Chương 25 - Em là kẻ ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DaeHwi hết nhìn điện thoại trên tay rồi lại ngước mặt lên nhìn trời, "Huhu, sao cái xe buýt này đi chậm thế! Trễ nửa tiếng rồi, trễ nửa tiếng rồi, Tổng giám đốc điện thoại qua mắng chắc luôn."

"A...a lô..." DaeHwi nói tiếng được tiếng không, trống ngực đang đánh lô tô thình thịch thình thịch.

"Đang ở đâu?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh băng, khiến DaeHwi bất giác rùng mình.

"Tổng giám đốc, là em sai, là em có lỗi, Tổng giám đốc cứ trách mắng em đi nhưng đừng đuổi việc em, em còn phải nuôi cha già nữa." DaeHwi nói một hơi dài, có phần ăn cắp mấy lời thoại của nô tỳ nói với ông chủ ở trong phim.

WooJin đứng đợi nãy giờ đã bắt đầu sốt ruột, thấy điện thoại đã kết nối được với nó liền khấp khởi cười thầm, nhưng chưa kịp nói gì thì DaeHwi đã nói một tràng dài không đầu không đuôi, hình như nó gặp phải chuyện gì khó khăn! WooJin nghĩ vậy nên tự nhiên dịu giọng, pha chút lo lắng: "Bình tĩnh, có chuyện gì từ từ hãy nói."

Giọng nói của WooJin tuy có chút quan tâm nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ nên vô tình khiến DaeHwi run rẩy, "Tổng giám đốc... tại xe buýt chạy chậm nên em đến muộn."

Nghe nó thì WooJin mới nhớ là đã trễ nửa tiếng, lúc nãy thấy điện thoại bắt được tín hiệu của nó nên phấn khởi quá mà quên cả chuyện này. DaeHwi thì đang nhấp nhổm trên xe buýt, thấy hắn bên kia im lặng nên hơi cuống, đành tiếp tục lên tiếng, "Tổng giám đốc..."

"Bao lâu tôi cũng đợi!"

Vâng, chỉ năm chữ đó rồi WooJin tắt máy. Chỉ năm chữ đó thôi đã làm ấm lòng DaeHwi, nhưng tắc đường lại không ủng hộ nó. DaeHwi đứng bên cạnh bác tài hối thúc mấy lần, đến nỗi bác ấy xoay qua qua liếc xéo khiến nó sợ hãi rụt cổ lại.

Nhưng vì "Bao lâu tôi cũng đợi" là động lực nên nó sẵn sàng xuống xe, chạy một mạch tới sân bay.

Đã lâu lắm rồi nó mới chạy bộ một quãng đường xa đến vậy, tính ra cũng kể từ lần hiến máu cho anh chàng YoungMin gì đó thì đến giờ nó mới phải chạy bộ một lần nữa. Đến nơi thì nó đã mồ hôi đầm đìa, gương mặt trắng bệch và thở hồng hộc. Nhưng nó không dám dừng lại nghỉ ngơi một phút nào, vẫn là năm chữ ấy như thôi thúc nó trong đầu: "Nhanh nữa, nhanh lên nữa, Tổng giám đốc đang đợi mày kìa!"

Vừa vào khu vực chờ, không cần dáo dác nhìn xung quanh thì DaeHwi cũng thấy WooJin đang ngồi trên băng ghế đằng xa, dáng vẻ thong dong ngồi đọc báo, mắt đeo kính râm, dù ngồi giữa một đám đông nhưng khí chất tỏa ra khiến hắn trở nên nổi bật, chưa kể tới gương mặt đẹp trai không xấu đi vì kính râm mà ngược lại lại càng lịch lãm; nhưng đặc điểm cố hữu nhất của Tổng giám đốc đó là lạnh lùng và kênh kiệu, ngồi giữa phòng đợi nhưng tỏ ra như ngồi giữa chốn riêng tư, không ngó nghiêng sốt ruột chờ người đến đón, cũng không cười nói với bất cứ ai xung quanh. Tóm lại, hắn ta dù có ngồi giữa căn phòng tối hay sa mạc gì thì vẫn toát lên nét riêng, lạnh lùng mà cô độc, hay cô độc quá hóa lạnh lùng?

Thật ra WooJin vừa xuống xe là đã có thể lên xe công ty về nhà, hoặc ít ra phòng chờ VIP không hề thiếu chỗ cho hắn, nhưng nhớ đến cảnh hắn công tác hơn tuần lễ ở nước ngoài mà ở nhà 'phu nhân' hắn ung dung tự tại nhưng không có gì, không một cuộc gọi điện mà cũng không một tin nhắn hỏi thăm khiến WooJin tức điên, nhất định bắt DaeHwi ra đón cho bằng được, hậu quả là ai đó ngốc nghếch đến trễ, hắn lại lo xa không dám ngồi trong phòng VIP lí do là sợ ai đó không biết tìm hắn ở đâu nên mới không ngại ồn ào ngồi ở chỗ mà hắn cho là dễ thấy nhất.

Quả nhiên là dễ thấy thật, DaeHwi vừa bước vào đã thấy hắn thì đương nhiên hắn cũng thấy nó, nhưng bề ngoài WooJin vẫn giả vờ dán mắt vào quyển tạp chí trên tay, ánh mắt tuy không nhìn người đang đến gần nhưng trong lòng WooJin tự dưng thấy... hồi hộp xen lẫn phấn khích.

Nhưng,... đợi một hồi vẫn chưa thấy DaeHwi đến trước mắt, hắn đành nhíu mày ngẩng mặt lên mới thấy nó đứng cách đó vài mét, gương mặt trắng bệch, đang thở dốc. "Không phải cậu ta chạy một hơi đến đây chứ?", tuy nhiên câu hỏi quan tâm ấy WooJin chỉ để trong lòng còn ngoài mặt thì lạnh lùng đặt cuốn tạp chí xuống, tay kéo vali đi thẳng đến chỗ nó.

DaeHwi đứng một chỗ thật ra không phải vì mệt quá mà lí do quan trọng hơn là phải điều hòa lại hơi thở, nhịp tim, chuẩn bị tâm lý giải trình lí do đến muộn, bla bla... nên thực chất đầu óc nó đang để đâu đâu, không hề quan tâm đến WooJin đã đứng trước mặt từ lúc nào.

Hắn đứng đó, nhíu mày nhìn gương mặt ngẩn ngơ của DaeHwi, thâm trầm cất giọng: "Chạy bộ đến đây à?"

DaeHwi đang suy nghĩ thì bị giọng nói ấy kéo về thực tại: "À...ờ... ừm, đúng rồi!"

Vừa dứt câu trả lời, đột nhiên nó cảm nhận có lực kéo nào đó mạnh mẽ kéo cả người nó sà vào lòng WooJin, còn WooJin một tay xách vali còn tay kia đang quàng qua eo nó. Nếu DaeHwi bất ngờ đến nỗi hai mắt mở to thì WooJin càng bất ngờ hơn. Vốn dĩ, hắn chỉ muốn đến nói cậu nhóc "Về thôi" nhưng không hiểu sao, nhìn gương mặt đỏ hồng lấm tấm mồ hôi, khóe môi mấp máy thì WooJin không thể tự chủ được hành động của mình, cánh tay đưa ra định lay lay vai nó thì đột nhiên dở chứng không chịu nghe lời, mạnh mẽ kéo cả cơ thể nó vào lòng. Đến khi não bộ thoát khỏi tráng thái 'u mê' thì hơi thở dồn dập của DaeHwi đã bao trùm bầu không khí giữa hai người.

Dường như DaeHwi cũng đã phát hiện ra sự kì lạ này giữa hai người nên đôi tay đang chắn trước ngực nó bắt đầu ngọ nguậy, hình như có ý đồ hất hắn ra, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy, thốt ra những lời nói ngượng ngùng: "Tổng giám đốc, đây là sân bay ạ! Hình như chúng ta như vậy hơi... kì kì!"

WooJin ngớ người, nhưng đã leo lên lưng cọp thì khó lòng xuống được nữa nên đành bịa đại một lí do: "Các nhân viên trong công ty vừa đáp chuyến bay cùng với tôi vẫn còn ở đây, chúng ta phải giả vờ như vậy!" nghĩ thêm ba giây, WooJin nói thêm một câu như tự trấn an mình. "Đây là diễn kịch, cậu đừng có tưởng bở!"

DaeHwi nghe hắn nói vậy liền khịt khịt mũi, chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không dám nói ra: "Ai thèm tưởng bở chứ!" rồi đảo đảo bốn mắt nhìn xung quanh. "Rõ ràng là không có ai mà, vả lại lúc mình trên xe buýt là trễ nửa tiếng rồi, chạy bộ đến đây nhanh lắm cũng mất thêm mười lăm phút, nếu ai đi cùng Tổng giám đốc thì chắc cũng ra về rồi ở lại đây làm gì?", rồi đột nhiên đầu óc siêu tưởng tượng của nó bắt đầu nảy ra một ý, đầu vừa suy nghĩ thì miệng đã nói ra: "Tổng giám đốc, em đâu thấy nhân viên công ty mình đâu. Hay là trên máy bay có ai để ý sếp mà sếp không chịu, bây giờ mượn em ra làm bia đỡ đạn để cắt đuôi người đó?"

"Cái gì?" WooJin thầm gầm lên trong lòng, hắn và DaeHwi đã kết hôn, cuộc hôn nhân này đã được pháp luật bảo vệ, vậy lấy lý do gì mà hắn phải 'mượn' cơ chứ? Rõ ràng là WooJin đang xài đường đường chính chính mà.

WooJin chưa kịp nói gì thì một cô gái xa lạ nào đó đi ngang qua, mắt cứ liếc liếc nhìn hắn. Thấy vậy, DaeHwi càng chắc chắn là mình đã đoán đúng nên hào hứng nói tiếp: "Tổng giám đốc, Tổng giám đốc là cô gái kia phải không? Cái cô mà vừa nhìn Tổng giám đốc chằm chằm ấy!"

Lần này thì không chịu được nữa rồi, có ai thấy chồng mình bị người khác tăm tia để ý mà sung sướng, hoan hỉ như nó không? Nghĩ đến đó, gương mặt của WooJin tối sầm lại, không lẽ DaeHwi không chút ghen tuông? Trăm phần trăm xem cuộc hôn nhân này chỉ là vở kịch thôi ư? Nỗi nhớ tự phát, nỗi bực dọc vì nó không quan tâm mình hơn một tuần qua khiến WooJin khó chịu, nay chỉ một cái ôm này không thể xem như xù nợ. Nhưng hắn có thể làm được gì? Hôn à? WooJin ngần ngừ rồi đá phăng cái suy nghĩ 'tồi tệ' ây ra khỏi đầu, kéo DaeHwi ra ngoài một cách đầy bạo lực.

.

DaeHwi mắt mở to nhìn WooJin đang mở cửa chiếc Audi quen thuộc!

"Tổng giám đốc có xe rồi còn kêu em đến đón làm gì?"

"..." WooJin tỉnh queo trả lời, mặt không biến sắc. "Thế có ai cấm có xe không cần đón?"

"..."

Rồi hắn áp sát gương mặt nó, nhìn bằng ánh mắt gian tà, khẽ nhếch mép rồi nói: "Vả lại cậu lấy tư cách vợ đi đón chồng có gì sai sao?"

Vốn dĩ nhìn gương mặt Tổng giám đốc cận cảnh thế này đã khiến tim nó đập thình thịch rồi, vậy mà hắn còn nói gì mà 'vợ đi đón chồng' khiến DaeHwi nghe xong muốn thổ huyết.

Thấy nó im re không nói gì, cũng không có động tĩnh gì nên hắn lên tiếng: "Lên xe!"

Đương nhiên là nó răm rắp nghe lời và... im lặng. Sự im lặng đó khiến không khí vô vùng bức bối, nhiệt độ xung quanh WooJin đã hạ xuống độ âm, trong lòng đang tức giận rằng đi chung đoàn công tác, người ta có vợ mỗi ngày gọi hỏi thăm mấy lần, về thì ra đón, hỏi thăm tíu tít, còn đằng này, vợ hắn chỉ... im lặng, một sự im lặng đến ngột ngạt khiến WooJin bất giác giơ tay lên nới lỏng cái cà vạt trên cổ.

DaeHwi thấy vậy hơi sợ sệt, khẽ nuốt nước bọt lên tiếng: "Tổng giám đốc,..."

Đúng lúc đó WooJin cũng mở miệng: "Cậu..."

Thật trùng hợp, cả hai nói cùng lúc và cùng... chìm vào im lặng. Một lúc sau đó WooJin mới ga lăng nói: "Cậu nói trước đi."

"Cũng không có gì, Tổng giám đốc nói đi!" DaeHwi trả lời, thật sự cũng không có gì, nó chỉ thấy không khí kì lạ quá nên tính kiếm gì đó để nói cho 'dễ thở' một chút, còn đằng này WooJin đã chủ động nói trước thì nó cũng không cần nói làm gì nữa.

"Mấy hôm nay làm việc thế nào?"

"Tốt... vẫn tốt thưa giám đốc!"

DaeHwi suy nghĩ rồi trả lời, thật sự cũng khá tốt, trừ một số việc như sáng hôm hắn đi công tác, nó đi làm xong đi về nhà – nhà cũ; nhưng vừa vào đến nhà ba nó đã trợn mắt mắng sa sả: "Mày làm gì mà mới ngày đầu tiên đã bị người ta đuổi cổ về vậy hả?" 

DaeHwi dở khóc dở mếu lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải..." 

Ba nó vẫn nói tiếp: "Thế mới ngày đầu mà mày đã giở trò giận hờn bỏ về nhà hả?" Nó lắc đầu đau khổ, không ngờ nó bị xem thường như vậy, ba không chỉ bán rẻ con mà còn xem thường con như vậy! DaeHwi đau khổ trả lời: "Không phải mà, tại con... quen chân!"

"Về ngay! Mới ngày đầu đã 'đào ngũ' về nhà còn ra thể thống gì!"

Trước khí thế áp đảo của ba, DaeHwi cun cút trở về nhà, nhìn căn nhà rộng thênh thang nhưng thiếu vắng chút gì đó, DaeHwi ngập ngừng rồi trở ra ngoài, chạy loanh quanh mua vài thứ đồ vụn vặt bày biện thêm cho căn nhà thêm sức sống.

Nhưng mọi chuyện đâu chỉ có như vậy, chuyện lạ là khi đến công ty, vừa bước xuống từ xe buýt thì mọi người ai cũng đã ngoái lại nhìn nó, chưa kể một số người còn cúi đầu chào rất ư là lễ phép, chính điều đó khiến nó thấy nhột nhột! DaeHwi liền nhớ đến thân phận 'vịt hóa thiên nga' của mình nên bèn xua tay nói mọi người cứ đối xử với nó bình thường được rồi. Nhưng trong 'văn hóa ứng xử' trong một tập đoàn lớn như AJ thì làm gì có chuyện đối xử 'bình thường' đối với giám đốc phu nhân? Ai ai cũng khép nép khi đến gần nó, thậm chí suốt mấy ngày đó không ai dám giao việc gì cho nó làm, khiến nó bức bối la lên thì mọi người mới chịu 'nhường' cho nó vài công việc lặt vặt nhẹ nhàng, đặc biệt lấy lí do giữ gìn bộ mặt giám đốc phu nhân tức là giữ gìn bộ mặt Tổng giám đốc, mà bộ mặt Tổng giám đốc là bộ mặt công ty nên DaeHwi bị 'cấm' ra mặt Order cho khách như mọi khi.

Đang chìm trong những suy nghĩ của mình thì DaeHwi đã bị giọng nói lạnh lùng của Tổng giám đốc cắt ngang: "Nghỉ việc đi!"

"Hả? Tổng giám đốc nói gì?" DaeHwi nghe hắn nói xong liền lùng bùng lỗ tai hỏi lại.

"Tôi nói, nghỉ việc đi!"

"Tại... tại sao ạ?"

"Cậu nói xem thái độ của mọi người ở công ty đối với cậu ra sao?" WooJin hỏi mà ánh mắt vẫn tập trung nhìn phía trước lái xe.

"À... ờ... có hơi lạ lạ một chút!" DaeHwi rụt rè.

"Có phải mọi người không dám đến gần cậu?"

"..." DaeHwi gật đầu không đáp.

"Cũng không ai dám giao việc cho cậu?"

"..." DaeHwi lại gật đầu mà trong lòng thầm hỏi. "Quái, hắn ta đi công tác mà có gắn camera quan sát mình sao?"

"Vậy, nghỉ việc đi!"

Nó nghe WooJin lặp lại câu này lần thứ 3 mà vẫn không hiểu lí do tại sao! Còn WooJin nhìn nó, kìm chế giải thích: "Bây giờ thân phận cậu đã khác, làm ở công ty rất nhiều lời dị nghị, lại thêm ai có gan dám sai bảo cậu? Cậu làm sai ai dám sửa? Như thế vừa không hay lại vừa kéo lợi nhuận công ty xuống, ảnh hưởng đến bộ mặt công ty còn gì?"

DaeHwi cứng họng, lòng đầy uất hận nhưng cũng không dám mạnh dạn phản kháng, chỉ dám yếu ớt kì kèo suốt quãng đường từ sân bay về 'nhà'!

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi, hay đúng hơn là bám đuôi lẵng nhẵng cứ, "Giám đốc ơi, giám đốc à,... giám đốc cho em làm tiếp đi, em hứa sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi." bla bla thì WooJin suýt chút nữa đã xiêu lòng, kiếm một công việc khác cho nó nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, một sự kiện xảy ra khiến mặt mày Tổng giám đốc vô cùng khó coi, nghiến răng ken két: "Tại sao JiHoon lại ở đây?"

DaeHwi vẫn chưa phát hiện ra núi lửa chuẩn bị phun trào, cười tươi như hoa thản nhiên đáp: "Tổng giám đốc biết hông, Tổng giám đốc vừa đi thì Đầu Đinh đã tốt bụng qua nhà chơi, vả lại em hơi sợ ma nên cậu ấy vui vẻ ở lại qua đêm..."

DaeHwi chưa nói dứt câu thì WooJin đã gầm lên: "Qua đêm? Làm gì? Cậu không biết cậu đã kết hôn rồi à? Sao dám dẫn trai về nhà thế?"

Nó run rẩy trước khí thế tức giận của hắn, lập cập trả lời: "Tổng giám đốc, đó là em trai của Tổng giám đốc mà, vả lại hai đứa em chỉ ngồi chơi game suốt đêm thôi!"

"Được, rất tốt!" WooJin gằng từng tiếng, ánh mắt lạnh lùng vốn dĩ như để trong ngăn đá nay được điều chỉnh lạnh thêm chút nữa, nhiệt độ tiếp tục giảm xuống đến mức nhìn đến đâu đóng băng đến đó.

WooJin thật sự rất khó chịu, mình đi công tác vất vả không một lời hỏi thăm, vậy mà cậu ta ở nhà ăn chơi, đàn đúm với em mình! Cái thằng em quỷ quái này nữa, đúng là khéo thừa nước đục thả câu. Nhưng đột nhiên trong đầu WooJin nảy ra một ý định hành hạ DaeHwi, hắn khẽ cười gian xảo 'Hãy đợi đấy' rồi ngoắc ngoắc DaeHwi lại.

"Có gì không thưa Tổng giám đốc?" DaeHwi ngoan ngoãn, giương đôi mắt trong sáng lên nhìn hắn, hòng thực hiện chiêu 'ánh mắt động lòng người', xém chút nữa đã thành công nhưng chút lí trí còn sót lại của WooJin đã mách hắn rằng 'Tiếp tục chiến thuật' rồi hắn ung dung nói.

"Có phải cậu rất muốn tiếp tục làm việc à?"

"..." DaeHwi gật đầu như giã gạo.

"Vậy cậu chịu làm tất cả mọi yêu cầu của tôi để được tiếp tục làm việc phải không?" WooJin nheo nheo mắt.

"... " Nó hơi ngập ngừng nhưng lấy dũng khí tiếp tục gật đầu.

WooJin hai mắt sáng rỡ, miệng liền nói: "Được, vậy từ nay trở về sau cậu phải đi bên cạnh tôi, không xa cũng không gần, nhất định phải ở bán kính 10 mét, chỉ được đi theo không được nói gì, không được can dự gì đến tôi. Nếu cậu làm được thì tôi sẽ cho cậu tiếp tục làm ở AJ."

Nó hơi ngạc nhiên trước yêu cầu này, không lẽ cả lúc đi tắm, đi toilet,... cũng vậy ư? Dù trong đầu nó có thắc mắc nhưng vì yêu nghề nên nó chấp nhận gật đầu lần nữa, ánh mắt phừng phừng quyết tâm.

WooJin nhìn nó với ánh mắt đầy quyết tâm liền cười khẩy, trong lòng đang chuẩn bị âm mưu phải khiến nó ghen mới được!

.

Sáng chủ nhật, WooJin ra khỏi nhà, 'yêu cầu' bắt đầu có hiệu lực, DaeHwi liền lót tót theo sau. Lúc WooJin mở cửa xe nó định bước vào thì WooJin hắng giọng 'Bán kính 10 mét' nên nó vội vàng lùi lại, đau khổ bắt một chiếc taxi khác đuổi theo, liên tục dặn bác tài xế bám sát trong bán kính 10 mét. Bác tài xế nghe yêu cầu kì quặc kia liền không suy nghĩ liếc nó một cái dò xét, DaeHwi chỉ biết hề hề cười trừ, còn WooJin nhìn vào gương chiếu hậu, thấy bóng dáng cậu nhóc trong xe liền nhếch mép nở một nụ cười.

WooJin đã hẹn trước từ tối hôm qua nên lái xe thẳng đến bar Luxury, DaeHwi cũng vội vàng bước xuống chạy vào theo. Vào trong thì thấy WooJin đang vui vẻ cười nói với cậu nhân viên phục vụ nào đó vô cùng dễ thương, mà cũng rất quen mặt, "A, nhớ rồi, không phải là cậu phục vụ lần trước lúc WooJin biết MinAh yêu người khác đã đến đây uống rượu ư? Cậu này tên gì nhỉ? Hình như là DongHyun."

Đợi nó suy nghĩ xong thì WooJin đã thân mật khoát tay cậu nhân viên phục vụ đó đi ra cửa, thấy hai người đi về phía mình, DaeHwi nhớ đến yêu cầu 10 mét nên tự nhiên bước thụt lùi về sau nhằm giữ khoảng cách đó, trong lòng bắt đầu hơi khó chịu khi thấy cảnh chồng mình đang tay trong tay với người khác.

Hai kẻ 'gian phu dâm phụ' kia dám ngang nhiên trước mặt DaeHwi lên xe, chạy đến một quá kem gần đó. Đương nhiên là DaeHwi cũng phải tất tả chạy theo. Tóm lại, nó giống như kẻ phá rối và dư thừa theo sau hai người đó, nhìn người ta vui vẻ trêu đùa, nó thầm ngưỡng mộ nhìn họ còn giống vợ chồng hơn là mình và Tổng giám đốc.

Trong quán kem, WooJin vốn không ưa đồ ngọt vẫn gật đầu ăn chung một ly kem với cậu DongHyun gì đó, WooJin vốn cũng ưa sạch sẽ lại chịu ăn cùng muỗng với cậu ta, còn chịu cho cậu ta đút từng muỗng kem nữa chứ!

Sau đó, hai người bọn họ cùng đi xem phim. Trong rạp, nó một mình ngồi ở dãy giữa, canh chừng khoảng cách đúng 10 mét, dãy đầu là Tổng giám đốc và cậu nhân viên phục vụ đó, hai người vừa xem vừa thì thầm gì đó, ra vẻ vừa bí mật vừa lãng mạn.

Trong công viên thủy cung, qua lớp kính dày và lớp nước màu xanh thẫm, DaeHwi vẫn thấy rõ cậu DongHyun đó vừa đi vừa khoát tay WooJin, vậy mà hắn ta cũng không hề né tránh.

Ra đến khu tàu lượn siêu tốc, DaeHwi vốn nhát gan nhưng vì công việc, vì yêu cầu 10 mét kia nên đánh liều một mình bước lên mua vé, do đi lẻ nên nó bị xếp ngồi một mình ở ghế đầu, còn hai người bọn họ ngồi cuối tàu, lần cuối cùng ngoái đầu lại nó vẫn thấy DongHyun kề sát tai Tổng giám đốc nói gì đó rồi cùng phá lên cười.

Hết một lượt chơi kinh hoàng, DaeHwi lảo đảo bước xuống đến cạnh thùng rác nôn một trận, thức ăn sáng giờ đều bị nôn sạch rồi. Trong lúc bụng dạ còn đang bị co thắt, đột nhiên một chai nước suối đưa tới trước mặt, DaeHwi liền đón lấy rồi cảm ơn rốt rít nhưng phát hiện ra người cho mình chai nước là cậu nhân viên phục vụ đó.

"Cậu mệt chưa? Bị hành hạ chưa đủ à? Mệt thì về đi, tôi cũng không muốn hành hạ cậu nữa!" Chàng trai đó nét mặt tươi cười, gương mặt thanh tú, trong sáng thánh thiện, quả nhiên là xứng đáng để Tổng giám đốc 'ngoại tình'. DaeHwi nghĩ đến hai chữ 'ngoại tình' đó liền tự cốc đầu mình, mình và Tổng giám đốc làm gì có 'tình' mà 'ngoại' chứ, mình trước không xứng đáng, sau không xứng đáng, được làm một diễn viên trong kịch kết hôn giả này đã hãnh diện lắm rồi. Rồi nó tự nhắc mình, "DaeHwi ơi là DaeHwi, như vậy mày còn đòi gì nữa? Đòi người ta có tình cảm với mày chắc?"

.

WooJin từ hiệu thuốc gần đó trở lại, lén lút nhét vỉ thuốc đau dạ dày vào túi áo, nhưng bên cạnh thùng rác lúc nãy giờ đã trống trơn, cậu nhóc mà hắn muốn trêu chọc giờ đã biến mất, hắn cau mày hỏi DongHyun:

"Cậu ta đâu?"

"Cậu ta mệt nên chắc về trước rồi."

"..." WooJin im lặng.

"A, hình như trời sắp mưa rồi, chúng ta kiếm chỗ nào đó vừa ăn vừa trú mưa đi."

"..." Lại im lặng.

"Ăn đồ Tây nhé, lâu rồi tớ không ăn." Lần này không đợi WooJin trả lời, cậu ta đã kéo tay hắn đi ra phía đỗ xe.

"..." Tiếp tục im lặng, tuy nhiên cậu vẫn nhẫn nhịn đi cùng cậu ta.

Cuối cùng cả hai đã đến một cửa hàng đồ Tây khá nổi tiếng vì WooJin nhất quyết không chịu ăn ở AJ, bên ngoài, trời đã đổ mưa như trút nước, từng vệt nước lăn dài bên ngoài cửa kính.

Khai vị bằng đồ nguội, salad và beefsteak, nhưng tại sao những món ăn trước mặt lại khiến WooJin thấy không ngon miệng, thậm chí không buồn nhìn tới. Hắn bắt đầu thấy mình ngồi đây phải chăng suy nghĩ đùa cợt quá ấu trĩ kia? Tại sao phải ngồi đây với những món ăn vô vị này?

Hắn muốn về nhà, thà ở nhà ăn một bát mỳ do DaeHwi nấu như trong đêm tân hôn đã từng nấu còn ngon hơn những món này, thà ngồi ăn với DaeHwi bên cạnh còn hơn ngồi ở đây, bầu không khí này dù có sang trọng đến đâu những vẫn cô đơn, lạnh lẽo.

Ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa, đột nhiên một bóng dáng nhỏ bé lọt vào tầm mắt WooJin. Đó chẳng phải là 'vợ' hắn ư? Dáng người khổ sở nép dưới mái hiên chật hẹp bên kia đường, thật ngốc nghếch, mái hiên bên đây chẳng phải rộng rãi hơn sao? Qua bên đây chẳng phải khỏi ướt rồi à? Đã vậy còn đứng đó run cầm cập gặm bánh mỳ khô nữa chứ.

Đồ ngốc! Sao bảo về lại không về? Sao lại dầm mưa? Sao lại phải ăn thứ bánh mỳ khô khốc ấy?

Thật ra DaeHwi thấy mình bi thảm lắm rồi, hồi nãy đã định về nhưng ngẫm lại thấy còn gì nữa để không dám đi theo, người ta thân mật cũng đã thấy hết rồi, thức ăn trong bụng ói cũng đã ói hết rồi, sao lại phải về? Nên nó lén lút đi theo tiếp. Nó cũng muốn vào nhà hàng, muốn được ăn beefsteak, nhưng vừa mở ví tiền ra thì đã cạn kiệt vì đi taxi từ sáng đến giờ, nhìn cái ví lép xẹp nên chẳng thể làm gì được ngoài cách chạy qua bên kia đường mua túi bánh mỳ khô này cầm hơi. Thấy mưa to, biết rằng mái hiên bên kia vừa rộng vừa sạch sẽ nhưng nếu qua đó sẽ không đủ 10 mét, sẽ trái yêu cầu nên đành cắn răng chịu đựng đứng ở bên đây.

Lạnh quá trời, DaeHwi ngồi thu lu dưới mái hiên lòng thầm than thở: "Thật ra hai người còn muốn ăn đến bao giờ đây?" Rồi đột nhiên DaeHwi thấy bóng dáng của DongHyun hiện ra sau lớp kính, tuy mặc quần áo nhân viên phục vụ nhưng phong cách ăn uống rất sang trọng, không biết cậu ta là thật sự hay chỉ giả vờ sang trọng, nhưng chỉ tính riêng điểm này đã đủ vượt mặt nó rồi. Nếu là WooJin chắc chắn mình sẽ chọn DongHyun cùng đến các bữa tiệc, còn đi với mình à? Chỉ tổ mất mặt thôi.

Nó đau lòng chấp nhận sự thật, nó không dám đút kem cho Tổng giám đốc, không dám đi xem phim thân mật với Tổng giám đốc, không dám kéo Tổng giám đốc đi tàu lượn, không biết ăn uống sang trọng, càng không dám mơ có thể khoát tay Tổng giám đốc. Thứ cảm giác cô đơn và tự ti này cứ bao trùm lấy nó, đột nhiên nó muốn khóc,...

Mưa vẫn rơi, đầu nó nặng quá, đau quá, trước mắt tối quá, từng hàng mưa thi nhau táp vào mặt nó khiến nó không tài nào mở mắt ra được. Hai người này còn ở đến bao giờ? Nó sắp không chịu nổi nữa rồi...

Có người đi tới, tiếng bước chân không hề bị lẫn vào tiếng mưa. DaeHwi ráng ti hí mở mắt ra, một đôi giày da mập mờ hiện ra trước mắt. Không khí thật im lặng đến nặng nề. Đầu nó càng nặng hơn, không thể ngẩng đầu lên nổi.

Bất ngờ có một bàn tay mạnh mẽ kéo nó vào lòng người trước mặt, nó vô thức giãy giũa không yên rồi đột nhiên im bặt vì một câu nói:

"Ai bảo cậu dầm mưa?"

"..."

"Ai cho cậu đứng đây dầm mưa hả?"

"..." DaeHwi gục đầu, một dòng nước ấm nóng từ khóe mắt nó chảy ra, thấm qua áo nó rồi xuyên qua cả lớp áo sơ mi của WooJin.

WooJin cảm nhận được dòng nước ấm nóng này nên dịu giọng lại: "Sao không qua bên đây trú, như vậy không bị ướt rồi!"

DaeHwi im lặng rồi mới nói bằng giọng khản đục, nặng nề: "Đứng bên kia mới đủ khoảng cách 10 mét!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro