinh kia.

Bước ra khỏi chỗ nấp, DaeHwi đứng giữa hành lang nhếch mép cười một cách bất cần.

"BỘP"

Cậu ném mạnh chiếc hộp trên tay mình xuống khiến thức ăn bắn tung tóe. Giật mình quay lại vì tiếng động lớn, WooJin ngạc nhiên nhìn DaeHwi. Cậu đang dùng ánh mắt tức giận nhìn anh và nhìn MiYeon, rồi chẳng nói thêm một lời nào cả DaeHwi quay lưng đi thẳng.

"Anh xin lỗi! Anh không thể nhận nó được!" WooJin vội vã nói với cô bé rồi ấn chiếc hộp màu hồng vào tay cô.

Chạy đến nơi thức ăn vung vãi mà DaeHwi vừa gây ra, WooJin nhấc chiếc hộp lên, anh gạt phần thức ăn còn sạch vào trong rồi đóng nắp lại. Vội chạy theo cái dáng gầy gầy kia, anh gọi to:

"Hwihwi! Chờ anh với!"

"Bỏ ra!" DaeHwi gạt mạnh tay WooJin khỏi tay mình.

"Anh xin lỗi!" WooJin khẩn khoản nói trong khi đôi chân anh run lên vì mệt mỏi.

"Đi mà ăn đồ ăn của cô bé đó. Cần gì anh phải nhặt lại thứ này!" Cậu hét lên rồi gạt luôn chiếc hộp trên tay anh xuống đất.

"Không!" Anh cúi xuống nhặt chiếc hộp lên. "Anh chỉ ăn đồ của em thôi. Anh không nhận đồ của ai đâu."

Rồi như chứng minh lời nói của mình, WooJin dùng tay lấy thức ăn trong hộp ra ăn ngon lành. Mặc cho những hạt cát bám đầy trên miếng thức ăn, anh vẫn nhai nuốt hết miếng này đến miếng khác trước con mắt ngạc nhiên của DaeHwi.

"Anh điên chắc, nó bẩn hết rồi. Đừng ăn nữa." Cậu đánh mạnh vào bàn tay bám đầy thức ăn của anh.

"Không. Nó ngon lắm. Không bẩn chút nào!" WooJin lắc mạnh đầu quả quyết.

"Anh đừng ăn nữa, em tin anh là được chứ gì." DaeHwi nhăn mặt nói, đôi tay cậu cố gắng giữ anh không cho bốc thêm thức ăn.

"Hwihwi tin anh nhưng anh vẫn phải ăn. Đây là đồ em mang cho nên anh không được bỏ!" Anh bướng bỉnh nói với đống thức ăn vẫn đầy trong miệng.

"Anh còn bướng nữa là em giận đấy!" Cậu quát lên khi anh cứ cố chấp ăn chỗ thức ăn dính đầy cát.

"Đừng. Đừng giận anh!" WooJin nhăn nhó níu tay cậu.

"Vậy thì nghe lời em đừng ăn chúng nữa."

"Ừ." WooJin cúi đầu đáp.

.........................................

"Anh uống đi!" DaeHwi đưa cho anh viên thuốc cảm và cốc nước nhỏ khi cả hai đang ở trong trạm xá.

WooJin nhận lấy rồi lặng lẽ uống, khẽ đưa mắt nhìn thân hình nhỏ bé của cậu đang đứng bên cửa sổ, anh khẽ nói: "Lần sau anh sẽ không như vậy nữa!"

"Sao cơ?"

"Anh sẽ không nói chuyện với MiYeon nữa!"

"Ừ."

"Anh cũng sẽ không làm Hwihwi giận nữa!"

"Ừ."

"Hwihwi à!"

"Sao?"

"Em... em... có yêu anh không?" WooJin ngại ngùng nói, hai tai anh đỏ bừng.

"Anh nghỉ đi. Em ra ngoài!" DaeHwi nói nhanh rồi đi ra ngoài.

Còn lại WooJin vẫn ngồi trên chiếc giường nhỏ trong trạm xá, anh khẽ cười buồn. Chưa bao giờ cậu trả lời anh, cũng chưa bao giờ cậu nói yêu anh. Nhưng anh, một tên si tình ngốc nghếch, mỗi khi cậu lảng tránh trả lời, anh vẫn hay tự nói với bản thân mình rằng:

"Em yêu anh mà phải không, Hwihwi?"

WooJin lại chở DaeHwi trên chiếc xe cũ kĩ của mình, hôm nay anh đạp chậm hơn, anh cũng thôi nghêu ngao hát như mọi ngày.

Ngước lên nhìn mái tóc cháy nắng của anh, tim cậu chợt quặn lại đến đau nhói. Vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, DaeHwi khẽ thì thầm:

"Lần sau, đừng ốm nữa! Em không thích đâu!"

"Ừ! Anh hứa!" WooJin cười tươi đáp.

~oOo~

Tối nay nhà anh và nhà cậu cùng nhau ăn cơm, lý do là để chúc mừng anh WooDam đã tìm được việc làm. Ba mẹ hai bên vui lắm vì có mấy khi họ gặp gỡ được nhau, công việc buôn bán rồi lo toan cho cuộc sống khiến những người bạn thuở nào trở nên khó gặp nhau.

"Hwihwi lớn nhanh quá!" Ba WooJin cười tươi nói.

"Vâng! Mới ngày nào 2 đứa con bé tí mà bây giờ đã sắp thành vợ chồng rồi!" Mẹ DaeHwi vui vẻ nói.

"Mẹ!" Cậu khẽ nhăn mặt.

"Cái thằng này. Ngại gì chứ! Mau mau lấy nhau rồi sinh cháu cho mẹ bế!" Mẹ WooJin cười to.

"Con không nói với mấy người nữa!" DaeHwi đặt bát cơm xuống rồi chạy nhanh lên phòng.

"Ha ha. Thằng bé xấu hổ đáng yêu chưa kìa!" Mọi người cười ồ lên khi thấy khuôn mặt ửng hồng của cậu.

"Con xin phép!" WooJin cũng đặt bát cơm xuống rồi chạy theo cậu.

Cả nhà lại tiếp tục bữa cơm và những câu chuyện phiếm thú vị. Ai cũng vui vẻ, hào hứng với buổi gặp gỡ này.

"Em sao thế! Mọi người chỉ đùa thôi mà!" WooJin ngồi xuống bên cạnh DaeHwi khi cậu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngoài ban công.

"Em không thích!"

"Ừm. Hwihwi này! Việc đám cưới của bọn mình..."

"Em không muốn nói về chuyện này nữa!" Cậu đứng dậy, toan bước khỏi.

"Sao chứ?" Níu lấy bàn tay cậu, WooJin hỏi.

"Chúng mình còn trẻ. Chẳng nhẽ anh không định đi học đại học, anh định bắt em chưa tốt nghiệp cấp ba đã lấy chồng. Rồi chúng ta sẽ sống bằng cái gì, anh sẽ làm nghề gì khi chỉ học hết lớp 12...." DaeHwi nói to và quyết liệt.

"Hwihwi..."

"Anh đừng nói nữa. Em sẽ không an phận đâu. Em cũng sẽ không lấy một người chồng có trình độ văn hóa thấp kém đâu. Em sẽ lên thành phố, sẽ học đại học, rồi kiếm một việc làm có tiền lương thật cao. Em không muốn phải như mẹ, suốt ngày quanh quẩn nơi xó bếp, đến chiếc áo lành lặn cũng chưa được mặc một lần."

"Anh hiểu rồi!" WooJin cúi đầu nói nhỏ.

"Em mệt, anh về đi!" DaeHwi thở dài chán nản.

"Ừ. " Anh khẽ đáp rồi đi nhanh xuống dưới nhà, vội vàng chào mọi người, anh xin phép về sớm.

Đạp xe trên con đường đất tối om, WooJin đờ đẫn nhìn về khoảng không phía trước. Từng lời cậu nói vẫn văng vẳng bên tai anh, vẫn như những cái đánh đau điếng vào anh. Anh biết cậu có khát vọng, có ước mơ; còn anh thì lại chẳng có gì ngoài tình yêu si dại này. Anh không thể nào cản đường của cậu, anh biết nếu yêu cậu thì phải để cho cậu được toại nguyện, được hạnh phúc. Nhưng anh cũng không thể từ bỏ cậu được, cậu là tất cả của anh, là lẽ sống của anh.

Anh sẽ lên thành phố, anh sẽ học đại học, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền. Rồi lúc đó anh sẽ cưới cậu. Anh nhất định sẽ mang cho cậu cuộc sống sung túc mà cậu hằng ước mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro