Chương 23 - Đêm tân hôn nhớ đời (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc chúc rượu, đương nhiên ải khó qua nhất, cực hình nhất đối với DaeHwi là mời bà nội WooJin. Thấy nó và WooJin khoát tay đi lại, bà không chút nể mặt bĩu môi nhìn sang hướng khác. Phải đến khi WooJin ho khan mấy tiếng mới miễn cưỡng quay đầu lại, nhận ly rượu từ tay DaeHwi rồi nhấp môi chút ít.

Ngồi bên cạnh bà là Đầu Đinh, hôm nay cậu nhóc ăn mặc chỉnh tề, nhìn rất là bảnh trai nhưng gương mặt lại không vui vẻ gì hết. DaeHwi đã mấy lần chọc ghẹo mà Đầu Đinh chỉ nhếch mép lấy lệ. WooJin thấy nó hay lơ là chạy đến bên cạnh em mình cũng thấy hơi khó chịu, trong lòng thầm bảo DaeHwi không biết nặng nhẹ, bỏ mặt một mình hắn tiếp khách thế này. Đó là lí do chính hay thật sự, thật sự WooJin đang... ghen?

Bên cạnh 'lão phật gia' nhà họ Park đương nhiên là MinAh, hôm nay cô mặc bộ váy mà DaeHwi từng chọn cho WooJin làm quà sinh nhật cho cô. Gương mặt xinh đẹp khi trang điểm lại càng rạng rỡ hơn. Nó để ý nãy giờ WooJin đã không ít lần lơ đãng nhìn về phía này, lòng tự nhiên thấy chua xót lạ.

Nhưng hôm nay là ngày gì kia chứ? Là hôn lễ vô cùng trọng đại trong mắt mọi người, tuy trong lòng WooJin có ghen hay DaeHwi có chua xót thì cả hai đều không thể biểu hiện ra mặt, phải luôn nở nụ cười hạnh phúc trên môi, khoát tay nhau sang bàn bên cạnh. Bàn này có ba DaeHwi, có hai đứa bạn thân và một số hàng xóm trong khu chung cư.

WooJin vô cùng lễ phép lấy hai tay cung kính đưa ly rượu đến trước mặt ba DaeHwi. Ông không ngần ngại nhận lấy, thậm chí còn vui mừng đến cười híp mắt. DaeHwi nhìn cảnh tượng đó suýt chút ngỡ mình là con rể, còn WooJin mới là con ông nuôi nấng hai mươi mấy năm qua, tức suýt hộc máu.

So với việc nó đối mặt với bà nội thì WooJin đối mặt với ba nó vô cùng dễ dàng, thậm chí còn gọi 'Ba' hết sức thân mật, khiến ba nó được đà càng cười khoái chí hơn.

"Con rể à, DaeHwi còn nhỏ tuổi, suy nghĩ đôi lúc chưa chín chắn, sau này chắc con phải chỉ bảo nó nhiều rồi."

"Vâng." WooJin vừa gật đầu vừa cười rất phong độ.

"Thói quen sinh hoạt của nó cũng rất tệ, sau này chắc anh phải chịu đựng nhiều rồi." Hai đứa bạn thân trong giây phút quyết định này đã bán đứng nó, DaeHwi thầm kêu khóc.

"Dĩ nhiên rồi." WooJin lại tiếp tục nở nụ cười mê hoặc, đúng là không cười thì thôi, mà đã cười là vô cùng hút hồn, DaeHwi đứng bên cạnh mà lén nuốt nước bọt mấy lần.

Nhưng nhớ lại mình bị bán rẻ như thế, DaeHwi khóc không ra nước mắt, đành nhìn hai đứa bạn thân với ánh mắt hàm ý: "Tao mới là bạn của hai đứa mày mà, không theo phe tao thì thôi, sao tụi bây lại hùa theo hắn ta thế?" 

Hai thằng GuanLin SeonHo lập tức bắt được tính hiệu từ ánh mắt ấy, nhún vai nhìn lại: "Ai bảo chú rể mày vừa đẹp trai lại vừa giàu có, ga lăng lại phong độ thế. Tao bắt đầu nghi ngờ phải mày dụ dỗ người ta không đó? Chứ sao lại chủ động đòi lấy đứa dở hơi như mày!"

"Được lắm!" DaeHwi nhận được câu trả lời qua ánh mắt của hai đứa bạn liền tự nhủ trong lòng như vậy. "Sau này sẽ xử tụi bây sau."

Sau khi chúc rượu nhận lì xì của hai bên gia đình, đến lúc đi mời rượu bạn bè của WooJin, Lão nhị, Lão tam và Lão tứ thân thiết bá vai, bá cổ hắn, DaeHwi đứng kế bên cười ngượng ngập:

"Hồi nãy mấy phút nhỉ?" Lão Tứ hỏi không đầu không đuôi nhưng cả bọn ai cũng hiểu, phá lên cười hô hố, DaeHwi càng thêm đỏ mặt.

"Kỉ lục thật." Lần này đến lão Nhị phụ họa.

"Được rồi, lo uống đi." WooJin sầm mặt đưa rượu đến trước mặt bọn họ, ánh mắt đầy uy hiếp!

DaeHwi đứng bên cạnh từ nãy đến giờ chỉ biết cười giả lả cho qua chuyện. Tiếp theo là đến vô vàn khách quý của AJ, DaeHwi có biết ai là ai đâu, nên chỉ còn cách lẽo đẽo theo WooJin, hết gật đầu đến mỉm cười, rối rít cảm ơn khi có ai chúc mừng bla bla... Cười cười cười, nó có cảm giác như mình cười đến mức hai cái quai hàm đã bị đơ, nụ cười chắc cũng đã rất méo mó.

Cả hai đã tiếp được hơn một nửa thì bà của WooJin đòi về, cả hai đành xin lỗi mọi người ra ngoài tiễn:

"Hai cậu muốn làm gì thì làm, tôi mệt rồi, tôi về trước đây!"

"Vâng, bà đi ạ!" DaeHwi lễ phép cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ.

"..." Park lão phu nhân gần như không đếm xỉa gì đến nó.

DaeHwi vẫn còn đang cúi đầu, cảm giác bị hắt hủi này khiến nó nghẹn ngào, không lẽ bây giờ nước mắt lại tuôn rơi? Nó cúi đầu rất lâu, đã cố gắng hít thở sâu rất nhiều lần nhưng vẫn không sao cân bằng được cảm xúc, cảm giác uất nghẹn chặn ngang họng nó khô khốc. Nó không dám ngẩng đầu lên, không dám cử động vì sợ một cử động nhỏ thôi cũng đủ làm nước mắt vỡ òa.

"Được rồi!"

WooJin lạnh lùng nói, kéo nó thẳng người dậy, đột nhiên thấy đôi mắt nó hơi nhòe đi liền bối rối không biết làm gì tiếp theo. Nhưng Đầu Đinh thì biết:

"Xin phép mọi người, em có chuyện muốn nói với DaeHwi."

Rồi kéo nó đi một hơi ra góc khá khuất, Đầu Đinh dịu dàng: "Muốn khóc thì khóc đi!"

DaeHwi ngập ngừng... lắc lắc đầu.

Đầu Đinh đưa khăn giấy đến trước mặt, nó vẫn kiên quyết lắc đầu.

Đến nước này Đầu Đinh chỉ còn nước kéo nó gục đầu vào vai mình, khẽ nói: "Ngốc, khóc trước mặt mình thì mất mặt lắm sao?"

Như đã vượt qua giới hạn chịu đựng, DaeHwi đã khóc, khóc nức nở, khóc một trận trời long đất lở... Đầu Đinh dịu dàng đưa tay ra vỗ vỗ vào lưng nó như đối xử với một đứa bé. Nó nhận ra rằng, vai cậu nhóc này tuy có nhỏ hơn của Tổng giám đốc nhưng vẫn vững chãi lắm.

"Mai mốt phải sống thật tốt, có gì đợi mình học xong thì cậu li dị anh ấy, mình sẽ lấy cậu."

DaeHwi đang thút thít mà nghe câu nói đó chợt đứng hình, đang tìm cách từ chối thì đằng sau vang lên một giọng nói cực kì lạnh lùng: "Thân mật đủ chưa? Bà đang đợi em cùng về đó JiHoon!"

Nó giật bắn người, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Đầu Đinh như một phản xạ, đáng tiếc là trong trường hợp này, càng làm như vậy càng chứng tỏ hai người có gian tình. Nói xong, WooJin lạnh lùng quay người đi, hai đương sự cũng lục đục theo sau.

WooJin tức giận, khó chịu, thậm chí có chút ghen tuông! Đó là sự thật, mọi người nghĩ xem, có chú rể nào 'bình tĩnh' khi thấy 'vợ' mình trong ngày cười vừa ôm vừa khóc nức nở trên vai người đàn ông khác, mà đó lại là em mình không? Đương nhiên là không rồi. WooJin thấy nỗi bực tức càng lúc càng xâm chiếm suy nghĩ của mình, không lẽ lấy mình DaeHwi lại ấm ức đến thế sao? Rồi trước lời 'thề non hẹn biển' của JiHoon, DaeHwi cũng không từ chối! Hắn cũng phải thú nhận rằng, thấy DaeHwi lưỡng lự như thế, hắn sợ nếu mình không lên tiếng thì nó sẽ đồng ý với JiHoon.

Thế là ba người mỗi người một tâm trạng trở lại chỗ lúc nãy. WooJin cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhớ lại cảnh tượng lúc này; DaeHwi thì lo lắng như trẻ con vừa làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang; chỉ một mình JiHoon là tỏ ra thản nhiên như vô tội!

Trong lúc DaeHwi đang loay hoay tìm cách phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa mọi người thì không biết từ đâu JunKi đã xuất hiện bên cạnh MinAh, cô rụt rè giới thiệu:

"Bà nội, anh WooJin, đây là JunKi... là... bạn của con." Qua thái độ ngượng ngùng lắp bắp ấy, có thể dễ dàng nhận thấy đây không chỉ đơn thuần là 'bạn' như MinAh đã nói.

DaeHwi và cả WooJin đều biết là sau đám cưới này, MinAh sớm muộn gì cũng sẽ đưa chàng trai đó về ra mắt nhưng không ngờ lại là lúc này. Không thể phủ nhận đây là một thời điểm rất khôn ngoan, dù WooJin hay bà nội có suy nghĩ thế nào thì cũng không nổi giận hay làm ầm lên trong lúc này được.

Có điều... nó khẽ liếc nhìn bà nội, gương mặt bà đang thể hiện sự tức giận, hết mím môi rồi lại giậm chân như một đứa trẻ. Còn WooJin với sắc mặt u ám, vốn chuyện lúc nãy giữa nó và Đầu Đinh đã khiến gương mặt hắn không sáng sủa gì, nhưng thấy MinAh và JunKi nắm tay nhau, chàng trai đó còn lễ phép cúi đầu chào mọi người khiến WooJin càng cảm thấy tức ngực, hai mắt trừng trừng nhìn chàng trai đã cướp MinAh mà hắn đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

DaeHwi thật sự thất vọng, nếu lúc nãy còn mơ tưởng WooJin thấy nó và Đầu Đinh như thế nên có chút ghen tuông, chứng tỏ hắn cũng có tình cảm với nó; nhưng bây giờ, nó đã thấy thái độ ghen tuông thật sự của hắn: môi mím chặt, ánh mắt lạnh băng, tay nắm chặt thành nắm đấm, trừng trừng nhìn JunKi như chỉ cần hắn có hành động nào thất thố thì WooJin sẽ xông đến đấm cho hắn ta mấy quả. Thế hóa ra, thái độ lúc nãy của WooJin chỉ là khó chịu thôi chứ không phải là ghen tuông, tức là hắn và nó vẫn chỉ là hai đường thẳng song song, đi bên nhau nhưng không dính líu, tác động đến nhau, nó làm gì thì làm cũng không ảnh hưởng đến WooJin.

Đầu Đinh là người còn giữ được bình tĩnh nhất lúc này, cậu nhóc phong độ giơ tay ra bắt tay với JunKi: "Xin chào."

"Chào cậu." JunKi mỉm cười đáp lại.

Một lát sau DaeHwi cũng đã dần lấy lại bình tĩnh: "Cám ơn hai người đã đến tham dự hôn lễ."

"Chúc mừng hai người!" JunKi đáp lại.

Ừm, chúc mừng! Không biết bây giờ cảm giác của WooJin như thế nào khi nghe hai chữ chúc mừng đó nhỉ? Có thể hắn đang muốn giết người và người đó là người đang nắm tay, đùa giỡn với MinAh vô cùng tự nhiên trước mặt mọi người. Thậm chí MinAh còn không ngại ngùng nép sát vào người JunKi, e thẹn như cô dâu mới về nhà chồng.

DaeHwi bắt đầu cảm thấy nộ khí đầy trời, WooJin đứng bên cạnh như đang muốn sát sinh nên nó bèn túm lấy tay hắn, may mà lúc đó bà nội không chịu được nữa đã lên tiếng: "Đủ rồi, về thôi!" nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này DaeHwi sợ có sự cố gì xảy ra nên đã vội vàng kêu tài xế của WooJin ra, chiếc xe vừa dừng lại nó đã vội vàng cúi đầu tiễn bọn họ đi. Sau khi chiếc xe lăn bánh, chỉ còn ba người: DaeHwi, WooJin và JunKi đứng đó vô cùng ngượng ngập.

"E hèm... Tổng giám đốc anh vào tiếp khách trước đi, em có chút chuyện muốn nói với JunKi!"

"..." WooJin im lặng không nói, gương mặt cau có khiến DaeHwi phải nắm tay hắn kéo vào trong rồi mới yên tâm quay trở ra.

Bây giờ ngoài cổng chỉ còn lại DaeHwi và JunKi đối mặt nhau, mãi một hồi lâu hắn ta mới lên tiếng:

"Có gì em nói đi, đừng ngại."

"Ừm..."

"Trước tiên, cho anh xin lỗi vì mọi chuyện trước đây. Nếu có gì làm tổn thương em thì anh xin lỗi nhé!"

"..." DaeHwi không biết nói gì, trong lòng trống rỗng trước lời nói của hắn ta. "Thật ra mọi chuyện em đã quên lâu rồi, anh cũng không cần áy náy."

"..." Nghe nó nói vậy, JunKi hơi cúi đầu.

"Thật ra... em nghĩ chắc anh cũng lo em sẽ lấy mối quan hệ trước đây của bọn mình kể cho MinAh nghe đúng không?"

"..." Hắn im lặng không nói, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

Đến nước này DaeHwi phì cười: "Anh lo xa quá đó, em không chơi xấu như vậy đâu. Em kêu anh ra đây nói riêng chỉ là muốn nói MinAh, cô ấy rất yêu anh, thậm chí có thể còn hơn em đã từng yêu anh, nên anh đừng phụ cô ấy nhé!"

JunKi nghe nó nói xong liền ngước mặt lên, ánh mắt lấp lánh cảm động: "Ừm, anh biết rồi. Em thật tốt."

Nói rồi JunKi đưa tay ra định ôm DaeHwi thì nó liền vội tránh sang một bên, cánh tay của hắn khựng lại giữa không trung rồi rụt về gãi gãi đâu. DaeHwi cười giả lả nói: "Anh em mình vào trong đi! Tiệc vẫn chưa tàn mà!"

Nhưng hắn ta đã lễ độ từ chối, còn lại một mình DaeHwi đi vào trong. Vừa vào đã nghe một góc ồn ào náo nhiệt, nó nhìn theo hướng đó liền thấy WooJin đang uống hết ly này tới ly khác do các nhân viên trong cơ quan mời. Đúng là trong công ty còn cấp trên cấp dưới, nhưng trong tiệc cưới này hắn bị mọi người chuốc rượu hội đồng rồi.

Nó tự nhiên nổi máu anh hùng, muốn 'vợ chồng đồng cam cộng khổ' nên vội vàng chạy đến, bẽn lẽn đề nghị uống thay cho hắn. Mọi người cười ồ lên, không tiếc lời trêu ghẹo nhưng WooJin chỉ nhìn nó bằng nửa con mắt, thậm chí lúc nó giật ly rượu trên tay hắn hắn cũng không thèm phản ứng. Điều đó khiến DaeHwi chợt chạnh lòng, nếu bây giờ là MinAh chắc hắn đã giật lại và giáo huấn cô một bài không được uống rượu này nọ. Nhưng đáng tiếc, DaeHwi ơi là DaeHwi, mày không phải là cô ấy, mày uống đến chết đi sống lại người ta cũng không quan tâm.

Nghĩ như vậy, nó nghiêng người uống hết ly này đến ly khác, uống từ bàn này qua bàn khác. Quả nhiên WooJin chỉ đứng bên cạnh nó, ai mời hắn thì hắn uống, mời nó thì nó uống, dù uống nhiều đến mấy hắn cũng không phản ứng gì.

Sau khi bàn nào cũng đã uống qua, ai DaeHwi cũng đã chúc rượu cũng là lúc nó say đến mức không còn biết trời trăng mây nước là gì. WooJin thấy vậy bèn ngoắc cô thư kí và cậu trợ lý lại, giao nhiệm vụ tiễn khách cho họ rồi bế DaeHwi ra xe về nhà.

"Bỏ tôi xuống." Nửa tỉnh nửa mê nhưng DaeHwi bị hắn bế như vậy, cơ thể cứ lắc lư theo mỗi bước chân của WooJin thì càng thêm chóng mặt.

WooJin không để ý đến sự vùng vẫy của nó, nhẹ nhàng nói: "Đừng bướng nữa, cậu còn tự đi nổi không?"

"..."

DaeHwi im lặng, nghĩ đến đôi chân đau nhức của mình, nó quyết định mặt dày, khoác tay lên vai WooJin, bề ngoài nhìn vào ra chiều rất âu yếm. Thế là trước sự chúc phúc và tiếng vỗ tay của mọi người, WooJin bế nó bước qua tấm thảm dài, mở cửa xe, dịu dàng đặt nó vào xe. Sau đó, hắn lên xe, khởi động rồi phóng vụt đi.

.

Vốn dĩ WooJin phải đưa DaeHwi về nhà bà, nhưng sợ lúc say rượu nó lỡ miệng nói gì bậy bạ nên quyết định đưa nó về nhà riêng của mình. Vừa bước vào phòng khách đã khiến WooJin hết hồn: căn phòng không có gì thay đổi nhưng có tấm ảnh cưới phóng to treo giữa phòng. Trong bức ảnh, hắn đặt hờ tay mình lên eo DaeHwi, còn nó ngước mặt lên nhìn hắn e thẹn. Hai người nhìn nhau đắm đuối, ra vẻ làm như tình yêu sâu đậm lắm không bằng.

Vì bức ảnh quá lớn nên biểu hiện trên gương mặt hai người rất rõ ràng. WooJin nhìn bức ảnh chợt thấy có gì đó là lạ, hắn tự hỏi: "Chẳng phải lúc chụp ảnh cưới, mình rất bực tức, còn tỏ ra không phối hợp với ý kiến 'phải nhìn người ta với ánh mắt dịu dàng' của bác thợ chụp ảnh đó sao? Nhưng bây giờ bức ảnh được phóng to, sao ánh mắt của mình lại dịu dàng đến vậy?" WooJin cảm thấy bực tức với ánh mắt của mình lúc đó, cảm giác như tội lỗi vì phản bội MinAh rồi không kìm được hắn hỏi: "Này, cậu có đói không?"

DaeHwi vẫn không có phản ứng. WooJin cúi đầu nhìn. Cậu nhóc này đúng là hết nói, nãy giờ nằm ngủ ngon lành trong tay của hắn. Thế mà hắn còn lo DaeHwi bị tê chân từ sáng đến giờ, không dám để nó xuống đi bộ, bế từ cổng vào nhà mất hơn mười phút, lại vất vả lắm mới vừa bế nó vừa bấm mật mã vào nhà, vậy mà DaeHwi lại ngủ ngon lành như thế? Nghĩ đến đó, WooJin không kìm được gầm lên một tiếng.

Mặc dù rất muốn ném người đang bế trên tay xuống nền nhà, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ lựng vì say rượu, nhớ đến cảnh DaeHwi nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác thì WooJin không nhẫn tâm. Hôn lễ hôm nay nó cũng đã vất vả rồi, mới sáng sớm đã bị các chuyên gia trang điểm lôi đầu dậy, sau đó chân lại bị đau mà phải đứng nguyên ngày, chưa kể tới một người lười biếng như DaeHwi mà một ngày không ngủ đủ tám tiếng sao chịu nổi, nên ngủ gục trên tay hắn thế này cũng là chuyện bình thường. Chưa kể tới cảm giác nó ngủ gục trên tay như vậy khiến WooJin rất... thỏa mãn, cảm giác làm chỗ dựa cho người khác cũng thú vị lắm.

Nhưng có thú vị đến đâu thì WooJin cũng không thể bế nó hoài như vậy được, hằn đành đặt nó lên giường ngủ của mình. Từ sáng đến giờ, đây là lần đầu tiên WooJin có cơ hội ngắm kĩ 'vợ' mình như vậy: gương mặt đỏ hồng vì rượu, đôi môi chúm chím, ngực nhấp nhô theo nhịp thở, mái tóc ban sáng được chải chuốc gọn gàng giờ đã hơi rối, vài sợi tóc rũ xuống mắt, đặc biệt là bộ quần áo rất đẹp, một bộ trắng tinh tươm, rất sang trọng nhưng không cứng nhắc, ngược lại còn rất phù hợp với vẻ ngoài mong manh, trong sáng của DaeHwi. Nhưng, chữ 'nhưng' này mới là điều quan trọng: Âu phục vẫn là âu phục, rắc rối, gò bó và khó chịu, nếu mặc bộ đồ này đi ngủ chắc sẽ rất khó chịu. Mình có nên giúp cậu nhóc thay đồ ra không? Dù gì cũng là kết hôn trên danh nghĩa, chuyện nhỏ nhặt này chắc cũng không vấn đề gì.

WooJin chau mày, bắt đầu cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo. Một chiếc, hai chiếc,... mỗi một chiếc cúc cởi ra là một lần WooJin hồi hộp, sau lớp áo đó là làn da trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo theo từng nhịp thở. WooJin hồi hộp đến nín thở, nhưng tới chiếc cúc thứ ba thì đột nhiên DaeHwi trở mình, mắt nhắm mắt mở tưởng mình trong mơ, đưa tay quờ quạng trong không trung, thậm chí còn bạo gan sờ mặt của WooJin... Hắn không nói gì, tỏ ra rất căng thẳng, khoảng cách giữa hai người bây giờ rât gần, hơi thở của DaeHwi đều đặn phả vào mặt WooJin, đôi môi gợi cảm đang ở rất gần, chỉ còn vài centimet là môi WooJin có thể chạm vào môi nó. Đột nhiên hắn nhớ đến cảm giác tim đập rộn ràng khi hôn DaeHwi trong buổi hôn lễ hôm nay.

Hai người càng im lặng thì không khí càng ngột ngạt, WooJin chưa biết giải thích thế nào về việc mình đang làm thì DaeHwi đã chép chép miệng, lẩm bẩm: "Ác mộng, chắc chắn đây là ác mộng lớn nhất trong đời mình!"

Sau đó nó lại nhắm mắt, đến khi đầu WooJin bốc khói vì tức thì 'thủ phạm' đã ngáy khò khò. Nhìn DaeHwi thản nhiên ngủ bên cạnh, nỗi tức giận trong người WooJin tăng lên theo cấp số nhân, nhưng lại không thể phát tác lúc nó ngủ say nên hắn phải hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng ngủ.

Mọi thứ trôi qua yên ổn, nhưng đến khoảng nửa đêm thì DaeHwi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Nó thấy cổ mình lạnh lạnh nên cúi xuống nhìn mới tá hỏa thấy hai chiếc cúc đã bị cởi ra... Lập tức đầu nó tua lại 'ác mộng' lúc nãy. Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là một vở kịch, nó và WooJin vốn không có tình cảm gì. Sao hôm nay WooJin làm gì lạ vậy? Hết hôn rồi lại giở trò cởi nút. Nghĩ đến đây, DaeHwi không kìm được khẽ rùng mình, lén lén chạy ra khóa trái cửa.

Còn bên ngoài lúc này WooJin đang ôm một bụng đói đi đi lại lại. Trong lòng đang tính cách gọi đồ ăn bên ngoài về, vừa nghĩ đến đó WooJin cười đau khổ, chú rể trong đêm tân hôn bị bỏ đói đến mức gọi đồ ăn bên ngoài có lẽ chỉ có một mình hắn. WooJin đang cầm điện thoại định gọi cho cửa hàng McDonald thì chợt nghĩ đến DaeHwi cả ngày nay chỉ uống rượu cũng không ăn gì, nên định vào đánh thức nó hỏi xem có muốn ăn gì không.

WooJin bước đến phòng ngủ, đẩy cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa. WooJin cau mày quay đi lấy chìa khóa. Trong suy nghĩ của hắn cũng không ngờ rằng người khóa cửa là DaeHwi, hắn chỉ nghĩ lúc đi ra mình đã vô tình khóa cửa. Nhưng khi cửa mở rồi, WooJin chợt sững người: "Hay lắm, Lee DaeHwi, cậu thắng rồi!"

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt hắn là DaeHwi đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là dĩa trái cây hắn để trên bàn tiếp khách nhỏ trong phòng. WooJin bước vào là lúc DaeHwi đang há mồm chuẩn bị cắn quả táo to thật to trên tay. Trước cảnh tượng đó, WooJin chỉ còn biết rít qua kẽ miệng: "DaeHwi, cậu hay lắm, tôi bên ngoài đói rã ruột, cậu trong đây ngồi ăn ngon lành, vậy mà tôi còn có lòng tốt định hỏi cậu ăn gì không tôi gọi luôn!" WooJin muốn đặt một câu hỏi: "Đã bao giờ bạn thấy 'cô dâu' trong đêm tân hôn nhốt và bỏ đói chú rể bên ngoài, còn mình lại ngồi ăn hùng hục bên trong không?" Nếu chưa thấy thì bây giờ mọi người đã được mở rộng tầm mắt rồi đó. Thấy sắc mặt u ám của WooJin, nó đánh trống lảng:

"Tổng giám đốc, anh đói à? Trong tủ lạnh có gì không? Em nấu cho Tổng giám đốc ăn!"

"Trong tủ lạnh có ít rau sống... Ừm... còn 1 ít mỳ."

DaeHwi gật gù không nói, sau đó đứng dậy phủi phủi tay, nhai nốt miếng táo cuối cùng trong miệng, vừa nhồm nhoàm vừa nói: "Được, vậy em sẽ nấu cho Tổng giám đốc ăn!"

"Cậu định mặc bộ đồ này nấu ăn sao?" WooJin nói với giọng e ngại pha chút chễ giễu.

"Ừm, Tổng giám đốc nói đúng, để vậy bất tiện lắm!" DaeHwi ngoảnh mặt đi rồi lại quay lại. "À, trong lúc em thay đồ, Tổng giám đốc nhặt rau nhé!"

WooJin tròn mắt kinh ngạc: "Sao?"

"Không lẽ Tổng giám đốc không biết?" DaeHwi cười khúc khích chọc quê hắn. "Tất cả rửa sạch, cà bổ ra làm tư, còn cà rốt, cải thì cắt khúc khúc, mỗi khúc khoảng 3cm là được rồi! Em không tin Tổng giám đốc anh minh thần dũng của AJ không biết làm những việc này!"

Nói rồi nó ngúng nguẩy bỏ đi vào nhà tắm, sau một hồi vật lộn với nội thất xa hoa bên trong, DaeHwi đã cơ bản tắm rửa sạch sẽ, nhưng vấn đề là quần áo đâu nó thay? May quá, người giúp việc của WooJin thật chu đáo, đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ ngủ cho WooJin, xem như 'của chồng công vợ', DaeHwi mặc đỡ chắc cũng không sao!

Còn WooJin, sau khi DaeHwi đi tắm rửa thay đồ thì hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của nó mà đi vào bếp. Chuyện thật cứ như đùa, Tổng giám đốc AJ cao to, kiêu ngạo, lạnh lùng trong bếp, cầm dao trong tay mà không biết cắt cà trước hay cải, cà rốt trước; nếu các bạn thấy chắc chắn sẽ cười vỡ bụng. DaeHwi từ nhà tắm bước ra, đứng đằng xa khoanh tay trước ngực nhìn hắn 'chiến đấu' với mớ rau củ ấy suốt nửa tiếng đồng hồ, đến lúc hắn nhíu mày, dường như đoán xem đúng 3cm chưa thì DaeHwi nhịn không được nữa nên bật cười thành tiếng. WooJin nghe tiếng cười ấy liền quay đầu lại, sắc mặt xám ngắt.

"Tổng giám đốc đáng yêu quá, còn đoán xem đúng 3cm chưa nữa hả?"

WooJin bỏ ngoài tai lời 'khen' đầy ác ý của nó, tiếp tục cắt cải ra thành từng khúc. Một lúc sau, hắn đẩy chỗ rau được xếp ngay ngắn trên thớt đến trước mặt nó. DaeHwi nãy giờ đang bắt nước nấu mỳ, bây giờ nước đã bắt đầu sôi, nó cũng xếp mớ rau đó vào bát.

.

Trong phòng bếp, cặp vợ chồng mới cưới... ngồi xì xà xì xụp húp mỳ. Có lẽ đây là cảnh tượng có một không hai trong đêm tân hôn! Trước đây, WooJin đã nhiều lần thưởng thức tài nghệ nấu ăn của nó, nhưng toàn là ăn cơm chứ không ngờ nó nấu mỳ cũng ngon đến vậy. Nếu người ta nấu mỳ chỉ bỏ một gói súp vào thì đằng này DaeHwi lại nêm nếm thêm một chút gia vị khác, cộng thêm cách trang trí đẹp mắt: sợi mì vàng, vài miếng cà chua đỏ au, cà rốt, cải xanh khiến tô mỳ trở nên rực rỡ, ăn cũng ngon miệng hơn.

Thấy WooJin ăn 'thành quả lao động' của mình, DaeHwi cười hí hửng hỏi: "Tổng giám đốc thấy ngon không?"

"Ừm..." WooJin vừa ăn vừa ừ hử trong miệng và gật đầu phụ họa. Lần này WooJin ăn mỳ mà tâm trạng rất phức tạp, đã lâu lắm rồi hắn không được ăn cơm nhà, được ngồi trong bếp ăn một tô mỳ thanh đạm như vầy. Từ lâu lắm rồi, hắn chỉ biết các bữa tiệc tùng, chiêu đãi, tiếp khách... hay quá lắm là ngồi ăn một mình trong phòng làm việc. Còn cảm giác này, cảm giác ngồi trong bếp nhà mình, ăn một món ăn không thịt cá, có người ngồi ăn bên cạnh... thật là bình yên đến lạ thường.

Bất giác, WooJin ngước đầu lên thì thấy DaeHwi đang ăn ngon lành, hắn không kìm được khẽ mỉm cười, cảm giác âm áp trào dâng trong lòng, ngay cả ánh đèn trong bếp cũng có cảm giác như đã dịu dàng đi rất nhiều. Ăn xong, DaeHwi đứng dậy thu dọn bát đĩa, thấy dáng người nhỏ bé của nó hơi khập khiễng, WooJin liền nhớ tới vụ chân nó bị đau và tê do đứng nguyên ngày liền ngăn lại: "Thôi, để mai rồi dọn!"

DaeHwi cứng đầu không chịu: "Từ nhỏ em quen ăn xong phải dọn ngay rồi Tổng giám đốc ơi, để đến ngày mai lại càng lười hơn!" Vừa nói nó vừa tiếp tục thu dọn bát đũa. Đột nhiên một bàn tay to lớn nào đó giữ chặt tay nó: "Để đó cho tôi!"

Vâng, "Để đó cho tôi!" tức là nó vinh hạnh lần thứ hai được CEO của AJ rửa bát thay mình. Trong lòng hơi hốt hoảng nhưng khi định thần lại thì WooJin đã đứng trước bồn rửa chén, chiếc cà vạt trên cổ đã được tháo ra. Hình ảnh người đàn ông mặc áo sơ mi, ánh đèn dịu dàng bao phủ, tay đeo găng tỉ mẩn chủi chùi rửa rửa đống chén đũa ấy thật sự có sức 'sát thương' rất lớn, khiến trái tim nó đập thình thịch liên hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro