Chương 27 - Hành động ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được ôm DaeHwi như vậy tự nhiên khiến WooJin thấy rất dễ chịu, nhưng ở đây nhiều người, hắn ý thức được nên đành bỏ tay ra.

Sau khi rời khỏi cơ thể WooJin thì nó mới phát hiện gã đàn ông xấu xa kia đang nằm dài trên đất, mặt mũi bầm tím, không kìm được thốt lên:

"Tổng giám đốc, có cần khoa trương thế không? Còn kéo theo lực lượng hùng hậu như thế?"

WooJin hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng DaeHwi không nhận ra sự thay đổi đó, cúi đầu nói nhỏ: "Tha được thì tha cho hắn đi, dù sao bị đánh tơi tả như vậy chắc hắn không dám càng nữa đâu."

Thực ra WooJin có thể đi một mình, nhưng sợ nhỡ hắn ta có đồng bọn một mình hắn đối phó cũng được nhưng nó thì phải làm sao? Nên lần đầu tiên kể từ khi rửa tay gác kiếm hắn triệu tập đám người này, khiến cả bọn hồ hởi tưởng sắp có trận tả xung hữu đột nào đó cực kì lớn ai dè chỉ đến xử một tên như thế này. Tóm lại cũng tại hắn muốn chắc chắn an toàn, không có chút sai sót nào, thuận lợi giải cứu cho DaeHwi mà thôi. Có điều WooJin sẽ không chịu thừa nhận điều đó, hắn chỉ nhíu mày nhìn gã đàn ông đang nằm sóng soài trên mặt đất: "Đánh hắn xem như trút giận cho cậu rồi còn đòi gì nữa?"

DaeHwi nghe thấy vậy liền suy nghĩ trong lòng, "Em không có máu bạo lực như Tổng giám đốc đâu!" nhưng ngoài miệng không dám nói ra, chỉ lấy tay khều khều tay áo hắn: "Thôi được rồi, tiếp tục đánh nữa sẽ có án mạng thật đó!"

Quả nhiên DaeHwi thật ngốc, lòng dạ lại tốt bụng đúng như WooJin nghĩ, hắn chỉ nhếch mép cười rồi nhìn nó: "Yên tâm, bọn chúng sẽ biết dừng đúng lúc". Nói rồi hắn cởi áo khoác, khoác lên người DaeHwi: "Về thôi."

"Vâng."

DaeHwi gật đầu rồi được WooJin dìu đi xuống, trong lòng hơi ái ngại vì hành động thân mật này của WooJin. Lên xe, WooJin liếc thấy nó run cầm cập vì lạnh liền với tay tắt máy lạnh, hành động nhỏ ấy cũng đủ khiến trái tim của DaeHwi không an phận đập loạn xạ.

Chiếc xe từ từ phóng ra đường cao tốc, WooJin nhìn qua gương chiếu hậu thấy nó mặt mày như vừa từ cõi chết trở về, không kìm được khẽ nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: "Không sao đâu, ổn rồi."

DaeHwi gật đầu, "ừm", im lặng một lúc rồi nó lại ấp úng: "Trước đây em cũng nghe phong phanh chuyện nhiều người đồng tính trong ngành này, không ngờ hôm nay xui xẻo gặp đúng một tên như thế, đã vậy còn biến thái như thế..."

WooJin quay sang nhìn nó, khẽ ho một tiếng: "Đã vậy còn không có mắt nhìn người... Cuộc phỏng vấn này chắc không hiếm người vừa xinh đẹp vừa thông minh vậy mà lại chọn ngay cậu."

DaeHwi nghe vậy vò vò tóc, bực tức chu môi: "Được rồi, Tổng giám đốc cứ đả kích đi, cười trên nỗi đau của người khác tiếp đi.", tuy bề ngoài nói vậy nhưng trong lòng nó cũng thấy khá bất ngờ, lần đầu tiên thấy WooJin đùa thoải mái đến như vậy.

"Haha." WooJin cười lớn, tỏ ra vô cùng sảng khoái, thật ra trong lòng hắn đang nghĩ, "Tại cậu nhóc cũng dễ thương mà, quan trọng là người rất ngốc nghếch và dễ gạt, đôi khi lại rất trẻ con!"

DaeHwi nhanh chóng lấy lại tinh thần, kiếm lý do tự khen mình: "Nhưng em không ngốc đâu, trong lúc nguy hiểm đó còn có thể giữ được bình tĩnh, biết điện thoại cầu cứu Tổng giám đốc, đã vậy còn khiến hắn bị đánh đến mặt mày sưng húp đó! Ai bảo hắn dám có ý đồ xấu thế kia."

WooJin nhìn nó vuốt mũi tự cao tự đại như thế không kìm được khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười như có như không. Vừa nghĩ hắn vừa quay qua nhìn DaeHwi, "Chết rồi, sao càng nhìn lại càng thấy cậu nhóc này dễ thương nhỉ?" Gương mặt không thể gọi là siêu đẹp nhưng các đường nét rất rõ ràng, ánh mắt hồn nhiên, khóe miệng hay cười,... Đúng là càng nhìn càng đáng yêu. Nhưng WooJin nghĩ đến đây lại tự nhíu mày trước suy nghĩ của mình, đột nhiên hắn lại hỏi:

"Hôm nay cậu gọi tôi là gì nhỉ?"

"Tổng giám đốc muốn nói về "ông xã" sao?" Nó hơi sững người trước câu hỏi đó.

"Dù sao cũng đã kết hôn, cậu muốn gọi cũng không sao. Nhưng có gì thì gọi lúc chỉ có chúng ta, còn trong công ty đừng mang chuyện đó vào, hôm nay trong phòng họp mọi người đều nghe thấy thì không hay cho lắm." WooJin từ tốn nói.

"Tổng giám đốc cứ yên tâm..." DaeHwi sợ cách xưng hô đó khiến Tổng giám đốc không thích nên liền hứa hẹn, "Sau này em sẽ không gọi Tổng giám đốc như vậy nữa."

"..." WooJin không có ý đó, thật ra hắn nghĩ được gọi như vậy cũng hay hay, hắn thầm tưởng tượng hai chữ ấy được thốt ra từ cái miệng xinh xinh kia với chất giọng dịu dàng như thế cũng thú vị lắm chứ. Nhưng hình như DaeHwi đã hiểu chệch qua hướng khác mất rồi.

WooJin còn đang định giải thích thì DaeHwi đã tiếp lời:

"Lúc đó chỉ tại tình thế khẩn cấp, em định mượn Tổng giám đốc gọi như vậy để cho tên háo sắc kia biết được em đã kết hôn mà dẹp bỏ ý tưởng đó, ai dè hình như phản tác dụng. Nhưng dù sao em sẽ tuyệt đối không gọi như vậy nữa, không làm Tổng giám đốc mất mặt nữa đâu." DaeHwi hùng hồn nói.

"..."

Nhìn DaeHwi gãi đầu, tít mắt nói tự nhiên khiến WooJin bực tức, khó chịu. Thôi, không muốn gọi thì đừng gọi, ai thèm nghe chứ...

.

Vốn dĩ WooJin định chạy thẳng về nhà nhưng thấy DaeHwi ngồi bên ghế lái phụ, toàn thân run lẩy bẩy, lâu lâu lại hắt xì một cái khiến hắn chạy qua trung tâm thương mại.

DaeHwi thấy hướng đi đột ngột thay đổi liền tròn mắt hỏi: "Tổng giám đốc, không phải chúng ta về nhà sao?"

"Bộ dạng cậu thế này về tới nhà cũng cảm mất rồi còn đâu." WooJin lườm lườm nó cảnh cáo, lòng thầm mắng, "Sức khỏe mình còn không biết tự chăm lo thì bắt ai lo đây hả?"

DaeHwi định mở miệng ra hỏi vậy rốt cuộc là đi đâu nhưng không dám, đành im lặng ngồi đó không dám hỏi han gì nữa.

Hắn ngồi trong xe cũng im lặng, nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe. Chỉ khi đến nơi WooJin mới lạnh lùng lên tiếng: "Vào trong chọn vài bộ đồ cho cậu thay, không bị cảm mất."

DaeHwi đứng trước trung tâm thương mại AJ, nhớ lần trước đến đây mua đồ bị WooJin hù cho một phen khiếp đảm nên cuống cuồng chặn hắn lại: "Tổng... Tổng giám đốc đứng đây được rồi. Để em vào trong chọn rồi ra liền! 5 phút, 5 phút thôi..." DaeHwi sợ hắn từ chối nên hứa hẹn với thời gian nhanh nhất có thể rồi không đợi đồng ý đã chạy biến vào trong, chỉ sợ đứng thêm chút nữa sẽ nghe WooJin từ chối, rồi mọi chuyện lần trước sẽ tái diễn.

Đúng như lời nó hứa, chỉ mất năm phút đã thấy nó tức tốc chạy ra, trên người mặc bộ quần áo phải nói sao nhỉ? E hèm, cứ cho là cực kì ngố! Quần ngố kết hợp với áo thun trắng, chiếc áo vô cùng đơn giản, ngoại trừ hình Pucca to tướng thì không còn gì nữa.

Thế mà bộ dạng đó của nó lại khiến WooJin hơi 'kích động', đơn giản nhưng không quê mùa, ngố mà rất dễ thương, tóm lại nhìn rất... vừa mắt.

Thấy DaeHwi đến gần, đột nhiên hắn không muốn bị nó phát hiện mình đang 'ngẩn ngơ' nên vội vàng 'nạt':

"Không phải cậu chọn bộ đồ rẻ nhất đó chứ?" WooJin khoanh tay trước ngực, thong thả dựa lưng vào cục cưng Audi của hắn.

"..." DaeHwi chớp mắt suy nghĩ. "Ừm, không hẳn, gần rẻ nhất thôi à! Vì cái rẻ nhất không có size của em thưa Tổng giám đốc."

WooJin tức nổ đom đóm mắt vì sự thật thà đến ngờ nghệch của DaeHwi, ráng kìm chế lắm mới không chạy tới cốc đầu nó một cái:

"Thẻ ATM tôi đưa cậu đâu sao không xài?" WooJin hầm hứ.

"À à... Tổng giám đốc không nhắc em cũng quên."

DaeHwi vừa trả lời vừa xoa xoa đầu, thật ra nó không quên, lúc nãy bên trong có rất nhiều quần áo đẹp, nhưng cái nào cái nấy đều bằng cả tháng lương của nó, nó cũng nhớ đến cái thẻ này nhưng nó tự hỏi, nó lấy tư cách gì để sử dụng đây? Vợ chồng ư? Nghĩ đến đó lòng nó chợt quặn thắt vì tất cả chỉ là vở kịch, nếu nó xài tiền của WooJin, mà còn xài một số tiền lớn như thế thì quả thật nó là một 'diễn viên' tồi, một 'diễn viên' quả thật rất vô liêm sỉ nên DaeHwi chỉ còn cách đặt những bộ quần áo đắt tiền đó xuống, bước chân rời đi nhưng vẫn ráng ngoái đầu lại nhìn thêm chút nữa. Rồi DaeHwi tiến qua khu vực bán đồ giảm giá, quần áo đổ vào những cái thùng lớn, mọi người bu đông, nó mạnh dạn bon chen vào, lựa tới lựa lui một hồi mới chọn được bộ này. Khi bước ra quầy tính tiền, DaeHwi tự nhắc nhở mình: "Đồ giảm giá, đó mới là những thứ thuộc về thế giới của mày DaeHwi à!"

Thanh toán xong, giá bộ quần áo vừa đủ với số tiền còn lại trong túi nó. DaeHwi thở phào nhẹ nhõm rồi vào toilet thay đồ, vừa thay vừa tiếc rẻ số tiền 'vay' WooJin đóng học phí vậy mà chưa học buổi nào đã đánh cho thầy giáo một trận te tua, số nó đúng là số con rệp, đã mắc nợ mà không học hành được gì, không biết làm cách nào để có tiền trả lại đây.

DaeHwi suy nghĩ chưa đâu vào đâu thì đã thay đồ xong, thời gian cũng vừa kịp lúc nên nó lập tức chạy ra ngoài, thấy WooJin đang đứng từ xa nhìn nó với ánh mắt là lạ, nhưng khi vừa đến gần thì ánh mắt đó lại trở thành ánh mắt lạnh lẽo thường trực. DaeHwi cốc đầu mình: "Chắc lúc nãy là ảo giác!"

.

Từ trung tâm thương mại WooJin đã đưa DaeHwi về nhà, suốt đường đi hắn không kìm được nên lâu lâu lại lén liếc nhìn nó một cái, ánh nắng nhàn nhạt chiếu nửa khuôn mặt của DaeHwi, nó đưa tay ra nghịch ngợm vẽ gì những hình thù kì lạ lên cửa kính, chốc chốc lại tự cười hi hi. Tự nhiên WooJin thấy nhẹ nhàng và dễ chịu, lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác này, cảm giác nhẹ nhõm và không cần đề phòng một ai đó.

Vừa về đến nhà DaeHwi đã kêu đói bụng. Cũng không trách nó được, sáng sớm chuẩn bị phỏng vấn hồi hộp quá nên không ăn gì, rồi đợi đến gần một giờ trưa gã biến thái kia mới phỏng vấn hết 'đưa nó về nhà lấy tài liệu quan trọng', rồi giờ này về đến nhà đã là buổi chiều mà bụng nó vẫn chưa có gì, nó có cảm giác như bao tử sắp dính vào lưng mất rồi. Nên vừa về đến nhà bụng nó cũng bắt đầu sôi òng ọc.

Vừa mở cửa bước vào trong, việc đầu tiên nó làm là chạy vào bếp, rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu nấu nướng. Thấy tóc nó còn chưa khô, lâu lâu lại hắt xì, lại còn bận rộn trong bếp nên WooJin lấy cái khăn chụp lên đầu nó, còn không kìm được khẽ nói: "Đi tắm đi, cẩn thận không bị cảm."

DaeHwi hơi cảm động trước sự quan tâm của WooJin nhưng tay vẫn thoăn thoắt rửa rau, không kịp ngẩng mặt lên nói: "Tổng giám đốc, em đói lắm rồi, ăn xong đã rồi tính."

Không biết trời xui đất khiến thế nào mà WooJin lại buộc miệng nói: "Đi tắm đi, tôi nấu cơm."

DaeHwi nghe xong liền khựng lại ba giây, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn như sinh vật lạ, dường như cảm thấy mấy câu WooJin vừa nói không thể tin được. Kẻ chuyên bắt mình nấu cơm cho ăn bây giờ lại đòi nấu cơm cho nó ăn, thật sự khó tin, kiểu như cáo chúc tết gà, chắc chắn có âm mưu. DaeHwi đang bận suy nghĩ thì WooJin có chút ngượng ngùng trước cái nhìn 'kinh dị' của nó, sờ mũi nói:

"Sao? Không tin à?"

"Tổng giám đốc, nấu cơm được thì em tin..." DaeHwi ngập ngừng rồi lí nhí nói. "Nhưng ăn được hay không thì em không dám chắc."

"..." Trước sự đả kích dữ dội của nó, WooJin cau mày, lạnh lùng đẩy nó ra khỏi bếp rồi nói. "Lát nữa cậu sẽ biết."

.

DaeHwi đứng trong phòng tắm, nhìn gương mặt hơi thiếu sức sống của mình trong gương rồi thầm hỏi: "Tổng giám đốc đúng là ngang ngược, mình đã 22 tuổi đầu, tứ chi phát triển đầy đủ, không tàn cũng không phế... vậy mà lúc nào cũng bị hắn lôi xềnh xệch như bao gạo!" Suy nghĩ một lúc lâu, DaeHwi cũng đành phải thở dài mở nước bồn tắm, kể từ khi ở đây nó mới biết tắm trong bồn tắm nước ấm thật thoải mái hơn nhiều cái vòi sen ở nhà. Trong thời gian đợi nước nóng đầy bồn, DaeHwi lon ton chạy vào phòng lấy bộ quần áo, đêm tân hôn đáng lẽ sẽ dọn đến nhà chính nhưng WooJin lại chở nó qua nhà riêng ở ngoại ô, DaeHwi không chuẩn bị quần áo nên trong thời gian WooJin đi công tác, nó đã về nhà dọn sơ sơ tủ quần áo của mình qua đây, nhưng mà vẫn để trong vali vì không biết lấy ra để đâu, tủ quần áo trong phòng ngủ thì kín mít đồ của WooJin rồi, nó thấy nếu mình để chen vô thì trơ trẽn quá.

Khi DaeHwi lấy đồ từ vali vào phòng tắm thì trong bếp, WooJin cũng đã bắt tay vào công việc nấu nướng. WooJin không theo quan điểm truyền thống "Đàn ông tránh xa việc bếp núc" mà ngược lại, khi ba mẹ vừa qua đời, bên cạnh việc tiếp quản cả AJ đang trong thời kì khó khăn thì việc chăm sóc JiHoon và MinAh cũng do anh một phần gánh vác, đương nhiên việc nấu ăn cũng nằm trong số đó. Nhưng về sau, khi MinAh trở thành một thiếu nữ thì công việc này được cô giành lấy, cộng thêm việc mở rộng AJ bận tối mắt tối mũi khiến WooJin dang dở việc vào bếp, buổi sáng, buổi trưa thì có thức ăn của nhà hàng mang lên, buổi tối thì thường xuyên tiệc tùng nhân tiện giải quyết qua loa buổi tối. Nên trước đây trong nhà quá lắm cũng chỉ có một thùng mỳ và mấy chục hột gà, nhưng từ khi DaeHwi nấu bát mỳ lúc hắn bị bệnh lúc trước, hắn bắt đầu thích cảm giác ấm áp trong bếp hơn, thích ăn đồ ăn của nó nấu hơn,... nhưng lần này, vì không muốn thấy DaeHwi vừa nấu ăn vừa run cầm cập nên hắn đã chủ động giành về mình nhiệm vụ 'vinh quang và cao cả' ấy.

Chẳng mấy chốc trên bàn ăn đã bày ra ba món mặn một món canh, mùi thức ăn thơm phức tràn đầy cả căn bếp, WooJin phủi phủi tay đắc ý nhìn những món ăn mình vừa nấu, trong lòng không khỏi đắc ý, tự khen mấy câu, "Công nhận bỏ nấu ăn lâu như vậy nhưng vẫn chưa bị lục nghề."

Nhưng WooJin đợi lâu ơi là lâu mà vẫn chưa thấy DaeHwi bước ra, trong lòng hơi bồn chồn, xen chút lo lắng... "Không lẽ cậu ta đã ngất trong phòng tắm?"

Trong lúc nhà bếp giao cho WooJin, DaeHwi cũng lấy đồ xong rồi chui vào bồn tắm đã ngập đầy nước. Nó nghịch ngợm đùa giỡn với đám bọt xà phòng, toàn thân chìm trong làn nước ấm khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu nhắm mắt lại thư giãn. Cả ngày mệt mỏi nên nó thiếp đi lúc nào không biết.

Không biết bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa từ lịch sự ban đầu trở thành tiếng đập cửa rầm rầm đáng sợ. Nhưng tiếng động ồn ào đó vẫn không thể đánh thức được DaeHwi đang say giấc nồng... trong bồn tắm!

'Rầm', cánh cửa phòng tắm đã bị phá.

"..."

"..." Tiếng rầm lớn này mới đủ sức khiến DaeHwi choàng tỉnh dậy, đưa tay dụi dụi mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, cả lại rơi vào im lặng. Thấy DaeHwi nằm trong bồn tắm, mái tóc ướt sũng, một vài giọt còn nghịch ngợm rơi từ tóc chảy qua gò má rồi lăn dài theo từng đường nét khuôn xuống ngực, làn da mịn màng của DaeHwi thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp xà phồng, hai mắt nó từ trạng thái ngái ngủ, mơ màng chuyển qua đầy kinh ngạc, WooJin trước cảnh tượng ấy cũng có chút dở khóc dở cười. Thế mày hắn lại lo DaeHwi có xảy ra chuyện gì không, có bị... chết chìm trong bồn tắm không? Hay là bị trượt chân té đập đầu vào đâu đó rồi xỉu rồi? Nếu không thì sao lại lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì? Nhưng xem ra WooJin đã lo bò trắng răng rồi! Tuy không phải là chết chìm trong bồn tắm nhưng cậu nhóc cũng làm việc khá ngốc nghếch không kém – ngủ quên trong bồn tắm!

DaeHwi bị ánh mắt nhìn chằm chằm của WooJin làm cho hoảng sợ, vội vàng nịnh nọt lấy lòng:

"Tổng giám đốc, anh cần đi vệ sinh à? Em tắm xong rồi, chuẩn bị ra liền, không phiền anh đâu."

"Không cần đâu, cậu cứ tiếp tục đi." WooJin lạnh lùng nói

"Tổng giám đốc không sao đấy chứ? Anh có chìa khóa không dùng mà lại phá cửa vào đây, khiến em tưởng Tổng giám đốc đang bị đau bụng gấp lắm! Kết quả xông vào chỉ để... nói tiếp tục đi thôi hả?" DaeHwi phụng phịu nói nhỏ trong miệng nhưng WooJin vẫn loáng thoáng nghe được.

WooJin sắc mắc khó coi, hóa ra hành động quan tâm của mình lại trở thành... biến thái như thế trong mắt DaeHwi. Càng nghĩ càng thấy oan ức và khó chịu, nhưng so với việc bị cho là biến thái hắn càng cố chấp không muốn nhận mình quan tâm đến cậu nhóc như vậy. Sợ DaeHwi xảy ra chuyện nên đập cửa như đi ăn cướp, đã vậy còn quên việc mình có chìa khóa mà lại phá cửa xông vào như thế, đúng là mất phong độ quá. WooJin đã từng làm nhiều việc hồ đồ như đánh chém, thanh toán giữa các băng nhóm..v...v... nhưng đây là việc hồ đồ ấu trĩ nhất hắn từng làm. Tâm trạng của WooJin bây giờ rất phức tạp, im lặng một lúc rồi mới nói như... giận lẫy:

"Tôi tưởng cậu bị chết chìm rồi."

"..." DaeHwi sững người rồi bật cười hả hả tưởng Tổng giám đốc mình đang nói đùa.

"Cậu ngốc nghếch như vậy ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì." WooJin hơi chau mày.

Lần này DaeHwi bắt đầu thấy cảm động: "Cảm... cảm ơn Tổng giám đốc đã quan tâm, em không sao."

Ai quan tâm đến cậu, WooJin tự nói như vậy trong lòng rồi quay người đi cứng đơ: "Tiếp tục đi, gặp chuyện gì nhớ gọi tôi." Hắn đi được một đoạn, trước khi đóng cửa liền khựng lại rồi nói: "Cơm nấu xong rồi đó."

DaeHwi ngồi trong bồn tắm rất lâu, trong đầu suy nghĩ có rất nhiều người mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân, không lẽ Tổng giám đốc của mình lại mắc chứng khủng hoảng hậu hôn nhân? Nếu không sao lại có hành động kì quặc đến như vậy? Nhưng nghĩ mãi mà không ra, nó cũng không thèm nghĩ nữa, nhớ đến câu cuối cùng của WooJin trước khi ra ngoài, DaeHwi lại bất giác nhìn xuống cái bụng đang biểu tình nãy giờ liền đứng dậy đi ra ngoài.

.

Bước vào phòng bếp, nó đã thấy WooJin đang ngồi, gương mặt tỏ ra cực kì khó chịu. DaeHwi biết người biết ta nên vội cười hì hì mon men lại gần:

"Tổng giám đốc chưa ăn à?"

"Ờ. "WooJin thờ ơ trả lời, sắc mặc lại đăm chiêu.

DaeHwi bỏ qua thái độ của WooJin, bây giờ nó chỉ quan tâm đến cái dạ dày trống rỗng của mình, vừa chuẩn bị động đũa thì phải khựng lại vì WooJin lên tiếng: "Mai bà nội triệu tập một cuộc họp gia đình". Nó định trả lời "Ờ, vậy giám đốc đi đi, em đâu cấm." nhưng sực nhớ bây giờ nó cũng là 1 phần trong cái 'gia đình' đó nên DaeHwi lập tức mếu máo.

"Vậy... vậy Tổng giám đốc tính sao?" DaeHwi nói ngập ngừng, đứt quãng.

"Sao là sao? Không đi cũng không được." WooJin lạnh lùng nói.

"..." DaeHwi á khẩu, ngậm đắng nuốt cay ăn cơm, dù là nói vậy nhưng nó cũng công nhận WooJin nấu ăn ngon thật. Nghĩ đến lúc trước phải nấu cho WooJin ăn, nó liền hậm hực, tự nấu ăn ngon vậy mà còn đày ải mình.

.

Tối hôm đó DaeHwi cứ trằn trọc mãi, trở mình qua trở mình lại sợ ngày mai không biết phải đối mặt với Park lão phu nhân ra sao, tính ra từ lúc kết hôn đến giờ nó chưa một lần về nhà đó, thật thất lễ quá. Thiệt ra lúc WooJin đi công tác nó cũng muốn qua mấy lần nhưng lại không dám, vả lại có Đầu Đinh chủ động qua nhà này chơi nên nó cũng không để tâm lắm. Thế nên thức đến nửa đêm, khó khăn lắm nó mới chìm vào giấc ngủ.

Bảy giờ sáng, bàn ăn trong phòng bếp đã có sẵn hai phần ăn sáng khói bốc nghi ngút. Thật ra WooJin đã dậy từ sớm, thấy DaeHwi vẫn chưa dậy, lại nhớ đến chuyện hôm qua nó quá mệt mỏi và hoảng loạn nên không nỡ đánh thức dậy, lại tốt bụng nấu bữa sáng cho cả hai. Loay hoay một hồi mới xong bữa sáng thì cũng đã bảy giờ, vậy mà con heo lười kia vẫn còn chưa chịu dậy. WooJin hơi nhíu mày chậm rãi đi lên lầu, đẩy cửa bước vào phòng ngủ thì thấy DaeHwi còn đang nằm ngủ khì trên đó, đã vậy cậu nhóc còn cuộn tròn trong cái chăn như đòn bánh tét. Hắn trợn mắt nhìn rồi phì cười, nhẹ nhàng đến bên cạnh vỗ vỗ vào má nó: "Dậy, dậy ăn sáng nè!"

DaeHwi đang ngủ ngon thì thấy má mình nhột nhột, sau đó nghe gì đó tiếng được tiếng mất, nhưng chữ 'ăn' lọt vào tai nó cực kì dễ dàng khiến nó ngồi bật dậy như lò xo. WooJin đang ngồi bên cạnh giường, nó ngồi dậy đột ngột quá nên không kịp tránh đi, kết quả là trán nó đập cái kinh vào trán WooJin, quan trọng hơn cả đau là gương mặt cả hai đang rất rất gần với nhau, WooJin vốn điềm tĩnh nhưng trong tình huống này cũng hơi bối rồi, còn DaeHwi đương nhiên là ngạc nhiên hết cỡ, không biết sao mới sáng sớm mà Tổng giám đốc đã có mặt ở đây.

Trong lúc DaeHwi còn đang há hốc mồm kinh ngạc thì WooJin đã lấy lại được bình tĩnh, ngượng ngùng đứng thẳng dậy ho mấy tiếng rồi nói: "Tôi nấu bữa sáng rồi, cậu rửa mặt rồi xuống ăn cùng đi."

Nói rồi hắn lạnh lùng quay người đi ra cửa, nhìn dáng người thẳng đứng, không vest hay comple nhưng vẫn toát lên khí chất của người lãnh đạo, DaeHwi lại nhớ đến cảnh lúc nãy liền đỏ mặt tía tai, lúc đó gương mặt của WooJin ở rất gần, DaeHwi thấy rõ từng sợi tóc mái rũ xuống, lông mi dài che phủ đôi mắt sáng rực, sống mũi rất đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên. DaeHwi hồi tưởng lại rồi khẽ xuýt xoa, tuy là chồng hờ nhưng mang danh có chồng đẹp trai như vậy nó cũng thấy... sướng rơn.

Nhưng đột nhiên nó chợt thét lên, lòng thầm ca thán, sáng sớm thức dậy còn chưa đánh răng, ở cự li gần như vậy không biết Tổng giám đốc có nghe thấy mùi gì không ta? Hên là đêm qua mình đã cẩn thận đánh răng trước khi đi ngủ rồi.

Lúc chắc chắn rằng mình đã có một hơi thở thơm tho, DaeHwi mới tung tăng bước vào bếp, nhìn bàn ăn ngon lành vào sáng sớm nó không kìm được reo lên: "Tổng giám đốc, hóa ra anh đã nấu xong thật rồi à?"

WooJin không thèm ngẩng đầu lên nhìn nó một cái: "Đợi con heo lười như cậu dậy nấu chắc tôi chết đói luôn quá."

DaeHwi gượng cười ngồi vào bàn ăn, trên bàn, WooJin cũng lặng lẽ ngồi ăn sáng, lâu lâu lại liếc mắt nhìn nó, phát hiện DaeHwih rất chuyên tâm ăn bánh mì, cắn một miếng sandwich rồi ăn một miếng trứng ốp la, rất đều đặn, luân phiên mà ăn, nhưng gương mặt lại tỏ ra hết sức thỏa mãn. WooJin lại nhìn xuống phần ăn của mình, cũng sandwich và trứng ốp la y như vậy, hắn cũng cắn một miếng bánh mỳ, chau mày nghĩ: "Có gì mà DaeHwi phải tỏ ra như đang ăn sơn hào hải vị như vậy chứ?"

Một người bận rộn như WooJin không thể tốn quá nhiều thời gian cho việc ăn uống, hắn nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi đứng dậy:

"Tôi đi làm đây."

"Ừm, bye bye Tổng giám đốc."

"Chỉ chào như vậy thôi sao?" WooJin thầm suy nghĩ. Lẽ nào cậu ta không biết nói những câu ngọt ngào như 'Lái xe cẩn thận', 'Nhớ làm về sớm', 'Đừng làm việc quá sức', 'Nhớ về ăn tối',... hay sao? Chỉ mấy chữ đó là chào buổi sáng thôi ư? WooJin suy nghĩ mà trong lòng thấy rất phức tạp. Không cam tâm nên hắn nói tiếp:

"À, chiều nay tan sở tôi về là chúng ta đi gặp bà nội luôn, cậu tự chuẩn bị đi."

"Ừm..." DaeHwi ngoan ngoãn đáp.

"Cậu không có gì muốn nói nữa sao?" WooJin cố nhấn mạnh ý này nhưng DaeHwi dường như chưa hiểu ý trong câu đó.

"Ừm, bye bye."

"Ừm, bye bye", còn tiết kiệm hơn câu "Ừm, bye bye Tổng giám đốc." nữa, WooJin bước ra cửa, mặt mày hầm hầm "Lần này còn rút mất ba chữ nữa chứ!"

Cả ngày hôm đó, WooJin mang bộ mặt kinh dị đó làm việc, báo hại mọi người ai không có việc quan trọng thì tuyệt đối không dám đến gần. Nhưng nếu mọi người biết được nguyên nhân bộ mặt đó của hắn chỉ vì mấy câu chào buổi sáng thì sao nhỉ? Chắc sẽ sụp đổ hình tượng của Tổng giám đốc mất thôi.

.

Mới bốn rưỡi chiều, DaeHwi đã bắt đầu chuẩn bị đến nhà họ Park tham gia buổi họp gia đình. Đúng năm giờ, WooJin đã có mặt ở nhà, cả hai lên xe chạy thẳng về nhà họ Park. Trên xe, WooJin khẽ liếc thấy nó hơi căng thẳng, ánh mắt sợ sệt, mồ hôi đổ đầm đìa nên an ủi vài tiếng: "Cậu còn sợ gì nữa, có tôi đây rồi, lát không ai hỏi thì không cần nói gì!"

Lúc trên xe WooJin là người an ủi nó, bảo nó bình tĩnh nhưng lúc trở về hai người đã đổi vai cho nhau...

Chuyện là thế này...

Trong buổi họp mặt gia đình đó, bà nội tuy vẫn còn tỏ vẻ ác cảm với nó nhưng điều đó không còn quan trọng. Điều quan trọng trong cuộc họp đó là:

Thứ nhất: Đầu Đinh chuẩn bị đi du học.

Thứ hai: MinAh cũng đòi đi du học.

Thứ ba: Do cả hai đòi đi du học nên Park lão phu nhân nhất quyết đòi WooJin và DaeHwi thực hiện lời hứa dọn về ở chung lúc trước.

Xem ra đối với WooJin thì điều thứ nhất và thứ ba không hẳn là khó khăn, nhưng lúc MinAh trong cuộc họp ngồi đối diện hắn và DaeHwi, cô nàng vặn vẹo ngón tay:

"Bà, anh WooJin, con có chuyện muốn hỏi ý kiến mọi người..."

"Việc gì thế?" WooJin hỏi bằng giọng quan tâm.

MinAh sợ sệt cúi mặt xuống, mất một lúc sau mới dám ấp úng:

"Em, em muốn đi du học cùng JunKi..."

"Du học?" Cô gái bé bỏng một tay WooJin chăm sóc đã đủ lông đủ cánh để bay khỏi hắn rổi sao? Hắn không thể đồng ý liền viện lí do: "Em thân gái một mình, đi xa không nên, học trong nước cũng chất lượng mà..."

"Em... em không đi một mình." MinAh càng nói càng đứt quãng.

"Em đi với cậu ta?" WooJin gầm lên.

Ai cũng hiểu 'cậu ta' mà WooJin muốn nhắc đến là ai. MinAh thấy thái độ của WooJin liền co rúm lại, DaeHwi ngồi bên cạnh khẽ nắm chặt tay hắn ra hiệu bình tĩnh lại.

"Anh không đồng ý. Đi du học cùng một người đàn ông xa lạ như thế không an toàn, có thể em sẽ bị cậu ta lợi dụng, bị cậu ta lừa gạt." WooJin nói một hơi.

"JunKi rất tốt, em tin cậu ấy mà." Cô yếu ớt chống chế.

"Không được, dù thế nào anh cũng không chấp nhận!" Hắn tiếp tục cứng rắn.

Đến nước này thì DaeHwi đành phải lên tiếng: "Tổng giám đốc, bình tĩnh lại đi, anh không có quyền ngăn cản cô ấy!"

Từng lời DaeHwi nói ra như những gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt WooJin, không có quyền, đúng là WooJin không có quyền gì thật, giờ MinAh đã lớn, cô có quyền tự định đoạt cuộc sống sau này của mình rồi.

"Em biết anh muốn quan tâm, chăm sóc cô ấy. Nhưng cô ấy đã lớn, cũng cần có cuộc sống riêng của mình, Tổng giám đốc hãy để MinAh tự lập đi."

Những lời nói của DaeHwi rất có lý, MinAh nhìn nó bằng ánh mắt cảm kích, dưới gầm bàn, nó đã siết chặt tay của WooJin. Cuối cùng WooJin cũng đã gật đầu, chấp nhận buông tay để MinAh rời xa mình, không chỉ dùng từ bứt rứt, khó chịu để diễn tả cảm giác lúc đó của WooJin được, cảm giác lúc đó như WooJin đang dùng dao cắt rời một phần thân thể của mình vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro