Chương 21 - Lộ tẩy rồi, đám cưới thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi thôi." WooJin ra lệnh, đương nhiên DaeHwi không dám phản kháng.

Cứ thế, WooJin đi trước, DaeHwi dìu ba nó tập tễnh theo sau. Ít ra, dù sắc mặt u ám nhưng WooJin vẫn nể mặt 'ba vợ' dìu ông lên xe.

Lên xe rồi bầu không khí càng kinh khủng, vừa kì cục vừa ngột ngạt. DaeHwi vẫn còn bàng hoàng, sốc, ngượng,... vì hai chữ 'ba vợ' mà Tổng giám đốc tự nhận lúc nãy. Còn WooJin trong lòng bực dọc vì trong lúc nguy cấp, DaeHwi chẳng ngại gọi cho JiHoon mà không thèm để ý đến người 'chồng' (dù là chồng trên danh nghĩa) này! Còn ba DaeHwi được một phen sợ mất mật, gương mặt vẫn còn rõ sự sợ sệt, đến nỗi WooJin tránh một chú chó băng qua đường, xe phanh gấp cũng đủ làm ông kinh hãi. Tóm lại, trên xe, 3 người 3 tâm trạng, không ai nói với ai lời nào.

Xe cứ lao vun vút trên đường, cảnh vật vèo vèo lướt qua bên cửa sổ, WooJin không thèm hỏi ý kiến ai đã cho xe chạy thẳng đến bệnh viện.

DaeHwi nãy giờ lơ đãng thấy xe vừa thắng lại đã như người mất hồn bước xuống: "Vào nhà thôi ba!"

Ba nó nheo mắt, khóe miệng giật giật, liếc nhìn nó rồi liếc nhìn WooJin, quả nhiên sắc mặt hắn ta càng thêm u ám. Không bực tức mới lạ, khi người đi chung xe với bạn không hề chú tâm đến việc đã đi đâu, vô cùng lơ đãng suốt quãng đường chỉ nhìn ra cửa sổ, cơ bản là không hề nhìn đến 'tài xế' kiêm 'ông xã' trước mặt.

Nó linh cảm có gì đó khác thường, ba nó đứng đó liên tục nháy mắt ra hiệu mà nó vẫn chưa hiểu lắm liền nhìn qua WooJin thì thấy sắc mặt hắn đang không được tốt lắm, nếu không muốn nói là rất xấu! Nó nhìn ra sau lưng hắn, đập vào mắt là hai chữ BrandNew.

"Đây là bệnh viện."

"A thì ra đây không phải là nhà mà là bệnh viện!"

WooJin chịu hết nổi phải lên tiếng thì cũng vừa đúng lúc DaeHwi nhận ra đây là đâu, kết quả là 2 người cùng nói một lượt. WooJin gằng giọng:

"Cũng nhận ra rồi à?"

Một câu hỏi vừa như hỏi mà vừa như không, lại hàm ý mỉa mai nó, DaeHwi gãi gãi đầu rồi tròn mắt: "Mà Tổng giám đốc, anh bị bệnh gì hả?"

Đùng đùng... DaeHwi vừa dứt lời, trên WooJin đã mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng. Thật là hết nói nổi, không biết nó quá ngây thơ hay thật sự là ngốc nghếch, đến nỗi ba nuôi nó còn phải đau khổ day day hai bên thái dương, trong đầu thầm than thở: "Con ơi là con, người ta có lòng tốt đưa mình đến bệnh viện kiểm tra mà!"

"Cậu không quan tâm đến sức khỏe của cậu nhưng tôi thì lo cho sức khỏe ba vợ tôi, không được à?" WooJin hết sức kiềm chế nói ra từng chữ, tránh không cho bản thân chạy đến bóp cổ cậu nhóc ngờ nghệch kia.

"Ba vợ! Ba vợ! Ba vợ!" hai chữ ấy mỗi lần được WooJin thốt ra là y như rằng DaeHwi bị đứng hình, cảm xúc đan xen khiến nó không thể tập trung suy nghĩ được.

Trong lúc nó đang bần thần suy nghĩ thì WooJin đã dìu 'ba vợ' đi vào trong, khi đi ngang, ông lấy tay huých DaeHwi một cái mới kéo được nó về thực tại.

Kết quả khám bệnh cho thấy DaeHwi và ba nó chỉ bị xây xát nhẹ, chủ yếu là tinh thần hơi hoảng loạn. Sau đó, bác sĩ dặn dò vài điều, nó đã cố tập trung nhưng những lời dặn dò đó vẫn không tài nào lọt vào tai nó được.

Một lúc sau, WooJin đứng dậy chào bác sĩ, DaeHwi đang ngơ ngẩn ngẩn ngơ cũng lục tục đứng lên cáo từ. Cơ bản là nãy giờ ngồi đó nhưng những lời bác sĩ nói vào tai này ra tai kia mất rồi, nó chỉ chú tâm suy nghĩ: "Sao lại gọi 'ba vợ' nghe thân mật thế chứ? WooJin đón nhận mối quan hệ này bình thản đến vậy ư?"

.

WooJin lại đánh xe đưa 2 ba con DaeHwi về nhà. Hai người vừa xuống xe chưa kịp chào một tiếng thì hắn đã chạy mất hút, DaeHwi quay lại nhìn ba nó cười ngượng nghịu.

Ba nó tuy không trẻ tuổi cũng không học rộng hiểu sâu, nhưng với tính tình con mình thì nắm rõ như lòng bàn tay, qua con mắt tinh tường của ông thì tính cách của Park WooJin sẽ không dễ gì chịu kết hôn với một người mà hắn hoàn toàn không có tình cảm, hay nói trắng ra thì tuy không một lòng một dạ với DaeHwi nhưng có chút tình cảm là chuyện chắc chắn. Nhất là phản ứng lúc nãy của cậu ta, đích thị là giận hờn, giận hờn vì bị chạm vào lòng tự ái.

Thậm chí trong lúc DaeHwi lơ đãng, ông và cậu con rể cũng đã trò chuyện được mấy câu. Đại loại là ông bảo DaeHwi rất ngốc, lại hay vô tâm, làm việc thì ít suy nghĩ, nên có gì nó làm sao cũng đừng trách mắng, thấy mình sai nó sẽ tự sửa, nhưng cái gì càng cấm thì nó càng ương ngạnh làm, tóm lại tính toán với thằng con này chỉ thêm bực mình.

WooJin chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng nhưng hai tai 'vểnh' lên nghe ông nói không sót một chữ. Nghe xong hắn trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói giọng trầm trầm: "Con nghe nói ba từng làm đầu bếp. Hay ba vào AJ làm đầu bếp lại đi!"

Ba DaeHwi hơi bất ngờ, thằng nhóc này lạnh lùng thích ra lệnh thế mà cũng có lúc lễ phép thế này, ông lại rùng mình khi nhớ lại cảnh hắn tả xung hữu đột lúc nãy với cảnh tượng lúc này quả thật khác xa một trời một vực. Ông hơi bất ngờ vì sự thay đổi thái độ đột ngột của con rể mình, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Một phần vì máu đầu bếp vẫn luôn chảy trong người ông, một phần vì nhớ đến cảnh tượng lúc nãy ông sợ mình từ chối sẽ bị con rể quý này đá xuống xe mất!

Thế nên ông thấy đứa con rể này bề ngoài lạnh lùng nhưng cũng biết quan tâm, tuy không biết cách biểu lộ cảm xúc nhưng rất biết che chở. DaeHwi chưa biết có được hạnh phúc hay không nhưng ít ra con gả vào nhà họ Park chắc sẽ không bị bắt nạt.

Lên nhà, DaeHwi bảo ba đi nghỉ rồi ở ngoài một mình dọn dẹp, đi chợ rồi nấu ăn.

Tối đến, vết thương trên mình bắt đầu đau nhức, gặp cả ngày hôm nay nó làm việc luôn chân luôn tay nên càng đau dữ dội. Bởi vậy suốt đêm nó không ngủ được, đến gần 2 giờ sáng vừa chợp mắt chút xíu, nhưng vừa mở mắt nó đã phát hiện mình trễ giờ làm.

DaeHwi bất giác run lập cập, hôm qua không biết đã làm gì mà Tổng giám đốc nhìn mình với ánh mặt 'hận thù' như vậy, hôm nay thì đi muộn, chắc chắn bị trừ lương. Thà đến muộn còn hơn vắng mặt, DaeHwi liền ba chân bốn cẳng vệ sinh cá nhân rồi đến công ty trong tích tắc.

Kết quả là vừa đến nơi, tình cờ Trưởng phòng nhân sự cũng đang ở đại sảnh, vừa thấy nó liền ngoắc lại: "Hôm nay cậu không cần đi làm nữa!"

Nghe đến đó, DaeHwi nước mắt lưng tròng, đây là 1 cách đuổi khéo của công ty đó ư? Tên Park WooJin đó nhỏ nhen không nghĩ đến tình cảm vợ chồng gì hả? DaeHwi tức khí, lấy hết gan trong mình, cộng thêm sức mạnh của tờ giấy đăng ký kết hôn nên liền một mạch đi thẳng lên tầng 40.

Trưởng phòng Kim đứng đó không hiểu gì, rõ ràng sáng nay, lần đầu tiên Tổng giám đốc đích thân xuống tầng Nhân sự, lại đích thân bảo hôm nay DaeHwi có việc cá nhân xin nghỉ phép. Chỉ riêng việc WooJin xuống tận đây thôi đã là chấn động, huống chi lại đến xin nghỉ cho một nhân viên cỏn con, thế nên cả phòng Nhân sự chỉ còn nước đứng hình, đồng loạt gật gật đầu như gà mổ thóc. Trưởng phòng Kim nhớ lại còn phải rùng mình, vậy mà DaeHwi sao lại đến đây? Lại còn hùng hổ vào thang máy bấm lên tầng 40 nữa chứ?

.

DaeHwi hít vào rồi thở ra, một lần nữa nó lại thua trận tâm lý trước đối thủ – Park WooJin, vừa lên đến tầng 40, mới tới cửa phòng làm việc của hắn thì nó đã cảm nhận khí thế áp đảo, lạnh băng của hắn. Vừa nghĩ đến, chân nó đã nhũn ra nhưng vẫn cười cười với cô thư kí, cô ta ra hiệu nó cứ gõ cửa.

Cộc cộc cộc...

"Vào đi!"

DaeHwi lén lút bước vào như đi ăn trộm, vừa mở miệng ra thì đã xu nịnh như một 'bản năng', đúng là mức độ nô tỳ hóa của nó ngày càng cao: "Tổng giám đốc, anh làm việc vất vả quá..."

Nghe giọng DaeHwi, hắn liền ngẩng mặt lên, bỏ ngoài tai lời nịnh nọt ấy, WooJin lên tiếng: "Vừa hay tôi cũng tính hết giờ sẽ đến chỗ cậu."

DaeHwi than thầm: "Ôi vậy là mình tự chui đầu vào rọ ư? 'Vừa hay' của hắn chắc chắn không có gì tốt lành rồi. Hay hắn định đến trực tiếp thông báo mình bị đuổi việc, sẵn tiện cười hả hê khi thấy mặt mình lúc đó?"

"Lộ tẩy rồi, đám cưới thôi." WooJin nói một cách thản nhiên, bút vẫn đang lướt trên xấp tài liệu, ánh mắt cũng chăm chú đọc gì đó, WooJin nói ra câu đó nhẹ như không liên quan gì đến hắn.

"Cái gì cơ? Lộ tẩy? Là sao Tổng giám đốc?" DaeHwi gần như hét lên.

Tới lúc này WooJin mới chậm rãi bỏ bút xuống, lấy tay day day huyệt thái dương: "Hôm qua, lúc đó tôi hơi kích động nói ra hai chữ 'Ba vợ' nên lão Tứ đã sinh nghi, điều tra... Và sáng nay, lúc tôi ra ngoài có nhờ cô SoMi vào lấy chút tài liệu cho cuộc họp, vô tình tôi lại để quên tờ giấy kết hôn trong xấp tài liệu đó..."

Rồi, toi rồi. DaeHwi mặt mày nhăn nhó, nếu lão Tứ gì đó biết thì bất quá cũng chỉ có thêm 2 lão: Lão Nhị và lão Tam biết thôi. Còn đến tai thư kí SoMi, thì tốc độ lan truyền thông tin có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng. Còn nãy giờ vào công ty chưa thấy gì lạ có lẽ do chuyện này liên quan đến Tổng giám đốc trong truyền thuyết nên cô ấy chưa dám đồn đại linh tinh... nhưng cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra.

"Giấy không thể gói được lửa nên anh muốn 'phủ đầu' dư luận, tổ chức đám cưới sớm để không mang danh là giấu giếm?" DaeHwi tự nhiên thông minh đột xuất khiến WooJin hơi bất ngờ.

"Xem ra cậu cũng hiểu chuyện nhỉ? Vậy cậu sắp xếp đi, nếu tôi sắp xếp kịp thì cuối tuần này gửi thiệp mời, cuối tuần sau tiệc cưới sẽ diễn ra."

"Hai... hai tuần có phải hơi gấp không Tổng giám đốc?"

"Không gấp, bây giờ chúng ta sẽ đi chọn nhẫn cưới."

DaeHwi ú ớ chưa kịp nói gì đã bị WooJin kéo đi một cách thô bạo.

.

Trên xe, đột nhiên trong lòng WooJin thấy có chút áy náy, ngay từ đầu cuộc hôn nhân này hắn đã lợi dụng DaeHwi, lợi dụng ai không lợi dụng lại chọn ngay một cậu nhóc ngờ nghệch như thế. Chuyện này thật sự có chút bỉ ổi... WooJin không kìm được lại quay sang nhìn nó, nhìn dáng vẻ cúi đầu, toàn thân khẽ run run, hắn chợt thấy mềm lòng, không kìm được lấy chiếc khăn trong túi áo đưa cho DaeHwi, khẽ an ủi:

"Thôi, đừng khóc nữa."

WooJin có đọc một vài tài liệu, bảo là các cặp vợ chồng thường có triệu chứng khủng hoảng tiền hôn nhân, có lẽ DaeHwi đang bị như vậy, các cuộc hôn nhân dựa trên quan hệ tình cảm còn bị khủng hoảng, huống chi cuộc hôn nhân chớp nhoáng này của họ không tránh khỏi 'khủng hoảng' cũng là điều dễ hiểu. Đương nhiên là 1 người thực tế như hắn sẽ không đời nào chịu đọc mấy thứ tài liệu, sách vở ngu ngốc như vậy, nhưng dù sao DaeHwi lấy hắn cũng đã thiệt thòi, vừa vào nhà đã bị bà nội tạt một gáo nước lạnh, tuy vô tâm nhưng chắc nó vẫn bị tổn thương, nên WooJin đã chịu nhượng bộ đọc vài quyển sách, lên mạng tìm vài tài liệu về hôn nhân để xem.

Nhưng DaeHwi không hề có phản ứng nào trước lời an ủi của hắn. WooJin có chút ngượng ngùng, đưa khăn tay đến gần nó hơn, "Tôi đảm bảo sau khi kết hôn sẽ cho cậu được tự do, không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của cậu, cũng không ức hiếp cậu."

DaeHwi vẫn gục đầu không đáp. WooJin không kìm được khẽ vỗ vỗ vào vai nó. Lúc ấy DaeHwi mới giật mình quay qua:

"Hả? Cái gì? Tổng giám đốc đang nói chuyện với em?"

Nói rồi còn giơ tay ra dụi mắt, ngượng ngùng gãi đầu, cười cười ra vẻ ngây thơ, "Lúc nãy em ngủ không nghe thấy, Tổng giám đốc nói lại đi."

"..."

Sắc mặt của WooJin từ từ trở nên rất khó coi. DaeHwi tiếp tục giả lả cười nói:

"Làm gì mà xị mặt ra như thế, hôm nay Tổng giám đốc lái xe như rùa bò í, em buồn ngủ quá nên mới ngủ gật."

WooJin im lặng một lúc, cất cái khăn vào túi, hạ thấp giọng, lạnh lùng nói:

"Hôm nay chọn nhẫn, bảy giờ sáng mai đi đặt đồ cưới! Cậu thử ngủ quên xem!"

"Biết rồi biết rồi, đừng có gào lên như thế."

DaeHwi bình thường nhút nhát nhưng hễ ai đụng vào giấc ngủ của nó là nó liền dữ như cọp, lườm hắn rồi ngáp một cái, "Không có chuyện gì thì em ngủ tiếp đây, Tổng giám đốc tiếp tục lái chậm như vậy đi."

Nói rồi nó tiếp tục ngả người vào ghế, mí mắt dần dần khép lại, đó là hậu quả của việc tối qua ngủ không đủ giấc. WooJin từ từ xiết chặt vô lăng, những mạch máu trên mu bàn tay hằn lên thấy rõ. Đúng là 'ba vợ' nói không sai, tính toán với nó đúng là chỉ thêm bực mình. Thế mà lúc nãy mình còn tưởng cậu ta buồn quá nên khóc, thương xót cậu ta, đồng cảm với cậu ta, thậm chí còn vì thế mà thấy day dứt, lại còn dịu dàng an ủi, đưa khăn tay cho cậu ta. WooJin tự mắng mình đúng là kẻ đại ngốc!

Chẳng mấy chốc đã gần đến tiệm trang sức, DaeHwi vẫn ngủ rất ngon, gật gà gật gù như đã bị mất ngủ mấy đêm liền. WooJin nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng giơ tay ra đẩy nó một cái. Nó giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mộng, hết hồn nhảy dựng lên, đập đầu vào nóc xe, đau đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó, vừa xoa đầu vừa trách móc:

"Tổng giám đốc, em nằm mơ đúng đến đoạn gay cấn, anh đập một cái khiến em giật bắn cả người."

WooJin cố kìm nén ý nghĩ đấm cho nó một quả, lạnh lùng nói:

"Sắp đến rồi."

"Ừm." DaeHwi lơ đãng đáp, WooJin thấy thái độ đó hơi bực dọc.

Cả hai im lặng một hồi WooJin lên tiếng trước: "Này, sao không nói gì đi?"

"Chẳng phải lúc trước đi chung xe anh bảo em đừng lắm điều, khiến anh không tập trung được à?"

WooJin đơ người, quả thật trước đây có lần DaeHwi lanh chanh nói mãi nên hắn có nói như vậy, nhưng không ngờ có lúc câu nói ấy phản chủ, lại gặp DaeHwi nhớ dai như vậy nên WooJin đành... im lặng.

Không lâu sau chiếc xe đã dừng lại trước cửa hàng trang sức, DaeHwih tò mò bước vào. Đúng là một cửa hàng cao cấp, các thiết kế đều hết sức tinh xảo và thời thượng.

Trong khi DaeHwi đang 'sáng mắt' nhìn đắm đuối hết món này tới món khác thì WooJin đã đến bên cạnh: "Thích cái nào chọn đi!"

DaeHwi tham lam nói: "Chọn hết được không Tổng giám đốc?"

WooJin chau mày, khẽ gầm trong miệng: "Đến hôm đó tay đâu mà đeo cho hết?"

DaeHwi nghe thấy thế liền phụng phịu hai má, nhưng nhìn một hồi lâu vẫn không biết chọn cái nào; trong đầu nó nảy ra một ý tưởng, liền bắt chước các diễn viên trong phim khi chọn nhẫn cưới: "Lấy cho tôi chiếc đắt nhất."

Cô nhân viên bán hàng cung kính tuân lệnh, chẳng mấy chốc đã mang ra chiếc nhẫn to đùng, nhìn hết sức sang trọng, trên đó đính một viên ngọc lục bảo Xibia, xung quanh còn được cô giới thiệu có chín viên kim cương, giá trị đúng là không tưởng. Nhưng DaeHwi cũng công nhận là mình... không xứng đáng với chiếc nhẫn này nên lắc đầu bảo cô ấy mang đi cất.

WooJin chau mày: "Không cần tiết kiệm cho tôi."

"Thôi, nhẫn cưới thế nào cũng được. Anh chọn đi!" DaeHwi nhún vai tỏ vẻ bất lực. Sắc mặt WooJin lập tức sa sầm, không nói không rằng kéo nó ra khỏi trung tâm trang sức cao cấp này.

Trên đường lái xe đưa nó về, sắc mặt của hắn cũng không khá lên tẹo nào. DaeHwi cũng chỉ biết chống cằm nhìn ra ngoài, tự lượng sức mình không nên chọc hắn lúc này.

Khi về đến nhà, trước khi DaeHwi xuống xe thì WooJin đã 'nhắc nhở':

"Mai tuyệt đối không ngủ quên, tôi ghét nhất là chờ đợi!"

"Rồi rồi, em biết rồi Tổng giám đốc ơi."

"Nếu một cái đồng hồ báo thức không gọi cậu dậy được thì đặt ba cái..."

"Ngày nào em cũng đặt 3 cái đó chứ, nhưng để an toàn, mai em sẽ đặt 5 cái." WooJin chưa nói xong thì nó đã cướp lời, đã vậy còn ra vẻ ngây thơ vô số tội

"..." WooJin nghe xong thì nghẹn, không còn gì để nói nên phẩy phẩy tay ra hiệu nó vào nhà đi.

.

Gần bảy giờ hôm sau, WooJin gọi điện thoại cho DaeHwi bảo mình đang đợi dưới nhà, rất may chỉ một hồi chuông thì đầu dây bên kia đã bắt máy, chứng tỏ nó đã dậy từ nãy giờ.

"Xuống nhà, tôi đang dưới này."

"..."

Tút tút tút... DaeHwi chưa kịp nói gì hắn đã tắt máy, đúng là đồ bá đạo, giàu mà còn tiết kiệm tiền điện thoại.

Nhưng đối với chút 'thiệt thòi' này của DaeHwi quả là không thể so sánh được với WooJin, vì quá trình thử quần áo đúng là một cơn ác mộng. DaeHwi luôn vui tươi thử hết bộ này đến bộ khác mà nhân viên tiệm áo cưới mang ra.

Đầu tiên là một bộ đồ đúng chuẩn Hàn Quốc.

WooJin: "Không được, nhìn cổ lỗ sỉ quá!"

Tiếp theo, DaeHwi được nhân viên tiệm áo cưới này dụ dỗ mặc thử một bộ đồ theo phong cách Trung Quốc.

WooJin lắc đầu: "Đám cưới chứ không phải hát cải lương, vả lại bọn đó đang xung đột chính trị với chúng ta, mặt đồ bọn nó làm gì!"

Lần này đến DaeHwi bó tay, đám cưới mà hắn lại lôi tới chính trị vào đây. Thật là bái phục.

Sau đó, DaeHwi lại được mấy cô nhân viên tư vấn cho một bộ trang phục hoàng gia Ấn Độ. "Anh thấy thế nào?"

WooJin lắc đầu: "Thay bộ khác..."

DaeHwi tiếp tục bị xúi giục mặc một bộ trang phục như mấy vị thần trong thần thoại Hi Lạp, trên đầu còn bị gắn cái vòng nguyệt quế. Khỏi phải nói, WooJin vừa thấy đã lắc đầu: "Cậu không lựa được bộ nào bình thường ư?"

DaeHwi nghe hắn quát liền xụ mặt xuống, mấy cô nhân viên cũng điếng hồn liền đẩy nó vào phòng thay đồ và đưa cho một bộ vest trắng.

Lần này nó bước ra khỏi phòng thay đồ, hi vọng vừa mắt cái người khó tính kia. Quả nhiên WooJin nhìn nó bằng ánh mắt khá hơn, nhìn tươm tất nhưng hơi cứng nhắc.

"Thay đồ ra đi!"

DaeHwi lẳng lặng nghe lời, chui vào phòng thử đồ, nói vọng ra: "Mà Tổng giám đốc ơi, anh thích phong cách nào? Sexy? Mạnh mẽ? Năng động? Hay trẻ con?"

"Ý cậu là tôi thích là được, cậu không ý kiến đúng không?"

"Đúng rồi, Tổng giám đốc tự quyết định là được."

DaeHwi trả lời thản nhiên, WooJin lại sầm mặt, bất ngờ mở cửa phòng thay đồ, may là DaeHwi đang mặc áo vào nhưng vẫn không tránh khỏi la oai oái.

"Đi ra! Chúng ta nói chuyện một chút!"

DaeHwi sau khi đã hoàn hồn lại thì ngoan ngoãn nghe lời, theo WooJin ra xe.

Hắn ta đứng dựa vào xe, một hồi lâu mới mở lời: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu." DaeHwi quay sang thờ ơ nói:

"Nói đi, em đâu có ngăn Tổng giám đốc."

WooJin quay sang nhìn nó, nghiêm túc nói:

"Hôm qua tôi nói chuyện với ba cậu rồi. Ông nói chúng ta có thể kết hôn ông rất vui. Việc kết hôn thế nào do chúng ta tự quyết định. Đến lúc ấy... ông cũng chỉ phụ trách tham gia hôn lễ."

Xem ra bố nó cũng sợ nó rồi, chỉ mong nó sớm yên bề gia thất. "Ừm, ba tôi hơi lười." DaeHwi gật gù, "Thế thì sao?"

Ánh mắt của WooJin có chút lạnh lùng, "Vì thế, cậu muốn... một hôn lễ như thế nào?"

Cuối cùng nó đã hiểu ý của Tổng giám đốc, nghiêng đầu buồn phiền suy nghĩ, nghĩ rất lâu, lâu đến mức khả năng chịu đựng của hắn sắp đến cực điểm nó mới quay sang, nhún vai và nói, "Tùy anh."

WooJin nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Nghĩ lâu như thế, chỉ nghĩ được... tùy sao?"

Nó làm ra vẻ vô tội, gật đầu: "Đúng vậy, hôn lễ thế nào cũng được. Dù sao thì em cũng chưa từng kết hôn, Tổng giám đốc sắp xếp đi."

Thế nào gọi là chưa từng kết hôn! Lẽ nào tôi đã từng kết hôn? Thái độ không chút bận tâm của nó càng khiến WooJin khó chịu. Vốn tưởng rằng nó sẽ đưa ra những yêu cầu như "một hôn lễ đầy bong bóng hoặc hoa tươi", "đoàn xe diễu hành khắp thành phố", với đầu óc kỳ quái của nó, cho dù đưa ra yêu cầu như thế nào WooJin cũng không thấy lạ, nhưng nó chỉ nói là 'tùy!'.

"Sao lại tùy?" WooJin thấp giọng.

"Dù sao lần kết hôn này cũng như chúng ta đang đóng kịch, rầm rộ quá làm gì!"

Nhìn vẻ mặt bất cần của nó, đột nhiên WooJin thấy lòng khó chịu, hôm qua là "Thôi, nhẫn cưới thế nào cũng được. Anh chọn đi!", hôm nay thì "Đúng rồi, Tổng giám đốc tự quyết định là được." rồi "Tùy anh." Lúc nói những câu ấy, quả thực vẻ mặt của DaeHwi rất nghiêm túc, chứng tỏ trong lòng nó cũng nghĩ như vậy. Đây cũng là sự thật, mục đích của hôn lễ này là để diễn kịch cho mọi người xem. Hai người đều hiểu rất rõ. Nhưng không biết vì sao, nghe nó nói ra một cách thoải mái như vậy, trong lòng WooJin lại có cảm giác nhói đau mơ hồ và cả... hụt hẫng.

Vốn dĩ đối với bất cứ ai mà nói, hôn nhân là một chuyện vô cùng quan trọng. Rất nhiều người đều mơ ước được mặc bộ đồ đẹp nhất, được đeo chiếc nhẫn đẹp nhất, thậm chí là có hôn lễ hoành tráng nhất. Nhưng cái ngày hạnh phúc nhất đối với những người khác lại trở thành màn kịch đối với DaeHwi. Thái độ bất cần và nụ cười hời hợt của nó khiến WooJin thấy xót xa. Cảm giác ấy giống như... hắn trở thành hung thủ hủy hoại hạnh phúc của DaeHwi vậy.

Càng nhìn càng thấy nụ cười của DaeHwi nhức mắt, WooJin lầm bầm, được thôi, tùy tôi chứ gì, không rầm rộ chứ gì! Tôi đã không muốn rầm rộ nên mới kêu cậu chọn, chọn nhẫn cưới, chọn đồ cưới,... Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định, hãy đợi đấy!

.

Hậu quả là suốt ngày hôm đó, DaeHwi bị WooJin chở đi khắp nơi. Chủ yếu là gặp bạn của hắn và nhờ giúp đỡ.

Đầu tiên là SeongWoo – một nghệ nhân kim hoàng nổi tiếng nhất thành phố này. DaeHwi mới đầu hơi khó hiểu nhưng WooJin đã nhanh chóng giúp nó giải đáp thắc mắc: "Không chọn được mẫu nào ăn ý chứ gì? Thế thì thiết kế một cái hoàn toàn mới, độc nhất vô nhị."

Yêu cầu của WooJin đưa ra là: "Đơn giản mà sang trọng."

Tiếp theo là đến một shop áo cưới khác, to gấp mấy lần cái lúc nãy. Lần này WooJin gọi một anh chàng nào đó ra đón, anh chàng đó tên là Daniel – là một nhà thiết kế quần áo hoạt động nhiều năm tại kinh đô thời trang Paris vừa về nước không lâu.

Bạn cũ gặp lại, hai người đàn ông hàn huyên trong chốc lát rồi vào chủ đề chính, WooJin nói sơ về cuộc hôn nhân này, đương nhiên là giấu nhẹm đi lí do thật sự bên trong. Anh chàng Daniel này sống ở nước ngoài đã lâu nên tư tưởng rất thoáng, hắn vỗ tay chúc mừng, đã vậy còn khen WooJin biết đánh nhanh thắng nhanh, đùng một cái là cưới. Sau đó, hắn cam đoan sẽ thiết kế cho DaeHwi một bộ quần áo thật tuyệt, độc nhất vô nhị.

Mục đích đến đây đã xong, nhưng trước khi ra về, WooJin bị Daniel kéo sang một bên thì thầm vào tai: "Cậu thật có mắt nhìn người, cậu nhóc này vừa đáng yêu vừa biết nghe lời. Tớ nghe SeongWoo bảo nhẫn cưới do cậu đặt, đến cả đồ cưới cũng do cậu chọn... Cậu 'vợ' này rất chiều ý cậu... Có lẽ đây là người 'vợ' ngoan hiền cuối cùng nhưng đã bị cậu nhặt mất rồi."

Nghe thằng bạn nói vậy, WooJin cười gằng, sau đó kéo DaeHwi ra khỏi tòa nhà.

Ra được đến nơi, Daniel liền nói với theo: "À, khi nào tổ chức? Có cần gấp lắm không?"

WooJin không xoay lại, chỉ nói to: "Hai tuần nữa!"

Anh bạn đó bất mãn hét lại: "Oh shit! Sao tới giờ này cậu mới tới? Nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức! Nhưng vì cậu nhóc dễ thương kia chứ không phải vì thằng bạn thối tha như cậu đâu!"

DaeHwi đi bên cạnh nghe hai người bạn thân nói chuyện thoải mái như thế cũng khẽ cười... Nhưng quả thật, hai tuần – có gấp lắm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro